[HxH Đồng Nhân] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngố

Chương 88



Du Quai được Chrollo bế ra khỏi tòa nhà liền gặp ngay Feitan, nó dụi mắt nói: "Feitan, ngủ." Feitan đón lấy nó, dựa vào lồng ngực quen thuộc, đi chưa tới nửa đường nó đã ngủ say.

Ngày hôm sau Du Quai tỉnh sớm, mở mắt ra đã thấy Feitan còn dậy sớm hơn. Nó bò dậy nói: "Feitan chào buổi sang."

"Chào buổi sáng." Feitan đứng dậy, thay quấn áo cho nó rồi dắt ra khỏi phòng.

Vì tụ điểm ngày hôm qua bị phá hỏng, hôm nay Lữ Đoàn đã chuyển qua nơi khác. Đương nhiên vẫn chỉ là căn nhà cũ nát.

Vừa xuống sân đã thấy có khách, vị khách này nhìn thấy họ liền chạy tới trách móc: "Feitan, ngày hôm qua anh mang theo Tiểu Quai tới tòa nhà Cementary đúng không? Tiểu Quai còn bé như vậy, sao anh lại mang em ấy tới nơi chiến địa đó!"

"Ngươi muốn chết?" Feitan nào chịu để yên nghe trách móc, hắ nheo mắt đáp.


"Kurapika, chào buổi sáng." Du Quai rất lễ phép chào hỏi.

"Chào buổi sáng, Tiểu Quai." Kurapika xoa đầu Du Quai, thở phào nhẹ nhõm. "May ghê, Tiểu Quai chưa học phải tính xấu đó."

"Các ngươi tới đây hôm nay để tự sát sao?" Feitan rút kiếm.

"Không, Chrollo gọi em tới." Kurapika lùi lại một bước, không muốn khiêu khích Feitan thêm. "Chrollo đâu?"

"Em tới rồi à Kurapika." Chrollo bước ra, quầng thâm mắt của anh có vẻ lại đậm thêm. "Trong đống đồ đấu giá đêm qua có văn vật cổ khá thú vị, anh vừa giải mã xong."

"Anh gọi em tới có chuyện gì vậy? Đúng rồi, anh đã làm gì chủ thuê của em vậy, cô ta giờ còn đang hôn mê chưa tỉnh nữa." Bởi đam mê sưu tầm bộ phận cơ thể người của Neon nên ấn tượng của Kurapika về cô ta rất tệ, cậu cũng không hề thương xót gì cô ta, chỉ hỏi vì tò mò.

"Ừm, cảm ơn lời nhắc hôm qua, anh có món quà cho em." Chrollo vẫy tay, Pakunoda liền bưng ra một vật thể hình hộp phủ khăn trắng.


Kurapika khựng lại, cậu nhớ như in chiếc hộp này, đêm qua cậu đã thay tiểu thư Neon đấu giá nó về, chiếc hộp đựng đôi mắt của người bộ tộc cậu.

"Đây là.....?"

"Mắt tộc Kurata." Chrollo tháo tấm vải, để lộ đôi mắt rực đỏ trong hộp và đưa nó cho Kurapika. "Anh nghĩ rằng em sẽ muốn nó."

Dù dưới lớp kính áp tròng đen, đôi mắt Kurapika vẫn lộ màu đỏ, "Cảm ơn." Cậu trịnh trọng nói, ghì chặt lấy chiếc hộp, Kurapika tò mò hỏi. "Nhưng rõ ràng buổi đấu gia hôm qua....."

"Suỵt." Chrollo mỉm cười, ngón trỏ che trước môi. "Bí mật."

"Nói chung là" Kurapika mỉm cười đáp "Cảm ơn, em nợ anh một lần, về sau có chuyện gì cứ tìm em, đương nhiên, nếu anh có bắt gặp đôi mắt khác cũng cảm phiền báo một tiếng."

Băng Điệp Vũ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mặt không biểu tình nhìn Chrollo và Kurapika trò chuyện vui vẻ. Chrollo, kẻ trong truyện đã móc lấy đôi mắt tộc Kurata giờ đây lại tìm nó về giúp Kurapika. Hơn nữa, hai người vốn phải là kẻ thù không đội trời chung lại trò chuyện hợp tính nhau tới vậy, còn vì nói tới văn vật cổ, Chrollo tự mình tiễn Kurapika ra về để hai người trò chuyện thêm về nó.


Đêm qua, Chrollo hỏi cô "Còn lời tiên đoán gì."

Đương nhiên là còn, cô biết sau buổi đấu giá Chrollo sẽ bị Kurapika bắt, bị phong ấn Nen, Hisoka vạch trần việc hắn không phải là thành viên thất sự và rời khỏi Lữ Đoàn, cái chết của Pakunoda, game Greed Island, sự kiện Kiến đáng sợ,......

Cô biết rất nhiều, nhưng quá khứ đã bị thay đổi, thậm chí sẽ không diễn ra, vậy cô biết phải "tiên đoán" như thê nào? Nếu không còn lời tiên đoán, Chrollo liệu có giữ cô lại không?

Thay đổi cốt truyện nhiều tới vậy, Du Quai, kẻ xuyên không đó rốt cuộc muốn gì? Nó muốn làm khổ những người xuyên không khác như vậy sao?

Nhìn Du Quai ngồi trên bậc thang, thản nhiên há mồm để Feitan đút ăn, Băng Điệp Vũ ghen tức nghiến răng nghiến lợi. Vì nó thay đổi cốt truyện mà giờ đây cô còn khó giữ lấy tính mạng, vậy mà nó lại không hề có chút áy náy! Một, một kẻ như vậy, nên chết đi!
Du Quai bỗng dừng ăn, quay sang nhìn Băng Điệp Vũ, lóe cái nhảy lên. Nó cảm nhận được sát khí từ người cô ta, theo bản năng lập tức tấn công.

"A, ngươi làm gì vậy hả?" Băng Điệp Vũ sợ hãi né ra, gương mặt bị kiếm xẹt một vết máu.

"Chết tiệt, ngươi quá đáng!"

Nếu sát khí ngừng thì Du Quai cũng sẽ lập tức ngừng tấn công. Nhưng cô ta vốn oán hận Du Quai, bây giờ bị chém bị thương khuôn mặt mà cô ta hết sức yêu thích, cô càng hận không thể lột da uống máu Du Quai, sát khí lại càng nồng đậm.

Du Quai cơ bản còn chẳng nhớ Băng Điệp Vũ là ai, nó không quan tâm đến sự oán hận của kẻ khách, lại càng không có hứng hỏi nguyên nhân. Nó chỉ phản ứng theo sát khí của đối phương, nhấc kiếm chém tới.

"Aaaaaaaaa!"

Băng Điệp Vũ đúng là muốn gϊếŧ Du Quai, nhưng thực lực bình thường, chỉ có thể nghĩ trong đầu, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Du Quai. "Cứu, Feitan.....Shalnark. Du Quai muốn gϊếŧ em!"
Cầu cứu Feitan chỉ bằng thừa, Feitan không chỉ lạnh nhạt ngồi nhìn mà còn nói: "Muốn gϊếŧ thì nhanh lên, ta còn phải ra ngoài."

Băng Điệp Vũ chỉ có thể cầu cứu Shalnark, Shalnark thò đầu ra, nhẹ nhàng nói: "Eh, sao em chọc phải thằng nhóc vậy? Phải xin lỗi nó tử tế nha, Bye!" Nói xong lại chui về phòng nghịch máy tính, những thành viên Lữ Đoàn khác còn chẳng thèm nhìn, rõ ràng là ngồi ngay đó, lại làm như chẳng có gì xảy ra.

Sức mạnh của Băng Điệp Vũ là trị liệu, vì hèn nhát sợ chết nên hiện thân của sức mạnh đó là một con rùa biển, vừa phòng ngự được luôn. Dù vậy cũng chỉ miễn cưỡng bảo vệ cô không bị gϊếŧ ngay lập tức, lớp phòng ngự thi thoảng lại vỡ, vết thương trên người càng thêm dày đặc.

Cơn đau đớn khiến cô ta càng hận Du Quai, mà càng hận nó thì Du Quai lại càng muốn gϊếŧ cô. Thất sự là một vòng tròn không lối thoát, mắt thấy con rùa Nen sắp không duy trì nổi nữa, Băng Điệp Vũ sợ hãi chạy ra cổng.
"Làm sao vậy?"

Đụng thẳng vào Chrollo, Băng Điệp Vũ không đứng thẳng được nữa, thuận thế nhào vào lòng anh, ủy khuất khóc lóc: "Cứu em Chrollo, Du Quai điên rồi, nó muốn gϊếŧ em!"

"Hm? Tiểu Quai, em muốn gϊếŧ cô ấy?" Chrollo quay sang nhìn Du Quai.

"Ưm, muốn gϊếŧ!" Du Quai gật đầu.

"Anh thấy chưa, trước mặt anh nó còn dám nói vậy!"

"Ừm, anh nghe thấy rồi." Chrollo gật đầu, "Nếu Tiểu Quai nói vậy....."

Băng Điệp Vũ chờ mong Chrollo cho Du Quai một bài học, bỗng thấy lồng ngực đau nhói, cúi đầu, ngỡ ngàng không tin được khi thấy một bàn tay đâm vào ngực mình.

"Nếu Tiểu Quai nói vậy." Chrollo mỉm cười, thì thầm bên tai Băng Điệp Vũ. "Vậy thì em chết đi."

Tại sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?

Băng Điệp Vũ nhìn Chrollo, lòng đầy oán hận.

Rõ ràng tôi không có làm điều gì xấu, là các người tự tới tìm tôi, bây giờ thấy tôi vô dụng rồi lại gϊếŧ?
Rõ ràng là do kẻ xuyên không kia thay đổi cốt truyện, nếu không phải tại nó tôi đã có thể làm tốt hơn, tôi yêu anh tới vậy, sao anh lại đối xử với tôi như thế này?

Cốt truyện, nếu theo đúng cốt truyện, nếu không có tôi, bây giờ anh đã bị Kurapika bắt mất, phong ấn Nen, có gì mà kiêu ngạo như vậy!

Những điều tồi tệ tôi gặp phải, tất cả đều do nó!

Nếu trở về trong đúng cốt truyện, tôi sẽ là nhà tiên tri thật sự, tôi sẽ hấp dẫn các anh hơn cả nó, tối sẽ khiến các người phải quỳ dưới chân tôi!

Cốt truyện, nếu trở lại cốt truyện, nếu trở lại đúng cốt truyện.......

"Cái gì vậy?!"

Bỗng cơn cuồng phong kéo đến, cơ thể Băng Điệp Vũ tan vỡ thành nhiều mảnh, bên trong cơ thể cô ta thoát ra nguồn năng lượng khổng lồ không thuộc về thế giới này.

"Đoàn trưởng!"
"Đoàn trưởng!"

Chrollo trực diện bị nguồn năng lượng đánh bay, Feitan, Phinks, Pakunoda, Shalnark.....Tất cả mọi người đang chạy về hướng Chrollo đều ngã xuống đất, luồng ký ức xa lạ xuất hiện trong đầu.

Đồng thời, cách đó không xa, Kurapika đang lái xe rời đi bỗng phanh gấp, ôm lấy đầu, đôi mắt đỏ rực.

"Đây.......là gì....... Lữ Đoàn Bóng Ma......?!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.