Bốn tháng trời ròng rã, trái qua biết bao nhiêu là chuyện, họ cuối cùng cũng về được tới kinh thành. Nàng thấy tâm hơi xao động. Nơi này, nàng một lần đã rời đi. Hắn dường như hiểu tâm tư của nàng…
– Bé con, đừng hồi hộp. Chúng ta trở về cung giải thích với văn võ bá quan cùng chỉnh đốn lại triều chính một chút. Sau đó ta sẽ cùng nàng về thăng nhạc phụ đại nhân, ha.
– ừm. ( nàng gật đầu mỉm cười)
Họ nhanh chóng tiến về phia cửa cung, khi Trường Khanh đưa lệnh bài, thị vệ lập tức mở cổng để họ đi vào. Bọn họ phi thân về phía ngự thư phòng, chỉnh đốn lại trang phục. Lúc này trời hãy còn rất sớm nên không ai biết sự trở về của họ ngoài cung nữ và thái giám ở ngự thư phòng. Thiên Lãnh đưa cho Lạc Hy một bộ y phục màu đỏ bảo nàng mặc vào…
– Bé con, đây là phượng bào. Nàng mau mặc vào đi.
– Gì đây? Phượng bào? Màu đỏ choe choét thế này ta không mặc đâu. Chói mắt lắm.
– Bé con, đây là quy định a. Nếu nàng không thích thì chỉ cần mặc nó lúc lên triều thôi ha, rồi lại bỏ ra.
– ừm, vậy cũng được.
Họ vừa thay y phục cùng nghỉ ngơi được một chút thì…
– Hoàng nhi, hoàng nhi, con về rồi sao?
Thái hậu bước vào trên mặt nở nụ cười tươi rói. Tiếp theo sau bà là 2 nam nhân. Oa, rất soái a. Nàng cùng Hoa Nhi, Tú Bình nhìn không chớp mắt, nước dãi rỏ ròng ròng ( một bầy hám giai). Một nam nhân anh tuấn, đôi mắt phượng cương nghị, mũi thẳng, môi cong cong hình trái tim, dáng vẻ quật cường. Lạc Hy đoán chắc đây chính là Nhị vương gia Vương Thiên Chính.
Còn một người nữa cũng rất soái, gương mặt tròn tròn mũm mĩm, đôi môi anh đào, có điều lại đang ngủ gà ngủ gật. Nàng đoán chắc đây là Tam Vương gia Vương Thiên Bảo.
( Ta tìm không được hình nào nên đành lấy hình của Ren trong Nu’ EST làm mẫu)
Thiên Lãnh nhìn dáng vẻ hám trai của Lạc Hy thì uất lắm. Nàng có bao giờ nhìn hắn vậy đâu. Hắn liền giơ chân ra đạp cho nàng một cái làm nàng tý nữa thì hôn đất.
– Thiên Lãnh, ngươi…
– Nhi thần tham kiến mẫu hậu. ( không thèm nhìn Lạc Hy)
Lúc này nàng mới để ý là vẫn còn thái hậu đứng đó.
– Lạc Hy tham kiến mẫu hậu.
– Chúng thần tham kiến thái hậu.
Lúc này, thái hậu mới nhìn tới Lạc Hy. Nữ nhân này không biết có gì hấp dẫn khiến con trai ta phải điên đảo vì nàng đây. Thiên Chính lúc này cũng nhìn đến vị hoàng tẩu này của hắn. Thực sự rất đẹp nhưng làm thế nào mà nàng ta khiến hoàng huynh si mê đến mức ném quốc sự sang một bên để đi tìm nàng.
– Giỏi cho một Tiêu Lạc Hy, ngươi đã cho hoàng thượng ăn bùa mê thuốc lú gì, mà khiến hoàng thượng thần điên bát đảo vì ngươi.
– Mẫu hậu… ( chu chu cái mỏ, cầm ống tay áo thái hậu lắc lắc) Người ta không cố ý mà….
– … (đáng yêu quá, không nỡ mắng nữa).
– Mẫu hậu… ( Tú Bình không chịu lép vế, cũng chạy ra nũng nịu làm Lưu Thần nổi da gà).
– Ai da, được rồi được rồi. Con xem, không chỉ khiến hoàng thượng đi tìm con mấy tháng trời mà còn khiến ngũ công chúa vừa mới tỉnh dậy cũng liền mất dạng luôn. Con ấy nha ( Cú đầu Lạc Hy), dẹp cái bộ mặt đáng yêu ấy đi, còn con nữa ( cú đầu Tú Bình) sắp thành thân đến nơi rồi mà còn bày đặt học theo người ta. Làm ta mất mặt quá đi.
– Mẫu hậu à ( Lh) lần này con chỉ ham chơi thôi mà. Con thề không có lần sau nữa đâu. ( giơ tay lên thề).
– Mẫu hậu à ( Tb), con từ nhỏ yếu ớt không được đi đâu. Lần này hoàng huynh ra ngoài nên con mới đi theo cho biết đó biết đây, hơn nữa còn đi cùng Lưu… cùng Nhị vương gia Phong quốc, phu quân tương lai của con, tình cảm theo đó mà được tụ bồi a. Phải không, thần ca caaaaaa ( kéo dài, ai nấy cũng rùng mình).
– Phải phải, thái hậu, à không, mẫu hậu. chuyến đi lần này thật hữu ích đó. Ha ha, ha ha.
– Đúng vậy mẫu hậu, cho nên chúng ta hãy nhanh chóng cử hành hôn lễ cho bọn họ đi ha. Chỉ vì chuyện của con mà đám cưới đã bị hoãn lại lâu quá rồi. Hay là thế này đi, 3 ngày sau cử hành đi, mẫu hậu thấy thế nào? ( “Tú Bình thối, dám chơi tớ. Lần này cậu xong đời rồi, hé hé”).
– Mẫu hậu, không được không được đâu. Con còn nhỏ mà ( “Lạc Hy chết dẫm muốn hại ta”)
– Con còn nhỏ? Hi hi, ngũ hoàng muội. Muội năm nay cũng 18 tuổi rồi đó nha. Không mau thành thân thì sẽ CHỐNG Ề đó (Lạc Hy cười đểu, lêu lêu).
– Cậu…… ( tức xì khói)
– Thôi không phải bàn cãi nữa. Cứ theo lời Hy nhi mà làm. Phong quốc Nhị vương gia thấy thế nào?
– Hảo a.
– Lưu ma cô, ngươi….
– Bình nhi. Không được vô lễ. Mau về tẩm cung chuẩn bị đi. Ba ngày sau xuất giá. Hy Nhi, mau đi vấn tóc với trang điểm đi. để thế này coi sao được.
– Vâng ạ. ( hé hé hé, thế là Tú Bình nhà ta đã vào chuồng).
Tú Bình không làm gì được hậm hực trở về, vừa đi vừa nguyền rủa Lưu Thần không tiếc lời. Thế này thì tự do của nàng còn đâu, huhu hu. Không được, ta nhất định phải trốn.
Lạc Hy lúc này quay ra cười khẩy, nói với theo hướng Tú Bình đi : “ Nhị vương gia, ngài hãy cho người canh chừng cẩn thận nha, không có cô dâu đào hôn mất bây giờ”. Tú Bình mặt mũi xám ngoét, quay ra trừng mắt với Lạc Hy, tay giơ giơ nắm đấm.
– Xì….
Ai nấy cũng bật cười. Vương Thiên Chính thuỷ chung nhìn Lạc Hy từ đầu đến cuối. Người chị dâu này, quả rất thú vị nga.
Các quan văn võ trong triều bắt đầu không kiêng nể hình tượng, túm năm tụm ba vào xì xào bàn tán.
– Các ái khanh có phải đang thắc mắc về chuyện của hoàng hậu?
– Bẩm hoàng thượng, chúng thần ngu muội, thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mong hoàng thượng chỉ dạy.
– Thật ra hoàng hậu đã trúng kịch độc nhưng vốn trong người cũng có chất độc nên chưa có chết. Tuy nhiên vì Khổn Tước Linh độc tính quá lớn nên đành phải đưa nàng ra khỏi cung để giải độc. Hơn nữa trẫm cũng vì muốn tìm chủ mưu hại hoàng hậu cũng như lật tẩy mưu đồ soán ngôi của Long Thân Vương nên mới lánh mặt một thời gian như các khanh đã biết.
– Hồi bẩm hoàng thượng, chẳng hay người đã tìm ra kẻ *** hại hoàng hậu hay chưa?
– Đã tìm ra rồi. Tuy nhiên bây giờ trẫm chưa muốn truy xét. Tối nay trẫm thiết yến mừng hoàng hậu bình an trở về tại ngự hoa viên, các ái khanh hãy cùng trẫm uống ly rượu chúc mừng. Hơn nữa, Dương tướng quân ngoài biên ải cũng trở về. Tối nay, trẫm cũng sẽ xét xử vụ hoàng hậu bị đầu độc. Mong các khanh có mặt đầy đủ.
– Chúng thần tuân mệnh.
– Các khanh có gì bẩm tấu không?
– Hồi bẩm hoàng thượng, Tây Lang đang vào vụ mùa nhưng phía đông Tây Lang bị hạn hán kéo dài, phía tây thì lại bị ngập úng. Chúng thần đã dụng nhiều biện pháp nhưng vẫn không có hiệu quả, mong hoàng thượng xuy xét ( nói rồi dâng tấu).
– Hồi bẩm hoàng thượng, phía nam Tường Lăng đang xảy ra nạn cường đạo. quan phủ cùng dân ở đây đã từng nhiều lần vây bắt nhưng không thành. Tường Lăng xung quanh là núi, vách núi hiểm trở. Bọn cường đạo lại lấy vách núi cao nhất làm căn cứ khó có thể xâm nhập. Kính mong hoàng thượng suy xét ( dâng tấu).
– Được, vấn đề trị thuỷ trẫm sẽ suy nghĩ phương pháp. Còn vấn đề cường đạo là vấn đề cần giải quyết ngay. Từ tướng quân, Lương thống lĩnh, Mạc học sĩ nghe lệnh.
– Có chúng thần.
– Trẫm lệnh cho Lương thống lĩnh điều động binh sĩ đến Tường Lăng trị cường đạo, Từ tướng quân cùng Mạc học sĩ đi theo hỗ trợ. Nội trong một tháng phải diệt trừ cường đạo cho trẫm.
– Chúng thần tuân mệnh.
– Các ái khanh còn gì bẩm tấu.
– Bẩm hoàng thượng, không có.
– Vậy thì bãi triều.
– Bãi triều………….
Lạc Hy chỉ đợi đến lúc này, nàng vừa đi vừa vặn cái cổ cùng cái hông đã mỏi nhừ vì ngồi uy nghiêm. Thiên Lãnh chỉ lắc đầu cười khổ. Đúng lúc này….
– Thần thiếp khấu kiến hoàng thượng.
– Miễn lễ ( mặt lạnh băng). Huyền phi, khanh đang mang thai nên nghỉ ngơi nhiều mới phải.
– Thần thiếp hay tin hoàng thượng cùng hoàng hậu trở về nên đặc biệt tới thỉnh an. Thần thiếp còn làm một số món ăn tẩy trần, mời hoàng thượng cùng hoàng hậu…
– Thôi khỏi, ta đã bảo Hoa Nhi chuẩn bị đồ ăn rồi. Khanh không cần phí sức như thế đâu. Người đâu, mau đưa Huyền Phi trở về nghỉ ngơi đi. Bãi giá Dao Trì cung.
Nói rồi lạnh lùng bước đi, để lại đằng sau một ánh mắt sắc như dao bắn về phía Lạc Hy. Lạc Hy cũng còn cảm thấy rung mình.
– Sao ngươi lại đối với người ta như vậy. Nàng ta cũng đã mang hài tử của ngươi rồi.
– Nhìn thấy ả là ta đã không muốn nuốt rồi. Hơn nữa, đồ ăn Hoa Nhi nấu ngon hơn, mà ta cũng phải để cho Trường Khanh với Hoa Nhi hàn huyên chứ. Mai hắn đi rồi.
– ừm.
Nàng cùng Thiên lãnh rời đi, phía sau Huyền phi nghiến răng kèn kẹt. Nếu không phải Lạc Hy, thì cái ngôi vị hoàng hậu kia nàng ta đã chắc chắn ngồi vào rồi. Chợt nô tỳ thiếp thân của nàng ta nói nhỏ gì đó. Chỉ thấy mặt mũi nàng ta tái mét, tức tối rời đi.
Lưu Hoa cung…
– ây dô, Lưu phi tỷ tỷ. Tỷ vẫn còn tâm tình ngồi đây thưởng trà sao?
– Tú phi, khi không lại có tâm trí đến thăm ta, ta thật hãnh diện quá à.
– Ha ha, tỷ tỷ thật biết nói đùa a. Tú phi nào dám có cái phước phận ấy. Chẳng qua muội chỉ đến thông báo với tỷ một tin rất là vui. Tỷ…. có muốn nghe hay không?
– Chuyện gì đây? Không lẽ trong cung lại có hoàng hậu hay sao? Hứ.
– Ây da, tỷ tỷ. Tỷ thật thông minh. Việc như vậy mà tỷ cũng đoán trúng được, muội thật bái phục tỷ a.
– Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ lại là thật sao?
– Đúng a. Ai da tỷ tỷ, tỷ thật không hiểu đạo làm chủ nhà hay sao đây? Muội đứng lâu như vậy, nói nhiều như vậy cũng thấy thật mỏi à nha.
– Ngồi đi. có gì mau nói đi, đừng có ưỡn ẹo như thế, ngứa mắt lắm.
– ..( thong thả uống trà, uống xong phụt ra một câu) Tiêu Lạc Hy vẫn chưa chết. Hơn nữa hoàng thượng cũng điều tra ra tỷ đứng sau vụ này rồi.
– Cái gì? Tiện nhân đó chưa chết? không thể nào, rõ ràng Lan Như Huyền nói độc đó vô phương cứu chữa. Sao lại có thể như vậy? ( mặt mày tái mét, toàn thân run run cơ hồ sắp đứng không nổi).
– Tỷ tỷ, tỷ làm gì phải kích động như vậy? không phải lúc mới đầu tỷ rất kiêu hãnh tự tin sao? Sao bây giờ giống một CON CHÓ sắp bị người ta làm thịt thế.
– Ngươi… mau nghĩ cách đi. Đừng quên chuyện này không chỉ có mình ta, các ngươi cũng có phần…
– Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì đây? Sao lại đổ oan cho muội vậy chứ, muội là muội không có biết gì đâu nha. Hi hi hi. Thôi không phiền tỷ nghỉ ngơi, muội cáo từ. ha ha ha.
– Khốn kiếp lũ khốn kiếp các người… choang choang choang( lại đập đồ).
Trong một căn phòng, không gian yên tĩnh đến lạ kì, đột nhiên…
– Phải làm thế nào đây, nếu Lưu Huyền đó nói ra chúng ta thì tất cả sôi hỏng bỏng không rồi. ( giọng nữ nhân)
– Ngươi gấp gáp gì chứ? Dù sao cũng không có gì to tát. Ta sớm đã có đối sách rồi. ( giọng nam nhân)
– Có cách gì mau nói ra đi, đừng phí lời ( giọng nữ nhân 2)
– Sát…
– Cái gì? Nhưng như thế thì… ( nữ nhân 1 lo lắng).
– Ngươi hét cái gì? Ta thấy đây là cách hữu hiệu nhất. Hãy dàn xếp thành một vụ tự tử, như vậy thì chúng ta sẽ không liên can. ( nữ nhân 2).
– Đúng vậy, ngươi đừng lo lắng. Ta sẽ làm rất gọn gàng ( Nam nhân).
– Vậy thì hãy nhanh làm đi, nếu không sẽ không kịp. ( Nữ nhân 1). Trịnh Lưu Huyền, số của ngươi đã tận, đừng oán ta.
Ba đôi mắt nhìn nhau loé lên tia giảo hoạt cùng một nụ cười gian trá….