Khi Hermes tỉnh dậy lần thứ hai, đã cảm thấy không có áp lực như trước nữa. Y mơ thấy mình bay lượn trên không trung, quan sát toàn cảnh yêu lệ xá, đây là một mảnh đại địa phồn hoa dồi dào giống như trên thế gian, mặt biển mượt mà như gấm vóc, thảo nguyên rừng rậm xanh biếc mênh mông, dòng nước Trường giang và Hoàng hà chảy xiết, bách thú chạy vụt bên đường, đàn chim thi nhau hót líu lo, bồng bềnh trên không trung thả lỏng, không có dục vọng, quên hết ưu thương, thật không hỗ là chốn cực lạc…
Cái duy nhất không hoàn hảo chính là, nơi này không có mặt trời và mặt trăng …
Hermes trở mình một cái, phát hiện Hades còn nằm bên cạnh. Tựa hồ đã muốn thừa nhận chuyện mình đang ở minh phủ là sự thực, lần này không có phản ứng kịch liệt như vậy nữa, chỉ thản nhiên mà thở dài.
Hades cũng thu lại khí thế nguy hiểm làm người người ta run sợ ban đầu. Hắn chỉ im lặng nhìn chăm chú vào người Hermes, chờ đợi y tỉnh giấc mộng.
Cặp mắt lam tím kia tuy vẫn bảo trì vẻ bình tĩnh như trước, nhưng ánh mắt đã thêm mấy phần sủng nịnh cùng ôn nhu. Nam tử này giống như một hắc báo tao nhã thần bí, lúc này lại tựa như một con đại miêu nhu thuận, chỉ biết yên lặng mà bảo hộ.
Hermes biết, Hades là người rất giữ lời hứa. Hắn nói sẽ không đụng vào mình, thì bất luận trong lòng muốn như thế nào cũng sẽ lệnh cho bản thân phục tùng ý chí.
Đương nhiên, hắn còn nói qua sẽ không thả mình trở về, thì cho dù mình có khóc lóc om sòm chơi xấu la thét hay cầu xin buông tha, cũng đừng mơ tưởng lay động được sự quyết đoán như sắt của hắn.
Ai, chỉ có đi một bước thì tính một bước vậy…
Hai người mắt lớn trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, Hermes rốt cục nhịn không được mở miệng: “Có thể không nhìn chằm chằm ta như vậy hay không…”
“Ngay cả nhìn cũng không được sao?”
“Không phải không đi, là ánh mắt ngươi quá quyết đoán, nhìn lâu trong lòng bị hốt hoảng…”
“Được rồi.”
Hades thu hồi tầm mắt, “Đói bụng chưa?”
“Không đói bụng.”
Làm sao có thể không đói bụng?
Bụng trống rỗng hồi lâu, giống như bóng cao su bị xì hơi..
Nhưng y biết, ăn đồ ăn của minh phủ, muốn trở về cũng trở về không được, cho nên đánh chết cũng phải nhịn xuống!
“Hừ, ngươi còn muốn đi về sao?”
Hades liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý đồ của y.
“Ngươi quản ta sao! Tóm lại bụng là của ta, ta muốn ăn liền ăn, không muốn ăn sẽ không ăn!”
“Hảo, ta không miễn cưỡng ngươi.”, Hades trào phúng cười cười, “Ta coi ngươi có thể kiên trì được bao lâu.”
Hermes cũng bị nụ cười nhất-định-giành-chiến-thắng của hắn chọc giận, ngồi dậy hung hăng cột chặt lưng quần. Nét mặt lộ ra vẻ quyết tâm chuẩn bị làm tốt trường kì kháng chiến: “Lão tử cũng không tin, ngay cả cái bụng của chính lão tử cũng quản không được!”
“Không cần quật cường như vậy…”, Đối mặt với sự kiên quyết của Hermes, trong lòng Hades rất không có tư vị, “Ta sẽ đau lòng đó.”
Hermes sửng sốt, hắn không đành lòng nhìn thấy mình bị tra tấn bởi đói khát sao?
Yên lặng cúi đầu, hai người lúc này lại chìm vào một không gian xấu hổ, không ai lên tiếng.
Hồi lâu, Hermes mới nói: “Persephone thế nào ?”
“Nàng tốt lắm.”
“Thả nàng trở về đi, chuyện này không liên quan đến nàng.”
“Ta nghĩ sẽ giữ nàng lại.”
“Vì cái gì?”
“Nàng không phải là bằng hữu tốt nhất của ngươi sao? Lưu nàng lại giải buồn cho ngươi.”
“Ngươi nói cái gì?”
Hermes nổi giận, một phen nắm Hades, “Ngươi tại sao có thể ngang ngược bá đạo như vậy! Dựa vào cái gì vô duyên vô cớ mà đem con gái người ta đoạt đi, lại dựa vào cái gì muốn đem người ta lưu lại là lưu lại! Nàng cũng không phải một món trang sức của nhà ngươi! Cho dù ngươi là minh vương uy lực khôn, cũng không thể cướp đoạt quyền tự do của người khác!”
Bị Hermes điên cuồng la mắng một trân, Hades vẫn mặt không chút thay đổi, chỉ là thản nhiên mà nói: “Ta hỏi qua nàng , nàng nguyện ý lưu lại.”
“Cái gì? !”
Hermes sợ ngây người, “Điều đó không có khả năng!”
“Không tin ngươi đến hỏi nàng đi.”
“Nàng ở nơi nào?”
Hermes kiên quyết không tin!
“Ngay tại căn phòng cuối hành lang này.”
Hermes nhảy xuống giường, bước ra khỏi phòng cánh cửa, chạy về phía phòng của Persephone.
Hành lang này thật đúng là dài không giống bình thường, Hermes chạy một đoạn dài mới đến cuối đường, dùng sức đẩy hai cánh cửa cao lớn ra.
“Persephone!”
Hermes vừa đi vào đã thấy, Persephone đang ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng, sáu thị nữ hoàn đứng xung quanh, trong tay bưng những hoa quả tươi tốt. Sau đó một người đem một mâm trái cây chứa quả lựu màu đỏ trình cho Persephone, mà trong tay Persephone lại cầm một hạt lựu…
“Không được ăn!”
Hermes nhanh chóng chạy qua, đoạt lấy hạt lựu trong tay nàng ném xuống mặt đất, “Ăn sẽ trở thành người của nơi này đó!”
“Hermes ca ca…”
“Persephone không cần sợ!”
Hermes an ủi Persephone, lại vẫy lui chúng thị nữ, “Các ngươi đều lui xuống đi!”
Bọn thị nữ khom người cáo lui, đóng cửa lại.
“Muội yên tâm, ca sẽ nghĩ biện pháp cho muội quay về bên mẫu thân thôi.”
Hermes vỗ nhẹ bả vai nàng, “Vừa rồi Hades nói muội nguyện ý lưu lại, là hắn bức muội phải không?”
Persephone ngượng ngùng liếc nhìn Hermes một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Hắn không bắt buộc muội, muội nguyện ý lưu lại…”
“Cái gì…”
Hermes hoàn toàn chấn động, “Vì cái gì?”
“Muội, muội… Lần đầu tiên nhìn thấy minh vương, đã cảm thấy hắn hoàn toàn không giống với các vị thần khác ở Olympia… Muội… Kỳ thật rất muốn tham gia yến hội đêm hôm đó… Nhưng mà mẫu thân không đồng ý… Không ngờ, ngày đó hắn đột nhiên làm như vậy… Tuy rằng lúc ấy thực sợ hãi… Nhưng mà, nhưng mà…”
Đầu Persephone càng lúc càng thấp, thanh âm nhỏ đến cơ hồ không nghe được, nhìn đôi má nàng đỏ ửng, Hermes đã hiểu hết thảy mọi chuyện.
“Muội… Thích hắn ?”
Mặt Persephone càng đỏ hơn, qua một hồi lâu mới gật gật đầu.
Hermes nhịn không được vỗ trán, đây là cái cục diện hỗn loạn gì đây …
“Ca ca, ngươi không cần lo lắng.”
Thấy Hermes phiền não, Persephone ngẩng đầu lên cầm lấy tay y, “Đúng vậy, muội thật không tốt, cuốn ca vào chuyện này, chờ đến khi minh vương tới, muội sẽ hướng hắn giải thích tất cả mọi chuyện, xin hắn thả ca quay về Olympia!”
Đối mặt Persephone đượm tình thành khẩn, Hermes không đành lòng chọc thủng giấc mộng của cô gái này thành bọt khí, chỉ đành bất đắc dĩ nở nụ cười: “Hảo, ca sẽ ở lại vài ngày cùng muội. Nếu hắn thật sự đối xử tốt với muội, ca sẽ nói với mẫu thân của muội, để nàng đồng ý chuyện muội ở lại nơi này.”
Persephone xấu hổ nhút nhát nở nụ cười: “Hermes ca ca, vẫn là ca tốt với muội nhất…”
“Vậy muội nghỉ ngơi trước , ca có chút tức ngực, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.”
“Ân, hảo.”
Đầu Hermes một mảnh hỗn loạn, lặng lẽ bước khỏi phòng của Persephone. Đi không bao xa thì bị Hades ngăn lại.
“Thế nào, ta nói có đúng không?”
Trong giọng nói còn mang theo chút đắc ý.
Hermes nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Sai nhưng cũng là đúng, nhưng ngươi có hỏi rõ ràng hay không, nàng vì cái gì mà nguyện ý lưu lại?”
“Vì cái gì?”
Trừ bỏ Hermes, người khác trong lòng nghĩ cái gì, Hades cũng không quan tâm.
“Nàng yêu ngươi .”
Hades nhíu mày: “Cái gì?”
“Người là ngươi đoạt tới, ngươi tự mà lo liệu đi.”
“Anda.”
Hades hướng vào góc bóng tối gọi một tiếng.
Tron góc phòng lập tức lòe ra một đạo bóng đen, phủ ngực quì một gối: “Vương của ta, xin phân phó.”
“Đem nữ nhân trong phòng kia đuổi về Olympia.”
“Minh vương bệ hạ, đây là phương thức xử lý của ngươi sao?”
“Chẳng lẽ ngươi muốn ta lừa gạt nàng sao?”
“Khi cảm thấy có thể lợi dụng nàng liền đoạt nàng đem về. Khi cảm thấy nàng là một chướng ngại vật liền một cước đá nàng đi! Ngươi khác nói minh vương lãnh khốc vô tình, ta thấy còn phải thêm bốn chữ nữa mới đúng: không chịu trách nghiệm!”
Hermes đỏ mắt oán hận nói, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, nếu ngươi dám tổn thương nàng, ta sẽ vĩnh viễn chán ghét ngươi!”
Hermes bỏ lại một câu, liền xoay người nghênh ngang bước đi, dần dần biến mất khỏi hành lang.
Hades giống một khối băng bất động, đứng đó thật lâu thật lâu.
Cuối cùng, Anda quỳ trên mặt đất mới cẩn thận hỏi: “Vương, còn phải chấp hành mệnh lệnh hay không?”