Kể từ ngày đó, tôi thật lâu cũng chưa gặp lại Lạc Thiệu Cung. Cũng muốn chạy tới trường T gặp nó, nhưng nhớ tới nó nói trước khi nghỉ đông thì bề bộn nhiều việc, bảo tôi không cần đi gặp nó, cũng không thể dày mặt đi quấy rầy.
Nó đối với tôi kỳ thật vẫn là thực ôn hòa, gọi điện thoại cho nó nó vẫn tiếp, ngữ khí một chút cũng không hung dữ, chẳng qua luôn nói không đến hai ba câu phải vội vàng tắt máy, nó dường như thật bận rộn, mỗi lần tiếp điện thoại, hoặc là nói ở thư viện, hoặc là đang làm dở bài luận văn, hoặc là đang cùng bạn làm thí nghiệm, v.v... Nhiều như vậy, tôi cũng không biết xấu hổ cứ gọi tới.
Nó không chủ động gọi cho tôi, nhất định cũng vì vô cùng bận rộn.
Tôi học bài vẫn thực chăm chỉ, thành tích cũng không kém.
Nhưng, cảm thấy, thiếu cái gì đó.
Không nghe thấy thanh âm của Lạc Thiệu Cung, trong lòng như có một khoảng không.
Cuối tuần trở mình trong đống tư liệu ở thư viện, di động nằm bẹ trong túi quần rung lên làm tôi thấy ngứa ngứa (vì để không bị ông bác thủ thư đuổi đi, tôi tự giác đổi thành chế độ rung), vừa mới đưa tay cố sức đem nó lấy ra, liền thấy pin yếu tự động tắt điện thoại.
Không biết là người nào không hay ho. Lầu bầu vất nó qua một bên, chờ quay về ký túc xác thì sạc lại rồi tra lại nhật ký gọi.
Có lẽ là Lạc Thiệu Cung....
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu, lòng tôi rạo rực cả lên.
Đúng vậy, nói không chừng là nó.... Nếu là nó, kia làm sao bây giờ, khó có được nó rảnh rang gọi điện cho tôi.... Hôm nay 24, là đêm Giáng Sinh.....
Đứng ngồi không yên được vài phút, rốt cuộc nhịn không được thu thập đồ đạc chạy về. Sớm biết thì trước khi ra khỏi cửa đã phải sạc lại, thằng ngốc này........
"Thiệu Hữu, cậu về rồi à ?!" Vừa vọt tới nhà trọ đã gặp phải cậu bạn cùng phòng, "Thực khéo, tôi đang định đi tìm cậu, bạn của cậu đến gặp kìa."
"A................" Tôi thiếu chút nữa ngay cả trái tim cũng không đập nổi, "Bạn ?............. Bộ dạng thế nào ?"
"Ai, cậu đừng khẩn trương như vậy, không phải con gái đâu. Một thằng đẹp trai lắm, hình như là sinh viên trường Y."
"Cám ơn, cám ơn !!!" Kích động đến mức mặt đỏ bừng cả lên.
Lạc Thiệu Cung ! Thật là điện thoại của nó, còn cố ý chạy xa như vậy đến gặp tôi........
Tôi cũng không biết phải như thế nào để che giấu cái mặt cười ngây ngô của mình, quả thực là dùng cả chân lẫn tay để lên lầu, dùng hết tốc lực hướng quay về ký túc xa.
"Lạc......." Vừa đẩy cửa vừa kêu to.
"Tiểu Hữu, đã lâu không gặp nha." Người ngồi trong phòng mỉm cười với tôi, cũng không phải Lạc Thiệu Cung.
"...........A, là.... là ngươi à" Tôi trên mặt còn rút lại không kịp nụ cười ngây ngô, chân lại chẳng còn chút khí lực.
"Như thế nào, nhìn thấy tôi hình như thất vọng lắm ?"
"Không có, cơ mà, các ngươi cuối kỳ hẳn là bề bộn nhiều việc mới đúng, như thế nào muốn tới gặp ta ?"
"Đêm nay là đêm bình an, tôi muốn cùng Tiểu Hữu cùng nhau quá nha."
"Cơ mà, nơi này không có gì vui để chơi, nếu đi ăn, nếu không hẹn trước chỉ sợ không có chỗ."
"Không sao, tôi đã sớm đặt chỗ, Tiểu Hữu nếu không có hẹn, có thể nhận lời mời của tôi hay không ?"
"Hả ?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Tôi tự mình lái xe tới, tiếp cậu đi một nơi rất vui nha~"
"..... A, được, được rồi............." Thành phố T về đêm rất phồn hoa ngay tại chỗ trường kia, có lẽ có thể tiện đường gặp Lạc Thiệu Cung. Đêm nay nó hẳn là sẽ không mới đúng ?"
"Ghé qua trường T có được không ? Ta muốn mang đồ vật này cho Lạc Thiệu Cung." Cuối đường cao tốc, tôi liền nhịn không được bắt đầu nhắc tới.
"Được." Tên bác sĩ lúc động dục kỳ thật là vẫn nho nhã, nụ cười vạn năm không đổi kia quả thực có thể giết người.
Xe còn chưa tới cửa nhà trọ tôi liền liếc mắt một cái nhìn thấy Lạc Thiệu Cung trong đám người (không có biện pháp, tên kia quả thực rất nổi bật), lưng đeo một cái túi thể thao, vóc người cao cao, môi nhợt nhạt mím, trên mặt không có biểu tình gì, đứng ở ven đường như đang đợt taxi.
"Lạc Thiệu Cung !" Mắt thấy nó gọi một chiếc taxi, mở cửa xe cùng tài xế nói chuyện, sợ không gặp được nó, tôi vội liều lĩnh thò đầu ra ngoài cửa sổ hướng nó hét lên lên : "Lạc Thiệu Cung, Lạc Thiệu Cung Lạc Thiệu Cung, ngươi chờ một chút, ta ở trong này ~~"
Tên bác sĩ đem xe sang bên dừng lại, tôi nhảy xuống xe rồi đát đát đát chạy tới, cao hứng phấn chấn hướng cái thằng đang ngẩn người vẫy vẫy tay : "Lạc Thiệu Cung Lạc Thiệu Cung Lạc Thiệu Cung........."
Lâu lắm không gặp, dường như trừ bỏ việc lặp lại gọi tên hắn, tôi cũng không biết nên nói cái gì với nó mới tốt.
"Anh, anh tới bằng cách nào vậy ?"
"Ngồi xe !" Ta còn ở trong trạng thái hưng phấn loạn thành một đoàn. "A, ta có mang quà đến cho ngươi, ngươi chờ một chút." vừa vội vàng trở tay vào trong túi xách, vừa trở mình : "Này, là cái này, ngươi xem xem có thích không."
"A....... Cố ý mua cho em sao ?" Lúc nó tiếp nhận cái bao mềm mại trong tay liền lộ ra một ánh mắt tươi cười, làm tôi thiếu chút nữa ngất xỉu.
Oa, em trai tôi như thế nào có thể đẹp trai tới như vậy..........
"Woa, khăn quàng cổ sao ? Ấm lắm." Nhìn nó vẻ mặt hình như rất vui, "Em cũng có quà cho anh, may mắn thấy anh ở đây, bằng không em liền công cốc chạy đến........"
"Tiểu Hữu, được rồi chưa ?"
Thanh âm sau lưng vang lên, Lạc Thiệu Cung nụ cười trên mặt liền tiêu tán : "Anh, anh cùng cậu ta cùng nhau tới ?"
"Tôi đặc biệt mời Tiểu Hữu dùng bữa tối." Tên bác sĩ cười đến hòa khi, "Tiện đường đem quà đến cho cậu."
"A, kia thật sự cảm ơn." Nó lại biến trở về vẻ mặt lãnh đạm, từ trong balo lấy ra một bao đồ vật đưa cho tôi, "Đây là quà cho anh, các người đi ăn cơm đi, tôi đi."
"Lạc Thiệu Cung...." Tôi gấp đến độ muốn nói lắp.
Nó ngoảnh mặt làm ngơ tiến vào trong xe đóng cửa lại.
"Vẫn đi ra nhà ga phải không ?" Mơ hồ nghe được tiếng của tài xế.
"Không, đổi hướng......" cửa xe chậm rãi chạy lên, thanh âm cùng mặt của Lạc Thiệu Cung đều mơ hồ.
Lễ giáng sinh năm nay, ta chỉ cùng Lạc Thiệu Cung gặp mặt không tới năm phút đồng hồ, nói không đến mười câu.
Buổi tối cũng đã cùng tên bác sĩ ăn thịt người vừa ăn vừa đấu trí để trở về kí túc xá, trời đã tối, tắm rửa xong chuyện đầu tiên là lấy món quà ra.
woa, cũng là khăn quàng cổ.
Thực ấm áp.
Ta đem cái khăn quàng cổ màu ca phê rất đặc biệt này lăn qua lộn lại nửa ngày, yêu quý vô cùng, mặc dù có hơi ngu đần, vẫn là nhịn không được đem nó vây quanh cổ tiến vào trong ổ chăn.