Ngu Đạt không thể chờ được trực tiếp từ trong túi lấy ra cái đũa phép kia.
Cái đũa phép này là trang bị rơi ra từ phó bản Tử Vong Chi Dực.
Ngoại hình của nó là một móng vuốt của ma thú, giữa năm ngón tay còn có một lớp màng mỏng. Móng vuốt quái thú này là khô gầy, trên căn bản trông như không có tí thịt gì, giống chân gà chỉ có da cùng xương. Thân trượng là một cái cán dài là bằng kim loại. Ngu Đạt không có đo lường tỉ mỉ nhưng căn cứ vào kinh nghiệm ngày hôm nay cậu phải vung vẩy mấy trăm cây đũa phép thì cái Zuo Nuozi này dài chừng mười ba tấc Anh.
Ngu Đạt xoa xoa trang bị lạnh lẽo này, đây vẫn là lần đầu tiên cậu đem một trang bị vũ khí từ túi không gian trên người lấy ra.
Trước kia cậu cũng chỉ có lấy ra quần áo, thuốc đồ ăn để thăm dò thôi.
Đốt ngón tay của Zuo Nuozi mang theo vầng sáng hiệu ứng, tỏa ra một đoàn hào quang màu vàng.
Ngu Đạt mang theo thấp thỏm căng thẳng trong lòng, dựa theo động tác của phù thủy ở nơi này, khoa tay vung vẩy một cái.
Một cảm giác ấm áo chảy qua huyết mạch của cậu, dọc theo cánh tay đến đầu đũa phép rồi đi ra, đỉnh đầu đũa phép bốc lên một lượng lớn điểm sáng màu vàng óng.
“Quá tốt rồi” Ngu Đạt mừng rỡ không ngớt.
Dựa theo tiêu chuẩn của phù thủy nơi này thì đây được coi như là biểu hiện của việc rất xứng đôi.
Chỉ có điều, đũa phép của trò chơi còn đảm nhiệm chức năng của đũa phép của phù thủy ở nơi này, đúng là ngoài dự liệu của cậu.
Vốn cậu chỉ là mang ý nghĩ thử một chút, nhưng không nghĩ tới, đũa phép này lại mang đến cho cậu một bất ngờ.
Dù sao ở trong game, cái vật gọi là đũa phép này, ngoại trừ cho người chơi tăng cường thuộc tính ra thì cũng chỉ ở lúc pháp hệ không có lam làm một quả bom mà thôi.
Ngu Đạt mới mẻ vung vẩy đốt ngón tay Zuo Nuozi, từng trận điểm sáng màu vàng óng từ đỉnh đũa phép bay ra.
Bởi vì quá hưng phấn, cậu liền không chút suy nghĩ cầm đũa phép chạy xuống dưới.
“Mark, Mark” Ngu Đạt đứng ở cầu thang. Mark quay đầu lại nhìn cậu. Cậu giơ lên đốt ngón tay của Zuo Nuozi, nhẹ nhàng vung lên một đạo kim sắc cầu vồng hiện ra:” Ngài xem a!”
“Ồ?” Mark kinh ngạc cực kỳ, hắn hỏi:” Y Đạt, đũa phép này là từ đâu con có vậy?”
Ngu Đạt nghe vậy khuôn mặt tươi cười liền cứng lại rồi.
Sau đó, cậu hạ cây đũa phép xuống, áy náy nói với Mark:” Con rất xin lỗi, Mark. Con đã nghĩ ra toàn bộ rồi, con không phải là người của thế giới này…”
Cậu đã sớm không muốn giấu diếm người hiền lành này, mặc dù nói biết càng ít bí mật, Mark càng an toàn.
Nhưng là hiện tại cậu quá mức hưng phấn, không cẩn thận lộ ra chân tướng. Mặt khác, sau khi cậu nương nhờ vào Dumbledore, cũng không cần cẩn thận quá mức như trước nữa. Cậu đã nghĩ tìm một cơ hội thích hợp nói cho Mark biết “chân tướng”, để cho phù thủy luôn vì cậu quan tâm này yên tâm——tuy rằng chân tướng này cũng không phải là sự thật toàn bộ.
Đối với nam nhân có lòng tốt thu nhận cậu này, cậu vẫn luôn tin tưởng nhân cách làm người của hắn.
“Hóa ra là như vậy…” Mark đồng tình nhìn Ngu Đạt.
Người Âu Mỹ biểu đạt tình cảm đều luôn trực tiếp và nhiệt liệt, lúc này ở trên mặt Mark đều tràn ngập đồng tình với những bất hạnh mà Ngu Đạt gặp phải.
Bị ánh mắt của Mark nhìn vào làm Ngu Đạt cảm thấy áy náy, cậu vẫn còn bảo lưu một vài bí mật chưa nói.
“Nếu giáo sư Dumbledore đã an bài người chuyên môn dạy con học tập phép thuật, con liền an tâm học đi. Ngược lại con cũng không thể quay về thì đem nơi này là nhà là tốt rồi.” Mark nói thật.
“Mark, cảm tạ ngài” Ngu Đạt cảm động nói.
Mark nhìn đũa phép hình thù kì lạ trong tay cậu một chút, hiếu kì hỏi:” đũa phép của thế giới kia của các con đều như vậy sao?”
“Đúng thế” Ngu Đạt giơ lên đốt ngón tay của Zuo Nuozi trong tay, đưa tới trước mặt Mark cho hắn xem:” Đũa phép của chúng con đại đa số đều là từ các loại bảo thạch quý hiếm hoặc là bộ phận của các loại ma thú có phép thuật tạo thành nên so với đũa phép của mọi người dùng cái gì làm tâm, bên ngoài là gỗ thì không giống nhau lắm.”
Bên trong là tâm, bên ngoài là gỗ nghĩ như thế nào Ngu Đạt cũng cảm thấy giống bút chì.
“Ha ha, vậy đây đại khái là đặc sắc của của mỗi thế giới.” Mark nở nụ cười, hắn cũng không có đưa tay lấy chiếc đũa phép của Ngu Đạt để xem, cũng không biết đây có phải là phong tục của thế giới này không.
Mark nói:” Bất quá hiệu trưởng Dumbledore không có dự định công bố thân phận của con, vậy con bình thường vẫn dùng cái đũa phép kia cho thỏa đáng.”
Ngu Đạt nói rằng:” Không thể giả bộ một chút sao? Con cảm giác cây đũa phép này so với cây làm bằng gỗ Bạch Dương kia thích hợp hơn nhiều.”
“Con muốn dùng biến hình để ngụy trang nó?” Mark có chút bất ngờ hỏi.
“Không thể?” Ngu Đạt thắc mắc.
“Để ta thử xem.” Mark tựa hồ đối với đề nghị này rất hứng thú, hắn rút ra đũa phép của mình, hướng về đũa phép của Ngu Đạt để đọc thần chú:” Engorgio (Phình to)”
Làm người cảm thấy đáng tiếc chính là dưới ánh mắt của hai người, đũa phép của Ngu Đạt cũng không phát sinh cái gì biến hóa.
“Xem ra không được.” Mark tiếc nuối lắc đầu:” Bản thân đũa phép của con từ chối cái loại thần chú này, hoặc là ma lực của ta không đủ mạnh, không có cách nào làm cho đũa phép của con biến hình.”
Ngu Đạt thất vọng.
“Đừng nản trí, hài tử, có thể con nên tìm hiệu trưởng Dumbledore xem sao. Hắn chính là phù thủy vĩ đại nhất thế kỉ này.” Mark đối với cậu nói.
Ngu Đạt chỉ có thể hy vọng vào ông già kia.
Có đũa phép, lần thứ hai nhận được con cú mèo của giáo sư Snape, Ngu Đạt quả thực là vô cùng chờ mong.
“Chào buổi tối, giáo sư Snape” Ngu Đạt bước ra khỏi lò sưởi của hầm.
Giáo sư Snape lạnh nhạt đáp lại:” Chào buổi tối.”
Tuy rằng vị giáo sư này không bao giờ nhiệt tình, nhưng là từng có kinh nghiệm một lần tiếp thu đối phương giảng bài nên Ngu Đạt cũng không cảm thấy hắn là lạnh lùng.
Vẻn vẹn là lần đó cũng làm cho Ngu Đạt đối với vị băng sơn này hiểu rõ một chút.
Nghiêm khắc, chăm chú, lạnh lùng, không thể thân cận, đối với học thuật là không cho phép có nửa phần qua loa.
Đối phương không có bởi vì sự hiểu biết của cậu đối với phép thuật hệ thần thánh không rõ ràng mà càng thêm nghiêm khắc, cảm ơn trời đất.
Vị nhân vật cấp học giả này bị Dumbledore sai đến dạy cậu những kiến thức cơ bản nhất mà vẫn không có bất kì sự thiếu kiên nhẫn nào, hình tượng về Slytherin vì bị Sirius kéo thấp cuối cùng cũng đã tăng trở lại.
“Lấy ra đũa phép của cậu” Giáo sư Snape nói.
Ngu Đạt chần chờ một chút.
Snape cau mày:” Làm sao? Một tuần, Mr Ngu vẫn không có đũa phép?”
Ngu Đạt đáp lại:” Không phải, Snape giáo sư. Em là đang do dự không biết nên dùng cái nào.”
Sau đó Ngu Đạt đem cả hai cái đũa phép lấy ra.
Động tác của Ngu Đạt đương nhiên là không thể so với động tác lấy đũa phép của một người quanh năm chiến đấu ở tuyến đầu, động tác của cậu bị giáo sư Snape xem rõ ràng.
Chỉ thấy cậu đầu tiên là lấy ra một cái đũa phép bình thường được sử dụng lần thứ hai, sau đó lại lấy ra một cái đũa phép quỷ dị khác.
Giáo sư Snape lập tức bị hấp đẫn sự chú ý, đôi mắt màu đen của hắn dưới sự chiếu vào của ánh đèn sáng lên một cái.
Hắn nhẹ giọng hỏi:” Đó là cái gì?”
Hắn ra hiệu cho Ngu Đạt đi về phía trước.
Ngu Đạt hiện tại hoàn toàn đem vị này tôn kính như một lão sư, đi học từ nhỏ đến lớn giáo dục cậu đối với nghề nghiệp này và những người làm nghề giáo đặc biệt tôn trọng.
Vì lẽ đó, cậu không do dự liền cầm đũa phép đưa về phía giáo sư.
Giáo sư Snape như là trong nháy mắt rời đi phương hướng mà đũa phép chỉ vào.
Hắn đối với Ngu Đạt vẫn đang không hiểu xảy ra chuyện gì nói:” Thả ở trên bàn.”
Ngu Đạt không hiểu lắm tại sao hắn không đưa tay ra trực tiếp cầm lấy, cậu xoay người đem hai cái đũa phép đặt xuống chiếc bàn lớn trong phòng.
Cái bàn lớn kia không có chút nào khác với phòng của thầy giáo khác, bên trên chất đầy một chồng bài tập của học sinh được làm bằng chất liệu da dê. Trên bàn không có bất luận một cái đồ dùng cá nhân, vật trang sức cũng hầu như không có, chỉ có một bình mực nước và chiếc bút lông chim, còn có một chiếc lọ mà cậu không nhìn ra công dụng của nó. Tuy là lần thứ hai đi đến phòng làm việc của hắn để học nhưng cả hai lần cậu đều thấy căn phòng này không hề sáng sủa một chút nào, trong phòng còn bày ra mấy cái giá trông giống phòng thí nghiệm, trên đấy ngoại trừ những loại chất lỏng không biết tên thì chính là tiêu bản.
Trên vách tường căn phòng làm việc này cũng không có dán giấy hoặc quét vôi, trực tiếp là tường đá. Bàn làm việc của hắn là gỗ, cái ghế của hắn cũng vậy, tấm vải phủ trên ghế duy nhất cũng không có hoa văn hoa lệ mà lại trang trí rất đơn giản. Từ điểm này nhìn vào, giáo sư Snape tựa hồ là một người không biết hưởng thụ cuộc sống và phi thường cụ thể.
Ngu Đạt tỏ ra là đã hiểu, cậu là một học sinh khối tự nhiên đã từng giúp một học trưởng đưa đồ tới phòng thí nghiệm, nhìn thấy văn phòng của một vị thầy giáo già say mê nghiên cứu, cũng giản dị giống giáo sư Snape vậy.
Mà hiện tại vị giáo sư thuộc phái nghiên cứu này đi tới, sát đến bên cạnh cậu, đứng ở cạnh bàn làm việc. Hắn duỗi hai cánh tay ra, không có trực tiếp đi động vào mà lại quay sang hỏi cậu:” Ta có thể không?”
Ngu Đạt đối với thái độ lễ độ cẩn thận của hắn cảm thấy bất ngờ, cậu gật đầu:” Xin mời”