“Mày còn chưa đi? Cút ra cho tao!” Dì ta cũng vào, cuồng loạn quát. Tôi mặc kệ người phụ nữ đó, mặc kệ ba, ánh mắt chỉ nhìn mỗi người trên giường bệnh.
“…Tiểu Diễn…Tiểu Diễn…”
Anh đột nhiên gắng bật dậy, cơ hồ dùng toàn bộ sức lực, muốn đi đến chỗ tôi, thế rồi cả người ngã nhào xuống đất, ống truyền dịch cũng rơi xuống, vỡ nát.
“Trời ạ! Tiểu Viễn, Tiểu Viễn! Con làm gì a?” Mẹ anh thét chói tai.
Ba cho tôi vài cái bạt tai, sau đó dì ta khóc sướt mướt, lại nhận thêm vài cái bạt tai nữa. Tôi không nói lời nào, dù sao cũng sắp kết thúc. Trò khôi hài này, cũng nên dừng lại đi thôi!
Tôi vốn nghĩ đoạn tình cảm ngắn ngủi giữa anh và tôi, vì chuyện vừa rồi mà sẽ chấm dứt. Tôi vốn tưởng, duyên phận đến đây là hết rồi.
Đáng tiếc, duyên phận vẫn còn, nghiệt ngã vẫn không giảm.
Đến sống cùng với bà tôi, thường ngày không tránh khỏi nghe bà than phiền, ca cẩm về ba. Cũng nghe nói anh không lâu sau khi tôi đi thì xuất viện, những người bên Bộ vì muốn che đậy mà cho không ít tiền. Tóm lại, một lần bị thương này, ngoài tiền thuốc men nọ kia, bọn họ còn kiếm được một khoản kha khá.
Sau khi xuất viện nghe bảo anh khôi phục rất mau, rất nhanh đã quay trở lại trường học. Mà tôi đến sống với bà, đã hai tháng không có đến trường.
Bà cũng chẳng biết làm sao với tôi cả, than thở rồi lại luyến tiếc cũng không xoay chuyển được tôi. Mặc dù ba không coi tôi là con nữa, thế nhưng bà vẫn coi tôi là cháu đích tôn. Cả ngày lúc trò chuyện cùng hàng xóm, bà bực tức ngập trời, nói con bà bị con hồ ly đó mê hoặc, đến con trai mình cũng không đoái hoài, quả thực là nghiệp chướng.
Nhưng là không được bao lâu, ba và dì Mạnh lại gọi điện muốn tôi quay về.
Nguyên nhân là anh trai trở lại trường học nhưng không thấy tôi đến trường, bắt đầu nháo lên tuyệt thực, hai người họ cũng không có biện pháp, thế nên đến tận cửa nhà bà mà tìm tôi về.
“Không về.”
Khó khăn lắm tôi mới thanh tĩnh trở lại, thật sự không muốn quay về cái gia đình toàn tiếng mắng chửi ấy.
“Con còn có lương tâm không?” Người phụ nữ đó nói. “Anh con bởi vì con, hiện tại không ăn uống gì cả, gầy đến thương tâm, con không về, chẳng lẽ muốn anh trai chết mới cam tâm?”
“Tại sao lại bởi vì tôi? Anh bị đánh là vì tôi, bây giờ không ăn cơm cũng tại tôi nốt sao?”
Tôi tiếp tục hỏi: “Tại sao chuyện của con dì toàn là tại tôi thế? Sao nước bẩn lúc nào cũng chỉ hất lên đầu tôi vậy? Hiện tại tôi căn bản là không có nhà, hiện tại cũng không cùng các người có quan hệ gì hết, anh không ăn cơm sao lại đến đây đổ vạ cho tôi!”
“Vậy mày nói! Con trai tao vì sao đột nhiên lại không ăn uống? Còn không phải đều vì mày! Vì mày! Nếu mày không chọc người rồi đem anh mày đi đánh nhau thì anh mày có bị thương không? Có khiến cho dạ dày nó lại đau thế không? Mày chính là khắc tinh!”
“Ai là khắc tinh! Tôi xem cô mới là khắc tinh!” Bà tôi thấy người phụ nữ đó muốn đánh tôi, liền vọt đến.
Bà lúc nào cũng thương tôi hết, huống chi đã nghe hết toàn bộ sự tình xảy ra trong nhà, lúc nào cũng thấy đau lòng thay tôi, cũng sớm hận dì đến nghiến răng nghiến lợi.
Cuối cùng cũng có cơ hội này, bà kéo dì hung hăng cho vài cái tát. “Ai là khắc tinh?! Lá gan cô thực lớn! Còn dám đánh cháu trai tôi? Tôi cho cô đánh! Dám đánh!”
Nhìn bà dạy dỗ dì, tôi cũng thấy trút được giận giữ. Dù sao cũng là mẹ mình cho nên ba chỉ đứng một bên không dám bênh vực dì.
“Mày nhìn xem mày làm ba mà có giống ba không!” Đánh dì xong, bà chỉ thẳng mặt ba mà quát. “Con mày bị mẹ kế bắt nạt mày liền kệ nó bị bắt nạt! Để cho Tiểu Diễn thật đáng thương như thế! Năm đó ba mày mất sớm, tao thật không nên cứ vậy một mình nuôi mày! Khiến cho mày luân thường đạo lí đều không biết! Tao nên tìm dượng cho mày, để cho mày biết cảm giác bị dượng bắt nạt là thế nào! Mày chỉ biết làm đau con mày thôi!”
“Mẹ! Mẹ! Đừng nóng, tổn hại sức khỏe.” Ba chỉ có thể khom lưng, cố gắng tươi cười.
“Tiểu Diễn có thể về nhà! Nhưng nếu các người còn dám bắt nạt cháu tôi, tôi liền dùng các mạng già này không tha cho các người đâu!”
Vì một câu, tôi bị đá khỏi căn nhà đó.
Giờ lại vì một câu, tôi quay lại nơi mình từng ở.
“Tiểu Viễn? Sao con ngồi đây hả? Bẩn chết!”
Anh trai ngồi một mình ở bậc thang dưới lầu đợi. Nhìn đến tôi, một bộ dạng không có sức sống liền có tinh thần trở lại, anh đứng lên, dường như muốn chạy vội đến trước mặt tôi.
Anh quả nhiên gầy quá, sắc mặt vàng vọt, hốc mắt trũng sâu, không còn giống như người anh tuấn lãng khi trước.
Anh hơi cúi xuống, cẩn thận nhìn tôi, vẻ mặt như muốn khóc, lại như muốn cười.
“Tiểu Diễn, em cuối cùng cũng về rồi…”
“Thật tốt quá, em cuối cùng đã về.”
Anh bỗng nhiên ôm lấy tôi, áp chặt đến mức tôi không thở nổi. Trong cái ôm đó, tôi liếc nhìn đến vẻ mặt mịt mù của ba và dì.
Thời gian vừa rồi mọi thứ trong nhà đều thay đổi cả.
Mẹ của tôi là một người nhã nhặn, người phụ nữ kia lại lòe loẹt, đem toàn bộ sofa, tủ tường,..thay đổi. Giống như chỉ có mỗi cái vỏ là gia đình tôi, mọi thứ bên trong đều đã thay đổi.
Tôi hoảng hốt nhìn quanh ngôi nhà, không tìm đâu một nét thân quen với mình. Đó là một cảm giác rất kì lạ, như là tôi bị vứt vào một thế giới không thuộc về mình, rõ ràng bọn họ nói chuyện, đi lại quanh tôi, mà vẫn cảm thấy thật xa xôi.
Thật may còn có phòng tôi là vẫn giữ nguyên như cũ, ngay cả trên giường vẫn còn lưu lại hai chiếc chăn.
“Tiểu Diễn đã ở đây, Tiểu Viễn ăn chút gì đi.”
Tôi liền như một vật trang trí, bị bắt ngồi ở phòng khách.
Tôi chỉ là thứ được mang về để dỗ anh ăn mà thôi, không hơn. Thế là tôi cũng mặc như một đồ trang trí, ngồi đó không nói không rằng.
-Hết chương 21-