I Do (Tình Yêu Đích Thực)

Chương 13



Daniel đến trễ 1 tiếng vào tối hôm đó, điều đó chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào.

“Trông được lắm, Jane.” Daniel nói khi tôi mở cửa.

Tôi hi vọng thế. Tôi đã bắt đầu có suy nghĩ khác về cái bộ cánh mà Marnie đã dụ tôi mặc vào, một cái váy cực ngắn với đôi bít tất dài trong suốt và một cái áo kiểu thiếu vải. Tôi thêm vào một đôi bông tai mà Angela đã đưa cho tôi, to đùng và lúc lắc giống như cái kiểu mà tôi luôn ngưỡng mộ ở cô nàng ấy.

“Vào đây chào hỏi một lát đã.” Tôi mời. “Mẹ ơi, ông ơi!”

Ông ngoại đứng dậy từ chiếc ghế trường kỷ để bắt tay Daniel, quan sát hắn với đôi mắt thích thú của một phóng viên.

Tóc Daniel dài hơn tóc tôi vài inch và được buộc lại thành đuôi ngựa với những sợi dây buộc mỏng tết xuyên qua. Hắn mặc chiếc quần may tay và một chiếc áo sơ mi dài, quá khổ không có cổ và mở banh ở phía trên, làm nổi bật chiếc vòng cổ nhiều màu sắc mà hắn đeo. Thật may cho Daniel hắn là một gã to xác có gương mặt ưa nhìn, vì thế hắn có thể ra ngoài với những thứ như là trang sức lộn xộn.

Mẹ đi ra từ bếp để chào Daniel và bảo hắn là mẹ thích đám hạt quanh cổ hắn nhiều thế nào. Chúng tôi rời khỏi trước khi mẹ nhìn thấy rõ cái hình xăm mới toe trên tai trái của hắn.

Daniel đã lái chiếc xe hơi cũ được nới rộng của gia đình, trông nó như thể đã đi khắp cả nước vài lần rồi vậy - và được kéo bởi những con bò. Tối nay ghế sau của chiếc xe chất đầy quần áo và đồ lót.

“Quần áo để làm gì thế?” Tôi hỏi.

“Để mặc.” Daniel trả lời. “Anh không có thời gian để xếp valise, vì thế anh chỉ quăng chúng vào xe thôi. Thực ra thì anh còn không có thời gian để giặt là gì nữa kìa.” Hắn thêm vào trong lúc lái xe ra khỏi chỗ đỗ. “Nhưng dì Katie là một người tốt bụng, dì sẽ không ngại giặt chúng đâu.”

“Anh sẽ ở lại nhà dì dịp cuối tuần này à?”

Hắn gật đầu. “Dì Margaret sẽ không cho anh quay lại đó nữa. Em biết không, anh mừng là chúng ta làm chuyện này,” Daniel nói, “anh nhớ những lần được đi chơi với em.”

“Thật à?”

“Ba mẹ anh cũng mừng.” Hắn giải thích. “Họ nghĩ rằng em có ảnh hưởng tốt đến anh.”

“Ồ.”

“Họ mong muốn anh hẹn hò với những cô gái bình thường hơn.” Hắn tiếp tục.

“Bình thường?”

“Họ thích em bởi vì, ừ, họ nghĩ đầu óc em hoàn toàn chuẩn mực.”

“Em hiểu. Rẽ phải ở biển dừng lại.”

Hắn rẽ phải mà không hề dừng lại, không hề nhìn xem cái xe từ bên trái có lao đến không. Người tài xế cáu kỉnh của chiếc xe đó, người có quyền đi, đã chửi rủa chúng tôi bằng một tràng còi.

“Những gì anh đang nói là,” Daniel tiếp tục, “ở Trường Nghệ thuật tất cả bọn anh đại loại là lao mình vào những đam mê. Em sẽ không thể biết ai đang sắp sửa làm gì đâu. Nhưng em, Jane - em thật tốt bụng và đáng tin cậy.”

Tôi nhăn mặt.

“Em là loại con gái mà một thằng con trai có thể tin tưởng.”

“Ý anh là em dừng xe ở biển dừng lại à?”

“Vài đứa con gái ở trường, chúng rất đồng bóng.” Hắn tiếp tục.

Tôi ước gì hắn để mắt nhìn đường.

“Cực kỳ đồng bóng, lúc nào cũng biến đổi chóng mặt, chúng làm anh mệt lử. Em thì không. Ở hội trại hè năm ngoái anh đã luôn biết em sẽ đến từ chỗ nào. Trong những cái email cũng thế. Em luôn luôn là Jane.”

‘Daisy’, tôi muốn bảo hắn thế. “Rẽ trái.” Tôi thở dài.

“Đó là lý do vì sao anh quyết định đến đây tối nay. Anh cứ nghĩ đến mọi chuyện ở hội trại đã như thế nào, không hoang dã hay gì cả, chỉ đại loại là thoải mái và nhẹ nhàng. Em thật tốt cho anh.”

“Chúng ta đến rồi.” Tôi nói với vẻ chán chường.

Tôi đã hi vọng rằng có bạn hẹn và ăn mặc khác đi sẽ cho tôi lòng tự tin khi phải gặp Kelly và Adam. Giờ tôi cảm thấy mình quyến rũ và hấp dẫn như một bà xơ vậy.

Daniel và tôi đỗ xe rồi lỉnh vào trong phòng thể dục trong một điệu slow. Ở đó tối hù, vì thế thật khó để nhìn thấy ai đi với ai. Vài đôi lắc lư với đầu người này ngả trên vai người kia; những đôi khác thì bẽn lẽn hơn và nhảy cũng cứng nhắc và giật cục hơn. Tôi nhận ra một đôi đang xoay theo chiều kim đồng hồ đột nhiên xoay theo chiều ngược lại, như thể người con trai muốn nhìn Daniel và tôi lần nữa. Người con trai đó là Adam.

Một giây sau Kelly xoay đầu lại để xem Adam đang nhìn ai, rồi giơ tay vẫy tôi. Tôi vẫy lại và nhanh chóng quay sang Daniel. “Ta nhảy thôi.”

Ngay khi tôi và Daniel bắt được nhịp, tôi liền nhắm mắt lại. Tôi không cảm thấy lãng mạn, chỉ không muốn nhìn Kelly và Adam. Tôi nghĩ đáng lẽ tôi phải nhận ra rằng Daniel dẫn cũng tốt như hắn lái xe mới phải. Chúng tôi lắc lư chưa được bao lâu thì đã tông sầm vào một đôi khác, Pablo và cô gái của hắn.

“Xin lỗi, Pablo.” Tôi nói.

Pablo liếc nhìn từ tôi sang Daniel, nhìn Daniel từ trên xuống dưới như thể bạn hẹn của tôi vừa mới hạ cánh xuống từ một hành tinh khác vậy.

Bài hát nhỏ dần và đèn bật sáng lên, làm mọi người phải chớp mắt mất một lúc. Ban nhạc nghỉ giải lao, và mọi người bắt đầu tuôn ra khỏi phòng thể dục. Tôi nhìn thấy Marnie và Josh đi ngang qua và kéo Daniel về phía họ, kéo hắn ra xa khỏi Kelly và Adam và vài gã con trai khác trong đội lacrosse đang chằm chằm nhìn hắn. Marnie và Josh gặp bọn tôi giữa đường.

“Hi Daniel!” Marnie chào Daniel. Nó trông thật tuyệt trong cái quần bó và chiếc áo hở rốn. “Bọn này đã tìm hai người mãi.”

“Vừa đến thôi.” Tôi bảo nó, rồi giới thiệu hai gã con trai với nhau.

Josh quan sát tai Daniel một lát. “Đó là hình xăm hay vết khâu thế?”

Daniel không cảm thấy bị xúc phạm. “Một hình xăm trông giống như những vết khâu.”

“Ồ.”

“Nó tượng trưng cho sự sáng tạo.” Daniel giải thích, “sự cắt xé và hàn gắn của nó, khâu liền lại những thứ già cỗi và hỏng hóc theo một cách mới.”

Josh nhìn Daniel như thể hắn bị điên vậy.

“Nào, có thích tìm chút không khí thoáng mát không?” Tôi gợi ý, và chúng tôi rảo bước ra khu cầu thang rộng lớn bên ngoài tòa nhà.

Tôi biết rằng với Josh ở đây thì vài gã bên đội lacrosse có thể sẽ tạt qua nói chuyện, nhưng tôi không hề nghĩ đến cái phản ứng mà chúng tôi nhận được. Họ quan sát Daniel từ đầu đến chân. Tôi đột nhiên có đến cả nửa tá các “ông anh trai” muốn biết đứa em gái của mình đang hẹn hò với ai và trông anh ta như thế nào. Chỉ trong vài phút chúng tôi đã tạo thành một nhóm đông đúc trên bậc thang của trường học. Daniel thu hút toàn bộ sự chú ý, nói về cuộc sống ở Washington, trường học của hắn, và những thứ hay ho mà hắn và bạn bè của hắn đã làm.

Tôi nhớ cuộc sống của hắn nghe có vẻ hứng thú thế nào vào lần đầu tiên tôi nghe về nó ở hội trại. Nhưng tôi đã nghe những thứ y hệt như thế vài lần rồi, và nó đang trở nên nhàm chán. Tôi muốn thoát khỏi đó nhưng lại bị mắc kẹt trong đám đông, vì thế tôi ngồi xuống, hưởng một chút tĩnh mịch giữa một rừng toàn chân là chân.

Một phút sau gương mặt của Adam tia thấy tôi giữa mấy cái chân đó. Anh cũng đã ngồi xuống trên bậc thang. “Mọi chuyện thế nào rồi Jane?”

“Okay. Anh thì sao?”

“Okay.”

“Trận đấu hôm nay hay lắm.” Tôi bảo Adam. “Toàn đội đã chơi rất vững.”

Anh nghiêng đầu sang một bên khi Kelly với xuống gãi chân. “Lúc đầu anh không thấy em ở đó.” Anh nói.

“Ồ, ừ, em có việc phải làm ở văn phòng.” Tôi cựa quậy lách vòng quanh. Daniel đang dựa vào tôi, tay hắn đặt lên đỉnh đầu tôi.

Adam liếc lên nhìn Daniel rồi nói, “Thế Stacy thế nào rồi?”

“Chị ấy hoàn toàn háo hức về ngôi nhà mới và những đồ đạc chị ấy cùng Travis đã chọn. Em nghĩ có lẽ chúng ta đã sai về chuyện giữa chị ấy và Huấn luyện viên.”

“Có thể.”

Chúng tôi ngồi im lặng trong vài phút.

“Bộ quần áo này khác hẳn những bộ em hay mặc.” Adam quan sát.

Tôi rút chân lên một bậc cầu thang và vòng tay quanh gối, cảm thấy ngượng ngập.

“Trông có vẻ nghệ sĩ, anh đoán thế.” Adam thêm vào. “Nghệ sĩ và khác lạ.”

“Em không cần phải ngày nào cũng ăn mặc giống nhau.”

“Không,” Anh trả lời, “nhưng anh thích cách ăn mặc thông thường của em hơn.”

“Em không mặc đồ theo những gì đám con trai thích.” Tôi nói nhanh.

Anh nhún vai. “Anh chỉ tò mò sao em lại thay đổi thôi.”

“Chuyện đó làm anh bận tâm à? Anh có thích nghĩ em là người đáng tin cậy không? Một đứa con gái mà anh luôn có thể tin tưởng là không thay đổi? Một cô nàng Jane ngoan ngoãn và bình thường.”

Trông anh có vẻ hoang mang. “Ý em là gì?”

“Ồ, đừng bận tâm.” Tôi nói, rồi bất thình lình đứng dậy và gần như xô Daniel tuột khỏi bậc thang của mình.

“Cô gái, cậu trông nóng bỏng quá.” Angela nói với tôi. Nó và Tom đã tham gia nhóm của bọn tôi. Tom đang nói chuyện với Daniel.

“Cảm ơn Angela. Mình cần nghe điều đó.”

Từ khóe mắt tôi thấy cái đầu của Adam nhô lên giữa mọi người khi anh cũng đứng dậy.

“Đôi hoa tai trông điêu không chịu được.” Angela thêm vào.

“Ừ, cái người chọn nó có gu thẩm mỹ tuyệt vời.” Tôi ghé sát vào. “Kẻ mà ai cũng biết là ai đó đâu?” Tôi thì thào, ý muốn nhắc đến cô bạn gái đại học của Tom.

“Có một bài luận quan trọng đến hạn nộp. Thật hổ thẹn.” Angela khẽ nói, rồi nở một nụ cười không thể tin được.

Ban nhạc lại tiếp tục chơi, và tất cả mọi người lại bắt đầu lững thững quay trở lại phòng thể dục. Daniel và tôi cùng nhau trèo lên các bậc thang, rồi tôi cảm thấy Kelly trên khuỷu tay mình. Cô nàng vòng tay quanh eo tôi như thể hai đứa tôi là bạn thân chí cốt vậy. “Anh ấy tuyệt quá.” Kelly nói với tôi.

Tôi nhìn nó trống rỗng mất một lúc.

“Anh ấy quá khác biệt,” nó giải thích, “quá đỗi đáng tò mò.”

“Ồ, ý cậu là Daniel.”

Kelly bật cười như thể tôi chơi trò giả vờ ngớ ngẩn. Adam thì theo sau cô nàng và lắng nghe, mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì.

Tôi mừng vì được chui vào bên trong phòng thể dục tối om. Tôi nhảy tất cả các bài với Daniel, hi vọng sẽ cuốn bản thân vào trong âm nhạc, hi vọng sẽ quên được chuyện Adam đang nhảy với một người khác. Phòng thể dục càng lúc càng trở nên đông đúc hơn khi những người đi một mình ghé qua. Những người giám thị thì bận rộn với những đôi đang mùi mẫn với nhau ở các góc. Chúng tôi phủ kín sàn nhà và bốc hơi mù mịt khi ban nhạc tuyên bố nghỉ giải lao lần thứ hai. Tôi kiểm tra đồng hồ. Một giờ nữa, tôi nghĩ, hi vọng nó sẽ trôi qua thật nhanh, thế rồi ai đó vỗ lên vai tôi.

“Không phiền nếu tao nhảy với Daniel bài này chứ?” Marnie hỏi.

Daniel trông phổng mũi hẳn lên.

“Không sao,” Tôi nói. Tôi lùi lại xem Josh còn lẻ không, nhưng hắn đã kịp kéo Kelly vào vòng tay rồi.

Vậy là còn lại Adam. Hai chúng tôi đứng đó nhìn quanh như thể trước đây chúng tôi chưa bao giờ đến một buổi vũ hội và không biết phải làm gì với nhau cả. Thế rồi anh mỉm cười và bước tới.

“Có vẻ như em mắc kẹt với anh rồi.” Anh nói.

Nhạc nổi lên, một trong những bài nhạc phim ướt át, và chúng tôi bắt đầu nhảy một cách vụng về. Anh ôm tôi như thể tôi được làm bằng thủy tinh và để đủ khoảng trống cho một người thứ ba có thể nhảy cùng.

“Thế này thực sự không thoải mái chút nào.” Tôi nói sau một phút nhảy điệu nhảy tồi tệ nhất mà tôi từng tham gia. Tôi có thể thấy Marnie đang cười vào mũi chúng tôi.

“Anh không biết chắc phải nhảy với em như thế nào.” Adam thú nhận.

“Giống như anh nhảy với các cô gái khác thôi.”

“Anh có thể sẽ dẫm lên chân em,” anh nói, “trong khi anh đã từng phang em một lần rồi.”

“Bằng một cái gậy lacrosse,” tôi nhắc anh, “anh không giấu cái nào khác ở đâu đây chứ, đúng không?”

“Không.” Anh kéo tôi lại gần hơn, rồi lại gần hơn nữa, liếc nhìn tôi hai lần như thể để đảm bảo rằng điều đó là không sao vậy.

Người tôi gần như chạm vào anh. Tôi có thể cảm thấy cánh tay anh vòng quanh lưng tôi, một tay tựa nhẹ nhàng lên đó. Ai có thể nghĩ được rằng chỉ một cái đụng chạm, một điệu nhảy đưa đi đưa lại lại có thể làm bên trong con người tôi run rẩy đến thế? Chúng tôi cứ giữ ở vị trí đó thêm một phút nữa.

Đột nhiên tôi nhìn thấy Josh và Kelly xoay về phía chúng tôi. Tôi lùi lại một chút, nhưng cùng lúc đó chúng tôi bị Marnie và Daniel tông sầm vào từ phía bên kia. Bị kẹp giữa hai đôi, theo bản năng Adam ôm tôi thật chặt, một bàn tay của anh ôm lấy đầu tôi một cách bảo vệ.

“Ồ, xin lỗi.” Marnie nói, nghe không chân thành một chút nào.

Hai đôi đó lại di chuyển đi xa, nhưng tay Adam vẫn giữ đầu tôi tựa vào ngực anh. Tôi có thể cảm thấy những ngón tay dài của anh trên tóc tôi. Tôi nổi da gà khắp người.

Đừng thả ra, tôi nghĩ, đừng thả ra. Và anh không thả. Chúng tôi nhảy và anh ôm tôi thật chặt, cánh tay anh quàng quanh người tôi thật ấm áp và khỏe mạnh. Tôi cảm thấy anh hạ cằm xuống, đưa mặt anh gần hơn đến mặt tôi. Tôi không biết mình đã nhắm mắt lúc nào. Khi tôi mở mắt ra, anh đang nhìn tôi thật chăm chú, mặt anh thật gần mặt tôi, tôi có thể nhìn thấy từng chiếc lông mi cong cong trên mắt anh.

Mắt anh đã bỏ một thứ bùa mê nào đó lên tôi. Anh đang nhìn miệng tôi. Cái cảm giác nhức nhối mà tôi vẫn cảm thấy trong những đêm tháng 4 cuối cùng đã trở nên rõ rệt. Nó có một trọng tâm: miệng Adam, nụ hôn của Adam.

“Daisy,” Anh khẽ lên tiếng.

Thế rồi nhạc dừng lại. Nó như thể tấm thảm thần bên dưới chân tôi đột nhiên bay vút đi để lại tôi lao thẳng xuống mặt đất vậy.

Đèn bật sáng và tôi lùi lại, cảm thấy mình run rẩy khắp toàn thân. Tôi đã lún sâu, lún quá sâu rồi. Daniel đang ở đâu nhỉ?

“Daniel?” Tôi kêu lên, vội quay nhìn quanh. “Daniel?” Tôi muốn về.

Ngay khi lôi được hắn ra khỏi một Marnie vô cùng sửng sốt, tôi liền gợi ý bảo hắn là nên chuồn đi. “Hãy đi chỗ nào đó khác đi.” Tôi nói. “Chỗ nào mà không có ai hết ấy.”

“Thả lỏng đi, Jane.” Hắn bảo tôi. “Sẽ vẫn còn thời gian để chúng ta lang thang sau cơ mà.”

Adam, lúc này đã bị Kelly giành lại, nhìn tôi với đôi mắt xanh lục lạnh lẽo.

Vấn đề của anh là gì chứ? Tôi không phải bạn hẹn của anh - có bao nhiêu đứa con gái anh muốn hôn chỉ trong một đêm chứ?

Chúng tôi lại đi ra ngoài, ở đó tôi lại có niềm vui sướng được nhìn thấy anh và Kelly lẩn qua tầm quan sát của một giám thị và xuyên qua khu sân thi đấu về phía chiếc cầu.

Một giờ sau tôi lại phải nhìn họ cùng nhau nhảy điệu slow với bài hát lãng mạn nhất của buổi tối. Trông họ hoàn hảo một cách hài hòa, với đôi mắt của Adam nhắm lại trong suốt thời gian đó. Như thể điều đó vẫn chưa đủ tệ, cảnh tượng khổ sở về họ liên tiếp bị cắt ngang bởi Daniel khi hắn đang cố gắng như thằng điên để gạ gẫm tôi. Giám thị ở đâu khi ta cần đến họ chứ? Màn khóa mũi cũ mất hiệu quả ở lần nỗ lực thứ ba. Môi hắn gặp môi tôi và dính chặt ở đó. Nụ hôn thật thiếu lửa cũng giống như cái ôm chúc ngủ ngon mà tôi nhớ từ hồi hội trại. Tôi giẫm mạnh lên chân hắn. “Ối,” rồi kêu lên một cách ngọt ngào.

Quãng đường ngắn về nhà như kéo dài vô tận. Chúng tôi nói về Daniel, rồi Daniel, rồi Daniel - công việc nghệ thuật của hắn và những giấc mơ của hắn về tương lai. Chúng tôi mất nửa giờ đồng hồ đỗ xe trước cửa nhà tôi, nói về điều tương tự - dĩ nhiên điều đó thì dễ chịu hơn là phải hôn hắn. Nhưng khi thấy tôi lần mò chốt cửa, hắn liền ra tay hành động.

“Xin lỗi,” hắn xin lỗi, rồi ôm lấy mặt tôi, quay về phía hắn. “Em làm anh căng thẳng quá, cứ nói mãi về những thứ linh tinh. Em đúng là một người biết lắng nghe và tất cả, em làm anh quên mất những cô gái luôn chờ đợi điều gì.”

“Em không chờ đợi điều gì cả, Daniel.”

Hắn kéo tôi lại gần hơn. Nó cứ như kiểu hắn không thể nghe thấy điều gì mà hắn không nói vậy.

“Daniel, nghe em nói này - em sẽ rút lại lời mời anh đến lễ cưới.”

“Lễ cưới sẽ nhàm chán lắm,” hắn đồng ý, “nhưng chúng ta có thể chuồn khỏi đó sớm và vui vẻ một chút.”

“Không, không, không thế được.” Tôi đẩy hắn ra xa một chút. “Daniel, chúng ta không thực sự là một đôi phù hợp.”

“Anh biết. Chúng ta đối ngược nhau, nhưng em quá tốt cho anh.”

“Có thể... nhưng anh biết gì không? Anh không tốt cho em. Và điều đó cũng quan trọng đấy.”

Hắn nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, gần như là trẻ con.

Tôi vỗ vào tay hắn. “Chúc ngủ ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.