Sirius thở hồng hộc, hắn cho rằng hắn hô thực lớn tiếng, chính là kỳ thật căn bản là chính là một cái âm điệu thực bình thường.
Dù sao trạng thái hiện tại của hắn không thể duy trì tiếng mắng như chuông đồng khi cùng lão đối thủ của hắn.
“Sirius,” Remus bất đắc dĩ đè lại động tác muỗn giảy dụa đứng lên của hắn, “Severus là tới trợ giúp cậu.”
“Nếu ngươi có thể gọi ta là Snape, ta sẽ vô cùng cảm kích.” Snape châm chọc nói.
Ngu Đạt lui qua một bên, thỉnh hắn tiến vào.
Sirius đối với Snape trợn mắt nhìn, Snape thì dùng một loại ánh mắt trước nay chưa có nhìn hắn, giống như hắn loại độc dược mới mẻ nào đó. Sirius bị hắn dùng ánh mắt dầy hàn ý nhìn làm cả thân mình trở nên cứng đờ, cảnh giác nhìn hắn.
“Phía sau nơi đó là dạng gì,” Snape mở miệng hỏi.
“Ta tại sao phải nói cho ngươi biết,” cảm xúc mâu thuẫn của hắn tăng vọt mở miệng nói.
“Sirius.” Ngu Đạt bất đắc dĩ đến bên giường, cúi đầu nhìn Sirius đang bán tựa vào đầu giường, nghiêm túc nói, “Van cầu cậu, vì mạng nhỏ của cậu mà suy nghĩ, phối hợp một chút!”
Sirius nhìn ánh mắt khẩn cầu của Ngu Đạt, bất đắc dĩ không thể không nể mặt. Ngu Đạt là bằng hữu của hắn, lần này lại cứu hắn, cậu khuyên bảo hắn không thể không nghe.
Hắn không tình nguyện nói: “Hư vô.” Sau đó hắn hướng về phía người chung quanh cường điệu: “Chính là nhìn tại mặt mũi của Ngu Đạt.”
“Hừ!” Snape khinh thường phun ra một cái âm tiết.
Sirius ôm cánh tay hờn dỗi.
Snape đưa tay phóng ra một cái ma pháp kiễm tra đo lường.
“Ngươi làm gì?!” Sirius lập tức cảm giác đến bị mạo phạm, hắn ồn ào.
“Ta là kiểm tra ngươi có hay không mang về chất độc nào!” Snape gây sự nói: “Thật sự là không đầu óc! Chẳng lẽ ngươi muốn xem đến hồ bằng cẩu hữu của ngươi bị ngươi hại chết?!”
Sắc mặt của Sirius nhất thời biến thảm bại, hắn thấp thỏm lo âu nhìn các bằng hữu đứng trước cửa sổ trong phòng hắn, sợ giả thiết của Snape trở thành sự thật.
Ngu Đạt cũng bị Snape nói kinh hách đến, cậu miễn cưỡng kéo một chút khóe miệng, lộ ra một cái biểu tình khó coi: “Không thể nào? Severus?”
Snape vẻ mặt thực trịnh trọng, hắn huy đũa phép cuối cùng lẩm bẩm phóng thích một chú ngữ mà Ngu Đạt vẫn chưa từng nghe qua, thậm chí Remus cũng cảm thấy chú ngữ này rất lạ.
Một lúc lâu, biểu tình Snape thả lỏng một ít, hắn câu một chút khóe miệng: “May mắn đi, tạm thời các ngươi không cần đi gặp Merlin.”
Mọi người ở trong phòng đều nhẹ nhàng thở ra.
“Ngài kiểm tra ra cái gì?” Ngu Đạt hỏi.
Snape suy tư một chút, nói: “Từ trên người Black kiểm tra được những thành phần khác hẳn với bình thường, nếu không phải thương tổn của hắn đến từ ánh sáng, như vậy tại thời điểm hắn trở về thế giới này, đồ vật bám vào trên người bị loại bỏ mất.”
Ngu Đạt như có điều suy nghĩ nói: “Phải là bị loại bỏ.”
Snape lộ ra một cái biểu tình tiếc hận không thể nào che giấu: “Đáng tiếc.”
“Ngươi có ý tứ gì?” Sirius thấp giọng quát: “Ngươi liền không sợ hãi thật sự độc chết người trong phòng này?”
Biểu tình Snape lập tức trở nên lãnh khốc, hắn châm chọc nói: “Kia cũng là do sự không cẩn thận của các ngươi tạo thành!”
Ngu Đạt bị hắn nói co rúm lại một chút, có vẻ nơi này tối không chu toàn đến tối không cẩn thận phỏng chừng chính là bọn họ.
Remus không thể không cười khổ nói: “Xin thương xót, hai vị.” Hắn thành khẩn đối Snape nói: “Kính nhờ cậu, nhìn xem Sirius rốt cuộc là làm sao vậy?”
Snape khẽ hừ một tiếng, khuất tôn hàng quý tiêu sái đến bên giường, nhìn xuống Sirius. Mới vừa tại ót bị dán lên từ không cẩn thận, Ngu Đạt vội không ngừng tránh ra, né tránh Snape phạm vi áp suất thấp của Snape.
“Vươn ra tay của ngươi.” Snape hất cằm lên.
“Làm gì?” Sirius đối với bị lão đối đầu nhìn xuống, mà hắn nhìn lên đối phương, trên mặt khí tràng không khỏi thấp hơn một mảng lớn mà cảm thấy khó chịu.
“Cho ta một giọt máu của ngươi! Ngu xuẩn!” Snape không kiên nhẫn nói.
Remus không đợi Sirius có phản ứng gì, trực tiếp kéo một bàn tay của hắn, dùng một cái thần chú cắt, tại trên ngón tay của Sirius rạch ra một vết cắt nhỏ.
Sirius nghiến răng nghiến lợi, nhẫn.
Snape không phản ứng hắn, xuất ra một cái bình thủy tinh nhỏ, đem máu vừa lấy để vào.
Snape đem bình nhỏ cất kỹ, cũng không quay đầu lại nói: “Tại ta trở về trước, bảo trụ cái mạng nhỏ của hắn, nếu ngươi không nghĩ hắn chết nói.”
Sau đó, hắn không cùng bất cứ người nào ở đây cáo biệt, liền bước đi nhanh, cực đủ khí thế mở ra cửa đi mất.
Người trong phòng bị hắn nói sửng sốt, Ngu Đạt một lúc lâu mới thì thào: “Ngài ấy vừa rồi là nói với ta sao?”
Sirius nhìn bộ dáng vừa mừng vừa sợ kia của cậu, kêu rên một tiếng úp mặt vào gối.
Ngu Đạt quẫn bách nhìn nhìn Sirius vùi đầu giả chết, cùng ánh mắt mạc danh kỳ diệu của Remus và Tonks đối mặt một chút, ngượng ngùng nở nụ cười, đưa tay cấp Sirius xoát một cái khôi phục thuật.
Ba người ly khai phòng Sirius, Tonks đi phòng bếp tính toán làm cái gì ăn.
Ngu Đạt đối Remus nói: “Sinh mệnh lực của hắn còn không ngừng trôi qua, bởi vì trúng độc. Ta sẽ chuẩn bị xuất đầy đủ băng vải cấp 2, nếu ta không ở, nhất định phải mỗi một giờ cho hắn dùng một cái, mới có thể làm cho hắn duy trì trạng thái tinh thần tốt nhất.”
Remus trịnh trọng gật đầu: “Được, ta sẽ tận lực ở tại chỗ này chiếu cố hắn.”
Ngu Đạt muốn nói lại thôi, nhưng là vẫn không nói gì, bước vào gian phòng của mình chuẩn bị băng vải.
Bởi vì cùng bệnh viện chữa trị thương tổn do ma pháp St Mungo đạt thành hiệp nghị, cho nên cậu phải đúng giờ cấp bệnh viện cung cấp băng vải cấp 2 cho nên trong phòng của cậu có không ít tơ lụa, Ngu Đạt vì thế lấy tơ lụa để tạo ra băng vải cấp 2 cấp cho bệnh viện, trước cấp Sirius dùng.
Nguyên liệu của băng vải cấp hai này là hai khối tơ lụa, là một loại trong số các sản phẩm của cấp cứu băng vải.
Chính là, đây cũng có thể nói là một loại tài liệu có hiệu quả cực mạnh do thế giới này trực tiếp cung cấp.
Lần này Ngu Đạt vẫn luôn ở tại trong phòng, mãi cho đến khi đem sở hữu tơ lụa dùng xong mới dừng tay.
Cậu lắc lắc cánh tay đã ê ẩm, nhìn băng vải xếp thành núi vừa lòng gật đầu.
Số băng vải này, nếu nhét vào số ô vuông còn trống trong túi của cậu sẽ không nhét hết, có thể thấy được có bao nhiêu.
Ngu Đạt nhìn nhìn những cái băng vải kia, đứng dậy rời đi phòng tính toán gọi Remus tự mình đem này đó đem đi.
Cậu từ cầu thang đi xuống, khi đi đến lầu một liền nghe thấy thanh âm nói chuyện kịch liệt.
Thanh âm kia cậu vừa nghe là đã nhận ra ngay, đó là Moody.
Ngu Đạt tiến vào, thấy sắc mặt của những người ở đây đều thật không tốt, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Tonks vẻ mặt không dám tin nói: “Là gia tinh nhà Black! Nó thế nhưng vì kẻ thần bí làm việc!”
“Cái gì?” Ngu Đạt kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy?! Không phải nói tiểu tinh linh là bị trói buộc tại trong phòng sao? Nó như thế nào sẽ phản bội chúng ta?”
Remus cười khổ: “Cái này theo ý của nó thì không tính là phản bội, lễ Giáng Sinh Sirius bảo nó cổn xuất đi, vì thế Kreacher nhân cơ hội ly khai phòng ở.”
Ngu Đạt là thật chấn kinh rồi.
Cậu khô cằn nói: “Nó bởi vì chán ghét Sirius liền đầu phục Voldemort?”
Cái tiểu tinh linh này cũng thật là kì lạ a.
“Không đơn giản như vậy.” Moody khô cằn nói: “Người thừa kế nhà Black không chỉ là Sirius, còn có Đường tỷ của hắn Bellatrix • Lestrange, nàng cũng là Black gia tộc! Còn có thê tử của Tử Thần Thực Tử Malfoy • Lucius, Narcissa • Malfoy, trước khi xuất giá đều là Black gia tộc.”
“Cái gì??” Ngu Đạt thất thanh kêu sợ hãi, cậu không dám tin hô: “Chính là cái kia Bella… hung thủ thiếu chút nữa hại chết Sirius a!”
“Nàng đúng là Black gia tộc, ” ngoài dự kiến của Ngu Đạt, Tonks mở miệng khẳng định nói: “Bellatrix, Narcissa, mẹ của ta Andromeda, các nàng là ba chị em.”
Ngu Đạt cổ đều phải vặn gảy.
Cậu thì thào nói: “Ta vẫn luôn cho rằng người nhà Sirius đều chết sạch.”
Tonks cười khổ một chút: “Người nhà của hắn đúng là chết sạch, quan hệ của hắn cùng bọn họ chính là biểu tỉ đệ. Nhưng là ở trên mặt thừa kế của nhà Black, Bella cùng Narcissa nếu không là bởi vì xuất giá, là không tới phiên Sirius kế thừa. Kreacher quả thật càng nguyện ý chủ nhân của hắn là Bellatrix hoặc là Narcissa.”
“Kia mẫu thân của chị chẳng phải cũng là người thừa kế?” Ngu Đạt vì chuyện giới phù thủy của nước Anh nếu có một cái cọc ném xuống cũng có thể đánh đến người nằm ở trong vòng quan hệ thân thích mà cảm thấy khiếp sợ không còn gì để nói.
“Không.” Tonks biểu tình thật không tốt nói: “Mẹ của ta bị xoá tên, bởi vì nàng gả cho ba ba của ta, một cái Muggle.”
“… A.” Ngu Đạt đờ đẫn trở lại.”Như vậy.”
“Cho nên.” Moody đem đề tài kéo trở về, “Kreacher mặc kệ là đi tìm Bellatrix • Lestrange, vẫn là Narcissa • Malfoy, nó cũng đã đầu phục kẻ thần bí! Nó đã trở nên không đáng tin!”
Ngu Đạt hoảng sợ nói: “Đây chẳng phải là nói, bí mật của Hội Phượng Hoàng đều bị tiết lộ?”
Ngu Đạt đầu quay sang nhìn cái phòng thường xuyên dùng để họp này, mà bọn họ cư nhiên còn tùy tiện đứng ở chỗ này nói chuyện.
“Gia tinh là bị trói buộc, ” Moody kiên nhẫn cấp Ngu Đạt giải thích, hắn đã biết sự tình Ngu Đạt không phải là người của thế giới này, rốt cục đánh mất một tia không tím nhiệm cuối cùng, “Bởi vì thần chú giữ bí mật, nó không thể nói ra địa chỉ cùng tin tức trọng yếu của Hội Phượng Hoàng, chính là hắn lại có thể đem những tin tức mà Sirius cho rằng không trọng yếu để lộ đi ra.”
Ngu Đạt nghi ngờ hỏi: “Sự tình gì?”
“Harry đã từng sau khi nhìn đến ảo giác Sirius bị Voldemort bắt đến, dùng phi lộ võng lại đây hỏi qua.” Moody không đáp ngược lại nói lên việc khác, “thời điểm đó y lớn tiếng gọi Sirius, nhưng là hai người các ngươi đều không có xuất hiện. Là Kreacher nói cho y biết, Sirius không ở. Nó lừa Harry.”
Ngu Đạt miệng đóng rồi lại mở, đầu của cậu mịt mờ: “Chính là hai chúng ta thật sự không biết Harry tới.”
“Bởi vì khi đó các cậu đang vội vàng chiếu cố Buckbeak.” Moody âm trầm nói, “Kreacher làm Buckbeak bị thương, ngay sau khi Harry gặp ảo giác.”