Hy Du Ký

Quyển 2 - Chương 25: Ba vị phu nhân Bạch gia



Type: Anh Anh’ss

Trong phủ bày biện đủ vật dụng liên quan đến con khỉ kia, đâu đâu cũng tràn ngập những kí ức ngây ngô, những kỉ niệm lúc ấu thơ còn chưa hiểu chuyện mà hẳn nam nhân trưởng thành nào cũng không muốn nhắc lại.

Như lúc hắn thua cược, bị bắt phải mặc trang phục nữ nhi, từ đôi mày hờn dỗi đến ánh mắt hững hờ kia đều bị Bạch Long công họa lại hết, rồi treo bức tranh ấy ngay trên tường để ngắm, thần thái dáng vẻ của người trong tranh đều sinh động như thật.

Rồi những thứ kinh điển quý giá như những cây gậy Như Ý thu nhỏ được xếp khít trên giá sách, ngay chính giữa là quyển dâm thư vỡ lòng “Cháu trai, mau lên đây” của ai đó, chính dựa vào món đồ này mà hắn đã mở mang kiến thức để làm một nam nhân thực thụ.

Lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, cái gì cũng có thể làm, đã vậy ở bên cạnh lúc nào cũng kè kè vị Bạch Long công tử có khả năng ghi nhớ tất cả mọi kí ức xấu hổ của người khác, thì trưởng thành sớm một chút cũng là lẽ dĩ nhiên.

Nhớ lại lần đầu tiên hắn xem dâm thư trong phòng riêng của Bạch thừa tướng, Bạch Long công tử còn có thể kể lại mấy câu hỏi ngốc nghếch giữa bọn họ lúc đó…

“Đẫy đà là gì vậy?”

“Sao ta biết được!”

“Vậy nõn nà là gì thế?”

“Thì đại loại là nữ nhân trong sách này rất béo đó mà.”

“Ý ngươi muốn nói là, nam nhân này không có việc gì làm liền đè lên người nữ nhân kia để ăn thịt sao? Vậy nữ nhân kia là gì thế, trên người sao có nhiều thịt vây?”

“Muốn biết thì đi hỏi phụ thân ta ấy, chỉ cần ngươi dám là được!”

“Theo luật cũ, cược xem người nào thua người đó đi!”

“Lại muốn so xem ai đi tiểu xa hơn nữa hả? Thế thì đợi ta nhịn thêm tí nữa đi.”

“Tiểu gia muốn so ngay bây giờ.”

“Mặc kệ ngươi, có trời mới biết ngươi đã nhịn bao lâu rồi!”

“Thế rốt cuộc… Là ai đến hỏi Bạch thừa tướng vậy?” Đường Tam Hảo nghe kể chuyện đến mê mẩn, phấn khích, đang nghe đến đoạn gay cấn, đương nhiên rất muốn biết kết quả.

Vấn đề này rất trong sáng, nhưng nếu người nghe đầu óc không trong sáng thì rất dễ hiểu nhầm, “Tam cô nương muốn biết Bạch mỗ với con khỉ kia kia ai thắng cược… hay là muốn biết giữa hai người bọn ta ai tiểu xa hơn hả?”

“Ơ… ơ… ơ…! Hẳn là… sư phụ Tề công tử.”

“Hả? Vì sao? Tam cô nương không nên khinh thường Bạch mỗ như thế.”

“Bởi vì bé trai nhịn lâu quá có thể tiểu rất xa, chẳng phải hắn đã nhịn lâu lắm rồi sao?” Ưỡn ngực hóp bụng, ra sức mà tiểu, thử hỏi ai có thể thắng được chứ?

Con khỉ kia… có phải thật là đã chạm vào nàng ta rồi không? Sao lại có câu trả lời thuần khiết đáng yêu đến vậy? Muốn làm nổi bật việc gã đường đường là Bạch Long công tử mà trong đầu chứa đầy rác rưởi à? Nhưng nếu không phải bị người ta chạm qua, vậy thì một cô nương bình thường cớ gì lại tự hủy đi trong sạch của mình chứ?

Gã giấu kín suy nghĩ của mình, nét mặt vẫn tươi cuời không hề thay đổi. Nàng lại vân vê gấu áo, hệt như có chuyện muốn nói mà chưa thể nói ra.

Nhìn quyển dâm thư trong tay cùng bức tranh mý nữ hờn dỗi treo trên tường, rốt cuộc nàng cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi, “Thật ra huynh rất thích hắn, phải không?”

Bạch Long Mã bị câu hỏi kia làm cho sửng sốt, lại một lần nữa cố giấu thật kín tâm tư của mình, “Đến nàng cũng cảm nhận được ư?”

“Quá rõ rồi còn gì, huynh cất giữ tất cả những thứ của hắn như bảo bối thế này, lại còn tỉ mỉ nhớ rõ từng chuyện giữa hai người, vì huynh thích hắn nên mới true chọc bắt nạt hắn, có đúng không?”

“Haizz, Tam cô nương quả thật rất tinh tế thông minh, nhưng con khỉ kia lại khăng khăng không nhận ra, còn không ngừng làm tổn thương Bạch mỗ, ngay cả ca ca của Bạch mỗ cũng bị hắn hại không ít.”

“Ca ca của Bạch công tử… chẳng phải đã qua đời rồi ư?” Lúc nàng vừa vào thành có nghe nhắc đến chuyện này.

“Đúng vậy, nàng nghĩ xem là do ai hại?”

Ý cười trong mắt gã chợt tắt.

Đường Tam Hảo còn chưa kịp mở miệng hỏi, tên gia nô bên ngoài đã gõ cửa, cúi đầu bẩm báo: “Chủ gia, bên ngoài có rất nhiều người đem quà đến biếu, ngài xem có nhận hay không?”

Như đã đoán trước, đôi mày Bạch Long Mã nhíu lại, hừ một tiếng, “Quà biếu à? Đi thôi, ra ngoài xem thứ nào”.

Trong thành Lâm Dương, nhắc tên Bạch gia, có khối người vừa ao ước vừa tiếc thương.

Ao ước chính là, hai đời Thừa tướng, người người kính trọng, Hoàng đế sủng ái, cả nhà vinh hiển.

Tiếc thương chính là, cho dù Bạch gia giàu có như vậy, chung quy cũng chạy không thoát câu tục ngữ “không ai giàu ba họ”.

Bạch Phong Trữ trước kia tuy là người ngoại tộc, nhưng đã cúc cung tận tụy vì triều đình Trung Nguyên, bận bịu đến độ ngay cả hôn sự của bản thân cũng không màng đến, lúc về già chỉ nhận hai đứa trẻ về nuôi.

Vậy thì tại sao Bạch gia lại sa sút như vậy?

Là do con cháu bất hiếu, ăn bám cha mẹ, vô công rồi nghề, ham mê hưởng lạc, miệng ăn núi lở ư? Hay là do đời sau vô dụng, không thể thừ hưởng hết tài đức của tiền bối, không có chí tiến thủ, chơi bời lêu lổng, tầm thường vô tích sự?

Tất cả đều không phải.

Thừa tướng Bạch Phong Trữ là người vô cùng thâm hiểm, cách dạy con cũng rất nghiêm khắc, một khi đã ra tay dạy dỗ thì cho dù đứa trẻ kia có tư chất kém đến đâu cũng có thể đào tạo thành người có tài.

Đại công tử Bạch Cổ Tấn, chức quan Thừa tướng, phò trợ Tiên đế, là người chính trực ngay thẳng, chấp pháp nghiêm minh, đến độ Thái hậu cũng phải nể y vài phần.

Tiểu công tử Bạch Long Mã, chức quan Hữu đô Ngự sử, thông thạo sách luật, văn võ song toàn không gì không biết, ngoại trừ chuyện tình cảm cá nhân có chút hỗn loạn, thì quả thật không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào khác của vị công tử phong lưu này.

Nhưng chỉ tiếc người tài đức vẹn toàn như thế lại đắc tội Thái hoàng Thái hậu, cả hai đều bị trục xuất khỏi triều đình, đại công tử buồn bực mà chết, còn tiểu công tử lại bị đuổi khỏi kinh thành.

Cũng giống như nhiều gia đình sa sút khác, từ đó về sau Bạch gia không gượng dậy nổi, khó có ngày quay lại.

Nhưng do ý trời hay do lòng người thay đổi, trong nháy mắt, thế lực triều đình biến đổi, Bạch Long công tử lại quay về kinh thành.

Trước cánh cổng vốn vắng lạnh như chùa Bà Đanh giờ lại đông người như trảy hội.

“Thời nay tình người vốn dựa theo thế lực, nếu không có thế lực, thì tình người cũng bạc bẽo. Tam cô nương, thật là xấu hổ, lần đầu nàng đến nhà Bạch mỗ chơi, lại để nàng chứng kiến cảnh tượng khó coi này.”

Bạch Long công tử cầm danh sách quà tặng trong tay, nhìn mấy xe quà trước mắt lắc đầu thở dài.

“Tam cô nương này, nàng thử nhìn xem, chỗ này không chừng sẽ có thứ nàng thích đấy. Nếu nàng để ý thứ gì cứ nói ra, Bạch mỗ sẽ tặng nàng.”

“Ồ không cần đâu!” Nàng lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý khước từ.

“Không cần ư?” Trong mắt Bạch Long Mã dấy lên ý xấu xa, nhìn nàng nói, “Không phải đồ của người trong lòng nàng tặng, nên nàng không vui chứ gì?”

“Không không không, ta thật sự không có ý đó.”

“Vậy là do Bạch mỗ không đủ tư cách tặng quà cho tam cô nương ư?”

“Không không không, Bạch công tử, huynh hiểu lầm rồi!”

“Hay là tam cô nương ghét Bạch mỗ, cảm thấy ta dễ dàng tặng quà cho nữ nhân như vậy thì hẳn là người không nghiêm túc?”

“Không… Không phải vậy! Mấy… mấy thứ này đều là đồ đút lót, tôi không muốn cất giữ tang vật đâu, sẽ bị bắt đó.” Đừng ép nàng nói ra mấy lời thẳng toẹt khó nghe thế này chứ, gã đút lót nàng để nàng giả vờ như không thấy, kéo nàng vào chia của để nàng vờ như không biết gì hết! Nàng cũng sẽ không chạy đi mật báo, gã cần gì phải mua chuộc nàng như vậy chứ!

“Phụt! Ha ha ha ha ha! Tam cô nương à, lí do cự tuyệt nam nhân của nàng sao mà đáng yêu quá!” Gã dở khóc dở cười, mắt phượng khẽ liếc, nói thẳng ra suy nghĩ xấu xa của mình, “Nếu là đồ con khỉ kia tặng, nàng cũng không nhận ư? Tiền tham ô của con khỉ kia nhiều tới mức mười cái đầu cũng không đủ đền đâu”.

“…”

Nàng nhếch môi cười gượng khiến đôi mắt đang ngập ý cười của Bạch Long Mã cũng phải rũ xuống, gã im lặng không nói tiếng nào, mãi một lúc lâu sau, mới đột ngột chuyển chủ đề, “Tam cô nương có muốn đi gặp mấy vị phu nhân của Bạch mỗ không?”.

“Hả?” Gã sợ mấy vị phu nhân hiểu lầm quan hệ giữa hai người bọn họ nên muốn giới thiệu cho nàng biết sao? Được đấy được đấy, vậy ắt sẽ tránh khỏi hiềm nghi, “Được được được”.

Ba vị phu nhân Bạch gia dáng vẻ xinh xắn dịu dàng, khí chất hơn nguời, là hình mẫu tiêu biểu của tiểu thư khuê các, tất cả đều đúng như những gì nàng nghĩ, trừ một việc – đó là cách xưng hô của các nàng đối với phu quân của mình rất quái lạ.

“Nhị đệ, hiếm khi thấy đệ đưa nữ nhân về nhà, lần này có phải nghiêm túc không đấy?” Đại phu nhân nhướng mày bước đến quan sát búi tóc tròn vo trên đầu nàng.

“Đây là tình nhân của Long nhi ở Tây Dư đó ư? Không xứng gì hết.” Đôi môi nhị phu nhân cong lên có vẻ không hài lòng.

“Tiểu Long à, ít ra đệ cũng phải tìm người khi đứng cạnh chúng ta cũng không bị lạc lõng chứ? Nhìn xem, đây là gì vậy? Hạ tiêu chuẩn của chúng ta xuống thấp tahr hại thế này.”

“Ba vị tẩu tẩu*, khó khăn lắm tiểu đệ mới mời được cô nương này về nhà mình đấy, mấy tẩu cứ khó khăn như vậy là muốn tiểu đệ cả đời ở vậy cả đời sao?” Bạch Long Mã dở khóc dở cười thở dài.

(* Tẩu tẩu: chị dâu)

“Bạch… Bạch công tử, huynh mới gọi nương tử của huynh là… tẩu tẩu ư?!” Hóa ra việc vai vế loạn xạ không chỉ là chuyện ở nhà nàng, mà là thú vui nhỏ bất cứ hộ nào trong kinh thành cũng thích sao?

“Nương tử? Long nhi, đệ vẫn chưa nói chuyện của chúng ta với tiểu muội này sao?”

“Còn chưa kịp mở miệng thì nàng ta đã cự tuyệt đệ rồi, cho nên đệ muốn nhờ mấy tẩu đỡ lời giúp đây này.”

“Ai da, tiểu Long nhà chúng ta đúng thật là một vị phu quân tốt, tiểu muội không biết đệ ấy yêu thương mấy vị nương tử chúng tôi nhiều đến nhường nào đâu. Hi hi!” Tam phu nhân vừa tỏ vẻ như true đùa, vừa chọc chọc vào búi tóc tròn vo ngô nghê kia.

Mây lời bong đùa càng nói càng lắm nghĩa kia chỉ khiến Bạch Long Mã phải lắc đầu khẽ cười, sau đó gã đưa mắt nhìn về phía Đại phu nhân – người đứng đắn và nghiêm túc nhất.

Đại phu nhân như thấu hiểu lòng người bước đến trước mặt Đường Tam Hảo nở nụ cười hỏi thăm, “Cô nương họ gì?”

“A… Muội, muội họ Đường.”

“Đường cô nương cũng biết việc ‘đệ thế huynh tẩu’ rồi chứ?”

“Ơ… ơ… ơ…?” Đó là gì vậy?

“Phu quân chúng tôi mất sớm, lúc lâm cung có ủy thác, khăng khăng muốn nhị đệ dựa theo phong tục của người ngoại tộc, đệ thế huynh tẩu, thay huynh trưởng chăm lo cho nửa đời sau của ba chúng tôi. Hi vọng Đường cô nương bỏ qua cho tập tục xấu này của người ngoại tộc chúng tôi.”

Đệ thế huynh tẩu? Cho… Cho nên, ba vị phu nhân này không phải là nuwongt ử của Bạch công tử, mà là tẩu tẩu lúc trước của gã ư? Bởi vì đại ca đã qua đời nên phải lấy hết bọn họ ư? Vai vế trong nhà gã còn loạn luân lí hơn nhà nàng nữa.

Nhưng loạn thì loạn, bọn họ loạn thì liên quan gì đến nàng? Nàng có gì tốt mà đi để ý người ta? Nàng cũng không phải là người gìn giữ nền nếp xã hội, không khéo còn là phần tử tệ hại nhất trong số đó nữa kia.

Mọi người đều đang bước chung trên một con đường, nghĩ đến đó, nàng liền gãi đầu cười ngây ngô, “À à, không sao, muội không để ý chuyện đó đâu, ‘đệ thế huynh tẩu’ rất tốt”.

“Đường cô nương quả là một nữ nhi hiểu chuyện, mắt nhìn của nhị đệ không tệ đâu!” Đại phu nhân mỉm cười hài lòng, nhưng nhị phu nhân lại có vẻ không vừa ý.

“Không ngại ư? Đến cả việc này mà cũng không để tâm? Không thế nào, nàng ta có phải nữ nhân không? Đã là nữ nhân thì chắc chắn sẽ để ý, ta không tin trên đời lại có nữ tử hào phóng đến vậy, cả ta trước khi vào cửa cũng đã đắn đo rất lâu! Nếu nàng ta không ngaị thì để nàng ta làm bé đi!”

“Ơ… ơ… ơ…?” Tại sao tự dưng lại bắt nàng đi làm tiểu thiếp? Chắc chẳng có nữ nhân nào lại đi cưỡng đoạt dân nữ như ba vị này hết!

Ba vị phu nhân đã vứt sạch phong thái tiểu thư khuê các của mình mà ríu ra ríu rít, ồn ào nhốn nháo, dọa cho Đường Tam Hảo suýt phải quay người bỏ chạy, may thay Bạch công tử kịp thời nhẹ nhàng cất giọng, xung quanh mới yên tĩnh trở lại…

“Các tẩu tẩu, đừng bắt nạt nàng ấy, đệ không nỡ.”

Câu nói mập mờ kia khiến đầu Đường Tam Hảo giăng ra một dấu chấm hỏi to đùng, mãi đến khi được Bạch Long Mã tiễn ra ngoài phủ, nàng mới đoán ra được Bạch công tử giới thiệu mấy vị nương tử với nàng là có ý gì. Gã muốn nàng chuyển lời đến con khỉ kia, gã cùng phu nhân của gã không phải là quan hệ như hắn nghĩ, vì bất đắc dĩ nên mới lấy người ta về đúng không?

Ba chữ “được được được” này của nàng không thể bao dung đến mức đó!

Không… Không được! Nàng không có bản lĩnh đó, mấy chuyện mai mối, chuyển lời như thế nàng không làm được!

“Hôm nay chuyện phiếm đến đây thôi, Bạch công tử, ta đi trước đây.” Đừng nhìn nàng tha thiết như vậy chứ! Đừng ép nàng mà!

Gã không lên tiếng trả lời, chỉ mỉm cười nhìn nàng thật lâu.

“Vậy… hôm khác gặp.” Nàng thấy gã không đáp lời, liền muốn nhân lúc này rời khỏi, gót chân còn chưa kịp nhích thì khuỷu tay đã bị níu ngược trở lại.

“Tam cô nương, việc ta đang giải thích với nàng, nàng không nhìn ra sao?”

“Ta, ta đương nhiên biết huynh đang giải thích với ta, nhưng mà sư phụ Tề công tử hắn…” Người hắn thích là nữ nhân? Có đúng không? Có phải không? Hắn thật sự thích nữ nhân sao? Nhưng rõ ràng hắn rất thích trêu chọc Bạch công tử mà, rõ ràng cả hai cũng không thù hằn đến mức không đội trời chung, vậy mà còn kiếm cớ không dùng bữa chung với nhau, cố né tránh tình cảm không được tự nhiên mà bọn họ đã nhận ra từ lâu.

Cho nên, nói không chừng hai người bọn họ sẽ… không… không được đâu!

“Con khỉ kia không đáng yêu, cho nên ta muốn dừng chuyện thầm mến hắn lại, chuyển sang người khác.”

“Ơ… ơ… ơ…? Huynh không cần hắn nữa sao?” Tình địch nặng kí nhất đã chịu gác chuyện yêu mến hắn sang bên, lúc này nàng có thể gian trá cười sảng khoái, “Vậy muốn chuyển sang đối tượng nào?”. Chỉ cần không phải sự phụ tề công tử là được, bất kể Bạch công tử có thích nam nhân nào đi nữa, nàng cũng có thể nhiệt tình giúp đỡ…

“Nhưng trong lòng người đó đã có kẻ khác rồi.”

“Người đó kết hôn rồi sao?”

Gã lắc đầu.

“Vậy thì đã sao, chỉ cần người ta chưa thành thân là được, cho dù trong lòng có đối tượng khác cũng có thể đoạt về!” Đó cính là điều mà sư phụ Tề công tử đã dạy nàng.

“Nàng cho rằng ta nên đoạt người ta về sao?”

“Đương nhiên, đương nhiên rồi, cứ tận sức chém giết đi!” Tốt nhất là tranh đoạt đến mức bận tối mắt, không còn thời gian nghĩ đến người tình cũ.

“Nếu tam cô nương đã nói thế, vậy thì được rồi, nàng chịu khó ở bên con khỉ kia vài ngày, Bạch mỗ sẽ đến đoạt nàng.”

“Không, Bạch công tử, ý của ta là…”

“Con khỉ kia không làm nên trò trống gì, nhưng ta thì khác, ta có thể trở thành người mà tỏng lòng cô nương mong muốn.”

“Bạch công tử, ta…”

“Bạch mỗ không tham lam, chỉ cần có người quan tâm lo lắng ta đã dùng cơm chưa, ta đã thấy thỏa mãn rồi. Chúng ta hãy cùng chờ xem.”

“Bạch công…”

“Rầm.”

Cánh cửa của Bạch phủ đóng lại.

Đường Tam Hảo đứng ngây người trước cửa với vẻ mặt sợ sệt.

Nàng vừa mới được người ta thổ lộ ư? Nhưng sao lại cảm giác như mình vừa bị người ta cự tuyệt rồi đá thẳng ra cửa thế này?

Cửa phủ Bahcj gia đóng kín, Bạch Long Mã tựa vào cạnh cửa, đầu vẫn chưa quay lại nhưng miệng đã cười lạnh mà nói với người phía sau: “Hoàng thượng à, ngài một mình trốn ra khỏi cung như vậy, muốn hạ quan ghi sớ tấu tội ngài sao?”.

“Đó là nữ nhân mới xuất hiện bên cạnh Tề Thiên Sanh đúng không? Chả trách ngươi lại có hứng thú với người đó như vậy, xì! Thay vì lãng phí thời gian trên người nữ nhân, chi bằng nghĩ xem có cách nào giúp trẫm lật đổ Tề Thiên Sanh không. Ngày nào hắn vẫn còn trong triều, thì ngày đó Thái hoàng Thái hậu vẫn sẽ nắm rõ nhất cử nhất động của trẫm!”

“Chậc chậc, mấy chuyện liên quan đến nữ nhân như vậy tiểu quỷ ngài không hiểu được hết đâu, Tề biểu ca của ngài vì nàng ta mà thần hồn điên đảo, ta đoạt nữ nhân của hắn, ngài nói xem con khỉ kia sẽ tức tối đến mức nào?”

“Nếu ngươi thật sự muốn trả thù việc hắn buộc tội ca ca ngươi thì nghiêm túc một chút cho trẫm, trẫm không có hững thú với việc con khỉ đó sẽ giận dỗi tức tối thế nào. Đúng rồi, ngươi có biết vị… tam tiểu thư nào không?”

“Ừm? Chuyện gì?”

“Hôm qua trong lúc ngủ mê, Lương Thái phó đã gọi tên nữ nhân đó. Thấy y ngày nhớ đêm mong, trong lòng mãi vấn vương nên trẫm quyết định phải tìm bằng được nàng ta đem đến làm quà ra mắt ân sư!”

Bạch Long công tử nhíu mày, khóe môi hơi nhếch lên, không thành thật mà đáp lời…

“… À… Thật không may, hạ quan không biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.