Đã hùng dũng tuyên bố sẽ cưới người ta về sao có thể quên được, nếu nuốt
lời thì chả khác gì hủy đi sự trong sạch của cô nương này, bội bác cái
danh quân tử.
Lương Hạnh Thư chỉ còn cách kéo Đường Tam Hảo xông vào Đường phủ, gặp mặt hai vị trưởng bối Đường gia để cầu thân.
Thành ngữ có câu, nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy. Nhưng nếu con ngựa này
giống hệt Đường Tam Hảo cứ lì lợm muốn lùi về phía sau, níu chặt áo quân tử, chết cũng không chịu bước về phía trước, không hiểu tiếng người,
không biết hợp tác, chỉ biết cản trở người khác, thử hỏi người quân tử
làm sao mà giữ lời hứa được đây.
‘‘Lương công tử, huynh cứ bình tĩnh đã, nghe tôi nói này.’’
‘‘Tam tiểu thư, nam nữ khác biệt, lúc này không nên đôi co giữa đường. Chúng
ta nên sớm định ngày thành thân, có chuyện gì đợi đến đêm tân hôn nói
cũng được.’’
‘‘Đêm tân hôn không phải lúc để ngồi tán gẫu đâu!’’
Có nam nhân nào lại đòi tán gẫn với tân nương tử ngay đêm động phòng hoa chúc chứ? Nàng tuy ngốc nhưng không đến mức không hiểu mấy lời lừa gạt
dỗ dành của bọn nam nhân.
‘‘Không sao, tiểu sinh cam đoan đêm đó nhất định sẽ nghe tam tiểu thư nói hết nỗi lòng rồi mới động phòng.’’
‘‘Đó không phải là trọng điểm mà! Trong điểm ở đây là, chúng ta không thể
thành thân càng không thể động phòng, huynh có biết không?’’
Lời
này quả thật khiến Lương Hạnh Thư ngây ra như phỗng, y quay đầu lại, nét mặt hiện rõ vẻ khó chịu, ‘‘Tại sao lại không thể? Hay là tam tiểu thư
chán ghét tiểu sinh, chê tiểu sinh tiền tài, thế lực không bằng tên
thiếu gia họ Tề kia?’’.
Sư phụ Tề công tử có tiền, có thế ngút
trời cũng không quan trọng, vấn đề quan trọng ở đây là, ‘‘Lương công tử, huynh chính là muội phu của tôi đó!’’.
‘‘…’’
‘‘Vả lại,
tôi biết huynh chỉ vì sợ tôi bị Tề công tử hiếp đáp nên mới cố ý nói như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không hiểu lầm, càng không bắt huynh phải chịu
trách nhiệm, chúng ta không cần phải thành thân đâu.’’
Mấy lời
thiếu tự tin lại có chút đáng thương này đã khiến ánh mắt Lương Hạnh Thư bỗng trở nên dịu dàng, thở dài mà nói, ‘‘Trọng điểm của nàng đã nói
xong chưa?’’.
‘‘À… Ơ… Hình như xong rồi.’’ Những nỗi cánh cánh
còn chắn trong lòng, nàng không dám nói ra mà cũng không thể nói được,
bởi vì Tề công tử không cho phép.
‘‘Vậy thì đến lượt tiểu sinh.’’ Hắn nhìn nàng một cách tỉ mỉ, lòng thầm nghĩ không được nhìn nữa nhưng
tâm lại luyến tiếc không nỡ, có chút lúng túng xấu hổ mà mở miệng,
‘‘Tiểu sinh không có ý định là biểu muội phu của tam tiểu thư, điều tiểu sinh muốn chính là làm vị hôn phu của tam tiểu thư. Không phải vì Tề
Đại Thánh, cũng không phải vì chịu trách nhiệm, mà là… tiểu sinh đã phải lòng tam tiểu thư.’’
Lương công tử phải lòng nàng? Phải lòng một miếng đậu hũ không muối ư? Làm sao có thể như thế được.
Sao lại có thể có người vừa mắt nàng được chứ? Nàng hoàn toàn không biết
nên dùng tâm trạng gì, vẻ mặt gì để đón nhận cái bánh ngọt thình lình
rơi từ trên trời xuống này.
Gả cho một nam nhân thích mình, đây chẳng phải là mong muốn của nàng sao?
Vì vậy, nàng nên lấy Lương công tử sao?
Lòng nàng đang rối như tơ vò, lại chợt nghe Lương Hạnh Thư tiếp tục thở dài, ‘‘Nếu không phải ma xui quỷ khiến để tam tiểu thư đỡ đao thay tiểu
sinh, e là tiểu sinh sẽ không thể thông suốt, mãi ngu ngơ như khúc gỗ,
bỏ lỡ cô nương tốt như tam tiểu thư, nhất định sẽ hối hận suốt đời’’.
‘‘… Không, không, không phải như vậy đâu, vết thương đó là…’’ Là giả đấy, nó không có thật đâu!
Nàng đưa cánh tay phải lên muốn làm rõ sự hiểu lầm, nhưng trên cánh tay rõ ràng là vết thương do đao chém vẫn còn chưa lành.
‘‘Nó… Nó, nó… Nó…’’ Nàng lắp ba lắp bắp, nghẹn đỏ cả mặt, rốt cuộc nên giải
thích thế nào rằng vết đao này không phải là vết đao kia đây chứ!
Lương Hạnh Thư ân cần kéo ông tay áo nàng xuống, nhẹ nhàng cười nói, ‘‘Tam
tiểu thư, vết thương chưa lành thì đừng để ra gió, còn nữa, đối với khuê nữ, ngoại trừ vị hôn phu của mình ra thì không nên để bất kì người đàn
ông nào khác nhìn thấy cánh tay của mình. Nhưng qua vài ngày nữa, nàng
cũng phải để tiểu sinh nhìn, nên tiểu sinh sẽ không để bụng chuyện này
đâu!’’.
‘‘Tôi… tôi… tôi…’’
‘‘Làm phiền bẩm báo Đường lão gia và Đường phu nhân, tiểu sinh Lương Hạnh Thư đặc biệt đến nhà cầu hôn.’’
Nàng phải làm sao để giải thích rõ sự hiểu lầm tai hại này đây, sư phụ Tề công tử làm ơn hiện thân cứu mạng với!
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, từ khi ngỏ lời câu hôn ở Đường phu đến nay, tâm tình của Lương Hạnh Thư phải nói là tốt vô cùng, lúc cùng
Bạch Long Mã sắp xếp lại phòng đọc sách cũng không giấu được nét cười
trên gương mặt.
‘‘Này, thành thân vui thế sao? Tới tận bây giờ tôi chưa từng thấy Lương đại nhân mặt mày hớn hở như vậy.’’
‘‘Đó là do Bạch huynh vẫn chưa đính hôn, không hiểu hết được cảm xúc khó nói thành lời trong đó.’’ Lương Hạnh Thư cười nhạt rồi lật trang tiếp quyển sách đang cầm trong tay, con ngươi đen thoáng động, lướt qua hàng chữ
trong sách, rồi cầm bút ghi lại đề mục của quyển sách xuống sổ.
‘‘Làm sao huynh biết Bạch mỗ chưa lấy vợ? Nói không chừng tôi đã sớm có thê quyến rồi đấy.’’
‘‘Haizz, Bạch huynh chớ đùa, nếu huynh có thê quyến ắt phải đưa họ đến đây cùng
huynh chứ, sao lại để tẩu phu nhân một mình chốn kinh thành, cô quạnh
nơi khuê phòng?’’
‘‘Bởi vì thế quyến nhiều quá, đưa cũng không hết.’’
‘‘…’’ Nét mặt y cứng đờ, đần ra nhìn Bạch Long Mã vẫn thờ ơ cầm quyển sách trên tay.
‘‘Phì! Tôi đùa chút thôi mà, đùng nói là huynh tưởng thật đấy? Ai dao, huynh
vác bộ dạng thật thà chất phát, dễ bị lừa như vậy lên kinh làm quan, tôi thấy túa mồ hôi lạnh thay huynh rồi đây này.’’
‘‘Làm quan là vì vua, chỉ cần tận trung, có gì phải lo lắng.’’
‘‘Ái chà, thật vậy sao? Nói thật với huynh, cả đời dù có tận trung cỡ nào
cũng không đủ, chốn triều cương này vốn có luật lệ và mánh khóe riêng
của nó. Huynh cứ nhìn tôi đây là biết, trong chốn triều đình này, người
lắm thủ đoạn cũng không phải ít, người ngay thẳng hiếm khi giở trò lại
càng không nhiều. Dù là ai, đã bước vào cuộc chơi này, một khi đã thua
thì phải chấp nhận, nhẹ thì cuốn gói rời kinh, nặng thì để lại cái đầu
trả bằng cả tính mạng.’’
Bạch Long công tử lại lật tiếp trang
sách rồi thở dài, người bạn đồng môn này của gã tuy đọc nhiều sách, tài
đức tên tuổi lan xa tận kinh thành, khiến Thái hậu phải đích thân khâm
chỉ mời vào cung làm thầy của Thiên tử, nhưng ngoài những lí luận suông
trong sách vở thì y chả khác gì đứa trẻ ba tuổi, đối với những đạo lí
làm người trên đời này thì hoàn toàn không biết gì hết, ‘‘Huynh có biết ngày đó huynh cầu hôn với Đường tam tiểu thư đã đắc tội với ai rồi
không?’’.
‘‘Tề Đại Thánh?’’
‘‘Ha ha. Tề Đại Thánh cái gì chứ. Chỉ là tên giả mà thôi.’’
‘‘Quả là tiểu nhân, đại trượng phu đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, đến
cái tên cha mẹ đặt cho cũng có thể thay đổi dễ dàng như vậy, chả trách
lại lưu manh đốn mạt đến thế.’’
‘‘Lưu manh đốn mạt ư? Lương đại
nhân ơi, hắn chính là cháu ruột của đương kim Thái hoàng Thái hậu, Thế
tử Tề Nam Vương là Phụ chính đại thần được phòng kèm tước hiệu Cửu thiên tuế, cứ gặp quan thì cao hơn kẻ đó một bậc.’’
Lương Hạnh Thư
đóng quyển sổ ghi chép danh mục sách lại, rũ hàng mi xuống trầm giọng
hỏi, ‘‘Hắn chính là vị ‘Tề công công’ nhân phẩm đồi bại, chuyện bỡ đỡ
Thái hậu mà huynh thường nhắc đến đấy à? Hắn đến thành Tây Dư này để làm gì?’’
‘‘Này, này, huynh vẫn còn nhớ cái biết danh dí dỏm mà tôi
đặt cho hắn nữa à? Tôi nghĩ, chắc là do Thái hậu phái hắn rời cung làm
việc. Thiên tử còn quá nhỏ, Thái hậu ở đằng sau buông rèm nhiếp chính,
hắn thân là trợ thủ đắc lực của Thái hậu, mấy việc chạy ngược chạy xuôi
thế này nhất định không thiếu phần hắn.’’
Gã chợt khựng lại, rồi
mới nói tiếp, ‘‘Về phần vì sao phải dừng lại ở thành Tây Dư, còn chọn
trúng Đường tam tiểu thư, theo tôi thấy, hẳn là hắn muốn dạy cho tôi và
huynh một trận. Huynh đừng thấy bộ dạng lông bông phất phơ thường ngày
của hắn mà lầm, đến cả việc điều động quan lại trong kinh thành, trong
bụng hắn đều có tính toán cả. Đợi đến khi huynh nhậm chức Đế sư của tiểu Hoàng đế thử xe, đến lúc đó trở thành kẻ địch hay người nhà là cả một
vấn đề đấy. Huynh phải dè chừng hắn một chút, đừng để hắn lại tiếp tục
nhòm ngó Đường tam tiểu thư, dù sao huynh cũng muốn lên kinh làm quan
mà, cần phải vuốt mặt nể mũi mới được. Huynh đừng có học theo tôi, để
rồi phải bỏ bê thê tử ở tít kinh thành xa xôi’’.
‘‘…’’
Lương Hạnh Thư cũng đâu phải là kẻ không hiểu thế sự, nhưng với tính cao ngạo của kẻ đọc sách sao có thể để bản thân phải khom lưng uốn gối như thế,
vừa nghe cái tên Tề Đại Thánh giàu nức tiếng kia chính là cháu ruột của
đương kim Thái hoàng Thái hậu, y nhất thời hiểu được bố cục trong triều
đình lúc này.
Trước kia, Tiên đế Cung Diệu Hoàng bình định phiên
bang, lấy tiểu công chúa phiên bang, đổi lấy hòa bình vài chục năm.
Nhưng có lẽ ngay cả Tiên đế cũng không ngờ được, năm đó còn trẻ người
non dạ, không hề ý thức được tiểu công chúa phiên bang mà ngài phong làm Hoàng hậu sau khi ngài trăm tuổi sẽ buông rèm nhiếp chính, ngăn cản ấu
đế lâm triều, thủ đoạn vô cùng, bản lĩnh vô song, vun vé cháu ruột,
khiến vương quyền suy yếu.
Có lẽ bởi vì Tiên đế quá bá đạo uy
quyền, tự cao tự đại, nên tiểu hoàng tử từ nhỏ sợ đầu sợ đuôi, vừa nhu
nhược vừa ngại phiền phức, không dám thể hiện trước mặt Tiên đế. Sau khi Tiên đến qua đời, đến cả bàn bạc chính sự quan trọng với Thái hậu y
cũng không dám mở lời, cứ để Thái hậu ngoại tộc lâm triều hơn mười năm,
mãi đến khi trưởng thành rồi mắc bệnh qua đời, cũng không một lần được
đích thân chấp chính.
Ngay cả tiểu Hoàng đế hiện nay kế vị, Thái hậu cũng tiếp tục mượn cớ thao túng vương quyền.
Sớm nghe Bạch Long Mã nói qua chuyện hậu cung độc chiếm thiên hạ. Trong
triều đình, bè cánh họ hàng của Thái hậu cùng thân thích của Hoàng đế
đấu đá nhau hết sức kịch liệt.
Hiện giờ xem ra, dường như Tề Thiên Sanh chính là con chó săn đắc lực của Thái hậu nên mới đắc chí như thế.
Lương Hạnh Thư đang cúi đầu nhíu mày trầm tư về những thay đổi trong triều
đình, không hề chú ý mà cứ cắm đầu đâm thẳng người trước mặt, người nọ
cũng chẳng có ý né tránh, cúi đầu liền đụng phải ngực y.
Y ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước tới, bỗng dưng cảm thấy không ổn, liền nheo mắt chắp tay nhận lỗi, ‘‘Tứ tiểu thư’’.
Đường Tứ Điềm kinh ngạc mà ‘‘ồ’’ một tiếng, hạ thấp đôi mắt ướt nước xuống
rồi mím môi, là như xấu hổ không biết phải tránh mặt đi đâu, thật lâu
sau mới cố gượng cười, cúi người cất giọng ngọt ngào, ‘‘Lương ca ca, sao chàng lại không cẩn thận như vậy chứ? Đang đi trong nhà Điềm Nhi mà
cũng có thể ngẩn người như thế. Nhỡ ngã thì phải làm sao đây?’’.
‘‘Đa tạ tứ tiểu thư nhắc nhở, là tiểu sinh vô lễ lỗ mãng.’’
‘‘Ừm, Lương ca ca quả thực vừa vô lễ lại vừa lỗ mãng.’’
‘‘Tứ tểu thư?’’
‘‘Nếu không phải, cớ sao lại đi bỡn cợt Điềm Nhi. Bỡn cợt Điềm Nhi rồi lại
xoay qua cầu hôn với tam biểu tỷ.’’ Đôi con ngươi nàng sóng sánh ánh
nước, sắc buồn trào dâng, vội rời mắt đi không muốn nhìn y nữa, ‘ ‘Lương ca ca gấp gáp như thế, hẳn là muốn tìm tam biểu tỷ bàn chuyện hôn sự
đúng không?’’.
Lương Hạnh Thư biết rõ bản thân đuối lí, không thể biện bạch gì nữa nên đành gật đầu.
‘‘Vậy sau này Lương ca ca chính là biểu tỷ phu của Điềm Nhi rồi.’’ Nàng lê
từng bước chân nhỏ lùi ra sau, cố gắng cách y một khoảng, ‘ ‘Quan hệ
chúng ta đã ra thế này rồi, để tránh hiềm nghi, từ nay về sau, Điềm Nhi
sẽ không nó như thế với Lương ca ca nữa. Hay nói cách khác, dù sau này
không ở trước mặt tam biểu tỷ, Điềm Nhi cũng sẽ không nói chuyện với
Lương ca ca nữa. Lương ca ca bảo trọng’’.
Chỉ mấy câu đơn giản
qua miệng Đường Tứ Điềm lại chẳng khác gì những lời sinh li tử biệt, đôi mắt đen láy ngấn lệ từ từ rũ xuống. Nhưng tên thư sinh ngốc kia vốn
không thể hiểu được thâm ý của nàng, chẳng những không biết lựa lời ngon ngọt để từ chối, đã vậy còn xem hai chữ ‘‘hiềm nghi’’ vừa nghe như
thánh chỉ, cúi mặt nhìn chằm chằm xuống sân, sợ rằng sẽ đường đột mạo
phạm tiểu di tử*. Hạnh động rưng rưng nước mắt của nàng lại bị lơ đi một cách phũ phàng như thế.
*Tiểu di tử: Em gái của vợ.
Hàm răng trắng khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, Đường Tứ Điềm không cam lòng chút nào.
Tên thư sinh ngốc này đã ù lại lại còn chậm hiểu, khiến nàng không thể chịu được. Tại sao khúc gỗ đần này lại câm như hến trước mặt nàng, còn tam
biểu tỷ chỉ biết dựa dẫm vào người khác kia lại lấy được lòng y?
Nếu không có Tề công tử, y vốn sẽ không buồn liếc mắt nhìn tam biểu tỷ, đã sớm cúi đầu thần phục dưới váy hồng của nàng rồi!
‘‘Nếu đã như vậy, Lương ca ca cứ đến bàn bạc hôn sự với tam biểu tỷ đi, Điềm Nhi còn có việc, xin cáo lui trước.’’
Đường Tứ Điềm chậm rãi rời gót ngọc, lướt qua bên người Lương Hạnh Thư
Đúng lúc một cây trâm gỗ chợt rơi xuống cạnh làn váy mỏng, đập ngay vào tầm mắt vẫn mãi hướng xuống mặt đất của Lương Hạnh Thư.
Đó chẳng phải là trâm cài tóc mấy ngày trước y đích thân đưa cho tam tiểu thư hay sao?
Đường Tứ Điềm vừa thấy cây trâm rơi xuống đất, liền thong thả cúi người nhặt
nó lên, nhẹ nhàng thổi lớp bụi đất bám trên đó, xoay người toan rời
khỏi.
‘‘Tứ tiểu thư, có thể cho tiểu sinh mượn cây trâm đó một lúc không?’’
‘‘Hả? Cây trâm này có gì ư?’’
‘‘Tứ tiểu thư. Nếu tiểu sinh không nhìn nhầm, đó chính là tín vật đính hôn
mà tiểu sinh đã tặng cho tam tiểu thư, cớ sao lại ở trong tay tứ tiểu
thư thế?’’
‘‘Thứ này là của tam biểu tỷ ư? Sao có thể như thế
được chứ. E là Lương ca ca đã nhìn nhầm rồi. Cây trâm này là Điềm Nhi vô tình nhặt được ở trong sân của Tề công tử mà.’’
‘‘Tề công tử? Tứ tiểu thư sao lại biết hắn?’’
‘‘À…’’ Nàng vờ giật mình khi phát giác bản thân lỡ lời, vội che miệng, ‘‘Xin
lỗi Lương ca ca. Điềm Nhi biết chàng có chút xích mích với Tề Đại Thánh
công tử nên mới không nói cho chàng biết. Trước đó vài ngày cánh tay của Tề công tử bị thương, tam biểu tỷ có nhờ Điềm Nhi đến bôi thuốc băng bó giúp, khi đó Điềm Nhi mới biết Tề công tử.’’
‘‘Tam tiểu thư có quen biết với… tên Tề công tử kia ư?’’
‘‘Lương ca ca không biết sao? Tam biểu tỷ cùng Tề công tử quen nhau lúc hoạn
nạn đấy, trước đó vài ngày không biết vì sao Tề công tử lại gặp chuyện,
tam biểu tỷ còn đỡ thay y một đao. Có thể nói là không đánh không quen
biết đó.’’
‘‘…’’
‘‘Tam biểu tỷ dặn dò Điềm Nhi đi đưa
thuốc cho Tề công tử, nên Điềm Nhi mới đến đó. Cây trâm này…’’ Đường Tứ
Điềm trộm nhìn cây trâm gỗ, rồi đưa đến trước mặt Lương Hạnh Thư, ‘‘Tuy
rằng Điềm Nhi khá thích nó, nhưng nếu nó là tín vật đính hôn của Lương
ca ca, vậy thì trả lại cho chàng đó’’.
Đôi mắt Lương Hạnh Thư buồn rười rượi, đưa tay nhận lấy cây trâm, im lặng không nói.
‘‘Vậy Điềm Nhi chúc Lương ca ca cùng tam biểu tỷ răng long đầu bạc.’’
Đường Tứ Điềm đi rồi, Lương Hạnh Thư đứng sững sờ ở hành lang gấp khúc một
hồi lâu, nhìn chằm chằm vật trong tay với nét mặt căng thẳng.
Người con gái đó chính là vợ sắp cưới của y, sao y có thể hoài nghi nàng thông đồng với kẻ khác bỡn cợt mình được chứ.
Không thể nào.
Ngày ấy nàng cũng ở thư viện, nhất định là bị tên tiểu nhân Tề Thiên Sanh
kia khinh bạch nên mới làm rớt cây trâm, rồi tình cờ bị tứ tiểu thư nhặt được mà thôi.
Nhất định là như thế rồi.
Trong lòng y nghĩ như thế, chỉ cần nàng gật đầu lời nói phải, y tuyệt đối sẽ tin tưởng nàng.
‘‘Tam tiểu thư, cây trâm mà tiểu sinh đưa cho nàng đâu?’’
Trong lúc cả hai cùng nhau tản bộ, hắn thuận miệng hỏi một câu.
Đường Tam Hảo như bị sét đánh, mồ hôi cứ rịn ra, tròng mắt đảo liên tục, qua
loa trả lời lấy lệ, ‘‘Cây trâm đó… Cây trâm đó đang ở trong phòng tôi,
ha ha… Tôi để ở trong phòng quên mang ra rồi’’.
‘‘…’’ Tay chân tê rần, y đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, ‘‘Thật sao?’’.
‘‘Phải… Đúng vậy… Bởi vì vật đó rất quan trọng mà. Nên tôi… không dám mang ra
ngoài.’’ Ngày ấy cây trâm bị Tề công tử hất rơi mất, nhất định vẫn còn ở chỗ đó rồi. Cũng chẳng phải vật đáng giá gì, hẳn sẽ không ai nhặt đâu
nhỉ.
‘‘Ngày thành thân, cài cho ta xem được không?’’
‘‘À…’’
‘‘Không được so?’’
‘‘Không… không phải mà! Sao lại không được chứ! Được rồi, được rồi! Tôi sẽ cài, tôi nhất định sẽ cài mà.’’