Ba chữ kia như một ngọn lửa rơi vào tâm khảm Hades, lập tức làm tan đi băng giá cứng rắn quanh năm bao phủ. Nó kích động đến điên cuồng, như từ trong giấc ngủ bừng tỉnh, trở nên tràn ngập kích tình.
Tuy nhiên, trải qua chờ đợi thật lâu, khi những lời nói này cuối cùng cũng thuộc về mình, lại có chút như giống như bị lọt vào trong màn sương mù, làm cho người ta khó có thể tin.
“Ta yêu ngươi.” Hermes hôn lên khóe miệng hắn, đem bàn tay to lớn của hắn áp vào ngực trái mình, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng thì thầm, “Nó thuộc về ngươi, mang nó đi đi!”
Đáp án đã khẳng định như thế, cuối cùng… cũng không cần đè nén tình cảm chứa đựng trong lòng nữa…. Hades đột nhiên hôn Hermes, đem tình yêu nồng nàn mãnh liệt của mình thông qua đầu lưỡi khoang miệng mà truyền qua cho y…
Hermes cũng hôn lại, tất cả tình yêu ẩn dấu trong lòng không dám bộc lộ trong chốc lát đều phóng thích ra, giờ khắc này y đã quên đi hết thảy, không có sự ràng buộc thân phận cũng không có sự trói buộc của đạo đức, bọn họ cũng chỉ là một cặp tình nhân bình thường, tại hoang đảo đốt lên tình yêu đã đè nén lâu ngày.
Hades hôn tràn lên cổ Hermes, khẽ cắn lổ tai đỏ hồng của y, hơi thở nóng ấm cũng chui vào: “Có thể chứ…”
Hermes buông mí mắt xuống, đỏ mặt gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Chiếm được sự đồng ý của người yêu, Hades rút đi hắc bào chắn giữa hai người ra, cảm thụ sự thân mật khi da thịt tiếp xúc.
Hai tay Hades nhanh chóng đốt sáng cơ thể của người yêu, nhìn da thịt màu mật ong của y phủ lên một lớp đỏ ửng nhàn nhạt, hận không thể hôn từng tấc từng tấc một trên cơ thể y, làm y mãi mãi thuộc về mình.
Sợi tóc dài của Hades rơi xuống người y, cảm giác ngứa ngáy như có như không. Thân hình vạm vỡ cơ thể cân xứng, biểu lộ rõ ràng tình cảm cùng sức bật của nam nhân, đôi tay kia như nam châm mang theo ma pháp, tổng có thể đúng lúc mà kích tình lên. Trong hơi thở gấp rút, Hermes mang theo vài lời lẩm bẩm, dục vọng như ngâm mình trong bọt biển nhanh chóng bành trướng, linh hồn sớm phiêu phiêu dục tiên, chậm rãi mở thân thể ra vì hắn…
Khoảng khắc tiến vào mang theo một trận run rẫy, nhịn không được mà co rút lại một chút, làm Hades cũng hít một hơi thật sâu, nhưng hắn vẫn không tiến tới như vậy mà chỉ ôn nhu hôn lấy người dưới thân, kiên nhẫn chờ đợi…
Cả hai đều cảm thụ được sự kết hợp thân mật nhất. Cương ngạnh tiến ngập mềm mại, mềm mại bao lấy cương ngạnh. Sau khi dần dần thích ứng, dương v*t kia mới dần dần tham nhập vào, từng chút từng chút một căng cứng hành lang mềm nhẵn mà chật hẹp kia ra… ôn nhu, nhưng lại nhất định phải đạt được.
Hermes cố gắng lớn nhất bao lấy hắn, nơi đó lần nữa bị vật cứng rắn to lớn nhồi vào, nhất thời có một loại cảm giác đầy đặn cùng thoải mái khó có thể nói thành lời.
Nhìn thấy biểu tình chìm mê như vậy của tình nhân, cứ như một lời cổ vũ không thành lời. Hades rời môi khỏi thứ bị hắn trêu ghẹo tách ra thành hạt đậu đỏ yêu kiều tươi đẹp này, thân thể bắt đầu luật động theo tiết tấu.
Hermes lay động theo hắn. Lực đạo tiến vào rút ra bắt đầu trầm ổn hữu lực, càng về sau lại càng tăng sức mạnh, khoái cảm cũng như thủy triều sóng sau cao hơn sóng trước, làm cho người ta chịu không nổi mà phát ra tiếng rên rỉ…
Hades tựa như một con hắc báo, khi trầm tĩnh là thần bí mà tao nhã như thế, nhưng khi bùng nổ lại trở thành sinh vật dũng mãnh nhất trên đời. Tinh chuẩn mà cẩn thận ôn nhu, lực đạo mạnh mẽ cũng không thô bạo, dưới sức quyến rũ của hắn không con mồi nào không bị chinh phục, chỉ biết đem thân thể cùng linh hồn giao hết tất cả vào tay hắn, để hắn đến chủ đạo trận phong bạo này…
Ngoài động, thủy triều từ sáng sớm đã lặng lẽ dâng lên, sóng biển va chạm vào đá ngầm tung ra vô số bọt biển. Trong động, hai thân hình trẻ trung mạnh mẽ quấn quít lấy nhau, hơi thở gấp gáp ồ ồ cùng những giọt mồ hôi nóng bỏng, ánh lên một bức tranh kiều diễm nhu mì…
Thủy triều cuối cùng cũng bao phủ lấy đá ngầm, tình dục cũng không qua đỉnh đầu bọn họ, Hades gầm nhẹ một tiếng, giống như núi lửa yên lặng nhiều năm phun trào ra dòng nham thạch nóng bỏng làm Hermes cảm giác mình như sắp nóng chảy ra, bên trong niềm hạnh phúc liền tiết ra, thân thể trong dư vị con hơi co rút …
Hai người gắt gao ôm lấy nhau, kề sát vào lồng ngực cảm thụ tần suất nhịp đập cho tìm của đối phương.
Bên ngoài, đường chân trời kim quang vạn trượng, thái dương phá tan tầng tầng sương mù, như từ trong đáy biển nhảy lên trên, chiếu đắc toàn bộ mặt biển sóng vỗ lăn tăn.
Ngày kế tiếp, vẫn yên bình mà dồi dào kích tình như vậy.
Tại hòn đảo hoang vu này, phong cảnh đẹp nhất trong mắt chính là bóng dáng của đối phương. Đá ngầm màu đen cũng trở thành tình thơ ý họa, biển rộng đơn điệu cũng trở nên lãng mạn mà đa tình, bầu trời đầy sao cũng trở thành bối cảnh thiên nhiên.
Hermes ôm lấy Hades, ở trong lồng ngực nở nang của hắn cảm nhận biển cả bao dung cùng thâm tình biết bao, tất cả ưu phiền đều bị gió biển thổi đi, thậm chí quên mình tại sao lại tới đây.
Hades nhẹ nhàng ôm lấy y, vẫn trầm mặc như thường ngày nhưng tính tình lại trở nên vô cùng hòa nhiệt, giữa bọn họ tựa hồ không cần ngôn ngữ dư thừa, một ánh mắt truyền tình, một động tác an ủi yêu thương, đều ẩn chứa tình ý vô hạn.
Ngưng thần đối diện, lại nhìn thấy trong mắt đối phương chỉ có khuôn mặt mỉm cười của mình, trong sự hấp dẫn lẫn nhau hai người càng dựa càng gần, gần gũi đến ngay cả hơi thở cung dung hợp cùng nhau…
Trong nụ hôn chia xẻ ngọt ngào, trong cái ôm cảm thụ nhiệt độ cơ thể đối phương, hai đạo bóng dáng cuối cùng chồng chéo lên nhau, gắn bó như không thể phân ly…
Cứ như vậy mà trôi qua bảy ngày, thẳng đến sáng sớm hôm đó, khi hai người dắt tay nhau đến bãi biển tản bộ, phát hiện nơi phương xa tại tầng mây dày đặc kia xuất hiện một chấm đen nhỏ.
Chấm đen kia dần dần chuyển động về phía bên này, tới gần mới phát hiện là một chiếc thuyền.
Hades nhíu mày, nắm chặt tay Hermes, trong lòng nghĩ có nên thổi một trận gió làm chiếc thuyền này bay đi hay không.
“A, có thuyền!” Đáng tiếc chính là, Hermes đã nhìn thấy rồi, “Không biết Achilles bọn họ thế nào, ngươi làm ta mấy ngày nay thất hồn lạc phách, thiếu chút nữa quên bọn họ luôn rồi.”
Hades trong lòng thở dài, không tình nguyện nhìn chiếc thuyền kia tới gần đảo này, chút thời gian yên lặng của bọn hắn lại bị phá rối rồi.
Thuyền kia quả nhiên là chạy về phía bọn họ, chờ khi bọn họ đến biển cạn, Hermes mới phát hiện chiến thuyền này thuộc về vương tử Menelaus xứ Xipin, bọn họ như thế nào tới nơi này?
Trên thuyền lớn buông xuống hai chiếc thuyền nhỏ, có người tìm đến bên này, nhưng không thấy rõ bóng người, chỉ thấy có một đứng trên thuyền nhỏ dùng sức vung vẫy hai tay: “Lão đại___ Lão đại___ là ngươi phải không____”
Không cần đoán cũng biết đó là ai , tuy không biết bọn họ tại sao lại ở trên thuyền của Menelaus, nhưng thấy bọn họ bình an, Hermes thập phần vui sướng, hướng bọn họ phất tay đáp lại : “Paris —— Achilles —— ”
Hai người bọn họ giẫm nước chạy tới, nhìn thấy Hermes đã lâu không gặp, có vẻ hết sức kích động, Paris liều lĩnh nhảy phốc vào lồng ngực lão đại, mừng đến òa khóc : “Thật tốt quá thật tốt quá! Ngươi còn sống… Lão Đại ta rất nhớ ngươi a… Ô ô ô ô ô…”
“Tốt lắm tốt lắm, nam tử hán đại trượng phu như thế nào khóc sướt mướt vậy… Uy uy, cẩn thận một chút, không được làm nước mũi dính vào y phục của ta!”
Achilles đứng bên cạnh cũng cảm xúc cuồn cuộn, cũng muốn mở hai tay chạy tới ôm, lại đụng phải đôi mắt lạnh lùng nghiêm túc kia, cảnh bày ra không cho phép hắn được tới gần!
Hades từ phía sau ôm lấy Hermes, hướng tên tình địch trẻ tuổi tuyên cáo, y đã là của mình.
Achilles một trận chua xót, đành phải rụt tay trở về.
Hermes lúc này mới mở được Paris đang vây quanh, nhìn về phía Achilles: “Achilles, ngươi có khỏe không?”
Achilles lại buông mắt xuống không dám nhìn hắn: “Ân, đều hảo…”
“Đúng rồi, các ngươi như thế nào lại ở trên thuyền của Menelaus?”
“A, chuyện này a, chúng ta trở về chậm rãi nói nha!”
“Ân, hảo.”
Paris cao hứng phấn chấn lôi kéo tay Hermes, giẫm nước hướng đến thuyền nhỏ.
Hermes nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua tiểu đảo đầy đá ngầm màu đen này, trong lòng tràn ngập vô hạn không muốn xa rời cùng luyến tiếc.
Hermes đi lên thuyền lớn của Menelaus, Paris bắt đầu thao thao bất tuyệt kể lại kỳ ngộ của bọn họ.
Nguyên lai ngày đó sau khi thuyền của bọn họ bị bạch tuộc hủy hoại, thuyền của Menelaus mới đắc ý dào dạt chạy qua bên cạnh, còn không quên cười nhạo bọn họ một phen.
Achilles tức giận cùng cực, nhảy vào nước trộm trèo lên thuyền của bọn hắn, chỉ dựa vào sức lực một người, liền chế phục tất cả võ sĩ cùng thủy thủ trên thuyền, cuối cùng vứt bọn hắn vào chiếc thuyền nhỏ, ném cho bọn hắn một ít thức ăn nước uống, mặc cho bọn hắn tự sinh tự diệt.
Rồi sau đó Paris cùng nhóm thuyền viên lên chiến thuyền này mà đi, phía trước đã không còn chướng ngại, bọn họ dễ dàng lấy được Kim Bôi trên đảo Alex.
Achilles kiên định cho rằng Hermes còn sống, càng không ngừng tìm kiếm trên mấy đảo nhỏ lân cận, thề tìm không thấy y quyết không trở về.
“Hoàn hảo trời xanh phù hộ, ngươi thật sự còn sống!” Paris nói tới đây lại lệ quang lấp lánh, “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, cho dù ta cưới được Helen cũng không có ý nghĩa a.”
“Tốt lắm đừng khóc, ta sao lại chết dễ dàng như vậy chứ hả.”
“Lão Đại, ta mang ngươi đi nhìn thuyền này nha, khả khí phái a!”
Menelaus quả nhiên khổng lồ xa hoa, không như trên thuyền “Helen ” mọi người chỉ có thể lách vào một khoang thuyền, mà lại có rất nhiều phòng.
Paris đem Hermes đến gian phòng của mình, thần bí mà rút ra một cái bao từ đáy thùng, thập phần cẩn thận mà mở bao ra: “Lão Đại, ngươi xem, đây là Kim Bôi của Zeus.”
Thấy Paris cầm nó như bảo bối, trong lòng Hermes lại khinh thường: cái này không phải là ly rượu bị Zeus đào thải vứt đi sao, trên Olympia còn có trăm cái tốt hơn nữa, vì nó mà lão tử thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không còn!
“Có phải rất đẹp không?”
“Đúng vậy a đúng vậy…” Hermes không thanh tức giận mà đáp lời, “Phòng của ta ở đâu? Ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một chút a.”
“Nga, ở bên cạnh đó, ta lưu lại một gian lớn nhất cho ngươi đây nè.”
Paris đưa Hermes đến một gian phòng tương đối độc lập, để hắn hảo hảo mà nghỉ ngơi.
Hermes vừa kéo cửa ra, Hades liền từ phía sau ôm lấy hắn, cúi đầu hôn lên bờ môi cùng hai má hắn, hai tay mầm mò ngực hắn, trêu chọc hai điểm phấn hoa tinh xảo của hắn…
Hermes ngửa đầu hưởng thụ nụ hôn, miệng lại lẩm bẩm nói: “Ân… Ở trên thuyền đó… Bị người phát hiện không tốt đâu…”
Thuyền lớn chạy tới trên mặt biển sóng yên gió lặng, đột nhiên có chút lắc lư, nhóm thuyền viên như chim sợ cành cong hoảng sợ bộc phát. Không phải gặp lại hải quái chứ? (Làm ơn đi, sao chị hủ nữ nào cũng thích cường điệu như vậy a~)
“Ngươi có cảm thấy vừa lắc lư vài cái hay không?” Paris sắc mặt xanh mét hỏi Achilles, nhìn bốn hướng xung quanh.
“… Không có, có thể ngươi chóng mặt say sóng đó mà .”
“Say sóng? Điều này sao có thể! Ta rõ ràng cảm thấy lắc lư mà! Ngươi xem ngươi xem, lại tới nữa lại tới nữa!”
Achilles đột nhiên hướng về phía hắn hô to: “Ta nói không có là không có! Chỉ là ngươi sinh ảo giác thôi!”
Paris bị tính tình thất thường của hắn làm kinh hoảng, nhìn sắc mặt hắn còn đáng sợ hơn cả quái vật, liền thì thào tự nói: “Không có thì không có thôi, rống cái gì mà rống chứ…”
Achilles cũng không biết mình thương tâm phẫn nộ gì, tuy rằng trong lòng có thể đoán thuyền vì sao lại chấn động, nhưng hắn vẫn ma xui quỷ khiến mà đến gần khoang thuyền …
Lén lút đến gần phòng Hermes, phát hiện nơi đó là chỗ lắc lư lợi hại nhất, ngừng lại đi tới trước cửa phòng, thò tay ra lại bị một đạo hắc quang đẩy trở về… Nơi này có giăng kết giới.
Achilles ngơ ngác đứng ở trước cửa, tuy rằng kết giới chặn không ít tiếng động bên trong, nhưng vẫn nghe thấy bên trong truyền đến tiếng gào làm cho người ta mặt đỏ tía hồng.
“A… Aha… A… A…”
Thanh âm của y tuyệt vời mê người như vậy, từng tiếng từng tiếng thúc giục thân thể Achilles nóng lên, hắn dựa vào bức tường phía sau, nhắm hai mắt lại, tưởng tượng phía sau cửa phòng là hình ảnh tiêu hồn như thế nào…
Tay, không tự chủ được đưa xuống tới khố, nhẹ vỗ về cái đột nhiên cứng rắn kia, vận luật theo âm thanh êm tai kia, từng cái từng cái rút động…
Tưởng tượng luôn có thể tạo ra không gian vô hạn, một khắc sau hắn giống như ngay dưới thân mình, trằn trọc thừa hoan ánh mắt mê ly, ca khúc tuyệt vời kia đều xướng cho mỗi mình nghe thôi…
Tiếng hoan khiếu trong phòng càng ngày càng rõ, tay Achilles cũng càng ngày càng nhanh… Rốt cục, sau một tiếng gào cực kì mị hoặc, trong phòng chợt không có động tĩnh…
Achilles một trận sợ run, để lại một chất lỏng trắng đục mà nóng bỏng trong tay.
Ngửa đầu thở từng ngụm từng ngụm một, khoái cảm giống như tầng tầng gợn sóng, lan tràn đến toàn bộ thân thể…
Nhưng mà, sau khi khoái hoạt tan hết, còn lại cũng chỉ là nổi mất mác thật lớn, cảm thấy thẹn thùng cùng tự trách…
Achilles đột nhiên thanh tỉnh, như một đứa nhỏ làm chuyện xấu hốt hoảng mà chạy về trong phòng.