Nếu như nói vừa rồi Diệp Trăn Trăn bởi vì Hứa Du Ninh nói nàng ba chữ tiểu lừa gạt này mà suýt chút nữa hóa thân thành pháo đốt mà nói thì lúc này bị Hứa Du Ninh hôn lên như vậy, nàng đã trực tiếp tịt ngòi.
Những lời vốn định nói ra bây giờ một chữ cũng không nói ra được, mở to hai mắt, không thể tin nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trong gang tấc kia, trong đầu trống rỗng.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Du Ninh hôn lên đôi môi cô nương gia, căn bản cũng không biết nên làm như thế nào. Rõ ràng cũng đã khẩn trương đến nỗi nhịp tim như nổi trống, trên lưng cũng thấm ra một tầng mồ hôi nhỏ nhưng biểu hiện trên mặt vẫn thong dong bình tĩnh như cũ.
Nhưng nếu như tiếp tục bị Diệp Trăn Trăn mở to hai mắt nhìn xem như vậy thì hắn cảm thấy phần thong dong bình tĩnh này của hắn rất có thể sẽ không giả bộ được nữa.
Liền há miệng cắn môi dưới của Diệp Trăn Trăn, cọ xát day dưa, sau đó nói với nàng: "Nhắm mắt lại."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Lúc này nàng còn có thể nhắm mắt lại sao? Nàng đã hoang mang sợ hãi tới nỗi trái tim cũng suýt chút nữa muốn từ trong lồng ngực nhảy ra ngoài.
Trong chốc lát nàng cũng không biết sức lực đến từ đâu, duỗi hai tay hung hăng đẩy Hứa Du Ninh ra.
Thứ nhất bây giờ trong lòng Hứa Du Ninh đang rất khẩn trương, thứ hai hắn cũng không có phòng bị nên mới bị một cú đẩy này của Diệp Trăn Trăn đẩy lùi ra sau.
Hơn nữa nhìn thấy Diệp Trăn Trăn sau khi đẩy hắn ra, vì đề phòng hắn lại xông tới hôn nàng nên nàng đưa tay lên che kín miệng của mình lại.
Hứa Du Ninh: . . .
Chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn hắn lại muốn hôn Diệp Trăn Trăn là chuyện không có khả năng.
Đương nhiên, nếu như hắn muốn dùng sức mạnh mà nói vậy thì chắc chắn là có thể được. Sức lực của Diệp Trăn Trăn không thể sánh được với hắn. Nhưng mà hắn không muốn dùng sức mạnh với Diệp Trăn Trăn.
Nàng là người hắn để ở trong lòng, hắn không nỡ tổn thương đến nàng.
Chỉ kéo cái tay còn lại của nàng giữ ở trong lòng bàn tay, ôn nhẹ nhàng gọi nàng: "Trăn Trăn."
Nào biết được Diệp Trăn Trăn ngay lập tức hất tay hắn ra, đưa tay đặt ra sau lưng không nói mà ánh mắt còn đề phòng nhìn qua hắn.
Hứa Du Ninh bất lực cười khổ.
Vốn dĩ hắn muốn từ từ thực hiện chuyện này, từ từ để cho Diệp Trăn Trăn biết, có thể là hai ngày nay hắn nhìn thấy những chuyện Diệp Trăn Trăn đã làm cho hắn, đã nói cho hắn nên trong lòng xúc động không thôi. Vừa rồi lại bị câu nói kia của Diệp Trăn Trăn kích thích cũng không nhịn được nữa nên mới hôn lấy nàng.
Đến cùng vẫn là hắn quá vội vàng, dọa sợ đến Diệp Trăn Trăn.
Nhưng mà mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại được nữa. Nếu như bây giờ đã làm ra chuyện như vậy thì lúc này cũng nên nói cho Diệp Trăn Trăn biết tâm ý của hắn đối với nàng.
Ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn, sự kiên quyết trong mắt giống như đập nồi dìm thuyết quyết đánh tới cùng nói: "Trăn Trăn, ta, "
Nào biết được còn chưa có nói ra lời phía sau, Diệp Trăn Trăn lại đột nhiên đưa tay lên vững vàng bịt kín miệng hắn lại: "Đừng nói."
Hứa Du Ninh: . . .
Hắn không nói lời nào, ánh mắt lẳng lặng nhìn Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn bị hắn nhìn đến nỗi trong lòng lo sợ không thôi nhưng tay phải vẫn một mực che kín miệng Hứa Du Ninh.
Nàng nghĩ có lẽ nàng đã biết Hứa Du Ninh muốn nói lời gì với nàng.
Hôm qua Hứa Du Ninh hôn trán nàng, sau đó nàng còn có thể an ủi chính mình, không phải Hứa Du Ninh cũng thường xuyên hôn lên trán Nguyên Tiêu sao? Chắc chắn là trong lòng Hứa Du Ninh coi nàng giống như Nguyên Tiêu mà đối xử. Nhưng mà vừa rồi Hứa Du Ninh thật sự hôn lên môi của nàng, nàng không có cách nào tiếp tục an ủi mình như ngày hôm qua vậy.
Vì vậy nàng đương nhiên cũng có thể đoán ra được Hứa Du Ninh muốn nói với nàng cái gì.
Nhưng mà nàng không thể để cho Hứa Du Ninh nói lời kia ra.
Chỉ cần hắn không nói rõ ra với nàng những lời kia thì nàng vẫn có thể tiếp tục tê liệt chính mình, hai người bọn họ vẫn có thể làm huynh muội nhưng nếu như để cho Hứa Du Ninh nói ra những lời kia vậy thì nàng muốn làm tê liệt chính mình cũng tê liệt không được, sau này sao hai người bọn họ có thể ở chung với nhau được nữa đây?
Hai người ở chung một chỗ đã nhiều năm nay, hơn nữa vốn dĩ Diệp Trăn Trăn cũng không phải là người có tâm tư kín đáo, cho nên vừa nhìn thấy sự lo sợ trong mắt nàng và hành động ngay lúc này của nàng, Hứa Du Ninh có thể đoán được bây giờ trong lòng nàng đang nghĩ gì.
Nhưng mà, giống như suy nghĩ trước đó của hắn, mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại được và hắn cũng đã không thể quay đầu lại được.
Hơn nữa, chắc chắn hắn cũng không có cách nào khác tiếp tục làm huynh muội với Diệp Trăn Trăn giống như trước kia.
Hắn đã mười chín tuổi, hàng đêm trong mộng đều là nàng, ban ngày lúc nhìn thấy nàng cũng luôn sẽ không nhịn được muốn nắm lấy tay nhỏ mềm mại của nàng, ôm nàng vào lòng, thậm chí còn muốn hôn hôn nàng. . .
Hắn không muốn tiếp tục làm kế huynh của nàng nữa, bây giờ càng muốn làm trượng phu của nàng hơn.
Hắn giơ tay lên kéo cái tay vẫn đang một mực che kín hắn của Diệp Trăn Trăn kia, làm việc nghĩa không được chùn bước trầm giọng nói ra: "Lòng ta yêu thích muội. Ta muốn thành thân với muội."
Diệp Trăn Trăn: . . .
Trong lòng nàng chỉ có một câu, xong rồi, xong rồi, xem ra sau này giữa nàng và Hứa Du Ninh ngay đến huynh muội cũng làm không được nữa.
Nàng bị kinh sợ trong chốc lát cũng không biết nên nói lời gì, chỉ ngỡ ngàng nhìn Hứa Du Ninh.
Hứa Du Ninh giữ tay nàng ở trong lòng bàn tay của mình, ánh mắt vẫn vừng vàng nhìn nàng như cũ, không bỏ sót bất kỳ một chút biến hóa thần sắc nào trên mặt của nàng.
Nhìn thấy nàng mím môi không nói gì, thậm chí còn hỏi: "Đối với chuyện này, trong lòng muội nghĩ như thế nào?"
Hắn hỏi ra câu nói này vẫn rất bình tĩnh nhưng thật ra bây giờ trong lòng của hắn vô cùng khẩn trương. Nếu như bây giờ Diệp Trăn Trăn không quá hoảng hốt lo sợ như vậy mà nói thì có lẽ nàng sẽ nhận ra được hai tay của Hứa Du Ninh cũng đang run rẩy.
Nhưng mà bây giờ sao Diệp Trăn Trăn còn lo lắng nghĩ tới chuyện trong lòng Hứa Du Ninh có khẩn trương hay không nha, chính nàng cũng đang khẩn trương muốn chết đây.
Hơn nữa, Hứa Du Ninh thật sự cũng ngụy trang quá tốt rồi, nhìn thấy giữa chân mày của hắn vẫn rất bình tĩnh thong dong, chỗ nào giống dáng vẻ khẩn trương?
Diệp Trăn Trăn há miệng muốn nói chuyện nhưng cũng không biết nên nói cái gì. Thế là cuối cùng nàng cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng quay đầu đi, rủ mắt nhìn xuống củi gỗ đang bốc cháy trong lòng bếp.
Cho dù Hứa Du Ninh trầm ổn hơn nữa nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Trăn Trăn hắn vẫn có chút sốt ruột.
Đang suy nghĩ hắn nên tiếp tục truy hỏi chuyện này hay là tạm thời để cho Diệp Trăn Trăn suy nghĩ một chút, để cho nàng dần dần đón nhận bản thân hắn thì chợt nghe thấy Diệp Tế Muội ở bên ngoài gọi Diệp Trăn Trăn: "Trăn Trăn, nước nấu xong chưa?"
Diệp Trăn Trăn ở trong lòng giật mình một cái, vội vàng thoát ra khỏi tay Hứa Du Ninh, đưa tay đẩy hắn sáng một bên.
Hứa Du Ninh cũng thừa thế đứng lên.
Lúc này Diệp Tế Muội cũng đã đi vào trong phòng bếp, nhìn thấy Hứa Du Ninh ở chỗ này, còn nói với hắn: "Sao ngươi lại không đi nghỉ ngơi một chút?"
Hứa Du Ninh trả lời: "Con không mệt. Tới đây, tới đây nấu nước với Trăn Trăn."
Diệp Tế Muội cũng không nghĩ nhiều. Biết quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn luôn tốt đẹp, giống như cùng nhau nấu nước trong phòng bếp thật sự không tính là chuyện gì.
Chỉ đi qua mở nắp nồi lên, nhìn thấy nước trong nồi đã bốc lên mấy bọt bong bóng nhỏ li ti thì quay đầu lại nói với Hứa Du Ninh: "Nước nấu gần được rồi, ngươi đi lấy quần áo ngươi muốn mặc trước đi."
Hứa Du Ninh trong miệng đáp ứng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn mới không nhìn lại hắn mà làm dáng vẻ rủ mắt xuống chăm chú nhìn kìm gắp than trong tay. Ánh lửa bên trong lòng bếp chiếu lên mặt nàng, làm cho khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt của nàng trông cũng hồng hào lên.
Tươi sáng xinh đẹp như hoa đào đầu cành vừa mới nở ra trong ba tháng mùa xuân.
Diệp Tế Muội còn chỗ này, tự nhiên không tốt cho Hứa Du Ninh truy hỏi Diệp Trăn Trăn, đành phải xoay người sang chỗ khác đi vào gian phòng tìm một bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài. Sau đó lại đến phòng bếp lấy nước nóng.
Diệp Trăn Trăn đã quay về phòng của nàng và Diệp Tế Muội, đang nhìn ngắm Nguyên Tiêu.
Hứa Du Ninh biết nàng như vậy là đang lẩn tránh hắn. Nhưng ngại Diệp Tế Muội vẫn ở đay, hắn cũng không có cách nào nên đành phải trở về phòng tắm rửa trước.
Sau khi tắm rửa xong rồi, cả người hắn cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái lên. Sau đó muốn đi tìm Diệp Trăn Trăn nói chuyện nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn ở bên cạnh Diệp Tế Muội, hắn tự nhiên cũng không tiện mở miệng nói thêm một chữ nào nữa.
Mãi cho đến khi ăn cơm tối xong, Diệp Trăn Trăn cũng không nói với hắn câu nào, thậm chí cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong lòng Hứa Du Ninh lo lắng bất an nhưng cũng không dám thể hiện lên trên mặt, hắn lo lắng Diệp Tế Muội sẽ biết được.
Cũng may hôm nay Diệp Tế Muội vẫn còn đang lo lắng bệnh tình của Nguyên Tiêu nên cũng không chú ý đến có một chút khoảng cách giữa hai người bọn họ.
Nhưng sau khi ăn tối xong, Diệp Tế Muội gọi Hứa Du Ninh đến phòng bà nói chuyện.
Nói về chuyện bà đang lo lắng trong lòng.
"Mặc dù bây giờ Tiền tri phủ kia thả con ra nhưng ta lo lắng sau này hắn có thể lại gây phiền phức cho con không? Cái Gia Ninh phủ này, chúng ta còn ở được sao?"
Diệp Tế Muội lo lắng không phải là không có lý. Từ xưa dân không đấu với quan, cho dù Hứa Du Ninh là tú tài nhưng Tiền tri phủ kia lại là tri phủ. Nếu như ông ta rắp tâm nhất định muốn làm khó dễ bọn họ, đó thật sự là một chuyện cực kỳ đơn giản.
Hom nay Hứa Du Ninh đã nghĩ tới chuyện này, bây giờ nghe thấy Diệp Tế Muội hỏi lời này thì trấn an bà: "Nương yên tâm, cái vị trí tri phủ này của hắn sắp ngồi không vững nữa rồi."
Liên tiếp hai ngày, ở Gia Ninh phủ này chết một vị giáo sư phủ học, còn có một vị học sinh phủ học, chắc chắn thủ trưởng của hắn rất xem trọng chuyện này, nhất định sẽ ra lệnh bắt buộc Tiền tri phủ phải tra ra được hung thủ giết người đứng đằng sau.
Nhưng mà thật đáng tiếc, cái tên hung thủ giết người này, Hứa Du Ninh dám chắc chắn Tiền tri phủ sẽ không tìm ra được.
Hơn nữa trước kia Hứa Du Ninh có nghe nói qua, mấy năm nay năng lực của Tiền tri phủ có hạn, thành tích bình thường, thủ trưởng đã có nhiều lần phê bình kín đáo với hắn, bây giờ lại xảy ra một chuyện như vậy, chỉ sợ Tiền tri phủ sẽ sứt đầu mẻ trán, chỗ nào còn có tâm tình tới trả thù bọn họ đây?
Diệp Tế Muội nghe thấy vậy, lúc này trong lòng mới hơi an tâm đôi chút.
Lại nói với hắn mấy câu rồi bảo hắn nhanh chóng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Hứa Du Ninh đáp một tiếng, bảo bà cũng đi ngủ sớm một chút.
Hai ngày nay bởi vì Nguyên Tiêu sinh bệnh còn có chuyện của hắn, chăc chắn Diệp Tế Muội cũng không được nghỉ ngơi tốt, vành mắt phía dưới cũng đã xanh đen rất rõ ràng.
Diệp Tế Muội gật đầu nói biết rồi, Hứa Du Ninh nhìn qua Diệp Trăn Trăn.
Diệp Trăn Trăn vẫn không có nhìn hắn, đang cầm châm tuyến trong tay thêu thùa.
Ngay cả vừa rồi lúc hắn nói chuyện với Diệp Tế Muội, Diệp Trăn Trăn cũng không nói chuyện cùng với bọn họ, một mực cúi đầu thêu thùa may vá.
Cái này nếu như là trước kia, nàng chắc chắn sẽ không như vậy. Chắc chắn vẫn là vì buổi sảng hôm nay hắn mới nói với nàng câu nói kia.
Hứa Du Ninh biết Diệp Trăn Trăn như vậy là đang cố ý tránh hắn, trong lòng vừa mất mát vừa lo lắng không yên lại thấp thỏm.
Nhìn thấy hắn cũng đã đứng dậy muốn trở về phòng của mình nhưng Diệp Trăn Trăn vẫn không ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn một cái, Hứa Du Ninh nhịn không được, nhẹ giọng gọi nàng: "Trăn Trăn."