[Đồng Nhân Harry Potter] I Know You Don't Know

Chương 33: Tụ họp



Trước khi trận đấu bắt đầu, Antonio cực kì hứng khởi giới thiệu cho các con gái những bức quảng cáo cái nào là ông đưa lên, thuận tiện tiến hành giáo dục đầu tư tài chính.

Không phải Astoria không để ý, mà cô còn có thể nói mạch lạc rõ ràng hơn lão về mảng nguyên lý kinh tế học.

Lúc này, dòng quảng cáo cuối cùng bị xóa đi, tên hai đội bóng chung kết được kêu lên.

“Đến lúc giới thiệu linh vật rồi!” Là một fan Quidditch tiêu chuẩn, Antonio rất quen thuộc quy trình.

Lần đầu tiên Astoria nhìn thấy Tiên nữ, sinh vật trong truyền thuyết có thể khiến đàn ông vì họ mà điên cuồng.

Họ thoạt nhìn rất chói mắt, không giống người thường, mang tiên khí lúc ẩn lúc hiện. Đáng tiếc có chút giả.

Astoria bĩu môi không tỏ ý kiến. Nương theo vũ đạo của Tiên nữ, nam phù thủy phía dưới đều có vẻ thần hồn điên đảo rồi. Cô phóng tầm mắt nhìn tầng cao nhất, một số quan chức còn xem như bình thường, định lực mười phần.

Astoria cầm ống nhòm trong tay, nhìn về ghế tầng cao nhất phía đối diện.

Một nam sinh tóc đen rối bời và một nam sinh tóc đỏ bên cạnh đang làm động tác kỳ quái, dường như muốn nhảy ra ngoài, nói vậy đó chính là Potter và Weasley. Astoria nhìn thấy không ít người tóc đỏ, cô bắt đầu điều chỉnh ống kính.

Rất nhanh, cô tìm được mục tiêu của mình, mục tiêu và cha mục tiêu định thần nhàn nhã ngồi chỗ đó, khóe miệng như châm biếm Đấng Cứu Thế, xem ra Tiên nữ xinh đẹp trên sân bóng cũng không ảnh hưởng gì tới anh.

Cô mỉm cười đắc ý để ống nhòm xuống. Không cô gái nào sẽ không vui vẻ vì bạn trai mình không dễ dàng bị mê hoặc như những tên ngốc cùng tuổi.

Đương nhiên, từ điểm này cho thấy, thường thường bị ăn quả đắng đều là cô – thật giống như hoàn toàn không phải đối thủ của Draco.

Astoria không cam lòng giơ ống nhòm lần nữa, cô thật muốn nhìn dáng vẻ Draco bị cô nắm nhược điểm trong tay.

Vì vậy tại trận chung kết Quidditch World Cup người người nhà nhà chờ mong, Astoria cầm ống nhòm, tiêu hao hơn nửa thời gian “nhìn trộm” Draco đối diện.

Đáng tiếc, cái vị bị “nhìn trộm” này gia giáo hài lòng, hành vi khéo léo, cử chỉ thản nhiên, từ đầu đến cuối cả động tác đứng lên hoan hô đều không có, quả thực cùng một dạng với lão Malfoy bên cạnh, thỉnh thoảng vỗ tay nhẹ nhàng hàm súc, thỉnh thoảng giơ ống nhòm cẩn thận quan sát một hồi (mỗi khi đến lúc này, Astoria liền lập tức đổi hướng ống nhòm xem tuyển thủ khác), thỉnh thoảng nhỏ giọng trò chuyện với cha mình.

Tuy nhiên có lúc Draco sẽ liếc phía cô một chút. Xét thấy đối phương không cầm ống nhòm, Astoria tự nói với mình, đó chỉ là tình cờ, anh khẳng định không thấy.

Bulgaria Krum dùng kỹ thuật điêu luyện bắt được Golden Snitch, cuộc thi kết thúc.

Astoria và Daphne được Antonio che chở rời đi sân thi đấu, dọc theo dòng người nhốn nháo như thủy triều dâng mà về trại.

Biển người mênh mông khiến Astoria sợ hãi. Đêm World Cup đó, Tử thần thực tử sẽ tới gây rối, mọi người sẽ chạy trốn bốn phía, Nếu chen chúc trong đám người như vậy thực sự rất khó đảm bảo an toàn.

“Cha, nếu trận đấu kết thúc, tại sao chúng ta không về nhà luôn?” Astoria kéo chặt tay áo cha mình.

Nhưng hiển nhiên Antonio còn chìm đắm trong vui sướng khi Ireland thắng lợi: “Ôi, cha nghĩ cha sẽ đi tìm mấy người bạn già uống vài chén. Nếu hai con mệt mỏi có thể về lều nghỉ ngơi trước.”

Astoria còn muốn nói gì, Daphne đã trả lời: “Cha cứ yên tâm đi thôi! Bọn con sẽ nghỉ sớm. Con buồn ngủ lắm rồi.”

Trở lại lều bạt, Daphne nhanh chóng rửa mặt đổi váy ngủ: “Em không ngủ à?”

“Em chưa buồn ngủ…” Astoria muốn khuyên Daphne mặc quần áo ban ngày, nhưng cô không có lý do để thuyết phục Daphne. Cho dù bản thân cô giờ phút này cũng cực kì muốn đi tắm, sau đó nằm xuống ngủ.

“Được rồi, vậy chị đi ngủ trước.” Daphne hàm hồ nói tiếng ngủ ngon.

Astoria ngồi bên cạnh bàn nửa ngày, gia tinh cho rằng cô đói bụng, bắt đầu chuẩn bị món ăn nhẹ.

“Không, ta không đói.” Cô suy nghĩ một chút: “Vẫn là đi tắm trước đi!”

Nếp sống tốt đẹp khiến cô không thể nhịn được bụi bẩn sau mỗi ngày, nhưng bởi vì lo lắng Tử thần thực tử tụ hội, cô chiến đấu tắm với tốc độ cực kì nhanh chóng, sau đó đổi bộ váy dài, đặt áo choàng Daphne và mình ở một bên.

Độ cách âm của lều bạt khá tốt nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng người cười cười nói nói, nghe được tiếng hoan hô hát vang, loại âm thanh như gần như xa này trái lại làm cô buồn ngủ. Cô không thể không âm thầm bấm lòng bàn tay mình để lên tinh thần.

Dường như có một bầy phù thủy Ireland đang lớn tiếng xướng ca, nghe giai điệu cổ quái này, Astoria bỗng sinh ra một ý nghĩ khác.

Tại sao cô lại muốn ở đây đần độn lo lắng? Lều nhà cô rất gần nhà Malfoy, nơi này đều là lều bạt quý tộc, nói không chắc sẽ có một số lều của Tử thần thực tử. Bọn họ chỉ đi dằn vặt nhân viên quản lý Muggle, sẽ không tới trước cửa nhà cô phóng hỏa.

Cô thực sự quá ngu xuẩn… Cô mơ mơ màng màng nghĩ.

Khi rốt cuộc ý thức được mình lo lắng dư thừa, cơn buồn ngủ triệt để bao trọn cô, cô nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi.

“Cậu Malfoy…” Tiếng choe chóe của gia tinh đánh thức Astoria.

Cô mờ mịt ngẩng đầu lên, vẻ mặt hốt hoảng nhìn Draco đang đứng ở cửa.

“Muộn như vậy, có chuyện gì à?”

Draco lười biếng đùa với Cocoa thân thiết đứng trên vai anh: “Đã trễ vậy, sao em còn chưa ngủ?”

“À, em vừa ngủ quên mất…” Astoria lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc: “Cha em đi hẹn gặp mấy người bạn cũ, phỏng chừng…”

Bên ngoài bỗng có tiếng kêu sợ hãi cắt đứt lời của cô.

Astoria hít sâu một hơi.

Tiếng thét chói tai liên tiếp, thậm chí có cả tiếng trẻ con khóc.

“Chuyện gì vậy?” Cô không nghĩ tới có thể nghe rõ ràng như vậy, lẽ nào cách đây rất gần?

“Không có gì, chỉ là một buổi tụ hội quá mức kích động thôi.” Draco nói hời hợt, sau đó lại dặn dò gia tinh: “Không thấy làm phiền tiểu thư nhà các ngươi sao? Mau dùng thần chú cách âm.”

“Thật sự.. Không có gì sao?” Astoria sắc mặt khó coi nhìn anh, không hiểu tại sao giờ phút này anh xuất hiện nói những lời này.

“Hãy tin anh, thật sự chỉ là buổi hội họp tương đối ồn ào thôi. Đừng để nó ảnh hưởng em nghỉ ngơi. Đi ngủ sớm đi!” Draco thả Cocoa lại trên cành cây, lại nở nụ cười xấu xa với Astoria: “Hay là em hi vọng anh đưa em đi ngủ?”

“Một quý ngài làm sao có thể tùy tiện đi vào phòng một vị thục nữ?” Astoria uể oải phê bình anh.

Draco tiến lên trước, khẽ nâng mặt cô: “Tin anh, an tâm đi ngủ đi! Nếu không anh sẽ đặc biệt xử lý tình huống đặc thù, dỗ em đi ngủ đấy!”

Thấy anh như vậy, Astoria cuối cùng buông tha các loại suy nghĩ, đồng ý trở về phòng.

“Em không quên gì đấy chứ?”

Astoria thần trí không rõ ngơ ngác nhìn anh.

Draco khe khẽ thở dài, tự mình cúi xuống cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Một lát sau, chờ Astoria đổi xong váy ngủ nằm xuống, nghe được tiếng gia tinh chào từ biệt Draco.

“Draco, anh biết cha anh cũng tham gia buổi gặp mặt tương đối ồn ào này, đúng không?” Cô nhìn hoa văn trên cửa xuất thần, khẽ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.