‘‘Ấp a ấp úng, chả đứng đắn chút nào, ăn mặc diêm dúa, co đầu rụt cổ, ta
không thích cô, từ nay về sau cô đừng đến tìm con trait a nữa.’’
‘‘Ơ…ơ…ơ…?’’
‘‘Hừ, ta cứ tưởng người bà mối giới thiệu là Tứ Điềm, biểu muội nhà cô, nên
mới để đứa con tuấn tú lịch sự nhà ta đến xem mắt. Cô phải biết rằng,
con ta tài sánh ngang Trạng nguyên, đường công danh rộng mở, nữ nhi nào
được gả cho nó chẳng khác gì nhặt được cái danh phu nhân Trạng nguyên.
Còn cô, cô nhìn lại mình xem có chỗ nào xứng với cái danh đó không?’’
‘‘Ư…ư…ư…’’
‘‘Hôm qua ta đưa con ta đến quán trà gặp mặt cô, có biết lòng ta lúc đó đau
đến cỡ nào nhưng vẫn ráng nhịn không? Công ta nuôi lớn đứa con trai ưu
tú suốt hai chục năm qua, sao có thể để một nha đầu cuỗm đi dễ dàng như
thế được? Khụ, mà việc đó cũng không quan trọng, điều quan trọng ở đây
là ta đã lén theo sau hai đứa suốt cả quãng đường, dọc đường cô cứ thích cắn móng tay, cho thấy con gái như cô không an phận ở nhà. Đã vậy, cô
còn thích dạo quanh mấy gian hàng quà bánh, có thể thấy cô siêng ăn
biếng làm. Con ta muốn mua tặng cô cây trâm, cô cũng dám nhận, con gái
như thế tuyệt không biết hiếu thuận với cha mẹ chồng, chỉ biết thỏa mãn
bản thân mà thôi. Tóm lại, ta nhất quyết không để đứa con hoàn hảo của
ta chịu thiệt trong tay cô, quyết không cho phép cô bén mảng đến tìm nó, nghe rõ chưa?’’
‘‘Ô…ô…ô…’’
‘‘Con trai, Lương gia chúng ta mấy đời độc đinh, mẫu thân tuyệt đối không để con phải mất mặt, không
để tổ tông bị bôi nhọ. Chuyện hôn nhân lần này cứ dẹp qua một bên, mẫu
thân sẽ tìm cho con một cô nương tốt hơn nhiều.’’
‘‘Vâng… Mọi việc cứ theo ý mẫu thân.’’
‘‘Vậy chúng ta đi thôi.’’
‘‘Vâng… Mọi việc cứ theo ý mẫu thân.’’
Tấm mành trước cửa phòng trong quán trà hết bị vén lên rồi lại được buông
xuống, hai mẫu tử hiếu thuận khiêm nhường nọ lần lượt rời khỏi, chỉ còn
lại một cô nương đang úp mặt trên bàn trà khóc lớn.
Một cánh quạt ngọc chợt nâng tấm mành lên, một đôi hài đen bước lên bậc cửa. Người
mới tới nhàn nhã tựa bên khung cửa, giọng nam thuần hậu mang theo chút
bông đùa vang lên: ‘‘Mắt nhìn người của cô sao mà tệ thế, loại bám váy
mẫu thân như thế mà cũng thích được sao. Đã vậy còn là thằng ngốc chưa
cai sữa nữa chứ!’’.
‘‘Ô…ô…ô…, huynh ấy không phải thằng ngốc mà.
Điềm Nhi nói, huynh ấy rất chăm chỉ đọc sách, lại hiếu thuận với cha mẹ, là một nam nhân mẫu mực. Nếu ta được gả cho huynh ấy thì cả đời này
không phải lo lắng chuyện áo cơm, huynh ấy lúc nào cũng sẽ đối tốt với
ta.’’
‘‘Tốt vậy cơ à? Thế mà người ta chịu đem dâng cho cô sao?
Xì!’’ Cô nương ơi, tìm phu quân chứ đâu phải tìm con trai! Cô mà gả qua
đó thế nào cũng sống trong cảnh con dâu bị mẹ chồng ngược đãi, đã vậy
còn gặp phải thằng chồng nhu nhược không có trách nhiệm, cứ luôn mồm
‘‘dạ, mọi việc cứ theo ý mẫu thân ạ’’. Chậc, hắn cam đoan thằng ngốc đó
sẽ bỏ mọi chuyện ngoài tai, thờ ơ lạnh nhạt mặc cô nương này sống chết
ra sao thì ra dưới nanh vuốt mẫu thân mình. Có điều, nếu cô ta thích
xuất giá như thế, thôi thì hắn đành ra tay vậy, ‘‘Này, Đường Tam Hảo,
nếu cô chị hợp tác với tiểu gia, tiểu gia cam đoan sẽ giúp cô tóm được
một vị phu quân mang về’’.
Nàng lập tức nín khóc rồi quay đầu
nhìn về phía cánh cửa, ‘‘Công tử, ta với huynh không quen biết cũng
chẳng thân thiết gì… Sao huynh lại đối tốt với ta như vậy, đã thế còn
muốn giúp ta tìm phu quân nữa chứ?’’.
‘‘Cô cho rằng tiểu gia ta
nhàn rỗi sinh nông nổi nên mới chạy đến đây giúp cô sao? Cô chỉ cần trả
lời ‘đồng ý’ là được, tiểu gia đây không thích nghe mấy lời thừa thãi!’’
‘‘…’’
‘‘Cô xoi mói cái gì vậy?’’
‘‘Ta đang vắt óc ra suy nghĩ liệu ta có quen công tử hay không. Người nhà ta có dặn, không được tiếp chuyện mấy kẻ lạ mắt, chúng toàn là phường ăn
chơi lêu lổng, dụ dỗ con gái nhà lành thôi.’’
‘‘…’’
Phường ăn chơi lêu lổng, dụ dỗ con gái nhà lành? Quỷ tha ma bắt nhà cô, khó
khăn lắm ta mới hạ được quyết tâm làm việc thiện một lần, dùng đức hạnh
phổ độ chúng sinh, vậy mà lại bị nha đầu cô xuyên tạc thành phường gian
ác đê tiện, lụn bại đạo đức như thế à?
Nhắc đến việc xúi quẩy tệ hại này, phải xoay ngược thời gian trở về mấy hôm trước, tại cái miếu hòa thượng cũ nát kia…