Dù là người sống cùng một nhà, nhưng hắn có thể vài ngày liền không được gặp nàng.
Mặc cho hắn về nhà đúng giờ dùng cơm, thì trên bàn ăn vẫn sẽ thiếu một người.
Mặc cho hắn có ở lì trong phòng sách, người gõ cửa bước vào mãi mãi không phải là người trong lòng hắn nghĩ đến.
Mặc cho hắn về muộn, trên bàn sẽ không bao giờ có một bát cơm nguội để dành cho hắn nữa.
Nếu tất cả những điều ấy đều là thật, vậy thì hắn thật sự bị lãng quên rồi.
Cảm giác bị người trong lòng đạp thẳng xuống vực sâu chính là như thế này đây, giờ hắn đã cảm nhận được rồi.
“Cửu thiên tuế, ngài với dì Đường tam sao vậy? Mấy hôm trước chẳng phải vẫn
còn rất tốt mà? Sao đột nhiên mỗi người một hướng thế?”
“Thế tử
gia, lần này ngài chọc dì Đường tam giận thật rồi à? May mà dì ấy không
giận cá chém thớt trút xuống đầu bọn tôi, hôm qua dì ấy còn cười đùa với tôi và Phụng Tiên nữa.”
Nàng vẫn chào hỏi mọi người, chỉ ghẻ lạnh hắn.
Nàng vẫn đối với mọi người như trước, chỉ hắt hủi mình hắn.
Nàng cười nói “được được được” với tất cả mọi người, bỏ mặc hắn cô quạnh một mình trong xó xỉnh nào đó đến đóng bụi cả người.
“Nàng chẳng qua chỉ là một cô nương ăn nhờ ở đậu tại nhà ngươi mà thôi, ngươi cần gì phải để ý nàng đến vậy?”
Giọng cười mỉa mai của Bạch Long Mã vẫn còn quanh quẩn bên tai hắn, chỉ một
câu nói đó thôi cũng khiến hắn mất đi cái cớ kéo nàng đến hỏi rõ mọi
chuyện
Hắn không muốn thừa nhận sự mất mát này, lại càng không
muốn thừa nhận bản thân không thể không có nàng. Hắn không thể mở miệng
đi hỏi được, hắn sẽ để lộ sự yếu đuối dễ gục ngã ra mất. Lúc nàng đưa ra quyết định muốn buông tay hắn thì hắn lại chạy đi tìm nàng sao? Để làm
gì chứ? Để chứng minh bản thân không thể rời xa nàng sao, để chứng minh
bản thân mình không hèn nhát ư, để chứng minh rằng mình vẫn quan tâm đến nàng sao?
Tất cả sẽ chỉ khiến bản thân trở thành tên vô lại, tên khốn không phẩm cách sống, chết cứ quấn lấy nàng mà thôi.
Ngay cả chút phong độ cuối cùng hắn cũng đánh mất trước mặt nàng, như vậy sẽ chỉ khiến nàng cảm thấy may mắn khi sớm nhận rõ bản chất của hắn, sẽ
không thấy hối hận khi rời xa hắn, càng không muốn quay đầu lại nữa.
Hắn không muốn như vậy!
Tuyệt đối không muốn.
“Cửu thiên tuế! Không hay rồi, không hay rồi!”
Tiếng la í ới đầy kích động của Thị Kiếm từ xa truyền vào trong thư phòng của Tê Thiên Sanh.
Chuyện xấu nhất cũng đã xảy ra rồi, giờ còn chuyện gì có thể tệ hơn được chứ, hắn liền ngồi lì trên ghế chẳng thèm nhúc nhích.
Thị Kiếm đẩy cửa bước vào, thở hồng hộc, “Ngài còn ngồi ở đây xem cái gì
nữa, dì Đường tam đang thu dọn hành lí chuẩn bị trở về Tây Dư kìa.”
“Ngươi nói gì?!” Hắn đứng bật dậy.
“Một hai hôm nữa sẽ khởi hành, xe ngựa cũng chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Nàng muốn đi ư? Quay về Tây Dư sao?
Nàng tránh mặt hắn đến thế vẫn chưa đủ sao, còn nhất định muốn biến mất khỏi tầm tay của hắn để chứng minh bản thân đã kiên quyết từ bỏ hắn à?
Hắn chậm rãi ngồi lại xuống ghế, cố gắng kiềm chế để không chạy khỏi phòng.
Nàng muốn thì cứ để nàng đi vậy, chẳng phải nữ nhân muốn đi chính là để nam
nhân chạy ra giữ lại sao? Nàng cho rằng hắn sẽ đuổi theo, ôm nàng khóc
lóc sướt mướt sao? Thần kinh! Hắn sẽ không để nàng được như ý, muốn đi
thì đi nhanh đi! Hắn cũng chẳng trông mong nàng còn có thể ở lại bên
cạnh con khỉ thối tha, tên súc sinh khốn nạn như hắn.
Ta… Ta cho
rằng hắn sẽ thích khỉ con, ta cho rằng hắn không ghét trẻ con, ta cho
rằng bản thân mình đặc biệt lắm, có thể cùng hắn ở bên nhau ngắm lá đỏ
rơi, ta cho rằng hắn sẽ không nghĩ về ta như vậy.
Lời chú Kim cô
ấy cứ lởn vởn trong đầu, cuốn hắn vào vòng mê muội. Nếu nói rõ mọi
chuyện có phải sẽ tốt hơn không, như thế có thể giữ nàng lại, nếu nàng
đạt được mục đích rồi sẽ không giận dỗi hắn nữa. Hắn ghét cái tính cứng
đầu không chịu thua của mình, chỉ biết tức tối ném quyển sổ trong tay
xuống bàn, cuồi cùng không thể ngồi yên được nữa mà rảo bước đến biệt
viện của nàng.
Đẩy cánh cửa phòng đang khép hờ ra, nhìn thấy tấm
lưng đang lủi thủi thu dọn hành lí, tay nải đã xếp xong đặt trên bàn,
cảnh tượng trống trải người đi lầu vắng khiến hắn cau mày.
Nghe
thấy tiếng cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Đường Tam Hảo không quay đầu
lại, tưởng rằng nha đầu đến giúp mình thu dọn hành lí nên chỉ mở miệng
nói, “Tiểu Thúy, mọi thứ ta đều thu dọn gần xong rồi, mấy cái yếm kia
đừng cho vào tay nải của ta, ta không cần, cứ để trong tủ áo kia đi”.
Nhìn theo hướng ngón tay nàng chỉ, hắn thấy mấy cái yếm quen mắt đang nằm trơ trong tủ trống trơn, không ai để tâm.
Đó là mấy cái yếm hắn mua cho nàng, chẳng đáng cho vào hành lí của nàng, bị nàng bỏ ra ngoài.
Nàng đã bỏ lại.
Nàng ghét thứ hắn đã chạm vào nên nhất quyết bỏ lại.
Mãi vẫn thấy bóng người phía sau không có động tĩnh khiến Đường Tam Hảo
phải ngừng động tác mà hoài nghi xoay người lại, còn chưa kịp nhìn rõ đã bị câu chất vấn của người đó đè xuống đầu.
“Cô thật sự muốn bỏ
hết sao?” Không cáu kỉnh, không đùa cợt, cũng không cần biết là ai quan
tâm đến ai nhiều hơn, chỉ từ đầu đến cuối đều dứt khoát phủ định, vứt bỏ tất cả sao?
Hắn đưa mắt nhìn về phía mấy cái yếm kia, giọng nói
tràn đầy trách móc khiến nàng cụp mắt xuống, đứng trơ như gỗ mà gật đầu, “Mấy thứ đó, t không thích”. Những thứ hắn vênh váo hung hang “ban ươn” cho nàng, nàng đều không thích.
“Không thích? Đến giờ cô mới nói với tiểu gia rằng cô không thích?”
“Ta sớm nói với ngươi rồi, chỉ là… ngươi chưa bao chịu nghe ta nói hết!”
Hắn bị chọc cho một câu khiến bản thân cứng họng, chỉ biết ảm đạm nhìn nàng, “Là không thích, hay là chưa hề thích?”.
“Thế tử gia, chẳng lẽ ngài đã quên rồi ư? Chính ngài đã bắt ta phải thề rằng không được trèo cao mơ tưởng đến ngài mà.”
Lời hứa hẹn trẻ con kia đã bị hắn vứt lên tậng chin tầng mây từ lâu, giờ
nàng nhắc lại khiến hắn như bị sét đánh, á khẩu không trả lwoif được mà
đứng ngây ra.
Nàng xem như không có gì mà xoay người lại tiếp tục loay hoay với túi hành lí của mình, để mặc hắn ở hía sau rơi vào khoảng không im lặng.
Một kẻ tự quyết mọi chuyện cùng một kẻ mặc người khác định đoạt, chuyện giữa hai người bọn họ cùng lắm chỉ có vậy mà thôi.
Hắn ngang tang hống hách, chỉ đông chỉ tây. Nàng không có chủ kiến, chỉ biết nghe theo.
Nhưng nếu nàng không phối hợp theo ý hắn, không để hắn tùy tiện sai khiến,
thì sẽ không còn giá trị nữa. Hắn sẽ khiến nàng phải cút thật xa, nếu
Tây Dư còn chưa đủ xa, hắn có thể tiến nàng thêm một đoạn nữa, cho dùn
là chân trời góc biển hay biên cương xa xôi hắn đều có thể tùy ý đá nàng đi. Hắn sẽ không bao giờ giữ một nữ nhân không biết điều lại bên cạnh
để trói chân mình đâu.
“Không được đi.”
Câu mệnh lệnh từ phía sau lưng đánh vỡ sự yên tĩnh nãy giờ.
“Cô không được trèo cao mơ tưởng đến tiểu gia, nhưng tiểu gia không cho
phép cô được đi, cô có tư cách gì mà nói với ta rằng muốn rời khỏi đây
hả?”
“… Sao ta lại không có tư cách? Ta không muốn ở mãi chốn này làm rong rêu rơm rạ ăn nhờ ở đạu, ta muốn về nhà ta ở Tây Dư, ta…”
“Ta nói không cho phép cô đi! Là do cô dây vào ta trước, vậy thì trước khi ta cảm thấy chán, cô phải ở lại đây với ta.”
“Ngươi…! Ta không phải là con chó nhà các người nuôi, vì sao nhất định phải ở
lại chỗ này?” Nàng chỉ hơi cáu kỉnh một chút, hắn dựa vào cái gì mà xem
nàng như chó mà xích lại nơi này? Dựa vào cái gì mà náng phải chờ hắn
chán ghét nàng, dựa vào cái gì mà không để nàng cách xa hắn một chút?
Đôi mắt Tề Thiên Sanh lạnh lẽo nhíu chặt lại, hắn đưa tay giữ chặt cằm
nàng, “Cô thì không, làm sao cô có thể là con chó nhà ta nuôi được chứ.
Nhưng tỷ tỷ cô thì không biết có phải hay không”.
Cả người nàng bỗng chốc lạnh buốt, hoàn toàn không ngờ được hắn lại đê tiện vô sỉ đến mức này.
“Đường Tam Hảo, cô nghe kĩ cho ta, chỉ cần cô dám rời khỏi ta, ta cam đoan sẽ
có cách khiến cô muốn sống không được muốn chết cũng chẳng xong, không
tin thì cô cứ thử xen.” Hắn nghiến chặt răng, từng lời từng chữ buông ra một cách nhẹ nhàng.
“…”
“Cứ việc nhìn ta với ánh mắt đó đi, dù gì từ trước đến giờ cô cũng chưa từng thích ta, muốn ghét ta thế nào thì tùy cô!”
Tề Thiên Sanh sau khi buông lại lời cay nghiệt đó vào cung, còn Đường Tam
Hảo thì cứ thấp thỏm ở lại Vương phủ, muốn bỏ đi nhưng lại bị lời đe dọa của hắn dọa cho sợ đến mức không dám nhích chân.
Nhưng đổi lại đã có chuyện lạ xảy ra.
Ngày đầu tiên, Tề Thiên Sanh lại không về.
Hôm sau, Tề Thiên Sanh lại không về.
Ngày tiếp đó, Tề Thiên Sanh cũng không về.
Nàng gần như đã cho rằng hắn đang tạo cơ hội để mình trốn đi, cũng có thể
những lời cay độc kia hắn vỗn đã quên rồi, hoặc là, sau khi hắn nói xong mấy lwoif đó thì hoàn toàn chán ngấy nàng, cho nên nàng có đi hay ở
cũng chả sao.
Đến ngày thứ tư, nàng quyết định rời khỏi chốn kinh thành này.
Tỷ tỷ đã có tỷ phu bảo vệ, cho dù hắn có ngang ngược cỡ nào cũng không
động đến tỷ ấy được. Còn nàng cứ quay về Tây Dư là an toàn nhất.
Nàng mang theo hành lí đến sảnh chính từ biệt tỷ tỷ và tỷ phu, nhưng chưa
kịp mở miệng thì một toán quan binh từ bên ngoài xông vào, mấy đội kị
binh đã bao vây Vương phủ.
“Vương gia, đây là quan binh ở đâu
vậy, họ không biết đây là Vương phủ ư? Sao có thể lỗ mãng xong vào như
thế chứ?” Đường Song Thái nhíu đôi mày thanh mảnh nhìn Vương gia.
Tề Nam Vương gia không tỏ bất kì thái độ gì mà chỉ nhấp môi nếm trà, nhướng mày trả lời, “Cận vệ của Hoàng đế”.
Cận vệ của Hoàng đế ư? Sao cận vệ của Hoàn đế lại xông vào nhà của tỷ phu?
Tim Đường Tam Hảo thoáng run rẩy khi nhìn về phía đội quan binh xếp hai
hàng kia, mỗi binh sĩ đều mũ giáp chỉnh tề, bên hông đều giắt một thanh
bảo kiếm. Nàng nuốt ực một ngụm nước bọt, rồi chợt thấy bóng người vận
áo bào đen từ giữa hai hàng binh lính bước đến.
Nàng đưa tay dụi dụi mắt khi thấy người đang từ xa bước đến, giờ mới có thể nhìn rõ là ai…
Lương… Lương Hạnh Thư?
Y dẫn theo binh lính đến Tề Nam Vương phủ làm gì vậy? Muốn tìm nàng báo
thù cũng không cần bày binh bố trận như vậy. Nàng biết tội khi quân thì
dễ mất đầu như chơi, nhưng nàng không biết là động vào ân sư của Hoàng
thượng cũng sẽ bị kiếm đâm đến chết.
Đường Song Thái thấy người
vừa đến chính là phu quân của Đường Tứ Điềm, lập tức đập bàn lên tiếng,
“Lương muội phu, hôm nay đệ làm vậy là có ý gì? Ta không phải người chốn quan trường, không biết được chức quan của đệ to cỡ nào, ta chỉ biết đệ là tiểu bối, ở đâu lại có chuyện tiểu bối đem người xông vào nhà trưởng bối thế này?”.
Đôi mày Lương Hạnh Thư hơi nhướng lên, thoáng nhìn qua búi tóc tròn vo kia, ánh mắt lại như trầm sâu xuống.
“Lượng muội phu! Đệ không nghe thấy ta đang nói gì sao?”
“Phu nhân, hôm nay Hạnh Thư mặc quan phục trên người là có chuyện công cần xử lí, Xin đừng làm khó hạ quan.”
Y dùng lời lẽ lạnh như băng để đáp trả Đường Song Thái, nhưng con ngươi
đầy ẩn ý vẫn luôn nhìn về phía Đường Tam Hảo đang đứng ở một góc trong
chính sảnh.
Ánh mắt ấy hệt như đã chắc chắn được con mồi không
thể thoát khỏi bẫy của mình, ngược lại còn nảy lên hứng thú muốn vui đùa với nó. Y khẽ nhếch đôi môi mỏng, quay ra nhìn về phía Tề Nam Vương,
khom người nói nhỏ, “Vương gia, hạ quan phụng mệnh điều tra việc Thế tử
tiếp xúc với loạn đảng ở Tây Dư, cố ý mưu phản, Hoàng thượng khẩu dụ,
phải điều tra thư phòng của Tề Thế tử, khẩn cầu ngài đáp ứng”.
Y đang nói gì vậy?! Tiếp xúc loạn đảng? Mưu phản?
Chẳng lẽ y đang nhắc đến chuyện lần đó ở Tây Dư sao? Làm sao mà Lương côn tử
biết được chứ? Nàng chưa từng đề cập chuyện này với người khác mà.
Không… Không phải.
Bạch công tử cũng từng hỏi nàng, nhưng nàng đã nói rõ rồi mà, bọn họ bị đuổi giết, sao lại biến thành tiếp xúc loạn đảng, cố ý mưu phản được chứ?
Tề Nam Vương gia đặt ly trà xuống bàn, nhìn thoáng qua Lương Hạnh Thư, chợt mở miệng hỏi, “Con trai ta giờ đang ở đâu?”.
“Hồi bẩm Vương gia, Hoàng thượng đã mời Tề Thế tử ở lại trong cung ít hôm.”
“…Bị giam rồi ư, haizz, thật đáng thương mà.” Tề Như Thích dường như đăm
chiêu, mãi một lúc sau mới nhớ đến Lương Hạnh Thư còn đang chờ mình trả
lwofi, đành phảy tay áo mà trầm giọng, “Bản vương không rành chuyện quan trường, nếu Lương đại nhân đã phụng mệnh Hoàng thượng, vậy cứ làm đi.
Thư phòng của con trai ta ư… Tiểu di tử này, chẳng phải muội thường đến
đó sao? Có thể dẫn đường cho Lương đại nhân không?”.
“Được được được!”
Nàng có thể nhân lúc dẫn đường mà giải thích rõ chuyện thích khách lần đó với muội phu!
Mưu phản này là tội lớn dễ mất đầu, cho dù Lương công tử có ghét thói ỷ thế lộng quyền của con khi kia thế nào đi nữa, nhưng y là người đã đọc sách thánh hiền, là quân tử chính trực, hắn sẽ không vì thù riêng mà vu oan
cho người khác được!
Thư phòng Tề Thiên Sanh bị binh sĩ ùa vào,
dáng vẻ ào ào khám kia khiến nàng phát run, đem hết nỗi lòng giải thích
rõ chuyện ngày hôm đó với Lương Hạnh Thư. Nàng càng giải thích thì sương lạnh càng đọng dày trong đôi mắt y, cuối cùng y chỉ buông ra một mệnh
lệnh thờ ơ.
“Lục soát hết! Bất cứ thứ gì có bút tích hay quán ấn của Tề Thế tử đều đem đi hết.”
Lương Hạnh Thử không màng đến nửa phần tình cảm, lời lạnh nhạt kia rõ ràng là bảo nàng biết điều thì nên ngậm miệng lại. Nàng sợ hãi nhìn y, không rõ vị công tử nho nhã khí chất kia đã đi đâu mất, người đang đứng trước
mặt nàng lúc này toàn thân đều toát vẻ quan lieu khiến kẻ khác phải sợ
hãi.
Nàng mím chặt môi không dám mở miệng nữa, sổ sách trên bàn
bị gom đi hết, bình hoa cổ để bên góc cũng bị từng nhát kiếm chọc vào rà soát. Những binh sĩ kia dùng mũi kiếm lục tung mọi thứ trong phòng.
Nàng vì lách mình kéo lấy cái ghế dựa khỏi những mũi kiếm chớp nhoáng vô tình kia mà suýt nữa ngã xuống, khiến họ trừng mắt lườm nàng một cái.
Nàng cố sức kéo lấy cái ghế dựa kia, muốn dời nó đến một chỗ an toàn, thế
nhưng khuỷu tay lại bị Lương Hạnh Thư kéo ngược lại. Y u ám nhìn xuống
mười ngón tay đang bấu chặt cái ghế của nàng, nặng nề nhấn mạnh từng
chữ, “Buông tay. Theo ta ra ngoài”.
“Ta muốn đem nó đi chỗ khác…”
“Đừng hao tâm tốn trí lấy lòng hắn nữa, hiện giờ hắn không thể thấy nàng liều mình cứu lấy cái ghế dựa này của hắn đâu.”
Lương công tử không hiểu, con khỉ kia có thói quen xấu, lúc nào có việc phải
suy nghĩ là hắn sẽ ngồi xếp bằng trên cái ghế này, miệng ngậm bút lông,
tay chống cằm đăm chiêu nghĩ ngợi. Nếu không có cái ghế dựa này, nhất
định hắn sẽ giẫm chân cáu kỉnh.
“Nàng cho rằng hắn có thể toàn mạng quay về ngồi trên cái ghế này sao?”
Lời của Lương Hạnh Thư giống hệt gáo nước lạnh đổ ập xuống đầu nàng, tay
nàng chợt buông lỏng, sau đó bị y kéo ra khỏi thư phòng hỗn độn như gà
bới kia.
Trong mắt nàng, Lương Hạnh Thư vốn không phải người xấu, nhưng bộ dạng ỷ quyền, ngang ngược không nói lí của y lúc này lại một
lần nữa chứng minh cho Đường Tam Hảo biết, mắt nhìn người của nàng thật
sự quá tệ.
“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm”, đây chẳng phải là câu cửa miệng y vẫn thường hay nhắc sao?
Dù y có ghét con khỉ kia cỡ nào, cũng không thể cố ý hãm hại hắn được.
Nàng vẫn còn ôm chút hi vọng với nhân phẩm của y, không tin mà mở miệng hỏi: “Lương công tử, hắn thật sự không hề tạo phản, huynh sẽ không đổ oan
cho hắn, có đúng không?”.
“Đổ oan hắn?” Y dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào nàng, “Nếu có thì sao?”.
“… Lương công tử, huynh không nên đùa người khác như vậy. Ha… Ha ha.”
“Ta không đùa cợt ai hết. Hiện giờ, Tề Thiên Sanh sống hay chết đều nằm
trong tay ta, ta nói hắn có tội, hắn át có tội. Ta nói hắn mưu phản, hắn ắt là kẻ mưu phản.”
Y không hề phủ nhận việc mình làm chuyện bất nghĩa cố ý hãm hại người khác. Chẳng phải Lương công tử y luôn tự nhận
bản thân là người đọc sách thánh hiền chỉ làm chuyện nhân nghĩa thôi
sao? Chẳng phải Lương Hạnh Thư y là trang quân tử, ghét hành động của
bọn tiểu nhân sao? Sao y có thể ăn nói lung tung hãm hại người khác như
vậy chứ?
Nhận thấy nghi ngờ trong mắt nàng, y kéo nàng sát lại
người mình, nhẹ nhàng nói, “Đối với tiểu nhân, ta cần gì phải quân tử
chứ? Nàng nhớ lại xem, các người đã dùng hành động tiểu nhân thế nào để
gài bẫy ta?”.
“Cho nên… Giờ đây, ngươi đang lấy việc công trả thù riêng đó ư?” Mấy chữ này có hơi nặng, nàng đã đắn đo rất lâu mới có thể thốt ra, thế nhưng khóe mội y lại nhếch lên, gật đầu nói.
“Đúng vậy.”
Y thẳng thắn thừa nhận khiến nàng luống cuống, không ngăn được mà hỏi
ngược lại y, “Nhưng mà… Nhưng mà, chẳng phải ngươi đã lấy Từ Điềm rồi
sao? Chẳng phải htuf gì ngươi cũng đã trả xong hết rồi ư? Chẳng phai mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?”
Những câu hỏi không hề có ác ý kia
lại có thể khiến mắt y nheo lại đầy nguy hiểm, y túm chặt khuỷu tay nàng hơn, “Tam tiểu thư hi vọng mọi chuyện cứ kết thúc như vậy ử? Thật không may, chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu”.
“Đổ oan hắn?” Y dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào nàng, “Nếu có thì sao?”.
“Nhưng, mọi chuyện đều không liên quan gì đến hắn hết, đều do ta, là ta muốn
được gả đi nên mới đùa giỡn ngươi, hắn chỉ tiện tay giúp ta thôi.”
“Sao nàng phải cầu xin cho hắng?” Nét mặt cuống cuồng kia của nàng chỉ khiến đáy lòng y càng dấy lên ác cảm.
“Bởi vì hắn vốn không hề tạo phản, là ngươi vu oan cho hắn!”
“… Nàng càng muốn giúp hắn, ta càng muốn hắn phải chết.”
“…”
“Nếu nàng thật lòng muốn cứu hắn, tốt nhất đừng để ta nghe thấy từ miệng nàng thốt ra bất cứ chữ nào liên quan đến hắn nữa.”
Lời của y khiến nàng hoảng sợ, vội vàng cắn chặt môi không dám hé lời,
không dám nói ra điều gì chọc giận y nữa. Y dường như rất hài lòng trước sự khuất phục đầy hợp tác của nàng, đưa ngón tay mơn trớn đôi gò má
nàng, rồi cúi thấp đầu xuống, rù rì bên tai nàng bằng một giọng dịu dàng không rõ là vui hay giận.
“Nếu muốn giúp hắn như thế, vậy thì tam tiểu thư theo ta đi gặp hắn, có được không?”
Một bàn tay đưa đến trước mặt nàng, rõ rang muốn nàng chủ động làm theo ý y.
Nàng rụt mình lại, đôi mắt trốn tránh nhìn bàn tay không cho phép nàng cự tuyệt kia đang giơ đến trước mặt.
“Không muốn cứu hắn sao?”
“…”
“Không muốn cứu hắn cũng được.”
Y xoay người toan rút tay lại, nàng quýnh quáng lênh, không biết làm gì
hơn bèn nhào đến túm chặt tay y, không để y dễ dàng rút tay về. Trong
mắt y ngập ý cười, đặt một tay khác lên tay nàng, nhẹ nhàng bước đến,
cúi người gần sát nàng, đến khi chỉ cách nàng một gang tay thì dừng lại, yên lặng chờ nàng chủ động.
Hơi thở nóng bỏng, đôi môi mỏng kia hiện rõ trước mặt khiến nàng nghiêng đầu muốn lùi bước.
“Không muốn sao? Thế thì thôi vậy.”
Y thẳng lưng nhoài dậy toan bỏ đi, nàng hít sâu một hơi, kiễng chân, ôm lấy cổ y, dán chặt môi mình vào môi y.
Ảo ảnh thoáng qua lần đó, quả thật đã khơi dậy dục vọng chiếm hữu đối với
nàng mà Lương Hạnh Thư không hề muốn thừa nhận, nhưng nhiệt độ chân
thật từ đôi môi kia lúc này đây khiến y phải giật mình. Y không ngờ nàng có thể làm như vậy, vì tên khốn chỉ biết ăn chơi trác táng kia mà có
thể dâng hiến bản thân mình chon am nhân khác ư? Mặc kệ người đó là ai
đều không quan trọng sao? Kể cả là y cũng không thành vấn đề sao? Y đã
thực hiện được âm mưu của mình, đã hạ nhục nàng như thế, y nên cảm thấy
vui vẻ sảng khoái mới phải. Nhưng sao ngọn lửa trong bụng y lại sôi sục
thế này?
Y dùng sức giữ chặt gáy nàng, căm giận mà gặm cắn làn môi đang không tình nguyện dán trên môi y kia.
Không đủ, chưa đủ, không thể chỉ có vậy!
Y muốn nhiều hơn nữa.
Y muốn Tề Thiên Sanh biết được, rốt cuộc y cũng có ngày hôn nay, ngày mà tam tiểu thư cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh y.
Cả đời này Tề Thiên Sanh chưa từng chịu uất ức như vậy, bị một thằng nhóc
chết giẫm chưa dứt sữa giam lỏng khiến hắn bực đến phát điên. Thằng ranh đó cho rằng bản thân có thể tự chấp chính thật rồi ư, cầm lông gà mà cứ xem như lệnh tiễn, dám lấy tội danh “có lẽ có” để giam lỏng hắn, còn
chọn ngay lúc dầu sôi lửa bỏng này nữa chứ. Nếu là bình thường muốn giở
trò vui đùa với hắn cũng được, đằng này ở nhà hắn có một người dì có thể chuồn đi bất cứ lúc nào. Không có hắn đích thân trông chừng, nhỡ đâu
nha đầu kia không biết sợ mà mò lên xe bò chuồn về thành Tây Dư thì phải làm sao đây?
Hắn nhấc chân đá vào chỗ được chạm trổ trên cánh cửa gỗ, vứt sạch mọi phong độ mà há miệng ra mắng.
“Thằng ra Cung Thiên Bồng kia, nguoi đúng là đồ Trư Bát Giới, tưởng mọc cánh
cứng cáp rồi muốn bay lên trời đấy hả? Đừng tưởng rằng có tên Đế sư khốn khiếp kia làm chỗ dựa thì làm càn, heo mọc cánh cũng chả bay cao được
đâu. Đợi xem tiểu gia có bắt hai người các ngươi đme đi luộc hết được
không!”
Tiếng trẻ con cười ha hả từ phía sau cánh cửa truyền đến, “Khỉ biểu ca, do trẫm nhớ ngươi quá nên mới giữ ngươi ở lại làm khách
vài ngày thôi mà. Bao nhiêu rượu ngon, thức ăn ngon đều đem lên chiêu
đãi ngươi hết, ngươi vẫn chưa tiêu được cơn tức trong lòng sao? Hay là
còn muốn trẫm chọn ra mấy cung nữ đến hầu hạ ngươi?”
“Ai them
hứng thú với nữ nhân của ngươi, ngươi cứ để dành đợi ngày dậy thì mà
dùng, muốn nữ nhân thì trong nhà tiểu gia cũng có, mau thả ta ra!”
“Không thả! Bằng không, ngươi nói cho trẫm biết, ngươi cùng Thái hoàng Thái hậu đang lén lút âm mưu gì vậy?”
“Lén lút âm mưu chọn phi tần hậu cung cho ngươi, mưu tính để con heo ngươi phải cho ra đời một đám heo con mới được nghỉ ngơi!”
“Con khỉ họ Tề kia, ngươi dám mắng trẫm là heo sao?”
“Trư Bát Giới!”
“Khỉ thối tha! Ngươi thực sự cho rằng trẫm không dám làm gì ngươi sao?”
“Ngươi có giỏi thì chém tiểu gia đi.”
“Ngươi!”
“Thánh thượng, ngài không nên tức giận với hắn làm gì. Nếu Tề Thế thử đã không hiểu đạo quân thần, không hiểu phận làm thần phải tận trung, chi bằng
cứ lấy lại quan hàm rồi chừa cho hắn một mạng đi.”
Lời nói bình
thản của Lương Hạnh Thư đã cắt ngang cơn cáu gắt của Tề Thiên Sanh, đều
là do tên Đế sư khốn nạn này kiếm chuyện sinh sự, buông lời gièm pha với nhóc con Hoàng đế, ngay cả quan hàm của Phụ chính đại thần như hắn mà
cũng dám truất.
“Lương Thái phó, ngươi đã về rồi ư? Ơ? Nữ nhân này sao lại ở đây?”
Khóa sắt vừa tháo ra, Tề Thiên Sanh vội vã đạp cửa phóng ra ngoài, đạp vào
mắt là miếng đạu hủ khiến hắn phiền lòng suốt mấy ngày qua. Nàng vẫn
chưa bỏ đi, nhưng lúc này vẫn không thể khiến hắn an tâm được. Sao nàng
lại im lặng đứng bên cạnh Lương Hạnh Thư thế kia, còn ngoan ngoãn vâng
lời mà không thèm liếc nhìn hắn một cái.
“Tề Thế tử, ngài có thể an tâm trở về quý phủ. Đi đường cẩn thận.”
Hắn không thèm để ý đến mấy lời nhạt nhẽo của Lương Hạnh Thư, đưa mắt nhìn
thẳng về phía Đường Tam Hảo, rồi bỗng dung đưa tay kép nàng toan rời
khỏi, “Cô còn đứng ngây ra đây làm gì? Theo ta về nhà”.
Cổ tay
mềm mại kia bỗng trượt khỏi tay hắn như cố rũ sạch quan hệ giữa hai
người. Trong tay bỗng trở nên trống rỗng khiến ngực hắn căng cứng lại.
“Sao ta phải đi theo ngươi, ngươi bị cách chức, chẳng còn gì nữa, dựa vào cái gì mà ta theo ngươi?”
“…” Những lời chua chát khó nghe kia khiến hắn không thể tin vào tai mình.
Từ miệng của Đường đạu hũ thốt ra mấy lời mưu lợi vô sỉ kia sao, hắn cho rằng mình đã nghe lầm, “Cô… cô vừa nói gì hả?”
Nàng im lặng lùi ra phía sau Lương Hạnh Thư, túm lấy ống tay áo đen của y.
“Tề Thế tử, ta nghĩ ngài là người thông minh, chỉ cần nhìn thì đã hiểu rồi chứ.”
“Tiểu gia đang nói chuyện với nàng ta, ngươi đừng xía mũi vào!”
Con ngươi đen láy của Lương Hạnh Thư co lại, cúi đầu dặn dò nàng, “Tam tiểu thư, Tề Thế tử đang hỏi nàng đấy, mau trả lời ngài ấy đi”.
“Nếu
tỷ tỷ không căn dặn, ta cũng không hề có ý muốn tiếp cận ngươi. Ta không muốn đi theo người không có gì trong tay, nếu thật sự như vậy… Ta… Ta
tình nguyện làm thiếp của Lương Thái phó!”
“…”
Lời nói
thiếu trách nhiệm kia bị Tề Thiên Sanh nhanh tay chặn lại, hắn bóp mạnh
quai hàm nàng, đôi mắt âm u chăm chú nhìn nàng, “Lặp lại lần nữa. Cô
muốn làm gì của tên này hả?”
“…Ta…”
Hắn vừa cảnh cáo nàng
lặp lại lần nữa, vừa siết chặt quai hàm của nàng như sợ nàng lại một lần nữa thốt ra mấy lời chết tiệt kia, khớp hàm của nàng bị siết đến đau
buốt, vốn không thể mở miệng nói chuyện được.”Cô chán ta chỉ có hai bàn
tay trắng, cho nên mới đi làm thiếp của tên này ư?”
“…”
“Nữ nhân chết tiệt, ta không có gì trong tay liền đi làm thiếp kẻ khác à?”
“…”
“tiểu gia thật không ngờ, thời khắc mấu chốt này cô có thể sử dụng bộ não đậu hũ của mình tài đến vậy. Gì mà lấy lui làm tiến, giậu đổ bìm leo chứ,
thủ đoạn của cô còn cao tay hơn cả tỷ tỷ nhiều.” Hắn cười lạnh, chẳng
biết là đang bỡn cợt nàng hay bỡn cợt chính mình. Hắn còn lo lắng gì nữa chứ, lo nàng sẽ hiểu lầm mình, sẽ buông tay mình, sẽ rời khỏi mình ư?
Từ đầu đến cuối nàng đều chỉ diễn kịch cho hắn xem, trong lòng nàng vốn
không có hắn!
“Được lắm, hay cho dì út rất biết nghe lời tỷ tỷ,
cứ đi làm thiếp của tên khốn này đi, đi mà làm thiếp cho hắn đi! Hạng
đàn bà như cô, tiểu gia không cần!”
Trong mắt hắn chỉ đầy oán giận, đưa tay đẩy nàng ra, xoay người bỏ đi.
Thấy hắn đi xa, đôi tay Đường Tam Hảo nãy giờ vẫn túm chặt áo Lương Hạnh Thư bỗng buông thõng xuống, trong tai văng vẳng mấy lời giễu cợt khinh
thường của tiều Hoàng đế, “Xì, trầm còn tưởng ngươi là một cô nương tốt, thaant không ngờ lại là hạng mưu lợi xấu xa như vậy, Lương Thái phó,
mắt nhìn nữ nhân của ngươi thật là tệ quá”.
Hạng mưu lợi xấu xa,
nhất định hắn cũng nghĩ nàng như vậy, e là từ khó nghe hơn vẫn còn chưa
nói ra, có lẽ sau này hắn không muốn nhìn thấy nàng nữa. Nàng đang thất
vọng gì chứ? Chẳng phải nàng đã quyết tâm không thích loại người đó nữa
sao? Dù gì trước đó hắn cũng nghĩ nàng chẳng ra gì rồi, chẳng qua giờ
đây đã có đủ bằng chứng chứng minh rằng nàng chính là hạng người mà hắn
nghĩ, việc gì phải nhìn nàng thất vọng thế chứ.
Lương Hạnh Thư
dùng ngón tay chai sạn của mình lau đi hàng lệ mong manh lăn dài trên
mặt nàng, rồi y thấp giọng hỏi, “Tam tiểu thư sao lại khóc? Chẳng lẽ
không bỏ được hắn ư?”
Nàng vội vàng thu lại dòng lệ đang chảy dài, vội phủ định, “Ta không có, không có không có”.
“Những lời vừa rồi của nàng là thật lòng sao?”
“…”
“Lại muốn lừa ta nữa ư?” Đôi mắt y tối sầm lại, nheo chặt đề phòng.
“Ta… Ta không có.”
Nghe được lời phủ định của nàng, y liền nhoẻn miệng cười, “Như vậy, có phải sau này nàng sẽ ở lại bên cạnh ta không?”.
Nàng không thể nói “không phải”, cũng không dám nói “ không phải”, chỉ biết gật đầu ngập ngừng, “… Ừm… ừm, ừm”.