Huynh Sủng

Chương 173: Phiên Ngoại Ba





Nam nhân theo tiếng trả lời quay đầu, nhìn thấy người mở miệng gọi hắn là tiểu nam hài tám, chín tuổi, khoẻ mạnh kháu khỉnh, hết sức lanh lợi.

Mặc trên người một bộ y phục màu lam bằng gấm, trên đầu đội một cái kim quan tinh xảo nho nhỏ, vừa nhìn là biết tiểu thiếu gia nhà giàu có.
Mặc dù nam nhân không biết vì sao Nguyên Tiêu lại mở miệng gọi ông, nhưng thấy tiểu nam hài này ông lại không khỏi cảm thấy rất thân thiết, bèn dùng giọng điệu ấm áp nói chuyện với nó: "Vị tiểu thiếu gia này, ngươi đang gọi ta?"
Nguyên Tiêu khẽ gật đầu, nghiêng đầu nhìn ông một hồi, nghĩ nghĩ, cầm lấy một bao giấy dầu từ trong tay tùy tùng.
Vừa nãy nó kêu người bán hàng rong gói hết mười cái bánh bao, người bán hàng cho nó năm bao giấy dầu, trong một bao giấy dầu gói hai cái bánh bao.

Nguyên Tiêu còn nhỏ, cầm không được nhiều bao giấy dầu như vậy nên đưa cho tùy tùng cầm.
Lúc này nó cầm lấy một bao giấy dầu, hoạt bát đi tới, chìa tay đưa cho nam nhân kia.
"Ngươi vừa ăn một cái bánh bao chắc chưa no nhỉ? Ầy, hai cái bánh bao này cho ngươi ăn."
Nam nhân sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Nguyên Tiêu gọi ông lại là muốn cho hắn bánh bao để ăn.

Sau khi lấy lại tinh thần, ông vội vàng khoát tay: "Không cần, không cần, ta.

.

."
Chỉ là ông còn chưa nói xong, Nguyên Tiêu đã không nói lời gì đẩy bao giấy dầu đang cầm vào trong tay ông.
Vóc dáng Nguyên Tiêu không cao, muốn nhét bao giấy dầu vào trong tay nam nhân còn phải nhón chân một chút mới tới.


Vừa nhét nó còn vừa nói: "Nương ta đã nói, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, mặc dù chúng ta không có bản lĩnh giúp hết tất cả mọi người, nhưng nhìn thấy một người thì giúp một người đó cũng là việc tốt.

Nương ta còn nói, làm việc tốt Bồ Tát sẽ phù hộ ta, lần này ngươi phải để cho ta làm cái chuyện tốt này nhé, bằng không Bồ Tát sẽ không phù hộ ta."
Rõ ràng còn là một tiểu hài nhi, lại dùng dáng vẻ chững chạc ngữ khí đàng hoàng nói những lời này, nam nhân nghe xong, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Ông vốn không muốn tiếp nhận đồ vật bất kỳ kẻ nào bố thí cho mình, nhưng hiện tại ông phát hiện mình vậy mà không có biện pháp cự tuyệt tiểu nam hài trước mắt này.
Liền nhận lấy bao giấy dầu, thậm chí còn nhịn không được đưa tay sờ lên đầu Nguyên Tiêu, ôn nhu nói với hắn: "Tâm địa của ngươi rất tốt, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi, cả đời an khang."
Nguyên Tiêu nghiêng đầu nhìn ồn, cười tủm tỉm: "Ta cũng cảm thấy như vậy."
Nam nhân cảm ơn nó, cầm bao giấy dầu trong tay, xoay người muốn rời khỏi.
Lúc này Diệp Tế Muội vừa vặn từ bên trong cửa hàng trang sức đi ra, nhìn thấy Nguyên Tiêu thì mở miệng gọi nó.
Nguyên Tiêu đáp một tiếng, xoay người chạy về phía bà.

Chạy tới còn hỏi: "Nương ngươi đi dạo xong rồi?"
Dù sao nó biết Diệp Tế Muội nhất định là chỉ đi dạo không mua.

Còn rất quan tâm cầm một bao giấy dầu từ trong tay tùy tùng đưa qua, hỏi: "Nương người đói bụng không? Cho người ăn bánh bao nè."
Diệp Tế Muội cũng cảm thấy nó rất quan tâm mình, với lại đi dạo thời gian dài như vậy bà cũng cảm thấy có chút đói bụng, bèn nhận lấy bao giấy dầu mở ra, cầm một cái bánh bao cắn một miếng, hai mẹ con nói chuyện.
Nói một hồi, nhận ra được hình như có người đang nhìn bà, lập tức ngẩng đầu nhìn sang.

Vừa nhìn tới cả người liền chấn kinh ngay tại chỗ, bánh bao trong tay không cầm chắc, bộp một tiếng rớt xuống đất.
Nguyên Tiêu còn buồn bực nói: "Nương, bánh bao rơi mất rồi."
Nương đã là một người lớn như thế, ngay cả cái bánh bao cũng cầm không xong nữa.
Thế nhưng nó kêu hai tiếng Diệp Tế Muội cũng không trả lời nó, cả người tựa như bị điểm huyệt đứng yên tại chỗ, ánh mắt cũng nhìn thẳng về phía trước.
Nguyên Tiêu cảm thấy kỳ quái, liền theo ánh mắt của bà nhìn qua thì thấy nam nhân ban nãy không biết đã quay người trở lại từ lúc nào, cũng đang một mặt khiếp sợ nhìn Diệp Tế Muội, bao giấy dầu trong tay cũng không cầm chắc đã rơi xuống đất, hai cái bánh bao bên trong cũng lắn đến trên mặt đất.
Nguyên Tiêu nghĩ thầm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ba cái bánh bao này đều là nó mua, lúc này rơi trên mặt đất đều dính bụi, rõ ràng không thể ăn nữa.

Hai người kia không thể quý trọng được à?
Trong lòng đang buồn bực thì nghe thấy Diệp Tế Muội và nam nhân kia đồng thời mở miệng nói chuyện: "Chàng/nàng.

.

."
Nguyên Tiêu nghĩ trong lòng, chẳng lẽ nương quen biết nam nhân này? Nam nhân này rốt cuộc là ai?
Nó đang muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng chợt thấy Diệp Tế Muội nhấc chân chạy thật nhanh về phía nam nhân kia.

Thậm chí sau khi chạy tới còn liều mạng ôm nam nhân kia khóc lên.
Nguyên Tiêu lập tức trợn tròn mắt.
Sau đó chờ đến khi Diệp Tế Muội nói cho nó biết nam nhân này là cha nó, Nguyên Tiêu lại càng trợn tròn mắt.
Mặc dù lúc nhỏ nó cũng thường xuyên sẽ nghe Diệp Tế Muội nói cho nó biết cha là người như thế nào, nhưng mỗi lần nó hỏi cha nó ở nơi nào thì Diệp Tế Muội sẽ rất thương tâm.

Về sau có một lần trong lúc vô tình nó nghe được Diệp Tế Muội và Hứa Du Ninh, còn có Diệp Trăn Trăn nói chuyện, mới biết được cha nó rất có thể đã chết rồi.
Nhưng hiện tại, cha nó lại không chết, còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt nó? !

Hứa Hưng Xương là biết mình có con trai.

Mấy năm nay, ông liên tục nghe ngóng, đã sớm nghe nói chuyện này, nhưng ông lại không nghĩ rằng lần đầu tiên ông và Nguyên Tiêu gặp mặt là ở trong tình cảnh như vậy.

Mà ông càng không nghĩ đến đó là thân thế thật sự của Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn, hơn nữa hiện tại Hứa Du Ninh vậy mà đã làm Hoàng đế.
Nghĩ đến đã cảm thấy giống như chuyện cổ tích trong sách viết, không dám tin là thật.
Hứa Du Ninh, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn cũng hỏi tới chuyện xảy ra trong những năm này, mới biết được năm đó Hứa Hưng Xương mặc dù bị dòng nước cuốn đi thật xa, nhưng mệnh ông chưa tới đường chết, vậy mà được người cứu được.

Chỉ là có lẽ bị đập vào tảng đá nổi lên mặt nước, chờ tỉnh lại một thời gian không nhớ ra mình là ai, nhà ở đâu, trong nhà có ai.
Vô tri vô thức, cũng may học thức thì vẫn không quên, người đã cứu ông bèn để ông ở trong thôn làm tiên sinh dạy học.

Cứ như thế qua năm sáu năm, bỗng nhiên thông suốt, nhớ tới chuyện quá khứ.
Lập tức vội vàng từ biệt người trong làng, một đường ngày đi đêm nghỉ về thôn Long Đường tìm Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn.
Không ngờ chờ về đến nhà thì người không nhà trống, bọn người Diệp Tế Muội đã sớm không thấy.
Hàng xóm xung quanh nhìn thấy ông trở về cũng cảm thấy chấn kinh.

Ngay từ đầu còn tưởng rằng ông là quỷ, đều đóng cửa nhà lại không dám gặp ông.

Về sau ông mất một thời gian dài giải thích, bọn họ mới bằng lòng tin tưởng ông còn sống, liền nói với ông chuyện năm đó.
Hứa Hưng Xương nghe xong cũng rất tức giận.

Rõ ràng bản thân có lòng tốt muốn cứu Hổ Tử và muội muội Hổ Tử, còn suýt chút nữa mất mạng, nhưng không nghĩ tới cả nhà Hổ Tử lại bức bách Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn như vậy.
Lúc ấy muốn đi tìm một nhà Hổ Tử tính sổ ngay lập tức nhưng bị Diệp Hà Hoa kéo lại.

Nói cho ông biết từ sau khi chuyện năm đó xảy ra, một nhà Hổ Tử đều bị người trong thôn xem thường, mọi người đều ở sau lưng chỉ trỏ bọn họ.

Nương Hổ Tử không chịu nổi, dùng dây thừng treo cổ tự tử.

Sau đó cha Hổ Tử cưới một người khác, không ngờ cưới về lại là một con cọp cái, một lời không hợp thì chống nạnh đứng ở trong sân khóc lóc om sòm lớn tiếng chửi rủa, thậm chí cũng dám động thủ với cha Hổ Tử và nãi nãi Hổ Tử, cha Hổ Tử và nãi nãi Hổ Tử vẫn cứ luôn bị ả ta trị không dám kít một tiếng.

Về sau nãi nãi Hổ Tử bị ả ta giày vò đến sinh bệnh nặng, ả ta cũng không chăm sóc, cũng không cho cha Hổ Tử qua chăm sóc, nghe nói sau đó nãi nãi Hổ Tử đã bị chết đói.

Sau khi chết cũng chỉ dùng một cái quan tài mỏng, chôn cất tùy tiện.
Ngay cả đối xử với Hổ Tử - đứa con riêng này cũng không tốt.

Hổ Tử vốn là một đứa trẻ cực kỳ nghịch ngợm, hiện tại lại bị ả ta hành hạ cũng có chút si ngốc, nhìn như ông cụ non chỗ nào như một đứa trẻ.
Tóm lại gia đình Hổ Tử chính là bị phá hủy như thế.

Nhưng mà bọn người Diệp Hà Hoa ở sau lưng nói đây là thiện hữu thiện báo ác hữu ác báo*, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nữ nhân này chính là ông trời cố ý phái tới thu thập gia đình Hổ Tử.


Cho nên trong thôn Long Đường cũng không ai đồng tình thương hại bọn họ.
Lúc này Hứa Hưng Xương mới cảm thấy phẫn nộ trong lòng đã tiêu tan một chút.

Lại được Diệp Hà Hoa cho hay chuyện Hứa Du Ninh, Diệp Tế Muội bọn họ đều đi Gia Ninh phủ, hơn nữa Diệp Tế Muội còn mang thai, trong lòng vừa mừng vừa sợ, ngày kế tiếp đã lên đường tiến về Gia Ninh phủ.
Sau khi đến Gia Ninh phủ, ông cũng rất thuận lợi nghe được tung tích của bọn người Hứa Du Ninh, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn.

Cũng biết chuyện Diệp Tế Muội sinh ra một đứa bé trai, Hứa Du Ninh thi Hương.

Đồng thời cũng biết những khó khăn bọn họ đã trải qua trong mấy năm này, trong lòng tràn đầy áy náy và tự trách.
Sau đó ông cũng không dám trì hoãn, lên đường chạy thẳng tới Kinh Thành.
Chỉ là trên người ông không có bao nhiêu lộ phí, thân thể lại gầy yếu, trên đường sinh bệnh mấy lần, cũng mấy lần bởi vì không có lộ phí phải tìm cách kiếm lộ phí.

Cộng thêm khi đó Hứa Du Ninh, Ngụy Diễn lại từ Vân Nam tiến đánh Kinh Thành, chiến sự không ngừng, đường xá bị ngăn cản, cho nên vừa đi vừa nghỉ, dừng một chút rồi đi một chút, mất hơn một năm mới đến Kinh Thành.
Trên đường đã nghe được vị trí Hoàng đế đã đổi người, chính là đứa con mồ côi của Khánh Nhân đế tiền triều, nhưng Hứa Hưng Xương tuyệt đối không ngờ rằng người này vậy mà lại là Hứa Du Ninh.
Lại hỏi thăm những chuyện mà Hứa Du Ninh, Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn bọn họ đã trãi qua trong mấy năm này, Hứa Hưng Xương chỉ biết cảm khái không thôi, rơi lệ mấy lần.
Diệp Tế Muội cũng luôn nhìn ông rơi lệ.
Vốn là một người rất gầy gò, bây giờ cả người đã gầy đến còn da bọc xương, dường như gió thổi một cái là sẽ bay đi giống như con diều.
Nhưng cũng may hiện tại cả nhà bọn họ rốt ruộc đã đoàn tụ, về sau bà nhất định sẽ nuôi béo ông.
Quay đầu nhìn thấy Nguyên Tiêu đứng ở một bên dùng ánh mắt tò mò nhìn Hưng Xương, Diệp Tế Muội liền vẫy tay gọi nó tiến lên: "Nguyên Tiêu, mau tới đây gọi cha."
Nguyên Tiêu nghe lời đi tới, đôi mắt đen bóng nhìn Hứa Hưng Xương chằm chằm.
Hứa Hưng Xương cũng nhìn nó, trong lòng tràn đầy khẩn trương và chờ mong.
Đây là con của ông, nhưng năm nay Nguyên Tiêu đã chín tuổi rồi, ông mới lần đầu nhìn thấy nó, trước kia lúc Nguyên Tiêu còn nhỏ ông cũng chưa từng ôm nó, cũng không biết Nguyên Tiêu có chịu gọi ông là cha hay không.

.

.
Trong lòng đang thấp thỏm, bỗng nhiên nghe thấy Nguyên Tiêu nhếch môi với ông lộ ra một nụ cười thật tươi, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực ông, lớn tiếng kêu lên: "Cha."
Hứa Hưng Xương sững sờ trong chốc lát, sau đó ôm Nguyên Tiêu, giọng nói run rẩy ừ một tiếng.
Đáp xong thì không nhịn được rơi lệ.
Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn ở bên chứng kiến, cũng đều không kiềm được nước mắt.
Thế nhưng lại có liên quan gì? Cuộc sống về sau còn rất dài, Hứa Hưng Xương có nhiều thời gian làm bạn với Nguyên Tiêu, còn có Diệp Tế Muội, Hứa Du Ninh và Diệp Trăn Trăn.

Một nhà bọn họ về sau chỉ có cái chết mới vĩnh biệt, chứ không còn sống mà chia ly.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.