I Miss You, Best Friend

Chương 6



Biển luôn cho mọi người cảm giác gần gũi,tuy nó cũng có lúc gợn lên những cơn sóng sóng mát lạnh,nhưng bản thân biển vốn luôn khoác lên người một màu áo xanh yêu thích của tôi. Cảm thấy thật yo!! Most

Cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi,chiếc xe dừng trước một ngôi nhà gỗ hai tầng, nhìn bề ngoài khá đơn giản,còn bên trong lại khác hẳn,cách bài trí hiện đại nhìn rất đẹp mắt.

Tôi chạy vòng quanh ngôi nhà một lượt, thật hâm mộ người thiết kế ra được nó,trên tầng 2 còn có ban công hướng về phía biển,khung cảnh được nhìn từ đây thật sống động,đây chuẩn luôn căn nhà thuộc dạng mơ ước của tôi.

Thấy hắn đang xếp đồ, tôi đến gần tò mò hỏi

-'Nhà này của cậu thật sao? '

Hắn không dừng tay,nhưng miệng vẫn đáp

-'ừ '

-' thật á, người tầm thường như cậu thì làm sao có thể thưởng thức hết được căn nhà tao nhã như thế này, nói thật nhá...hay là nhường lại cho tôi có phải hơn không? '

Hắn gấp xong quần áo,quay ra nhìn tôi cười chêu chọc

-' chưa tỉnh ngủ à ,tôi thấy cậu rất nên đi rửa mặt thì hơn,Ngồi trên xe ngủ mơ hơi nhiều rồi đấy '

Tôi hơi xị mặt xuống, nhưng vẫn nuối tiếc năn nỉ thêm

-'xí, không cho thì thôi,nhưng cậu có thể đừng bán vội không? sau này tôi sẽ kiếm thật nhiều tiền,khi ấy cậu bán lại cho tôi là ok rồi,hahaha rất viên mãn ''

Hắn nhìn tôi với vẻ khó tin, nói lời thật lòng

-'không bán, mà chỉ dựa vào cái trí thông minh hạng bét của cậu thôi sẽ kiếm nổi tiền mua sao???? Haizzzz vẫn nên đi rửa mặt thì hơn,mơ mộng viển vông'

Mắt tôi dật dật, chỉ có trời mới hiểu tại sao trên đời đã có tôi rồi lại còn xuất hiện thêm một cái tên vô duyên hết cỡ này nữa...

-'không bán thì thôi,có cần khinh thường khách hàng thế không,nhà cậu mà phá sản người như cậu đi làm, chỉ sợ bị người ta đuổi thẳng cẳng'

Minh đứng hơi tựa người vào bức tường, nở một nụ cười cao ngạo,rồi buông lời phán xét

-'ít ra người như tôi xin được việc rồi mới bị đuổi,còn tôi.... chỉ e là cậu còn không ai thèm thuê về làm việc luôn cơ đấy, cậu sẽ không có cơ hội bị đuổi việc đâu hạnh phúc không '=]]]*

-'hừ... mỗi lần nói chuyện với cậu y rằng đầu tôi luôn muốn bùng cháy, một ngày không ăn cơm cậu vẫn sống nhăn răng, còn nửa ngày không nói xoắn tôi thì đó là ngày tận thế của cậu à....'

Thế mà cậu ta còn thản nhiên trả lời ừ mới đau lòng không cơ chứ

Tôi thật nói không thành tiếng,đành nghiến răng nghiến lợi,trợn trừng mắt nhìn hắn mà tức sôi máu.Minh thản nhiên cười,thư thái bước xuống tầng dưới,sau đó còn quay lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của tôi thêm lần nữa, rồi mới thỏa mãn đi xuống.......mỗi câu cậu ta nói đều khiến tôi hận thấu xương.

Tức giận đi tắm cho hạ hoả

30 phút sau lúc tôi đi xuống thấy Minh đang thản nhiên ngồi trước một mâm cơm thịnh soạn. Thấy tôi hắn cười châm chọc

-'tưởng cậu mất tích,đang định ăn mấy món ngon trước,xuống đúng lúc ghê,thật nghi ngờ có phải cậu trốn trên phòng để đỡ bị bắt nhặt rau không đấy'

Tôi cũng không ngại ga lăng cười nói

-' nếu cậu không sợ bị tôi phá hỏng mọi điều tốt đẹp vốn có,tôi luôn sẵn sàng vào giúp'

Hắn thở dài,nhường tôi lần này không đá đểu thêm nữa

-'tôi rất muốn căn bếp của mình bình yên,nên cậu không giúp thì hay hơn,ngồi xuống ăn đi '

Tôi cười cười, ngồi xuống ghế,tất nhiên là ăn cơm hắn nấu thì khỏi phải bàn, tự nhiên hắn nhìn tôi thắc mắc hỏi

-'có ai khen cậu nấu ăn ngon chưa'

Tôi thành thật trả lời

-'hình như là chưa '

Hắn nhếch môi tạo ra nét cười,rồi gật đầu đồng tình nói

-'ừ tất nhiên là chưa rồi,đồ cậu nấu có ngon đâu,cho lợn nó còn không thèm chứ đừng nói đến người,ai mà khen đồ cậ̣u nấu thì chính tỏ người đấy có vấn đề về vị giác nặng '

Tôi bực mình gắp miếng sườn,tiến thẳng mồm cậu ta mà hạ cánh. Đã thế hắn còn nhẹ nhàng nhai khá từ tốn ,xong còn khuyến mãi thêm một câu nhắc nhở

-'tôi không thích ăn sườn,có lòng tốt thì cho gắp miếng thịt bò to nhất đằng kia kìa '

Tôi tiện tay gắp đống thức ăn vào bát Minh,sau đó cười khiêu khích,nhìn chiếc bát tḥit rau trồng chất của hắn,tôi nói

-'ồ dạo này cậu có vẻ gầy,ăn thêm chút để bồi bổ đi '

Trái lại bộ dạng khiêu khích thảm hại,thất bại hoàn toàn của tôi cậu ta gắp miếng thịt trong bát,nhìn tôi thâm tình nói

-'hóa ra cậu cũng rất quan tâm đến tôi,tại hạ đa tạ,buồn vậy... toàn món tôi thích, cảm ơn, vốn đang lo sợ thức ăn ngon sẽ bị cậu ăn hết, nhưng giờ đồ ngon hiện đang nằm trong bát tôi hết rồi,vậy tôi yên tâm rất nhiều , còn cậu chịu khó ăn mấy món nhạt nhẽo còn lại nhé, nhờ cả vào cậu đấy Linh ạ '

Nhìn trên bàn những đĩa thức ăn vơi gần hết...

Tôi thật khóc không ra nước mắt mất thôi..., hôm nay chỉ hận bản thân hưng phấn quá rồi...

Cờ trắng đầu hàng,cuộc chiến thất bại, tôi thật sự hết trò:(((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.