Mấy ngày tiếp theo, hắn không đến tìm nàng nữa, chỉ có tăng cường thêm nha hoàn, thái giám cùng thị vệ ở Dao Trì cung. Nàng vẫn phải giả ngốc ( đến là mệt). Thường ngày, nàng cùng bọn họ chơi đùa rất vui vẻ. Bọn nô tài ở Dao Trì cung rất quý mến nàng. Ban đầu bọn họ cũng có e dè thân phận nhưng dần dần mọi người trở nên rất thân thiết hình thành một luật lệ: Dao Trì cung không có khái niệm nô tài – chủ tử, mà chỉ có gia đình có anh có em, có người lớn trẻ nhỏ (tg: trẻ nhỏ ở đâu? Lh: ta chứ ai Tg: nhỏ ghê)
Ban ngày chơi rất vui còn buổi tối ai làm việc nấy. LH thường giả vờ đi ngủ rồi hoá thành bướm bay vào nội cung hướng phòng khách nhân mà tới. Nơi đó có người nàng thích: Thần ca ca của nàng. Đậu ở 1 bông hoa ở trên bàn, nàng im lặng nhìn hình ảnh Lưu Thần đang chăm chú vuốt ve khuôn mặt nàng trong tranh vẽ. Hắn, Nhị vương gia Phong quốc, 24 tuổi nhưng chưa từng chạm qua nữ nhân. Trong phủ của hắn không có thê thiếp, tới giờ hắn cũng chưa có ý định lập Vương phi nên cả hoàng cung Phong quốc đều hi vọng chuyến đi lần này hắn mang về cho họ một Nhị Vương phi. Nhưng có lẽ mọi người sẽ phải thất vọng rồi vì bản thân hắn đã yêu một người mà hắn không thể có được.
- Hy nhi, nàng biết không, ta rất nhớ nàng, rất muốn đến bên nàng, ôm nàng vào lòng, rất muốn mang nàng đi thật xa, giấu nàng ở một nơi mà chỉ có ta mới biết nhưng ta không làm được. Nàng là Hoàng hậu, là thê tử của người ta, nàng cùng hắn rất vui vẻ, ta lấy cái gì để mang nàng đi đây chỉ có thể giấu nàng trong tim ta. Ngày mai ta đi rồi, nàng có ra tiễn ta không? Ta chỉ mong có thể nhìn thấy nàng, chỉ cần thế thôi, ta thật mãn nguyện rồi….
- …. ( nước mắt tý tách rơi)… (bay đi vì sợ ở lâu sẽ hiện nguyên hình)… Thần, ta cũng thật yêu thích ngươi nhưng ta không thể đi cùng ngươi a…. (bụp, úi mẹ ơi)…
- ồ, một dạ hồ điệp (bướm đêm)… ngươi làm mặt ta bị đau đó nha.
Là thúi hoàng đế,sao hắn lại ngồi trên nóc nhà làm gì a. lại tóm chặt chân nàng không cho nàng bay nữa chứ. AAAAAAAA khốn kiếp, thả ta ra AAAA ( giẫy dụa)
- đến một tiểu điệp như ngươi cũng ghét ta a ( sặc mùi rượu, hắn uống rượu?) vậy thì nàng còn ghét ta đến mức nào? Nàng nói ta thực bẩn, ngươi nói coi, đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện thường đúng không, vậy mà nàng nói ta bẩn. Ta thật rất muốn có nàng a, bây giờ ta mới nhận ra ta thật yêu thích nàng nhưng mà ta không dám chạm vào nàng. Ta sợ, ta rất sợ vấy bẩn nàng, sợ nàng ghét ta. Ta phải làm thế nào đây, làm thế… nào??? ( ngủ luôn)
- …( được thả ra bay bay trước mặt hắn)… xin lỗi, ta không có yêu ngươi, ta chỉ muốn làm người chịu những thương tổn mà ta đã từng chịu đựng a… ( nói rồi bay đi) ( tg: chị thật sự nhầm lẫn tình cảm nặng rồi)
Sáng hôm sau…
- Hoàng thượng, người tỉnh rồi.
- Trường Khanh, sao ngươi lại ở đây?
- Hôm qua thần vào cung muốn tìm hoàng thượng tán gẫu nhưng không thấy người. Tìm mãi mới thấy người nằm ngủ trên nóc nhà nên thần đưa người xuống.( tg: chứ không phải mò đến Dao Trì cung sao? TTK: cấm ngươi nói ra không ta…. *cầm kiếm, xỉa xỉa* tg: không nói, ta không nói là đc chứ gì). Hoàng thượng, người gặp chuyện phiền não sao?
- Không có… đúng rồi. Lát nữa Sứ giả Phong quốc sẽ trở về nước, cùng trẫm tiễn họ.
- Vâng.
Dao Trì cung….
- Mau mau,Hoa Nhi làm tóc cho ta mau lên, Xuân Ni, lấy cho ta bộ y phục màu lam, tiểu Đậu Tử mau ra liên trì hái cho ta một bó hoa sen, nhớ là hái hoa ở hướng tây nha không được hái ở hướng đông,Tiểu Hồng, muội lấy Ngọc Cầm của ta ra đây, nhanh nhanh lên.
- Dạ…( chạy toán loạn)
- Hoa Nhi, Nhị vương gia chừng nào xuất phát?
- Chắc là nửa canh giờ nữa.
- Nhanh vậy sao? Các thứ xong hết chưa?
- Dạ… xong hết rồi nương nương.
- Đưa đây cho ta (đón lấy rồi chạy như bay)
- Tỷ tỷ, đợi muội….
Cổng hoàng cung…
- Nhị vương gia thượng lộ bình an, cho gửi lời hỏi thăm cùng cung chúc tân niên đến hoàng đế quý quốc.
- Tạ ân điển hoàng thượng, thần xin cáo từ ( miệng nói nhưng mắt thì cứ nhìn phía trong tìm ai đó)
- Cáo từ.
Hắn vừa định bước lên xe thì….
- Thần ca caaaaaaaaaaaaaaaa
- Bé con… hoàng hậu nương nương…. Hy nhi…
- Thần ca ca,… huynh… phải đi rồi… sao ? ( vừa nói vừa thở)
- ừ, ta đi rồi muội nhớ giữ gìn sức khoẻ, lần khác ta sẽ đến thăm muội.
- Muội biết rồi, ẩy… cái này cho huynh ( giơ hoa và đàn ra)…
- Cảm ơn muội ( đón lấy + cười hạnh phúc)
- Tỷ …tỷ… (giờ mới chạy tới nơi)…
- Hoa Nhi, đưa hoàng hậu hồi cung.( hũ dấm chua bị rò rỉ)
- Dạ hoàng thượng… tỷ tỷ, chúng ta trở về thôi
- Ân ( mắt rưng rưng quay đi)… (bước được tầm 20 bước)…( quay ngoắt lại)… thần ca ca.
- Ân, sao muội còn không có trở về.
- Thần ca ca, huynh có thích muội không?
- … ( toàn bộ mọi người có mặt ở đó chết sững)…
- Nói đi, có thích muội không?
- Thích… có thích… ( tim nhảy lên từng hồi)
- Vậy mang muội đi cùng đi.
- KHÔNG ĐƯỢC. XÀM NGÔN. NGƯỜI ĐÂU, ĐƯA HOANG HẬU VÈ DAO TRÌ CUNG CHO TRẪM NGAY LẬP TỨC (Không giữ nổi bình tĩnh nữa)
- Không, không, ta muốn đi cùng thần ca ca a, ô ô ô, ta thích thần ca ca ( khóc thảm thiết) ô ô buông ta ra, huynh làm cái gì, buông raaaaaaaaaaaa
- Nhị vương gia, thứ lỗi không tiễn ( nói rồi lôi xềnh xệch LH đi về phía Dao Trì cung)
Nhìn bóng nàng bị Vương Thiên Lãnh kéo đi, Lưu Thần chỉ muốn tiến lên kéo nàng trở lại nhưng bước vừa tiến đã bị Hoa Nhi kéo lại. “ Vương gia, nếu tỷ tỷ đã muốn, không ai có thể cản nổi bước của tỷ ấy. Nếu ngài quá nóng vội sẽ khiến tình hình phức tạp hơn”.
Lưu Thần đau lòng nhìn bóng dáng LH bị kéo đi khuất sau hành lang, quay sang lấy chiếc sáo ngọc trong ngực ra đưa cho Hoa Nhi “ nói với nàng ấy hãy chờ ta, ta nhất định sẽ đưa nàng ấy đi” “ừm”
- Hoa Tổng quản, nơi nay không có trách nhiệm của ngài, mời ngài trở về ( trong lời nói phảng phất mùi dấm chua)
- Từ trạng nguyên, cảm ơn đã nhắc nhở ( nói rồi hờn dỗi bước đi)
- …..
- Nhị vương gia, ta biết ngươi và Hoa tổng quản vừa nói gì nhưng ta mong người suy nghĩ cho thật kỹ. Chuyện này bây giờ không còn là chuyện riêng của vương gia nữa mà là tồn vong của 2 đế quốc và bình yên của lê dân bá tánh. Vương gia, đã tới giờ rồi. Người cũng nên khởi hành đi thôi.
- Được,( khuôn mặt trầm tư) nàng… liệu có ổn không?
- Người yên tâm đi, hoàng thượng thật yêu thích hoàng hậu, ngài ấy sẽ không làm gì nàng đâu.