Nghỉ đông vốn muốn tìm Lạc Thiệu Cung cùng nhau về nhà, cơ mà nó nói trong trường học có chuyện phải kéo dài vài ngày, hại tôi đành phải chán nản mang hành lý vác không xong đưa cho tên bác sỹ theo giúp tôi ra nhà ga. Tôi là không hiểu được, rõ ràng thi cử linh tinh đã xong, nó còn có gì phải bận rộn chứ ?
"Có lẽ phải đối phó với rất nhiều bạn gái ?" Tên bác sĩ mỉm cười giải thích như thế. Tôi cho cái tên sinh hoạt cá nhân dâm loạn này một cái lườm mắt.
Không phải ai cũng vô tiết tháo như hắn.
Ở nhà thật là thoải mái, so với bị sung quân vô cái học viện xa xôi đó thì tốt hơn, nhưng.... đại khái là tôi không hiếu thuận gì hết....... mấy tháng không có ông bà già, cũng không có cảm giác đặc biệt gì, cơ mà mới vài ngày không gặp được Lạc Thiệu Cung, liền ủ rũ.
Lạc Thiệu Cung, ta rất nhới ngươi.
Một mình ở nhà nhàn hạ e rằng không có việc gì, dễ suy nghĩ miên man, đành phải tìm Đan Thực đi giết thời gian, nào biết nó cư nhiên còn dẫn theo con vật nuôi tinh tinh đến.
Tinh tinh khổ người lớn như vậy, y như trấn sơn pháp bảo ngồi xuống đối diện, không giống tay đấm bốc cũng giống bảo vệ, làm sao còn có tinh thần uống cà phê sau giờ ngọ chứ.
"Ê, Đan Thực" lại một phần hoa quả bị tinh tinh xử sạch, tôi nghĩ tới túi tiền, nhịn không được mở miệng. "Mày dẫn cậu ta theo làm gì, tao chỉ mời mày, phần của tinh tinh tao không lo đâu."
"Đừng nhỏ mọn như vậy, chúng ta hai người đến cho mày bớt tịch mịch, coi như là thù lao đi."
"Cái gì chứ !" Không cầm đem ta nói thành kẻ biến thái kết hợp với mê gái nha.
"Đúng rồi, Thiệu Cung như thế nào không đi cùng cậu ?"
"Nó.... nó còn ở trường, bề bộn nhiều việc.
"Khó trách cậu vẻ mặt y như oán phụ" Tinh tinh tấm tắc hai tiếng, "Ông xã không có ở bên, đương nhiên là tương tư không thiết cơm nước, ngay cả mấy món yêu thích đều ăn không vô, cãi nhau à...."
Cái, cái gì ? Rõ ràng là ngươi ăn quá nhanh ta căn bản không kịp động thủ !
"Cậu đừng nói bậy, Trư Bát Giới ! Lạc Thiệu Cung là em tôi, tên quỷ này !"
"Xì, cậu bạn nhỏ à, với người khác còn lừa được, ở trước mặt tôi thì che che lấp lấp cái gì, tôi có cái gì mà không biết chứ !"
"Đúng vậy, Thiệu Hữu à, chúng ta đều biết hội trưởng cặp kè với mày mà."
Ngay cả cái thằng ngồi cùng bàn chính phái tao nhã cùng ta cũng nói ra mấy lời này, tôi có cảm giác miệng bị tắc nghẹn.
"Nói, nói cái gì buồn cười." Đây là dựa vào đâu mà nói !”
"Thiệu Cung thích cậu nhiều năm như vậy, nhìn không ra thì cậu đúng là thằng mù rồi."
"Sao lại........"
"Tao trước kia là không chú ý tới, sau lại bị Tân Hân thức tỉnh, mới phát hiện hội trưởng đối với mày rất không đồng dạng nha."
"Đó là bởi vì tao là anh nó...."
"Anh cái đầu cậu, cậu giả vờ cái gì, trên đời này có thằng em nào như vậy đối với anh mình chứ ? Thiệu Cung rất quý trọng cậu quý trọng cực kỳ, ai cũng không cho đụng tới một ngón tay, ngu ngốc cũng nhìn ra được vấn đề này đúng không."
"Cái gì...."
"Đúng vậy Thiệu Hữu, lúc năm hai tao tận mắt nhìn thấy hội trưởng đánh thằng bạn năm ba, chính là thằng ở phòng thay đồ chụp ảnh cái kia của mày, mày không nhớ à ?"
"Cái....."
"Tao....."
"Cậu bạn nhỏ, cậu không biết là ở trong đám nam sinh thì câu rất có nhân khí sao ? Không biết đúng không ? Đều là vì Thiệu Cung cậu ta bảo hộ cậu rất tốt, cậu còn cố tình nửa điểm tự giác cũng không có. Nếu Thiệu Cung không ở bên cạnh cậu, cậu tùy tiện cái thằng kia ra ngoài lỡ bị mất trinh tiết thì sao."
"Này...."
"Tao cũng hiểu được hội trưởng thực vất vả...."
"Đúng vậy, như thế nào lại coi trọng loại ngu ngốc này."
"Cũng chỉ có hội trưởng người con trai lợi hại như vậy mới bảo hộ được Thiệu Hữu đi."
"Thiên tài nhưng lại xứng với ngu xuẩn, bằng không như thế nào thay đổi gen đây."
"................................" Nếu là trước kia, tôi đã sớm lấy dĩa ăn ập vào bọn chúng hai cái. Nhưng hôm nay từ trong miệng đi ra cũng thực không có cốt kí : "Là như thế này sao, tôi như thế nào cũng không cảm thấy được............"
Oa, đây là cái gì ngữ khí chứ ? Giống y như mấy cô bé xấu hổ, thiệt đáng ghét......... Tôi là không phải đau tiền đau lòng đến mức não bị bệnh chứ ??
"Cậu bạn nhỏ........" Tinh tinh dùng đôi mắt y như đang xem quái vật đánh giá tôi, (Cho xin đi, chính ngươi mới là quái vật), "Cậu không phải, đến bây giờ còn cho rằng, hai người các ngươi là anh em đó chứ ?"
Có, có cái gì không đúng sao ?
"Trời ạ......." Đã ăn nhiều món điểm tâm ngọt như vậy, tinh tinh tinh lực sung túc hét thảm hết cỡ đề-xi-ben đến mức thủy tinh cũng nứt, "Thiệu Cung thật đáng thương......... cậu ấy thích nhầm đầu heo rồi 1"
"..........."
"Thiệu Hữu à, mày với hội trưởng không phải là người yêu sao ?"
"A ? Là, là anh em mà."
"Là người yêu ông ngốc ơi ! Hai người các ngươi, căn bản là đang hẹn hò mà ?! Thiệu Cung thích cậu không cần phải nói, cậu cũng không phải thực thích Thiệu Cung sao ? Ai nấy đều thấy được hai người các ngươi cùng một chỗ đều rất ân ái nha !"
"...........Kia, kia không phải tình cảm anh em sao........."
"........... Chết tiệt ! Anh em cái đầu cậu ! Ê, Đan Thực, cậu buông ra, tôi phải tẩn cậu ta, đem cái tên ngu ngốc này đánh chết đi.........."
"Cậu đừng xúc động, Thiệu Hữu bị cậu dọa tới sắp khóc rồi kìa, nếu cậu bắt nạt cậu ta, hội trưởng sẽ giết cậu........"
Tôi tuyệt không sợ tinh tinh nhàm chán đe dọe, cơ mà ánh mắt thực là có hơi mơ hồ : "Tôi không biết...... Tôi, tôi cùng Lạc Thiệu Cung, không phải anh em sao ?"
"Nhưng là người yêu à ?.... Cho tới bây giờ cũng chưa có người theo tôi nói rõ ràng, tôi như thế nào biết rõ, tôi........."
Nghĩ thật lâu cũng không thấy được gì, chỉ là trong mộng vẫn không ngừng hiện lên gương mặt của Lạc Thiệu Cung, cái mũi bắt đầu lên men : "Tôi lại không biết chuyện gì xảy ra....... vốn hẳn là tình cảm anh em mới đúng, nhưng...... dường như lại không giống......... rất kì quái......... Tôi cũng không rõ, thấy nó là trong lòng liền xôn xao, vẫn làm chuyện điên rồ....... trở nên rất ngu ngốc........... không nhìn thấy, lại rất khó chịu............ mỗi ngày đều mơ thấy nó....... nghĩ tới nó đến chết....... tôi là không phải sinh bệnh........ Rất kì quái, cho tới bây giờ không ai dạy tôi phải làm gì bây giờ....."
"Ai, khăn của cậu đây, nước mắt nước mũi dính vào cà phê hết rồi."
Tôi chỉ có thể mất mặt nhận lấy khăn tay trong tay tinh tinh, xoa xoa cái mũi.
"Thiệu Hữu, cậu ở đây chỉ là đang yêu thôi." Vẫn là Đan Thực ôn nhu hơn, "Cậu thích hội trưởng, không phải là thứ thích của anh em, là loại thích trong thích người yêu ấy."
"Giáo dục tình yêu cho Thiệu Cung thật đúng là thất bại," tinh tinh vui sương khi người gặp họa, "Trọng tâm của nó chắc là đều phóng tới trên gường, trao đổi tâm tư thì không làm đúng chỗ."
"Lừa cậu thì chúng tôi được tiền chắc ? ? Thật là," tinh tinh phun một hơi, "Xin cậu dùng óc một chút, đừng luôn là anh em anh em ngoài miệng nữa, rõ ràng là thích đến mức tẩu hỏa nhập ma, còn muốn cái giá làm anh."
"Đúng vậy đó Thiệu Hữu, mày và hội trưởng rõ ràng là yêu nhau."
Cảm giác như đã trúng một cây muộn màng, đầu óc lại đột nhiên một mảnh thanh minh.
"Kia...." Trái tim đập bình bình, lập tức biết rõ ràng, cơ mà còn có chút bất an, "Nhưng, Lạc Thiệu Cung nó có bạn gái..."
Bạn đang �
"Như thế nào có thể ! Thiệu Cung nếu ý nghĩ sớm rút, thì đã sớm có bạn gái, còn dùng dằng gì tới bây giờ ? Cậu ta rất kiên định."
"Thiệu Hữu, mày là nghe ai nói ? Có lẽ tin tức không đáng tin."
Đúng vậy ! Tôi như thế nào không nghĩ tới, có lẽ chỉ là do tên bác sĩ nói hưu nói vượn mà thôi 1
"Thiệu Cung chỉ thích một mình câu, cậu nên tin chuyện đó !"
"Không phải hội trưởng chính miệng nói ra, như thế nào có thể tùy tiện tin tưởng."
".............."
"Xì, cậu bạn nhỏ à, mới vừa khóc giờ lại cười, cậu mới là Trư Bát Giới !"
"Im miệng cho ta !"
Tuy rằng bị tinh tinh ăn luôn dĩa trái cây kia, làm cho tôi đau lòng hơn nửa ngày, cơ mà nhiều năm qua giờ mới có một buổi chiều vui tới vậy.
Chờ Lạc Thiệu Cung trở về, có thể cùng nó nói được không ?
Dường như hẳn là phải như thế ? Xác nhận tâm ý của chính mình, là con trai nên chủ động nói ra mới đúng !
Vài ngày kế tôi đều ra sức đứng trước gương luyện tập.
"Lạc Thiệu Cung, ta có việc phải nói với ngươi, cái kia.... nhưng...."
Chết tiệt, cũng không phải dân ăn trộm. Trực tiếp một chút.
"Lạc Thiệu Cung, ta thích ngươi, chúng ta quen nhau đi !"
....Được, thật can đảm, nhưng ngẫm lại, mặt cũng đã đỏ như khăn lau mặt, làm sao nói được nên lời.
"Lạc Thiệu Cung, ta..... ta thực thích ngươi, cũng không thể cùng kết giao với ta được sao ?"
Không được, làm gì đến mức đau khổ cầu xin, y như sắc mặt đi vay tiền nó !"
"Em trai à, anh trai rất thích ngươi nha. Chúng ta cùng nhau làm chút chuyện thú vị được không ?"
............... Cái gì chứ, y như mấy ông chú biến thái.
Độc thoại một mình không có gì chân thật hết, cho nên hiệu quả thật kém. nhưng là thật muốn tìm ai đến làm người mẫu, hắn tám phần cho là mình mắc bệnh thần kinh.
Đan Thực cùng tinh tinh....
Chỉ sợ mình còn chưa kịp mở miêng bọn họ đã cười gần chết.
Như thế này thật khó xử, đợi đến ngày Lạc Thiệu Cung thật sự về nhà, việc luyện tập của tôi cũng không có thành tựu nào hết, ngay cả lúc nào thì bày tỏ cũng chưa xác định, kết quả cuối cùng liền vác vẻ mặt cứng ngắc xuống lầu.