Huynh Sủng

Chương 112: đi đường




Trời đã ngã về tây, nắng chiều màu cam mông lung dịu dàng rơi lên người Diệp Trăn Trăn và Nguyên Tiêu làm cho toàn thân hai người trông cũng mông lung dịu dàng không ít.
 
Hứa Du Ninh có thể nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Diệp Trăn Trăn lúc mới từ trong phòng bếp đi ra nhưng rất nhanh đã nhìn thấy nàng đặt Nguyên Tiêu xuống đất, để hai tay hắn chống lên trên thân cây long não.
 

Nói đến đứa nhỏ Nguyên Tiêu này, gan của hắn cũng rất lớn. Từ lúc hơn mười tháng tuổi dễ nhận thấy hắn đã bắt đầu muốn đi bộ, thường xuyên có thể nhìn thấy một mình hắn vịn tay vào các loại đồ vật như vách tường hay là mép giường thử thăm dò dịch từng bước nhỏ về phía trước.
 
Lúc đầu có thể không nắm bắt được trọng tâm nên ngã rất nhiều lần. Thậm chí có một lần bị ngã làm cho cái trán sưng đỏ lên nhưng sau khi đứa nhỏ này oa oa khóc lớn vài tiếng thì lại tự mình vịn vách tường ngọ ngoạy đứng lên. Mặc dù trên khuôn mặt trắng nõn tươi cười còn mang theo nước mắt nhưng sau một khắc vẫn vịn mép giường tiếp tục đi về phía trước.
 
Lúc này lại lớn hơn một chút, đi đứng cũng thông thạo hơn. Nhưng vẫn không dám tự mình đi mà vẫn như cũ vịn vào thứ gì đó.
 
Lúc này Diệp Trăn Trăn đặt hắn ở bên cạnh cây long não, nhìn tay hắn vịn vào thân cây long nhãn, hai cái chân nhỏ đi vòng quanh gốc cây long não từng vòng từng vòng.
 
Nàng nhìn thấy thì vui vẻ trở lại còn mở ra cánh tay duỗi về phía Nguyên Tiêu, mỉm cười gọi hắn: "Nguyên Tiêu, Nguyên Tiêu, đến chỗ tỷ tỷ này."
 
Mặc dù bây giờ Nguyên Tiêu còn chưa thể nói được nhưng sớm chiều ở chung với nhau nên hắn cũng biết Diệp Trăn Trăn là người thân của hắn, hắn còn biết Diệp Trăn Trăn rất cưng chiều hắn. Cho nên lúc này nghe thấy lời Diệp Trăn Trăn nói, hắn dừng bước lại không tiếp đi nữa, quay đầu ánh mắt nhìn qua nàng.
 
Vốn dĩ Diệp Trăn Trăn chỉ là nói đùa với Nguyên Tiêu, căn bản không nghĩ đến hắn thật sự có thể đơn độc dựa vào chính bản thân mình đi đến chỗ nàng.

 
Bởi vì khoảng cách từ nàng đến cây long nhãn còn cách vài bước chân.

 
Nhưng mà chưa từng nghĩ tới lời nói đùa nàng chỉ vừa mới nói ra đã nhìn thấy Nguyên Tiêu nhếch miệng cười nhẹ một tiếng với nàng, sau đó lại buông hai tay vịn thân cây long não ra, giang hai cánh tay, thân người nhỏ lung la lung lay giống như chim cánh cụt đi đến chỗ nàng.
 
Diệp Trăn Trăn kinh hãi, đôi mắt trợn to, trong đầu trống rỗng.
 
Khi phản ứng lại thì vội vàng muốn nhào qua ôm lấy Nguyên Tiêu.
 
Nếu như hắn xuống, nàng sẽ rất đau lòng lắm a?
 
Nhưng nàng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị người khác kéo cánh tay lại. Ngay sau đó giọng nói trầm ổn bình tĩnh của Hứa Du Ninh vang lên bên tai: "Đừng đi qua, để cho tự hắn đi tới đây."
 
Diệp Trăn Trăn quay đầu lại, có chút không đồng ý nhìn Hứa Du Ninh không biết tới từ lúc nào một chút.
Đương nhiên nàng biết Hứa Du Ninh cũng giống như nàng, trong lòng cũng là rất yêu thích rất coi trọng Nguyên Tiêu. Nhưng mà cái yêu thích coi trọng này của hắn không giống với nàng.
 
Cái yêu thích coi trọng của Diệp Trăn Trăn chính là nhìn thấy Nguyên Tiêu ngã một cái, dù chỉ là trầy xước da một chút ở lòng bàn tay thì nàng cũng đã đau lòng đến nửa ngày, ôm Nguyên Tiêu vào lòng mình vừa thổi thổi tay nhỏ của hắn vừa nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Nguyên Tiêu ngoan nha, không đau không đau."
Cái yêu thích coi trọng của Hứa Du Ninh là nhìn thấy Nguyên Tiêu bị ngã, cho dù lần trước bị ngã đập trán vào ghế như vậy, sưng đỏ một vùng. Dù lúc đó Nguyên Tiêu đau đớn khóc lớn lên nhưng hắn cũng đứng một bên không đi qua đỡ lấy, chỉ gọi Nguyên Tiêu tự mình đứng lên.
 
Nhưng đến tối khi Nguyên Tiêu ngủ thiếp đi, hắn sẽ nhẹ nhàng sờ tay nhỏ của Nguyên Tiêu, cúi đầu xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ và cái trán của hắn.
 
Cho nên bây giờ nhìn thấy lần đầu Nguyên Tiêu không vịn lấy bất kỳ vật gì để đi đường, phản ứng đầu tiên của Diệp Trăn Trăn chính là sợ hắn ngã sấp xuống, muốn bổ nhào qua ôm lấy hắn mà Hứa Du Ninh thì lại để cho hắn tự mình đi qua.
 
Nói xong, Hứa Du Ninh còn cúi người, giang hai cánh tay về phía Nguyên Tiêu, nhẹ nhàng cổ vũ hắn: "Nguyên Tiêu ngoan, tự mình đi đến chỗ ca ca nào."
 
Nguyên Tiêu vừa lung la lung lay thân người nhỏ đi đến vừa nhìn hắn một cái.
 
Sau đó hai cái chân ngắn nhỏ thật sự cất bước, dựa vào chính bản thân mình đi tới. Nhưng mà sau khi đi tới cũng không có bổ nhào vào trong lòng Hứa Du Ninh mà quyết định đưa tay ôm lấy Diệp Trăn Trăn đang đứng bên người Hứa Du Ninh.
 
Sau khi ôm lấy chân của Diệp Trăn Trăn, hắn còn ngẩng đầu lên, hé miệng mỉm cười với Diệp Trăn Trăn.
 
Khi Diệp Trăn Trăn mỉm cười, trong lòng lập tức mềm mại xuống. Cúi người xuống hai tay luồng qua dưới nách hắn ôm hắn vào lòng. Sau đó hôn lên hai má phấn nộn của hắn một cái, khen thưởng: "Nguyên Tiêu giỏi quá."
 

Hứa Du Ninh vẫn duy trì tư thế cúi người giang hai cánh tay ra như cũ: . . .
 
Hắn yên lặng khép hai cánh tay lại, thẳng người lên đứng dậy, sau đó yên lặng nhìn ngắm hai tỷ đệ Diệp Trăn Trăn và Nguyên Tiêu.
 
Rất rõ ràng Nguyên Tiêu thích Diệp Trăn Trăn hơn hắn. Vừa rồi rõ ràng hắn cũng giang hai tay nghênh đón hắn đi qua nhưng hắn lại quyết định đi qua ôm lấy chân của Diệp Trăn Trăn hơn nữa bây giờ được Diệp Trăn Trăn khen ngợi, được nàng hôn, hắn còn hé miệng cười rất vui vẻ.
 
Với lại cũng dễ nhận thấy Diệp Trăn Trăn đặc biệt yêu thích Nguyên Tiêu, ngày thường không nhìn thấy Nguyên Tiêu một lúc thì nàng sẽ đi khắp nơi tìm hắn. Thường xuyên ôm hắn đi dạo khắp nơi không nói mà còn thường xuyên hôn hắn.
 
Lúc Hứa Du Ninh nghĩ đến thì trong lòng có chút chua chua, cũng không biết ở trong lòng Trăn Trăn đến cùng là thích cái người làm ca ca này nhiều hơn một chút hay là Nguyên Tiêu cái người làm đệ đệ này nhiều hơn một chút đây?
 
Chắc là Nguyên Tiêu đi? Ít nhất cho tới bây giờ Diệp Trăn Trăn chưa từng chủ động hôn hắn như vậy. . .
 
Lúc hắn đang ngây người nghĩ về cái chuyện này thì Diệp Trăn Trăn đã ôm Nguyên Tiêu chạy vào trong bếp, nói cho Diệp Tế Muội biết chuyện Nguyên Tiêu vừa mới tự mình đi bộ.
 
Còn chưa tới mười một tháng mà đã tự mình đi bộ, đây thật sự là rất lợi hại rồi. Diệp Tế Muội cũng rất vui, nói một lát nữa sẽ thưởng thịt thịt cho Nguyên Tiêu ăn.
 
Trước đó lúc bà ở trên chợ mua thịt cũng tiện thể cắt thêm một khối thịt sườn nhỏ.
 
Thịt sườn mềm nhất, băm thành thịt vụn xào lên hoặc là trực tiếp thả vào trong nước nấu canh thì cũng ăn rất là ngon. Bởi vì cân nhắc đến chuyện Nguyên Tiêu còn nhỏ, đồ ăn quá nhiều dầu mỡ vẫn không dám để cho hắn ăn vì vậy Diệp Tế Muội cũng không làm thịt băm xào mà làm canh trứng rau cải xôi thịt băm.
Nhìn thấy bún thịt đã chưng đến không sai biệt lắm, món súp cá gai hầm đậu hũ cũng đã làm xong, Diệp Tế Muội cho ngọn rau mã lan đã rửa sạch sẽ và đậu phụ khô vào trong nồi nước sôi đun nóng một lúc, sau đó thì vớt lên cho nhỏ giọt tới khô nước rồi cắt nát, bỏ thêm dầu vừng, các loại dầu mè và muối trộn đều vào nhau. Như vậy là có thể ăn được rồi.
Sau đó nàng vừa gọi Hứa Du Ninh và Diệp Tế Muội chuẩn bị ăn cơm tối, vừa hành động rất nhanh bắt đầu làm canh trứng rau cải xôi thịt băm.
 
Chờ đến khi món canh này nấu vừa miệng rồi, Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh cũng đã bày xong bát đũa.
 
Thậm chí cơm cũng đã xới xong đặt lên bàn, chỉ chờ mang thức ăn lên nữa thôi.
 
Súp cá gai hầm đậu hũ và ngọn rau mã lan trộn với đậu phụ khô là Hứa Du Ninh bưng lên trên bàn, dựa theo cấp bậc bún thịt là do Diệp Trăn Trăn bưng tới.
 
Cái bún thịt này thật sự quá thơm, lúc trên đường bưng tới suýt chút nữa Diệp Trăn Trăn nhịn không được ăn vụng một khối.
 
Nhưng mà vẫn nhịn xuống được. Đặt lên trên bàn, đợi đến khi Diệp Tế Muội bưng canh trứng rau cải xôi thịt băm tới rồi cầm lấy đũa nói ăn cơm thì lúc này nàng mới kẹp lấy một khối bún chưng sườn heo vào chén của mình.
 
Rõ ràng mùi vị không cần phải nói tới, Diệp Trăn Trăn ăn liên tiếp một khối xương sườn và một khối thịt ba chỉ. Sau đó liền cảm thấy cái thịt chưng bún đậu kia cũng ăn rất là ngon, nàng cảm thấy chỉ dựa vào bún thịt này thì nàng có thể ăn hết một chén cơm.
Súp cá gai hầm đậu hũ cũng ăn rất ngon. Đậu hũ mềm nhẵn, thịt cá mềm mại còn không có gì để nhai, có thể yên tâm to gan ăn uống không cần lo lắng đến chuyện sẽ bị nghẹn. Đáy chén còn có một chút nước canh. Mặc dù lúc đầu cho nước tương vào nhưng hầm cách thủy thời gian dài như vậy nước canh này cũng đã biến thành màu trắng sữa.

 
Diệp Trăn Trăn quyết định đợi chén cơm thứ hai phải ăn cùng với nước canh hầm này. Sau đó còn phải bỏ thêm bún thịt kia vào bên trong rồi trộn lẫn lại với nhau để ăn.
 
Về phần ngọn rau mã lan trộn với đậu phụ khô, dù sao bún thịt chủ yếu là thịt ba chỉ, ăn nhiều vào vẫn có chút béo ngậy nhưng ngọn rau mã lan này hơi cay hơi đắng còn là rau trộn, lại vừa vặn có thể làm tan vị ngấy của thịt ba chỉ.
 
Mặc dù cái ngọn rau mã lan này hơi cay hơi đắng nhưng vì cho thêm mấy giọt dầu vừng vào bên trong nên vẫn rất là thơm.
Bữa cơm này Diệp Trăn Trăn ăn thẳng đến lúc cái bụng no căng tròn lên, rốt cuộc không nhét thêm được một hạt gạo nào nữa nên mới thả bát đũa trong tay xuống. Nhìn thấy rõ ràng Hứa Du Ninh cũng rất thích ăn những món này, bây giờ chén cơm trong tay hắn này chắc đã là chén thứ ba đi?
 
Diệp Tế Muội rất vui mừng khi thấy hai huynh muội bọn họ đều thích ăn những món bà làm, vừa ôm Nguyên Tiêu trong lòng cho hắn ăn thịt vụn còn vừa mỉm cười nói với Diệp Trăn Trăn và Hứa Du Ninh: "Hai người các ngươi lại ăn thêm nhiều một chút."
 
Bởi vì Nguyên Tiêu còn nhỏ, chủ yếu bú sữa mẹ là chính, bây giờ Diệp Tế Muội cũng không dám cho hắn ăn nhiều. Sau khi đút được một lúc thì thả hắn xuống đất, để cho hắn tự mình chơi.
Diệp Trăn Trăn đã ăn cơm xong nên đi vào trong phòng cầm lấy một con lão hổ bằng vải tới chơi đùa với Nguyên Tiêu, nhìn hắn ngồi dưới đất, dáng vẻ cười đùa vỗ tay nhỏ muốn đoạt lấy lão hổ vải trong tay nàng.
 
Hứa Du Ninh ngồi một bên, nhìn hai tỷ đệ họ chơi đùa. Lông mày hắn giãn ra, trong mắt tràn đầy ý cười ấm áp nhỏ vụn.
 
Hôm nay trên đường từ phủ học trở về hắn đã đặc biệt dặn dò qua với Diệp Trăn Trăn, bảo nàng đừng nói chuyện lúc sáng sau khi Lý giáo sư nhìn thấy khối Ngọc Quan Âm kia cho Diệp Tế Muội biết.
 
Hắn không muốn để cho Diệp Tế Muội vì chuyện này hốt hoảng lo sợ, cũng lo lắng Diệp Tế Muội sẽ xúc động đi tìm Lý giáo sư hỏi thăm chuyện này vậy thì sau này người một nhà bọn họ chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.
 
Diệp Trăn Trăn hiểu rõ ý của hắn, ngay lập tức đáp ứng. Còn nói nàng không dám mang theo khối Ngọc Quan Âm kia nữa, muốn trả cho Hứa Du Ninh, để cho hắn bảo quản thật tốt.
 
Hôm nay đã sơ ý bị Lý giáo sư nhìn thấy được, nếu như sau này lại sơ sẩy một cái bị người nào khác nhìn thấy được thì phải làm sao đây? Vì vậy dứt khoát vẫn không nên đeo lên trên người nàng là tốt nhất.
 
Nhưng Hứa Du Ninh suy nghĩ một chút vẫn bảo nàng tiếp tục đeo nó.
 
Trước kia hắn từng nghe Diệp Tế Muội nói qua, nói trước kia Diệp Trăn Trăn đúng là đồ ngốc, là sau này đeo khối Ngọc Quan Âm lên người mới đột nhiên minh mẫn giống như người bình thường, người trở nên thông suốt lên.
 
Mặc dù trước kia hắn cũng không tin quỷ thần nhưng phàm là chuyện dính đến Diệp Trăn Trăn thì hắn vẫn bằng lòng tin tưởng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.