Tôi đã không phải là anh trai của nó, ngoại trừ cùng ở dưới một mái nhà ra thì không còn quan hệ gì nữa, cuối cùng, ngay cả chút lý do để có thể dây dưa với nó cũng không có. Nếu sớm biết rằng sự thật là như thế này. . . . . . thì cho dù có thế nào tôi cũng sẽ không cùng nó chia tay, nghĩ đến sau này có thể nó sẽ vĩnh viễn không phản ứng với tôi, liền cảm thấy đau lòng, đã không còn đặc quyền của anh trai nữa, muốn cùng người lạnh lùng như nó thân cận, không phải hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu sao? Giống như mấy đứa con gái ngưỡng mộ nó từ trước tới giờ, ôm quyết tâm liều chết hướng nó bày tỏ
. . . . . .
Tôi lại xê dịch lại gần nó, nghĩ muốn tiếp cận thật gần nó, tuy rằng sẽ bị cười nhạo, tuy rằng nó cũng sẽ không lấy mắt liếc tôi lấy một cái, tôi cũng vẫn là nhịn không được muốn chạm chạm nó, cho dù là đụng chạm rất nhỏ làm bộ như không có việc gì cũng tốt. Cánh tay trộm cùng nó kề nhau, cánh tay rắn chắc cách vải dệt hơi mỏng truyền đến xúc cảm ấm áp, mức độ tiếp xúc này cũng khiến tôi thực vui vẻ.
Vậy mà nó như bị điện giật bắn lên, đột nhiên đem cánh tay thu hồi đi. Phản ứng loại này của nó giống như chỉ e không kịp phòng ngừa làm cho tôi lập tức cảm thấy thẹn đến mặt mũi đỏ bừng, “A, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .” Tôi xấu hổ cúi đầu lẩm bẩm nói, vội vàng chuyển đến chỗ cuối sô pha cách nó xa nhất.
Đã bị nó chán ghét đến mức độ này. . . . . . Mà tôi lại còn không tự mình hiểu lấy.
“Uy, mấy đại nam nhân, ai có rảnh giúp cắt rau dưa đi a?”
“Con đến!” Tôi lập tức lại xốc lại tinh thần, bày ra bộ dáng tinh lực no đủ, tung ta tung tăng chạy vào phòng bếp.
Cho dù có miễn cưỡng đến thế nào, bữa tối cũng chỉ ăn nửa phiến Pizza thì đã ăn không vô. Lạc Thiệu Cung ngồi ở đối diện tôi, tôi phải cố gắng cúi đầu thực thấp mới có thể không nhìn đến mặt nó.
” Tiểu Hữu, con ăn uống quá ít, chỉ ăn một chút như vậy làm sao cao được.”
” Đáng ghét. . . . . .” Tôi lầu bầu, cúi đầu đâm đâm miếng Pizza trước mặt.
” Bộ dáng không lớn thế này sẽ chỉ làm người ta muốn khi dễ con thôi, đúng không, Tiểu Cung?”
Vừa nhấc đầu, vừa vặn cùng Lạc Thiệu Cung bốn mắt nhìn nhau, không ngờ nó dời ánh mắt, buông dĩa ăn đứng lên, “Con no rồi.” Sau đó đi mất.
Tôi cô đơn một lần nữa cúi đầu, đồ ăn trong chén đã bắt đầu lạnh.
“Cái kia. . . . . . Con nghĩ ngày mai trở về trường học.”
“Tiểu Hữu?”
” Bởi vì cần đến một số tư liệu trong thư viện, cho nên. . . . . .”
“Tiểu Hữu, con ở nhà không vui sao? Hay là vẫn thực để ý chuyện chúng ta không phải cha mẹ thân sinh của con? Con vẫn không có biện pháp đem chúng ta xem như cha mẹ sao?” Ba ba vẻ mặt thất vọng.
” Không phải.” Tôi liều mạng xua tay, “Con không có. . . . . .”
Kỳ thật, mấy ngày nay ba và mẹ một mực khai đạo cho tôi, tôi chưa bao giờ biết hai người bọn họ tâm lý như vậy, từng bước an ủi đúng chỗ, đã khiến trong lòng tôi dễ chịu rất nhiều.
“Vậy thì vì cái gì? Con không phải muốn chạy trốn chúng ta sao?”
Đương nhiên không phải, người tôi muốn trốn tránh chỉ có Lạc Thiệu Cung mà thôi!
Sự lạnh lùng thờ ơ của nó không giảm được nửa phần, tôi càng có ý đồ muốn tiếp cận nó, nó liền trốn càng xa, cảm giác bị người thích nhất hoàn toàn bài xích. . . . . Tôi tuy rằng là tên ngu ngốc nhưng cũng có cảm giác đau thần kinh! Tôi muốn rời đi trước một chút, đem bản thân tôi luyện đến kiên cường một chút rồi trở về, sẽ bình tĩnh một chút cũng nói không chừng.
” Con không có. . . . . . Nhưng là. . . . . . Lạc Thiệu Cung giống như chán ghét con . . . . . .” Không chỉ là có chút chán ghét mà thôi, nếu thẳng thắn nói thì là “Phi thường chán ghét” con muốn làm không tốt sẽ lại khóc ngay tại chỗ.”
“Con nói bậy bạ gì đó a, Tiểu Cung mỗi ngày đều đi gặp bác sĩ tâm lý, tư vấn nên làm sao phụ đạo tâm lý cho con, trở về sẽ đề xuất cho chúng ta, nó so với ai khác còn quan tâm con hơn. . . . . .”
“Mẹ!” Nguyên bản Lạc Thiệu Cung đã sớm rời đi, không biết từ đâu lại đi ra, mặt bởi vì phẫn nộ mà trướng đỏ bừng, “Mẹ ít nhiều chuyện đi!”
” Ai nha, con đang xấu hổ sao? Thật đáng yêu. . . . . .” Lão mẹ che miệng cười ha ha.
” Ai để ý mấy người a!” Nó thoạt nhìn tức giận không nhẹ, hung tợn bỏ lại một câu liền xoay người đi.
Tôi bị nó tức giận chấn đến cứng ngắc, nắm chặt dao nĩa không biết phải làm sao.
” Tiểu Cung chính là loại người chỉ biết làm mà không thích nói, con làm anh chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?”
—-
Thời điểm đẩy cửa phòng Lạc Thiệu Cung, trái tim đập đến kịch liệt, chờ mong cùng khẩn trương đan xen, khiến cho tôi suýt nữa ngay cả nói cũng nói không được.
“Lạc Thiệu Cung. . . . . .”
“Chuyện gì?”
Thật vất vả mới gom được dũng khí, thiếu chút nữa liền chạy mất hết, khẩu khí kia không kiên nhẫn, nghe vào không có nửa điểm quan tâm đến tôi.”Cái kia. . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . .” Tôi miễn cưỡng mỉm cười.
“Mấy chuyện này không cần nhắc lại.”
” Nhưng ta còn muốn cảm ơn. . . . ..”
” Hiện tại cảm ơn xong rồi, anh có thể đi rồi chứ?”
Tôi nhẫn cảm giác nhục nhã, vẫn không nhúc nhích, “Tuy rằng có thể sẽ quấy nhiễu ngươi, nhưng ta thích ngươi. . . . . .”
“Anh là đồ ngốc sao? Tôi bảo anh đi ra goài, anh có nghe hay không?”
” Thế nhưng ta. . . . . .”
” Cút ra ngoài cho tôi!”
Cho dù da mặt tôi có dày cũng kiên trì không nổi nữa “Thực có lỗi. . . . . .” Xoay người vội vã muốn chạy, thế nhưng lúc càng muốn duy trì tự tôn lại càng xấu mặt, đầu của tôi đánh thật mạnh vào cánh cửa. Trước mắt tối sầm, tôi theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống. Giống một tên ngu ngốc. . . . . . Ở trước mặt nó lại làm trò hề. . . . . .
” Không có việc gì chứ?” Bị nó đem kéo đến, gỡ tay tôi đang bưng lấy mặt ra, xem xét cái trán bị u của tôi.
Tôi đang nước mắt nước mũi, bộ dáng chật vật muốn chết, không hề che chắn rơi vào trong mắt nó.
“Em cũng không biết ai mới là ngu ngốc , ” Nó buông tay ra, giống như hết hi vọng ấn ấn huyệt Thái Dương, “Mỗi lần nhìn đến bộ dáng này của anh, liền . . . . . .” Tôi còn đang mất hết tôn nghiêm khóc thút thít, nó đột nhiên đóng cửa lại, dùng sức đem tôi kéo qua, “Lại đây! Em bôi thuốc cho!”
Ngồi ở bên giường, vừa nức nở vừa để cho nó bôi nước thuốc lên chỗ u cao trên cái trán, mặt bẩn thành một mảnh, chật vật muốn chết, tôi phải tận dụng vẻ mặt xấu xí này để cầu xin nó a.
Em trai trầm mặc, động tác cẩn thận tỉ mỉ, khóe miệng vẫn còn mím chặt.
“Ta thích ngươi.” Trước khi tôi kiểm soát được miệng mình, thì lời bày tỏ cứ tự nhiên như vậy mà nói ra, thật sự là vô dụng, cư nhiên thích nó đến mức độ này, tuy rằng chỉ biết sẽ lại bị cự tuyệt, nhưng không thể cứ như vậy mà bỏ cuộc, “Ta thích. . . . . .” Trên môi bỗng nhiên nóng lên, xúc cảm lại rất nhanh biến mất, Lạc Thiệu Cung trên mặt vẫn như cũ khuyết thiếu biểu tình, thần sắc hơn điểm ảo não.
Nụ hôn bất chợt chỉ có hai giây thôi mà đã khiến cho tôi có cảm giác chết đi sống lại, rời khỏi nó tưởng còn có thể dường như không có việc gì mà hảo hảo mà sống sót, căn bản là không có khả năng a! Hiện tại mới cảm thấy được chính mình cư nhiên dùng việc chia tay để trốn tránh sự thật, quả thực không phải một tên hỗn đản ngu ngốc bình thường, chân chính thích một người, như thế nào có thể yếu đuối như vậy?
Vì tình yêu, hẳn là ai cũng phải dũng cảm đi. Cho dù bị một lần cự tuyệt, hoặc là một lần vứt bỏ, cũng muốn hết sức tranh thủ đến lúc tranh thủ không được mới thôi, đây mới là tiêu chuẩn của tôi a!
Nó đem mặt nghiêng sang một bên dường như không muốn đáp lại tôi.
“Nói chuyện với ngươi a!” Tuy rằng nó lạnh lùng làm cho tôi rất khó chịu, nhưng tôi không thể cứ như vậy liền nổi giận, miễn cưỡng dùng thanh âm trấn định tiếp tục, “Nếu ghét ta như vậy, muốn cự tuyệt ta, thì cũng xin ngươi nói ra . . . . . . Bằng không, ta. . . . . .”
Cuối cùng, nó cũng quay đầu nhìn tôi, trên mặt là biểu tình thương tâm.
“Anh muốn em tin tưởng như thế nào đây? Lúc trước anh cũng nói thích em rồi đúng không? Nói nhiều lần như vậy rồi, nhiệt tình như vậy rồi, cuối cùng còn không phải cũng như nhau? Tất cả bất quá chỉ là nói dối mà thôi. . . . . .” Thanh âm của nó có chút run rẩy, “Dù sao anh vẫn thích bọn con gái. Em có đối xử với anh tốt thế nào, một lòng yêu anh như thế nào, cuối cùng sự hấp dẫn cũng vẫn thua một cô gái xa lạ. Em vẫn nghĩ chỉ cần theo đuổi không tha thì nhất định có thể có được anh trai, thực ngốc có phải hay không? Bởi vì dù cho em có làm thế nào thì em cũng vẫn chỉ là một nam nhân! Em trai dù sao cũng là em trai, đúng không? Anh vẫn cần bạn gái đi? Chỉ cần thân thể một nữ nhân là có thể đem cố gắng lâu nay của em đánh bại dễ dàng, thật sự là đủ rồi. . . . . . Em không cần phải giống đứa ngốc không công tiếp tục dây dưa nữa, em. . . . . .”
“Không phải như vậy!” Trong lời nói của em trai chứa đầy sự ủy khuất, làm cho lòng tôi đau muốn chết, dùng sức ôm lấy đầu của nó “Mới không phải như vậy. . . . . . Ai cũng so ra kém ngươi a!, nữ nhân nữ nhân cái gì, căn bản không phải ngươi nghĩ như thế. . . . .
“Ta thích ngươi nhất, chỉ thích một mình ngươi. . . . . . Ta cũng không chạm vào nữ nhân! Đó là lừa gạt ngươi, bởi vì ta sĩ diện, không muốn bị thương hại. Ta sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù ngươi không cần ta, ta cũng vẫn nhịn không được thích ngươi, ngươi chỉ thích cơ thể của ta cũng không quan hệ,. . . . . Nghĩ ta là ngu ngốc cũng không quan hệ, mặc kệ thế nào, chỉ cần để ta ở lại bên cạnh ngươi thì tốt rồi. . . . . . Ta đều không sao cả . . . . . .”
“Cái gì nha. . . . . . Anh trai?” Nó ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, “Anh từ đâu nghe được những lời kỳ quái này? Thân thể a, ngu ngốc . . . . .”
“Không quan hệ. . . . . . Ta biết trừ bỏ có thể cùng ngươi trên giường, thì không còn ưu điểm nào khác. . . . . . Ngươi chỉ đối với thân thể ta có hứng thú, cũng là phải. Sau này ta lại trở nên rất tốt a, sẽ cố gắng cho ngươi có thể thích ta nhiều một chút.”
“Ngươi hiện tại thấy rằng ta ngu ngốc. . . . . . Cũng không quan trọng, ta vốn sẽ không thông minh, thế nhưng ta có tiến bộ, ta lên không được đại học, nhưng thành tích cũng tốt a, ta cũng có đi tham gia giải thi đấu thiết kế trò chơi a, có lẽ cũng không nhất định đoạt giải, ta. . . . . .”
“Anh?”
Ta đem mặt dính sát vào cổ nó, như thế nào cũng không chịu tránh ra, cái mũi đã tắc nghẹt, thanh âm cũng ách lại, chướng tai vô cùng, “Cho nên. . . . . . Xin ngươi không cần ghét bỏ ta. . . . . . Ta. . . . . .”
Bị nó dùng lực nâng mặt lên, cùng nó mặt đối mặt, mặt mình nhất định chật vật đến vô cùng thê thảm.
“Anh. . . . . .” Nó chần chờ, thanh âm nghe có phần bất đắc dĩ, “Em cũng không biết ai ngốc hơn ai, thế nhưng hình như chúng ta có chuyện hiểu lầm rồi.”
“Ân?” Tôi dùng vẻ mặt ngượng ngùng, con mắt ướt sũng nhìn nó.
“Nếu anh. . . . . . Thật sự thích em, thì phải nói cho rõ ràng, em đã làm gì không tốt, khiến anh lo lắng sao?”
Tôi hấp hấp cái mũi, “Ngươi, ngươi chỉ thích trên giường cùng ta mà thôi, phải không? Chúng ta cùng một chỗ, ngươi chỉ nguyện ý làm việc này. . . . . . Tuy rằng ta không chán ghét. . . . . .Thế nhưng, nếu chỉ cần cơ thể của ta như đã nói, vậy đến khi ta già rồi, ngươi sẽ không còn hứng thú. . . . . .”
“Anh trai!” Nó trưng ra vẻ mặt dở khóc dở cười, “Vì sao anh lại cho là như vậy? Đúng vậy, em đương nhiên thích ôm anh a, nhưng, nhưng. . . . . . Thực ra là ngược lại không phải sao, người chỉ thích thân thể em, không phải là anh sao?”
“Hả?” Từ ngữ rất chấn động, tôi đã quên khóc, mở lớn miệng.
“Bởi vì, ” Nó có vẻ bối rối gãi gãi đầu, “Từ sau khi phát sinh quan hệ anh mới thích em phải không? Bình thường cũng chưa bao giờ nói với em thích em linh tinh gì đó, chỉ có ở trên giường mới biểu hiện nhiệt tình. . . . . . Nếu nói anh là từ cơ thể của em mới bắt đầu có hảo cảm với em cũng đâu có gì sai?”
“Cái, cái gì?” Tôi bắt đầu hỗn loạn, “Đây là người tinh cầu nào kết luận a? Ngươi vĩ đại thế này còn cần lo lắng cái gì? Ngươi hoàn toàn không có khuyết điểm a, ngươi là tốt nhất, không giống ta. . . . . .” Nhắc tới cái này, con mắt lại bắt đầu cay cay, “Chỉ biết thiết kế mấy trò chơi nhàm chán, một kẻ ngu ngốc. . . . . Ngươi không phải nói với cậu như vậy sao?”
“Cái kia, cái kia. . . . . .” Lạc Thiệu Cung nói lắp, “Anh làm sao biết? A, không phải như anh nghĩ đâu! Anh, đừng khóc a! Em nói với cậu như vậy chỉ vì không muốn cho anh làm kiểm tra DNA, em sợ có được kết quả sẽ làm cho anh thương tâm, cho nên. . . . . .”
“Anh trai trong mắt em là tốt nhất a!” Thanh âm của nó thật dịu dàng, giống như vuốt ve đến tận trái tim của tôi, làm cho ngực tôi vốn đang đau đến kịch liệt lại ấm áp bình thường trở lại, “Anh làm sao lại không tin em chứ? Cho tới bây giờ em chưa từng lừa gạt anh a.”
“Ân. . . . . .”
“Vậy còn anh? Cảm thấy là em tốt hay đám con gái tốt hơn?”
“Đương nhiên là ngươi !” Tôi chưa kịp nghĩ đã lớn tiếng hét lên, nói xong lại cảm thấy mất mặt, liền đem cái trán để ở trên ngực nó, “Lạc Thiệu Cung . . . . . Ân. . . . . . Cái kia, ta so với ngươi ngốc hơn, cho nên, thường xuyên sẽ nói mấy câu ngốc nghếch, ngươi có thể không để ý mấy câu ngốc đó được không?”
Không ngẩng đầu cũng cảm giác được nó đang mỉm cười, em trai hảo ấm áp, tôi dùng sức ôm chặt hơn nữa.
“Hôn môi đi.”
“A?”
“Bởi vì tâm tình của anh trai hiện tại không thích hợp làm chuyện kịch liệt, cho nên hôn môi là tốt rồi.” Môi bao trùm xuống làm cho tôi cảm thấy tim dập dồn đến suýt tắt thở.
“Không cần dựa vào chuyện trên giường, cũng có thể cho anh biết em yêu anh bao nhiêu.
“Ân!” Hiện tại mặc kệ nó nói cái gì, tôi cũng tin hết, cũng sẽ ngoan ngoãn mà làm theo.
Bởi vì tôi đã hiểu được, em trai của tôi là người đáng tin nhất trên thế giới, là người đàn ông tốt mà tôi yêu, vĩnh viễn sẽ không bao giờ lừa gạt tôi.