Hy Nhi, Về Bên Ta Nhé

Chương 37: Kim ốc tàng kiều



Bọn họ cả ngày nhìn Lạc Hy cùng Thiên Lãnh với ánh mắt không biết phải gọi là gì, khiến Lạc Hy ăn cơm cũng cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên. Khuôn mặt nàng lúc này chỉ có đỏ và đỏ.

– Ai nha, Hy Hy, làm sao thế? Thế nào, 2 người đêm qua… vui vẻ chứ. hí hí hí.

– Còn nói, nhất định cậu giở trò rồi, nếu không… nếu không…

– Nếu không làm sao?

– Cậu, tớ… không thèm nói chuyện với mấy người nữa.

Nói rồi, Lạc Hy xấu hổ bỏ chạy để lại đằng sau những tiếng cười rúc rich. Thiên lãnh không vội đuổi theo Lạc Hy. Hắn biết lúc này nàng đang xấu hổ, nếu hắn đuổi theo thì nàng sẽ đem tội lỗi đổ hết lên đầu hắn. Cho đến khi ăn xong, hắn mới trở về. lúc này Lạc Hy đang đứng tựa lan can, nhìn ra mặt hồ lấp lánh ánh trăng. Nàng đang suy nghĩ điều gì đó khiến đôi mày liễu hơi cau lại.

– Bé con, nàng đang nghĩ gì?

– Không, ta chỉ nhớ lại một câu chuyện mà thôi.

– Chuyện gì vậy?

– Kim ốc tàng kiều.

– Kim ốc tàng kiều ư? Ta chưa bao giờ nghe nói đến.

– Ta cũng chỉ tình cờ đọc được thôi. Truyện kể rằng: có vị hoàng đế tên Lưu Triệt. Hoàng hậu của hắn tên Trần A Kiều, con gái của trưởng Công chúa Quán Đào, cũng là cô cô của Lưu Triệt. Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, đối với nhau tình cảm rất mặn nồng. Ngày còn nhỏ, Lưu Triệt đã từng nói rằng: nếu lấy được A Kiều, hắn sẽ xây cho nàng một toà kim ốc. Sau này khi Lưu Triệt lên ngôi, A Kiều được sắc phong hoàng hậu. Cả hậu cung của Lưu Triệt chỉ có một mình A Kiều. Năm năm sau, Trần A Kiều vẫn chưa có con. Lúc này, Lưu Triệt đi du sơn đã gặp được ca cơ Vệ Tử Phu yêu kiều hiền thục, liền si mê. Nói về nhan sắc, nàng không thua kém A Kiều là bao nhiêu, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút. Khi Lưu Triệt mang Vệ Tử Phu về hoàng cung của hắn, A Kiều đã thật sự rất đau khổ. Hắn nói với nàng, hắn là hoàng đế, hắn không thể chỉ có một mình nàng được. A Kiều đâu có nghĩ đến điều đó, nàng chỉ biết hắn là Lưu Triệt, là Triệt Nhi của nàng mà quên đi thân phận hoàng đế của hắn. Nàng ghen ghét với Vệ Tử Phu, nhiều lần dùng uy quyền để áp đảo nàng ta. Lưu Triệt càng ngày càng cảm thấy A Kiều rất chướng mắt. Cho đến một hôm, ngươi ta phát hiện A Kiều sử dụng cổ thuật để *** hại Tử Phu. Lúc này, Lưu Triệt rất giận dữ đã phế truất ngôi vị hoàng hậu của A Kiều, giam nàng trong lãnh cung và phong Vệ Tử Phu làm hậu, từ đó về sau không thèm ngó ngàng đến A Kiều. Cho đến khi, hậu cung của hắn, phi tử ngày càng nhiều hắn mới bắt đầu nhận ra hắn thực không có yêu các nàng. Hắn đối A Kiều mới thật yêu thương. Nàng tuy kiêu ngạo, ngang ngược, lại không coi trọng lễ tiết vương – hậu với hắn, nhưng chỉ có ở trước nàng, hắn mới có thể thả lỏng tâm tư cùng lo âu muộn phiền. Nhưng hắn biết được điều đó thì mọi chuyện không thể khứ hồi. Còn A Kiều trong lãnh cung, chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng cũng không được gặp Lưu Triệt. Nàng đối hắn nhất dạ yêu thương, không bao giờ nghĩ hắn sẽ đối nàng như vậy. Cho nên, đến cuối đời, nàng vẫn là ôm hận mà chết. ( Ta thề, đoạn này ta chém cực kỳ ác, ta chỉ lấy một số chi tiết trong Kim Ốc Hận ở Khán Nguyệt Quang thui). Vậy nên nhân gian đã có hát lên một bài thơ:

Hán Đế trọng A Kiều, trữ chi hoàng kim ốc.

Khái thóa lạc cửu thiên, tùy phong sinh châu ngọc.

Sủng cực ái hoàn yết, đố thâm tình khước sơ.

Trường Môn nhất bộ địa, bất khẳng tạm hồi xa.

Vũ lạc bất thướng thiên, thủy phúc trùng nan thâu.

Quân tình dữ thiếp ý, các tự đông tây lưu.

Tích nhật phù dung hoa, kim thành đoạn căn thảo

Dĩ sắc sự tha nhân, năng đắc kỷ thời hảo?

Một mặt chê cười sự si tình hoang tưởng của A Kiều, một mặt chính là chê cười cái gọi là tình yêu của đế vương.

– Bé con, sao nàng lại nghĩ đến chuyện này?

– Ta chỉ nghĩ, có bao giờ ta giống như Trần A Kiều, luôn luôn chờ đợi toà kim ốc của bậc đế vương như ngươi không?

– Bé con, nàng đừng nghĩ nhiều như vậy. ta chỉ yêu duy nhất có một mình nàng. ( ôm nàng từ phia sau). Hy nhi, ta sẽ không bao giờ là Lưu Triệt, nàng có hiểu không?

– ừm. muộn rồi, chúng ta đi nghỉ thôi. Vết thương của ta đã lành rồi. ngày mai lên đường trở về kinh thành thôi.

– ừm. nàng vào nghỉ trước. Ta đi bảo bọn họ chuẩn bị mai lên đường. nào, ta đưa nàng vào.( bế nàng vào trong phòng).

– ừm.

Sau khi Thiên Lãnh đi dặn dò bọn Hoa Nhi, hắn trở về thấy nàng còn chưa ngủ, đôi mắt xa xăm nhìn lên trần nhà…

– bé con, nàng lại nghĩ lung tung nữa sao?

– Không có, ta chỉ thấy hơi khó ngủ chút chút thôi.

– ( ôm nàng vào lòng) À nè, sao nàng không trả thù Tú Bình vậy? như thế đâu phải là nàng.

– Ta không nỡ nặng tay với nàng ấy. Ta đã cho Lưu Thần một viên bách độc bất xâm, sao này hắn ta sẽ giúp ta trả thù. Hì

– Bách độc bất xâm?

– Đúng thế. Gia gia đã chế ra 4 viên bách độc bất xâm, đưa cho ta đề phòng Tú Bình lấy ta làm thí nghiệm. Ta vì nghĩ Tú Bình sẽ không bao giờ hạ độc thủ với mình nên không uống. không ngờ lại bị nàng ta làm cho như vầy. Ta nghĩ đưa thuốc cho Lưu Thần, sau này Tú Bình sẽ không làm gì được hắn. Như vậy là ta trả được thù rồi. hihi.

– ừm, nàng thật thông minh nha. Nhưng mà… nàng với Tú Bình quen biết nhau từ bao giờ???

– À… à… việc này… ( chít rùi, nói thế nào đây). Từ nhỏ gia gia đã thường xuyên đưa Tú Bình ra ngoài cung, bí mật chữa trị và dạy y thuật cho nàng ấy. nàng ấy giả ốm yếu bệnh tật để loè các người thôi.

– Thật vậy sao? Vậy gia gia của nàng….

– Oa, hầy. ta buồn ngủ quá rồi. nè, ngươi ru ta ngủ đi.

– Ru ngủ?

– ừm, như lần trước ấy.

– ừm, nào lại đây. Gối đầu lên tay ta này…

– thần tiên ca ca

– ân.

– Huynh chỉ biết mỗi bài này thôi sao?

– ừm, ta chỉ học được có một bài thôi. Hôm trước ta rình mãi mới đến lúc Nhị hoàng thúc hát ru ngoại tôn của ông ấy ngủ, nên chỉ học được có bấy nhiêu thôi.

– Huynh bỏ nhiều tâm tư vậy sao?

– Tất nhiên, bé con thích thì tại sao ta lại không làm chứ?

– Hì, nhưng mà lần này huynh hát hay hơn trước rất nhiều.

– Ta luyện tập suốt đấy. Nhiều lúc Tiểu Khấu Tử còn nhìn ta đến muốn lòi con ngươi ra luôn a. Thật ghét hắn quá.

– Hihi. Nếu dân cả nước biết hoàng đế anh minh thần võ của họ hằng đêm học hát ru thì phản ứng của họ còn nhiều hơn Tiểu Khấu Tử a.

– Thật vậy sao?

– Thật.

– ……

– ……

Đêm đó, Lạc Hy nằm trong lòng Thiên Lãnh ngủ rất ngon. Tâm nàng dù còn nhiều vướng bận nhưng cũng không quan trọng nữa. Chỉ quan trong là nàng và hắn bây giờ có thể hạnh phúc bên nhau. Nàng đi sâu vào giấc mộng, mỉm cười an tịnh. Nàng không thể biết được, lần trở về này, cuộc đời nàng sẽ có nhiều biến đổi…….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.