Huynh Đệ Cấm Chỉ

Chương 2



Chương thứ hai

Đoan Mộc trước nay tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với tiểu nhi tử Đoan Mộc Viễn lại dung túng giống như là đứa con mà phụ thân đời này thương yêu nhất.

Chỉ là chuyện đem con tư sinh đón về nhà, lại làm đến cực kỳ long trọng.

Tất cả thành viên Đoan Mộc gia tộc toàn bộ trình diện, ngay cả Từ Lộ Lộ cùng Thiên Diệp Mỹ Hạnh cũng bị dặn phải trang phục lộng lẫy dự họp.

Đoan Mộc trữ chọn lấy tây trang màu trắng, đường nét quần áo tây trang nổi bật lên thân hình thon dài mà cao ngất của y, đôi mắt hình trăng lưỡi liềm thoáng nheo lại càng có vẻ thân thiết, như là vương tử nho nhã lễ độ, toàn thân có loại khí chất cao quý ưu nhã.

Từ Lộ Lộ ở bên cạnh thì mặc một thân lễ phục dạ hội thấp ngực màu tím sậm cao nhã, hoa tai hình giọt nước kim cương ở trên vành tai xinh đẹp của nàng chập chờn tỏa sáng.

Hai người đứng ở bên trái Đoan Mộc dựa vào một vị trí phía sau, không giống như là mẹ con, ngược lại như là chị em.

Đương gia chủ mẫu Thiên Diệp Mỹ Hạnh vẫn như trước mặc một bộ kimono truyền thống phiền phức đến từ Nhật Bản, một tầng một tầng vải, trên vạt áo tím thêu đồ vân trắng hồng, ưu nhã mà đoan chính thanh tao.

Nhìn ra được Đoan Mộc thật sự yêu mến đứa con tư sinh này, từ lúc Đoan Mộc Viễn vừa vào cửa, hắn đã luôn vui mừng nhướng mày, cười đến rạng rỡ.

“Tiểu Viễn, tới đây, vị này chính là hai chú bác của ngươi.” Đoan Mộc nhiệt tình nắm tay con, lần lượt lần lượt giới thiệu.

“Vị này chính là Tống thúc, Đoan Mộc gia có thể đi tới hôm nay, ông ấy đã chiếm công lao rất lớn!”

“Người này… là bác gái, con từ nay về sau gọi dì Thiên Diệp là được.” Giới thiệu đến người vợ nguyên phối, nhìn ra được Đoan Mộc vẫn còn có chút xấu hổ .

“Dì Thiên Diệp hảo!” ánh mắt Đoan Mộc Viễn sáng ngời lộ ra chút ít ngại ngùng, thanh âm cũng hơi có chút khẩn trương, tựa hồ là đối với loại cảnh tượng này rất không được tự nhiên.

“Nào có,” Thiên Diệp Mỹ Hạnh lộ ra một đường tiếu dung ôn hòa, đoan trang cũng không thiếu phần thân cận, rồi sau đó quay đầu đối với chồng nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật giống ngươi.”

Đây là câu nói rất bình thường, nhưng giờ này khắc này nói ra lại có vô số loại phương thức để lý giải, có thể là thật tình tán thưởng, cũng có thể là loại châm chọc vi diệu.

Làm nhất gia chi chủ Đoan Mộc nheo nheo mắt, trong ánh mắt nhiều năm tôi luyện xẹt qua một vòng thâm trầm, nhếch khóe miệng giống như cười mà không phải cười . Đây chính là nguyên phối ôn nhu hiền thục của hắn, Thiên Diệp, Thiên Diệp… Thật là, khi nào thì đã giống như một hạt cát nơi đáy mắt, luôn muốn làm cay mắt hắn.

“Diệu ?” Đoan Mộc ngữ khí biến đổi, ánh mắt sắc bén quét mắt một vòng, “Hôm nay là ngày em trai của hắn trở về! Đến lúc nào rồi , như thế nào còn không thấy bóng người!”

Thiên Diệp Mỹ Hạnh sắc mặt lúc này mới biến hóa.

Hai vợ chồng tại gia tộc này đã tương kính như tân, rồi lại tranh đấu gay gắt lâu như vậy. Nàng như thế nào lại không rõ, bởi vì nàng vừa mới nói ra câu nói kia, nên chồng nàng liền cố ý mượn chuyện này làm khó dễ.

“Con buổi sáng nghe đại ca nói, hôm nay là ngày đầu tiên đệ đệ về nhà, hắn muốn đưa phần lễ vật, nói không chừng bây giờ còn đang chọn lễ vật.” Đoan Mộc Trữ mỉm cười chen vào nói.

Tựa hồ là lơ đãng thay bác gái giải vây, đồng thời lại đang vì đại ca nói tốt. Ánh mắt của y chuyển qua trên người thiếu niên, nhàn nhạt cười, “Cũng không biết lễ vật mua về, ngươi có thích hay không?”

“Ngươi, ngươi là người ngày đó…” Đoan Mộc Viễn thanh âm vừa mừng vừa sợ, ánh mắt có chút tối lúc này mới thực sự sáng lạng, ngữ khí cũng hưng phấn rất nhiều.

Như là trong một đám người xa lạ không hợp nhau đột nhiên nhìn thấy tri kỷ.

Hắn vốn là không thích ứng, cũng cảm giác mình không thích hợp hoàn cảnh như vậy, bây giờ nhìn thấy người quen, dù cho chỉ có duyên gặp mặt một lần, cũng hiểu được thân thiết vô cùng, trong nội tâm có chút nho nhỏ nhảy nhót như chim sẻ.

Nói nói, thậm chí không tự giác di động hướng về bên Đoan Mộc Trữ.

“Đúng vậy a, trùng hợp thật! Không nghĩ tới ngươi lại là đệ đệ của ta, khó trách lần đầu tiên trông thấy ngươi, ta liền có loại cảm giác quen thuộc.”

Đoan Mộc Trữ mục quang mỉm cười, bất quá không có biểu hiện kích động như Đoan Mộc Viễn. Y vẫn như trước đứng tại vị trí của mình, tư thế ưu nhã thanh nhàn, chờ đối phương tự động đi tới.

Bất luận có gì về sau, y cũng biết như thế nào bất động thanh sắc nắm giữ quyền chủ động, tỷ như hiện tại.

Y đúng là muốn tạo tình huống cho Đoan Mộc Viễn chủ động tới gần y, làm nên hiệu quả cùng hắn quan hệ không thể tầm thường.

Do đối phương chủ động biểu hiện thân mật, tại loại thời khắc đặc thù hiện tại này, vô luận là ở trong mắt Thiên Diệp Mỹ Hạnh, hay là trong mắt phụ thân Đoan Mộc, cũng sẽ là loại tín hiệu đặc biệt.

“Ta cũng không nghĩ tới, ta, ta thậm chí có ca ca ! Cũng là ngươi!” Thiếu niên cực kỳ hưng phấn, con mắt lóe sáng , hoa chân múa tay vui sướng. So với vừa rồi phụ thân giới thiệu các trưởng bối cho hắn nhận thức, có phần hao tâm tổn trí vì hắn trải đường trong bang, Đoan Mộc Viễn hiển nhiên đối với chuyện mình có thêm một vị ca ca như vậy càng thêm cao hứng.

“A? Các ngươi đã sớm nhận thức? !”

“Đúng, đúng, lần kia con bị xe đụng phải, không nghĩ tới ——” thiếu niên cao hứng muốn kể ra duyên phận giữa hai người.

“Tiểu Viễn lúc kia bị xe đụng phải, lần đó đúng lúc con cũng ở trên đường , mới kêu lão Lý lái qua xem. Không nghĩ tới tiểu Viễn lại là đệ đệ của con, may mà tiểu Viễn chỉ là xước ngoài da, không có gì trở ngại.” Đoan Mộc Trữ thanh âm thanh sảng so với Đoan Mộc Viễn nhanh hơn một bước, bình tĩnh đem sự tình từ đầu đến cuối nói rõ.

Tiểu Viễn ở đáy lòng phụ thân trọng yếu như vậy, vậy không cần phải nói ra là lão Lý lái xe đụng phải hắn.

“Là thế này phải không?” Đoan Mộc khóe miệng chứa đựng ý cười, một bộ dáng từ ái, mục quang lại hướng tiểu nhi tử.

“Ân, chính là như vậy . Không nghĩ tới người hảo tâm giúp con lúc trước, lại cũng là ca ca! May mắn có ca ca ở đó, hơn nữa y còn giúp con băng bó miệng vết thương.”

Dù sao cũng còn trẻ, Đoan Mộc Viễn rất dễ dàng bị Đoan Mộc Trữ nắm mũi dẫn đi.

“A Trữ làm được không tệ.” Đoan Mộc tán thưởng một câu.

Thẳng đến khi ăn cơm tối xong, Thiên Diệp Diệu còn không có hiện thân. Dù cho ngoài sáng không nói, sắc mặt Đoan Mộc đã có vẻ rất khó coi, nhưng ngại có con nhỏ ở đây, lại là vừa trở về ngày đầu tiên, đành phải ẩn nhẫn mà không phát.

Từ Lộ Lộ mượn chuyện này ở trên bàn cơm nói móc Thiên Diệp Mỹ Hạnh vài câu, Đoan Mộc cũng rõ ràng buông tay mặc kệ.

“Mỹ Hạnh, ngươi đã là bà lớn trong nhà, như vậy phải có bộ dạng bà lớn.” sau khi ăn xong bữa tối, Đoan Mộc đột nhiên mở miệng.

Trên bàn cơm trong nháy mắt an tĩnh lại, cơ hồ tất cả mọi người phát giác được đây là một câu hàm ẩn huyền cơ. Chỉ có Đoan Mộc Viễn gãi gãi cái ót, nhất thời có chút không rõ tình huống.

“Tiểu Viễn mấy ngày nữa sẽ chuyển trường, sau này công tác bảo vệ ngày thường sẽ giao cho ngươi cùng Diệu phụ trách ! Một nhà Thiên Diệp các ngươi mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, loại chuyện này nhất định có thể làm tốt! Nếu ngay cả an toàn của đệ đệ cũng không thể bảo đảm… Diệu cũng không cần làm người thừa kế cái nhà này.”

Một câu cuối cùng, ám hiệu uy hiếp rất mạnh .

Nếu như tiểu Viễn an toàn, đứa con của nàng mới có khả năng lên làm gia chủ, nếu tiểu Viễn phát sinh sai xót gì, Thiên Diệp Diệu cũng đừng muốn làm người thừa kế vị trí này!

Từ lúc vừa mới bắt đầu đem đứa con đón về nhà, Đoan Mộc cũng rất lo lắng vấn đề an toàn của nó.

Loại uy hiếp này thực tế đến từ nguyên phối cùng trưởng tử…

Thiên Diệp Mỹ Hạnh nghe vậy không có phản đối, chỉ là dùng sức nắm chặt đũa bạc.

………

Nửa đêm hai giờ.

Trong phòng khách trên mặt đỉnh sáu cái đèn nhỏ tinh sảo vẫn sáng, ánh sáng vàng hoa mắt, cả gia cụ phòng khách đều bịt kín một tầng hoàng sa mập mờ mà mê người.

Một đạo thân ảnh cao lớn mà kiện tráng thoáng hiện từ cửa ra vào, toàn thân tản ra mùi rượu cùng mùi nước hoa nữ nhân, như là dã thú vừa qua giao cấu, phá lệ dâm mỹ biếng nhác.

Rất rõ ràng, loại tình huống này chỉ có thể là vừa từ trên giường nữ nhân thức dậy.

“A, đã trở lại?” Đoan Mộc Trữ khoác một kiện áo ngủ trắng, bên hông chỉ buộc lên một cái dây lưng lỏng loẹt, cổ áo chật vật, xinh đẹp tuyệt trần lại che giấu sắc bén.

“Như thế nào? Đặc biệt chờ ta về?” Thiên Diệp Diệu xuy cười một tiếng, hai chân thon dài hữu lực hướng về Đoan Mộc Trữ, chỉ là bước đi có chút lảo đảo. Mỗi một lần bước đi, mùi rượu phát ra trong không khí càng đậm đặc thêm một phần.

Dưới thời khắc ngọn đèn mập mờ trong đêm khuya, mùi rượu thơm nồng đậm tinh khiết giống như là một chất xúc tác…

“Ta chỉ là xuống uống nước mà thôi.” Ánh mắt Đoan Mộc Trữ loan thành một đường cong, vươn tay kéo ra tủ lạnh, từ ngăn tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng.

Thời điểm y cúi người, thân thể cũng thành một đường vòng cung cực kỳ xinh đẹp, dị thường mê người.

Đèn tủ lạnh sáng lên chiếu vào trên người y, ngọn đèn từ cái cổ thon nhỏ trắng noãn một đường soi xuống tiểu thối(bắp chân) dưới áo ngủ . Bởi vì vừa mới rời giường nên áo ngủ có chút rời rạc, cổ áo rộng mở lộ ra mảng lớn da thịt trắng, dưới ánh đèn càng hiện ra sáng bóng như bạch ngọc mê người.

Đoan Mộc Trữ lấy ra nước khoáng, hướng Thiên Diệp Diệu đang dần dần tới gần cười cười, sau đó chậm rãi xoay mở nắp chai nước khoáng.

Động tác của y không nhanh, ở cái loại trong đêm khuya này, hoặc là ở trong mắt Thiên Diệp Diệu, càng nhìn như thong thả .

Chai nước suối bị Đoan Mộc Trữ ngậm trong miệng.

Dưới ánh sáng vàng mê ảo, môi có vẻ như bị nước thấm ướt mà tỏa sáng, gần như trong suốt, có loại xúc động làm cho người ta muốn hung hăng hôn cắn.

Giọt nước trong suốt ở giữa môi y chảy xuôi, bởi vì đang uống nước nên hầu kết khéo léo xinh đẹp cao thấp nhấp nhô, cứ như cây thuốc phiện tách ra trong đêm, dị thường hấp dẫn.

Thiên Diệp Diệu lẳng lặng nhìn y, như là một đầu dã thú dò xét con mồi.

Trong đầu…thậm chí có một khắc hiện lên, Đoan Mộc Trữ có khả năng làm Blow job… (khụ…từ này rất rộng nghĩa…nghĩa trong này là khẩu x = =)

Có thể hay không cũng là như thế này ngẩng lên cái cổ duyên dáng, dùng đôi môi nhan sắc cân xứng gợi cảm hàm chứa đối phương … Nâng lên đôi mắt xinh đẹp híp lại hình trăng lưỡi liềm?

Cảnh tượng như vậy, nhất định rất kích thích…

Ý nghĩ như vậy tức thì bị gạt bỏ.

Trữ làm sao có thể đối với một người nam nhân làm loại sự tình này? Hắn vừa rồi như thế nào đem Trữ cùng những nữ nhân thay hắn khẩu x liên tưởng đến một chỗ rồi?

Thiên Diệp nheo nheo con ngươi chói mắt, lắc đầu.

“Lão nhân lại ở sau lưng nói ta cái gì?” Hắn mập mờ tới gần Đoan Mộc Trữ, cánh tay rắn chắc hữu lực nửa khoát lên trên tủ lạnh, hình thành một nửa vòng cung, đem đối phương vây trong cánh tay cùng thân thể của mình.

Thở ra mùi rượu phun đến trên mặt Đoan Mộc Trữ, mang theo cỗ mùi độc hữu cuồng dã tà tứ của Thiên Diệp Diệu.

“Hắn không phải là lão nhân gì đó, là phụ thân của ngươi, tuy tuổi đã trên năm mươi, nhưng vẫn đang còn có rất nhiều nữ nhân đối với hắn nhìn chằm chằm, muốn bò lên giường của hắn.” Đoan Mộc Trữ đem chai nước suối nắm ở trong tay, mang tiếu ý nói ra.

“Hừ, từ đầu tới đuôi hắn chỉ yêu mẹ của tên tiểu quỷ kia a.” Thanh âm Thiên Diệp Diệu khinh thường giễu cợt, hàng lông mi đen dày càng có vẻ thực bất tuân. Tuy loại dục vọng cùng quyền lực này là vô phương khống chế, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới người bị lừa gạt lợi dụng là mẹ của mình, cho dù là ai cũng không cách nào chịu được.

Đoan Mộc Trữ cười mà không nói.

“Tiểu quỷ vẫn là đến đây rồi?” Thiên Diệp Diệu nói xong từ trong tay Đoan Mộc Trữ rút đi chai nước, hướng tới miệng bình uống xuống, tuyệt không để ý đối phương vừa mới uống qua.

Động tác hắn uống nước rất hào sảng, có vài giọt nước tràn ra , dọc theo cái cổ quyến rũ của hắn, trượt đến trên xương quai xanh tràn ngập dương cương khí. Dáng người tinh tráng, cơ thể hoàn mỹ, mỗi một đường cong đều là hữu lực như vậy, đầu độc như vậy.

Đoan Mộc Trữ bất động thanh sắc mà nhìn.

Nhìn xem đối phương hàm chứa miệng chai mình vừa mới uống qua, khí tức của mình cùng mùi rượu đối phương đan vào, nhan sắc trong con ngươi của y thoáng thâm chút ít.

“Như thế nào? Lại muốn xoay qua bộ dáng kia của ngươi, với câu danh ngôn chúng ta không có tư cách ở với ngươi dưới cùng một mái hiên?”

Đôi mắt hình trăng lưỡi liềm chống lại con ngươi đen thẳm như dã thú của Thiên Diệp Diệu, thanh âm Đoan Mộc Trữ miễn cưỡng nói, mang theo ẩn ẩn tiếu ý.

Nếu như Đoan Mộc Viễn hoặc là Từ Lộ Lộ có ở đây, bọn họ nhất định sẽ phát giác lúc này Đoan Mộc Trữ cùng ban ngày có chỗ bất đồng, phi thường bất đồng.

Ban ngày y hiển lộ ra ngoài là thanh lệ, tinh thuần , có loại bộ dáng phong độ nhã nhặn của người trí thức, như là đứa con tối có hiểu biết. Mà y về đêm, tuy vẫn như trước biểu tình loan loan, nhưng trên người lại lơ đãng lộ ra phong tình hấp dẫn, như đóa hoa trắng nở rộ trong đêm khuya.

Nếu như Thiên Diệp Mỹ Hạnh có ở đây cũng nhất định rất giật mình, quan hệ của đứa con cùng Đoan Mộc Trữ lại trở nên hòa hợp như vậy.

Trong ngày thường, lúc mọi người có ở đây, hai người trên cơ bản không cùng đối phương nói chuyện với nhau, nhất là Thiên Diệp Diệu tính tình không tốt, có khi thậm chí chẳng muốn dò xét đối phương.

“Chuyện kia ngươi còn nhớ rõ a.” Thiên Diệp Diệu khóe miệng câu dẫn ra một vòng cung, thanh tuyến bởi vì uống rượu mà khàn khàn ở ban đêm phá lệ giễu người…

Khi đó hắn mặt lạnh, cố ý hung dữ mở miệng.

“Hừ, đừng gọi ta ca, mẫu thân của ta nói, ngươi không xứng theo ta ở cùng một nhà…”

Lời còn chưa nói hết, trong đôi mắt đẹp của Đoan Mộc Trữ đã lập tức chứa đầy nước mắt.

Từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rớt trên sàn nhà gỗ lim, hắn lập tức sợ tới mức luống cuống tay chân. Hắn từ nhỏ tiếp thụ giáo dục chính là bất luận chuyện gì về sau cũng không thể rơi lệ, dù mệt mỏi, dù đau nhức đều phải nhẫn nại, đây mới thực sự là nam nhân!

Nhưng giờ phút này, tiểu hài tử xinh đẹp hóa thành “Tiện nhân” trong miệng mẫu thân, lại ở trước mặt hắn khóc đến thê thảm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm có thể véo ra nước, bởi vì khóc mà trở nên đỏ bừng.

“Uy… Đừng khóc .” Hắn lạnh lùng ôm cánh tay, giả bộ không thèm để ý, ánh mắt lại vụng trộm liếc nhìn đối phương.

Ánh mắt Đoan Mộc Trữ rưng rưng, rất ủy khuất nhìn hắn.

Ánh mắt như vậy, khuôn mặt đáng yêu như vậy, làm hại hắn rốt cuộc nói không nên lời nói nặng. Ngày bình thường mẫu thân luôn nói, nữ nhân kia và đứa con của nàng thân phận đê tiện, ngay cả đầu ngón chân của bọn họ đều so ra kém hơn.

Chính là, bây giờ nhìn đứa nhỏ này, hắn lại cảm giác bộ dạng đối phương không giống như là tiểu bại hoại.

Nhất là cặp mắt đen nhánh tỏa sáng sau khi khóc, như là bồ đào ngâm trong nước đáng yêu thông minh như vậy.

Hắn lần đầu tiên trong đời gián đoạn luyện tập kiếm đạo, đem một mảnh khăn tay lụa đưa cho đối phương.

“Thối thối .” Đoan Mộc Trữ lau hết nước mũi xong, lên tiếng nho nhỏ oán trách một câu. (= =|||)

“Hừ.” Hắn cũng hiểu được rất khó ngửi, khăn tay bị mồ hôi thấm ướt sao có thể thơm được, nhưng biểu hiện ra lại còn muốn ác thanh ác khí bĩu môi nói: “Cho ngươi lau cũng không tệ!”

“Đúng vậy nha.” Đoan Mộc Trữ ngây ngốc gật đầu, bĩu môi nói.

“Ngươi muốn ăn đường không? Chỗ này của ta có đại bạch thỏ.” Bàn tay nhỏ bé của y ở trong túi áo mở ra, móc ra hai hạt đường, cứ như hiến vật quý đưa tới trước mặt đại ca.

“Đường a ——” Thiên Diệp Diệu kéo dài âm, tựa hồ cố mà làm bộ, “Vậy ăn một viên a! Nhưng ngươi không cho nói cho mẹ ngươi biết, còn có ba ba, còn có mẹ ta, còn có…” Tựa hồ còn có một chuỗi dài người.

“Sẽ không.” Đoan Mộc Trữ cong lên đôi mắt trăng lưỡi liềm, cười meo meo , “Đây là bí mật giữa chúng ta.”

“Đúng, bí mật!” Đối phương cũng thật đáng yêu làm sao.

“Vậy ngươi còn chán ghét ta, chán ghét ta ở nhà này của ngươi không?” hàng lông mày mảnh khảnh vặn lên.

“Kỳ thật…” Thiên Diệp Diệu mở mạnh giấy gói kẹo, hàm chứa vị đường sữa trong miệng, mơ hồ không rõ nói. Loại đường này hắn đã muốn ăn từ lâu, nhưng mỗi lần đều bị mẹ giáo huấn, thực phẩm không khỏe mạnh không thể ăn.

Giống như bị giáo huấn, đối phương không xứng cùng mình dưới một mái hiên.

“Đó là lần đầu tiên ta gián đoạn luyện tập kiếm đạo, cuối cùng bị sư phó phát hiện, còn bị phạt huy kiếm hai ngàn, cánh tay suốt một tuần lễ đều nâng không nổi.” Thiên Diệp Diệu nheo lại đôi mắt lười biếng, từ đôi môi gợi cảm phun ra những lời này.

Cũng về sau, quan hệ của hắn cùng với Trữ dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Trữ luôn lén mang điểm tâm nhỏ cho hắn ăn, những thứ đều là khi còn bé hắn muốn ăn cũng luôn bị mẫu thân không cho phép. Có đôi khi hắn sẽ nhớ tới “Dạy bảo” ngày thường của mẫu thân, chuẩn bị hung dữ cự tuyệt đối phương.

Nhưng mà Trữ mang tới, hết lần này tới lần khác đều là những thứ hắn lúc trước muốn ăn nhất. (không có tiền đồ = =)

Quan trọng hơn là, đối phương tựa hồ thật sự giữ kín bí mật này.

Vô luận là mẹ hắn, hay là mẹ Trữ, hoặc là phụ thân, giống như cho tới bây giờ đều không có phát hiện những sự tình này…

Loại quan hệ này một mực kéo dài đến hiện tại.

Ngoại nhân đều cho là bọn họ không hợp, mẹ cũng đều một mực giáo huấn bọn họ, đối phương là người cực kỳ có lực cạnh tranh, hoặc là đối phương không có hảo ý, còn không biết bọn họ vẫn luôn ở trong đáy lòng bảo trì quan hệ như vậy, có khi thậm chí còn thay đối phương làm lá chắn.

“Ta cũng bởi vậy mà thiếu rất nhiều kẹo cùng điểm tâm.” Đoan Mộc Trữ khơi mào khóe mi tuấn tú, trên mặt bởi vì nhớ lại mà lộ ra thần sắc xinh đẹp.

Y khi đó bổn sự gì cũng đều không có, chịu giáo dục không tốt như đối phương, đánh nhau cũng đánh không thắng đối phương.

Duy nhất so với đối phương nhiều hơn, chính là chút ít điểm tâm nho nhỏ. Phương diện này mẫu thân chọn lựa phương thức bỏ mặc, không giống bác gái nghiêm khắc như vậy, cho rằng những thứ thực phẩm này không khỏe mạnh.

Tiểu hài tử đều là mẫn cảm.

Dù cho khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương lạnh như một tờ giấy, hắn cũng phát giác tìm được, thời điểm mỗi lần mình ăn kẹo, luôn luôn có một đạo tầm mắt rơi ở trên người mình…

Chỉ là, chiêu dùng kẹo thu phục Thiên Diệp Diệu này chỉ có thể tồn tại khi còn bé.

Đợi lớn lên, sau khi đã trải qua càng nhiều hấp dẫn, càng thêm minh bạch quyền lực cùng tài phú, quan hệ của bọn hắn đã dần dần bất hòa.

Những đoạn hồi ức ngắn ngủi mà ấm áp kia, trong lúc vô tình trở nên nhỏ bé mà yếu ớt… Đáy lòng phòng bị lại một lần nữa bay lên.

Không cần mẫu thân nhắc nhở, hai người cũng đã minh bạch, đối phương, là chướng ngại vật lớn nhất của mình. Dù cho ở trong đáy lòng duy trì lấy hài hòa mặt ngoài, trong nội tâm lại là nghĩ như thế nào …

Y hiện tại, phải dùng cái gì phục tùng con dã thú kiện tráng mà cường hoành (mạnh và ngang ngược) này?

“Ta muốn đi ngủ.” Đoan Mộc Trữ nhẹ nhàng đẩy cánh tay đối phương ra, từ trong giam cầm của nam nhân nhìn như mập mờ kì thực vô tâm này đi ra, trước khi lên lầu quay đầu nói: “Đúng rồi, phụ thân nói, an toàn của tiểu Viễn từ nay do ngươi phụ trách, nếu có sai lầm… Chính ngươi minh bạch.”

“Shit!”

>>Hết<<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.