Mấy đề trước mọi người trả lời trong khoảng thời gian không phân cao thấp, từ đề thứ ba trở đi, có nhiều người dần dần bại lui, tới đề thứ bảy, chỉ còn lại Tạ Trường Phong, Bạch Sùng cùng Cố Trạch Vũ.
Tới đề thứ tám, ba người bọn họ phải bắt đầu tự hỏi mới có thể đáp lại. Người chung quanh đều nín thở lắng nghe, chờ kết quả cuối cùng.
Lão bản lau một đầu mồ hôi, còn chưa hoàn toàn lơi lỏng, ba người đã đáp ra. Hắn run run rẩy rẩy lấy ra đề cuối cùng.
Trong trà lâu, Phương Thận cười nói:
- Tuy Trạch Vũ nhỏ tuổi nhất, nhưng lại rất trầm ổn.
Liễu thái phó cũng gật đầu:
- Bạch Sùng cùng Tạ Trường Phong cũng không tồi, Bạch Sùng cũng coi là nửa đệ tử của ta, cũng may không có mất mặt.
Hạ Nghi Niên trợn trắng mắt:
- Các ngươi vừa vừa thôi, chê cười ta không có đệ tử nào nổi bật đúng không?
- Ai nói ngươi không có đệ tử, kia chẳng phải sao.
Hạ Nghi Niên nhìn về phía Cố Trạch Mộ, có chút vô ngữ:
- Các ngươi đang muốn xem ta bị chê cười.
Liễu thái phó nói:
- Hiện tại đứa nhỏ này còn nhỏ, nếu thành niên, ta thấy ba người này đều không phải là đối thủ của hắn.
Phương Thận khó thấy hắn đánh giá cao về người khác như thế, cũng có hứng thú:
- Thật sao?
- Đi đi đi! Phương lão nhân ta cảnh cáo ngươi đừng đánh chủ ý lên đệ tử của ta.
Hạ Nghi Niên trừng mắt liếc hắn một cái, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ta thấy đề mục cuối cùng của lão bản kia cũng không làm khó được bọn họ, cuối cùng hoa đăng này vẫn không thể phân ra ai là người sở hữu, hay là cả ba chúng ta ra đề cho bọn hắn, xem thử ai có thể trả lời được, lấy cái này định thắng bại?
Ba người liếc nhau, Liễu thái phó giương giọng nói:
- Tiểu nhị, lấy giấy bút.
Ở cửa tiệm hoa đăng, Tạ Trường Phong đã nghĩ ra đáp án, ngay lúc hắn mở miệng là lúc, Cố Trạch Vũ cùng Bạch Sùng cũng trăm miệng một lời nói ra đáp án.
Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Lão bản muốn ngất xỉu rồi, rốt cuộc hoa đăng chỉ có một, cho ai a?
Trương Minh Huyên vội nói:
- Trường Phong ca ca nói trước, đương nhiên là Trường Phong ca ca thắng!
- Ai nói! Mọi người đều thấy, ba người bọn họ cùng nói ra đáp án.
Liễu Tử Ký trả lời một cách mỉa mai:
- Ngươi thật muốn tranh, vậy sao ngươi không nói hắn cách xa lão bản một chút, đứng gần vậy ai biết có nhìn thấy đề mục trước hay không?
- Ngươi…
Ngay lúc sắp nổi lên tranh cãi, một tiểu nhị thân mình linh hoạt len vào, ở bên tai lão bản lẩm nhẩm lầm nhầm.
Ánh mắt lão bản sáng ngời, khuôn mặt khổ qua lập tức giãn ra, xua tay nói:
- Chư vị! Chư vị! Xin nghe kẻ hèn một câu.
Mọi người an tĩnh lại, lão bản cười nói:
- Vừa rồi vị tiểu ca này nói, Liễu thái phó, Phương đại nho còn có Hạ tiên sinh nhìn thấy trận quyết đấu này, cảm thấy rất hứng thú, quyết định tự mình ra đề mục, ai có thể trả lời toàn bộ đáp án, người đó có thể lấy được hoa đăng này. Không biết ý tứ của vài vị như thế nào?
Lời này vừa ra, phía dưới muốn nổ bung nồi, ba vị này đều là văn đàn đỉnh đỉnh, nhân vật đại danh, bọn họ may mắn nhìn thấy hai giải nguyên so đấu ở cửa tiệm hoa đăng, cuối cùng còn đưa tới ba vị đại thần, quả thực khó kiếm.
Mọi người bắt đầu ồn ào, ba người bọn họ đều là thiếu niên khí thịnh, đều đáp ứng.
Lão bản cũng không hoảng hốt, cố ý sai người mang ba cái bàn, bày bút mực, để ba người bọn họ ngồi tách biệt, rồi cắm một nén nhang làm kỳ hạn, sau đó bày ra ba bộ đề.
Trong khoảng thời gian ngắn, không chỉ ba người bọn họ, tất cả người ở đây đều minh tư khổ tưởng.
Một nén nhang qua đi, ba người sôi nổi nói ra đáp án, kết quả khiến mọi người ồ lên, là vì ba người bọn họ chỉ trả lời được hai đề, còn đề cuối cùng, không ai giải ra.
Này là một bộ câu đối.
Vế trên là: Hắc không phải, bạch không phải, hồng hoàng càng không phải, giống cùng hồ lang miêu cẩu, không phải gia súc, lại không phải dã thú.
Vế dưới là: Thơ cũng có, từ cũng có, luận ngữ cũng có, mơ hồ đông tây nam bắc, tuy là đoản phẩm, cũng là diệu văn.
( Yul: này là đố chữ nhé mọi người, nét chữ trung nên khó hiểu.)
Mọi người nghị luận sôi nổi, đều đoán xem ai ra nan đề, mà ngay cả hai giải nguyên cũng đoán không ra.
Trong trà lâu, Liễu thái phó cùng Phương Thận vô ngữ mà nhìn Hạ Nghi Niên:
- Lão tặc!
Hạ Nghi Niên xoa bàn tay, đắc ý dào dạt:
- Ta không làm trái quy tắc, bọn họ đáp không được, sao trách ta?
Vì lúc trước nói trả lời được ba đạo đề này mới có thể lấy hoa đăng, nhưng ba người bọn họ đều không trả lời được, dạo một vòng, hoa đăng này lại về tay lão bản.
Trương Minh Huyên không muốn kết quả như thế, cả giận nói:
- Nhiều người như vậy cũng không trả lời được, ai biết đố đèn này có đáp án hay không.
- Trương tiểu thư!
Tạ Trường Phong ngăn nàng nói tiếp, trầm giọng nói:
- Nếu là ba vị tiên sinh cố ý ra đề, tất nhiên sẽ không trêu đùa chúng ta, chúng ta đáp không được, là chúng ta học nghệ không tinh mà thôi.
Hắn nói ra lời này, khiến người khác lau mắt mà nhìn, không ít người nhỏ giọng tán thưởng hắn. Trương Minh Huyên vẫn còn sinh khí, nhưng thấy tình hình như thế, cũng không thể nói gì thêm.
Mà ở một bên, Cố Thanh Ninh cũng đang minh tư khổ tưởng không ra đáp án, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Cố Trạch Mộ:
- Ngươi biết không?
Cố Trạch Mộ do dự một chút, lặng lẽ nói đáp án với Cố Thanh Ninh, nàng trợn mắt há hốc mồm:
- Này cũng có thể?
Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng:
- Hạ tiên sinh dùng để đùa giỡn người, không cần xen vào bọn họ.
Hai người nói lời này thanh âm cực thấp, ai ngờ vẫn bị Cố Thanh Xu đứng kế bên nghe được, nàng thấy đại ca nhíu mày trầm tư, lại thấy Trương Minh Huyên đầy mặt đắc ý, dưới tình thế cấp bách buột miệng thốt ra:
- Ai nói đáp không được!
Thanh âm nàng không nhỏ, tức khắc, ánh mắt mọi người đều xoay lại đây.
Cố Thanh Xu sợ tới mức vội vàng rút phía sau Cố Thanh Ninh, cẩn thận nhô đầu ra:
- Đệ đệ của ta biết đáp án!
Cố Thanh Ninh cùng Cố Trạch Mộ:
- …
Tạ Trường Phong cười rộ lên, chuyển ánh mắt về hướng Cố Trạch Mộ:
- Chính là vị tiểu công tử này biết đáp án?
Cố Trạch Mộ liếc Cố Thanh Xu một cái.
Cố Thanh Xu thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, thân thể run bần bật, vẫn kiên cường nói:
- Trạch Mộ, chuyện này liên quan đến mặt mũi Uy Quốc Công phủ chúng ta! Ngươi nhất định không thể thua!
Cố Trạch Mộ:
- …
Cố Trạch Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đi lên trước nói:
- Tạ công tử, xá muội tuổi ấu( nhỏ), không biết lựa lời, thỉnh người không cần so đo với nàng.
Trương Minh Huyên lập tức nói:
- Cố công tử cần gì vội vã phủ nhận? Nói không chừng lệnh đệ thật biết đáp án.
Tạ Trường Phong nhíu mày, đang muốn nói gì đó, Cố Trạch Mộ đã nhàn nhạt mở miệng nói:
- Đáp án là "giải đố".
Hắn vừa nói ra, mọi người lặng thinh, Tạ Trường Phong dẫn đầu vỗ tay nói:
- Quả thực như thế, cấu tứ thật đúng là xảo diệu, ta phục.
Bạch Sùng cũng gật đầu:
- Hắc không phải, bạch không phải, hồng hoàng càng không phải, tức là " thanh", giống cùng hồ lang miêu cẩu, là" khuyển", hợp lại là chữ "đoán", không phải gia súc, lại không phải dã thú? Mà thơ từ luận ngữ đều có, là từ ‘讠’, mơ hồ đông tây nam bắc, không phải là "mê" sao? Tuy " mê" là đoản phẩm, cũng là diệu văn, nói cũng không sai. Cho nên đáp án chính là "giải đố". Cố tiểu công tử tài tình nhạy bén, ta cũng phục.
Mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, không ít người nhớ tới ba năm trước, vị Cố gia tiểu thiếu gia này ở Khánh Dương hầu phủ dùng trí phá thủ đoạn của La thị, lời tán tụng càng sâu.
- Đề mục này không chừng do Hạ tiên sinh ra đề, Hạ tiên sinh ở Uy Quốc Công phủ dạy học tại gia, có lẽ đã sớm nói cho hắn biết đáp án, này có gì kỳ lạ.
- Trương tiểu thư!
Tạ Trường Phong lạnh giọng ngăn nàng lại.
Ai ngờ thế từ sau đám người truyền đến tiếng cười:
- Vị tiểu cô nương này, ngươi đánh giá nhân phẩm của ta quá thấp hèn.
Mọi người vội vàng tránh ra, liền thấy Hạ Nghi Niên, Liễu thái phó cùng Phương Thận cùng đi đến.
Tạ Trường Phong đầy mặt hổ thẹn, vội vàng tạ lỗi với Hạ Nghi Niên, Cố Trạch Vũ cùng Bạch Sùng cũng vội vàng hành lễ.
Thật ra Trương Minh Huyên vừa nói ra khỏi miệng liền hối hận, Hạ Nghi Niên có nhân phẩm thế nào cả thiên hạ đều biết, tuy hiện giờ hắn không quan không chức, nhưng ai dám xem thường hắn, chưa nói đến hai người bên cạnh hắn, một là đương triều thái phó, một là đại nho danh khắp thiên hạ.
Cố Trạch Mộ nhìn Hạ Nghi Niên đầy mặt đắc ý, có chút đau răng, nhưng trước công chúng, chỉ đành đi ra, hành lễ nói:
- Lão sư.
Hạ Nghi Niên cười nói:
- Tiểu cô nương này khinh thường ngươi, hay là ngươi giải thử hai đạo đề kia xem, chứng minh chính mình?
Nếu không phải chung quanh đứng nhiều người như vậy, Cố Trạch Mộ quả thực muốn hắn ê mặt, lão tử này bụng dạ hẹp hòi mèo khen mèo dài đuôi, sắc mặt thật sự muốn ăn đánh.
Cố Trạch Mộ định không để ý đến hắn, nhưng hắn lơ đãng liếc nhìn Cố Thanh Ninh đang bày ra vẻ mặt chờ mong, hắn lại yên lặng quay đầu lại, ngữ khí cứng nhắc nói ra đáp án, hơn nữa còn diễn giải điển cố xuất xứ.
Trương Minh Huyên mặt lúc đỏ lúc trắng, Tạ Trường Phong thầm thở dài một tiếng, lại chắp tay nói:
- Tiểu sinh đa tạ ba vị tiên sinh dạy dỗ.
Lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ:
- Cố tiểu thiếu gia quả thực anh hùng xuất thiếu niên, tại hạ đã đánh cuộc thì phải chịu thua.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, bọn họ ở chỗ này đoán đố đèn, là vì Cửu Trọng Liên.
Lão bản sai người tháo Cửu Trọng Liên xuống đưa cho Cố Trạch Mộ, Cố Trạch Mộ lạnh mặt đưa nó cho Cố Thanh Ninh.
Cố Thanh Ninh sửng sốt.
Cố Trạch Mộ thấp giọng nói:
- Không phải ngươi cũng thích hoa đăng này sao? Cầm đi.
Cố Thanh Ninh đúng là có chút hứng thú với hoa đăng này, nhưng nàng không ngờ Cố Trạch Mộ lại chú ý, rõ ràng trước giờ hắn luôn đối nghịch với Hạ tiên sinh, thế nhưng vì lấy được hoa đăng, mới theo ý đối phương giành lấy nổi bật.
Lúc này, người vây xem dần dần tan đi, đám người Bạch Sùng bị giữ lại, vì mọi người đều có chút quan hệ họ hàng, nên cùng đồng hành.