Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 1-5



Những người đàn ông trong làng trở về tay trắng sau ngày tìm kiếm. Họ cho ngựa uống nước và tay chân nhức mỏi nghỉ ngơi trước cuộc hội ý nhanh và lại ra đi. Những ánh nhìn quyết tâm trong mắt họ suy yếu đi bởi một sự chắc chắn dâng lên rằng Toto đã đi về hướng bắc, về phía dãy núi – mặc dù không ai dám nói ra điều đó.

Vào buổi chiều, trưởng lão gặp một người đưa tin từ nhà nghỉ bên kia sông, đến để nói với họ rằng thầy tu từ thủ đô đang trở nên mệt mỏi vì chờ đợi.

Trong phòng dệt, Oneh miệt mài làm việc với khung cửi. Hôm đó bà chỉ dừng một lần, để nhìn chằm chằm vào trưởng lão khi ông đến để đảm bảo bà không lo lắng về Toto thay vì nhiệm vụ của bà.

Trưởng lão đã gửi lại lời cho người đưa tin, vô cùng lịch sự đề nghị thêm ba ngày nữa. Người đưa tin trở về mang theo cả tin nhắn và bầu không khí oai nghiêm và ông ta ném lại một cái nhìn khinh thường vào những người thợ săn đang vội vã ra vào làng.

“Nếu tình hình ở đây vượt ngoài khả năng giải quyết của ngài,” người đưa tin nói với trưởng lão, “gửi người của chúng tôi đến để trợ giúp ngài là một vấn đề đơn giản với chúng tôi.” Có một vẻ ngạo mạn trong lời nói của người đàn ông.

Trưởng lão cúi gập người xuống. “Xin nói với họ không có gì quá nghiêm trọng. Chúng tôi chỉ đang làm tất cả những điều mà chúng tôi cần để tiến hành những chỉ dẫn của mình để phù hợp với những mong muốn của thầy tu. Như thường lệ, chúng tôi vẫn giữ toàn bộ lòng trung thành.”

Sau khi người đưa tin rời khỏi, trưởng lão đứng siết chặt nắm tay. Ông tự nói với chính mình rằng ông quá giận dữ với sự phản bội của Ico, với tính hấp tấp của Toto, và sự cứng đầu của Oneh – nhưng ông càng cố gắng tập dồn cơn thịnh nộ của mình, cảm giác thực sự của ông lại càng xen vào. Nếu vị thầy tu tự cao tự đại, tự phục vụ đó điên cuồng muốn Vật tế, tại sao ông ta không làm bẩn chính đôi tay của mình? Dù cho thầy tu có tạo ra bất cứ lý do gì, ông biết rằng ông ta không ở lại Toksa bởi vì ông ta không muốn nghe những lời rên rỉ của dân làng khi phải đưa Vật tế ra - để cảm thấy những ánh nhìn chòng chọc buộc tội của dân làng. Thầy tu có thể nhốt Ico trong một cái hang, buộc Oneh dệt tấm Phù hiệu, và im lặng với những câu hỏi dân làng hỏi ông ta… nếu ông ta không phải là một kẻ hèn nhát như thế. Điều đó để lại một vị cay đắng trong miệng trưởng lão để nhận ra rằng không có một phần nhỏ nào của cơn giận dữ của ông hướng trực tiếp đến bản thân ông vì đánh Ico và nói với thằng bé như ông đã làm.

Một người phụ nữ từ làng đến, thở hổn hển, gọi ông. Người thợ săn đã bị ngã vài ngày trước vừa mới qua đời. Trái tim trưởng lão thậm chí lại chìm xuống sâu hơn, và những vết hằn trên gương mặt ông rắn lại đến nỗi ông trông giống một bức tượng được khắc từ đá hơn một người đàn ông bằng da bằng thịt. Giá mà trái tim ông cũng biến thành đá được thì dễ dàng biết bao. Biến thành đá. Tất cả biến thành đá…

Toto ngồi dạng chân trên Mũi Tên Gió, há hốc nhìn xuống khung cảnh phía dưới cậu. Đó là lý do không có gì chuyển động.

Thậm chí lá cờ đang bay từ sảnh đã bị đóng băng khi đang tung bay.

Toto thúc Mũi Tên Gió xuống sườn núi và tiến thẳng qua cổng thành phố. Con ngựa bước trơn tru với Toto siết chặt dây cương, nhưng Toto không còn can đảm cưỡi như thế nữa. Cậu cúi thấp mình trên lưng ngựa, bám vào cơ thể sống ấm nóng của nó để động viên.

Thế giới quanh cậu biến thành đá và xám xịt.

Những người trên đường phố quanh cậu đã bị đóng băng trong thời gian. Một vài người chỉ lên bầu trời, số khác chạy, lấy tay ôm đầu, trong khi vẫn còn những người khác há miệng trong những tiếng kêu yên lặng. Toto tự hỏi họ đã đứng ở đó như thế này bao nhiêu năm rồi. Khi cậu chần chừ vươn tới chạm một người, nó vỡ vụn thành bụi dưới đầu ngón tay cậu.

Mũi Tên Gió hý lên và Toto kiên định siết chặt dây cương.

Dù cho cậu đi hướng nào trên đường phố quanh co, những người biến thành đá đang đợi cậu. Đầu tiên, cậu cố tin rằng tất cả những thứ này đều được tạo ra. Có lẽ ai đó quan trọng từ thủ đô đã tạo nên một bộ điêu khắc của toàn bộ một thành phố ở đây vì mục đích nào đó ngoài tầm hiểu biết của Toto. Họ đã tạo nên vô số những bức tượng – toàn bộ những ngôi nhà – và vây quanh hoạt cảnh không lay chuyển được bên trong một bức tường khi họ hoàn thành.

Nhưng tại sao họ làm thế? Thành phố là một loại bẫy nào đó à? Toto gật đầu, hài lòng với giả thiết của mình. Nó phải là như thế. Khi kẻ thù thấy một thành phố đầy những người không chuẩn bị, đàn ông không có mũ sắt, với những túi đồ trên vai, cầm tay dẫn trẻ em, những người mang giỏ và đang lấy nước, họ sẽ liều lĩnh tấn công. Và sau đó –

Trí tưởng tượng của Toto thất bại về việc tạo ra giai đoạn hai của kế hoạch. Nó cũng làm cậu thấy quái lạ rằng những bức tượng sẽ kêu la và thét gào và rõ ràng kinh hãi nếu chúng được dự định xuất hiện là một mục tiêu dễ dàng. Và không có gì giải thích được tại sao quá nhiều người bọn họ lại đang chỉ lên trên, về phía bầu trời phương tây.

Toto không phải là đứa trẻ sáng sủa nhất, nhưng cậu có một con mắt sắc sảo đối với tiểu tiết, và mọi thứ cậu thấy làm suy yếu sự cố gắng duy trì bình tĩnh của cậu. Những cái nhìn của sự kinh hãi khốn khổ trên những gương mặt người đá. Tay giơ lên như thể để né tránh sự tiến gần nhanh chóng của… thứ gì đó. Môi tạo hình những tiếng kêu thất vọng khi không còn thời gian để trốn thoát.

Cậu tiến tới lối vào một con đường nơi đặt một đống những chiếc thùng, cái này chồng lên cái kia. Toto dừng lại. Xuống ngựa, cậu tiến tới chạm vào một trong những chiếc thùng, và bề mặt của nó vỡ vụn như một lâu đài cát. Vươn cổ ra, cậu nhận thấy một hình dáng dưới những cái thùng – một đứa trẻ cao ngang cậu, ngồi co rúm. Những mảnh vụn của chiếc thùng vỡ đậu lại trên mái tóc đá của nó.

Thằng bé đang mỉm cười.

Toto ngay lập tức hiểu được. Thằng bé không phải đang trốn khỏi bất cứ cái gì mà những người khác đang nhìn thấy – nó đang chơi trốn tìm. Dù cho bất cứ điều gì xảy đến cho những người trong thành phố này thì nó đã xảy ra rất nhanh chóng, thằng bé thậm chí không có thời gian để nhận ra nó sắp chết.

Một cách miễn cưỡng, Toto thừa nhận điều cậu đã biết được một lúc. Thành phố này không phải là công trình điêu khắc hùng vĩ. Đây là lý do tại sao dãy núi ở phương bắc bị cấm. Đây là lời nguyền của Lâu đài trong Màn sương.

Chủ nhân của lâu đài có khả năng tiêu diệt toàn bộ một thành phố được tường bao quanh chỉ trong khoảng cách của một hơi thở.

Đây là điều mà Ico đã thấy. Đây là điều mà cậu ấy muốn nói là “rắc rối,” tại sao cậu ấy lại quyết tâm hy sinh bản thân mình cho làng như thế.

Mũi Tên Gió hý một tiếng nhỏ và cọ mũi lên vai Toto. Toto đứng dậy, xoa cổ con ngựa, không thể rời mắt khỏi đứa bé đá. Ở cuối đường, cậu thấy một cái chuồng ngựa. Những con ngựa vẫn còn ở bên trong, bờm của chúng là một màu xám tro đồng đều. Toto cảm nhận sâu sắc được sự ấm áp của Mũi Tên Gió dưới tay mình, sự mềm mại của cái bờm, và sự bốc mùi của nó. Cậu phác họa việc Mũi Tên Gió biến thành đá, một cơ thể xám lạnh giống như những con ngựa khác.

Mũi Tên Gió hý lớn hơn, móng guốc trước của nó nhấc lên khỏi mặt đất. Toto kéo dây cương và nhìn vào nó, khi cậu nhận ra điều gì đó ở bầu trời phương tây – điều gì đó không nên có. Đó là một màn sương mỏng màu đen, hoặc có lẽ một đám côn trùng ở xa. Khi màn sương trôi dạt lại gần hơn, nó bắt đầu kết hợp lại thành một hình dáng. Cậu nhìn thấy một cái trán rộng, một cái sống mũi thẳng, và mái tóc đen bồng bềnh. Cuối cùng cậu thấy một đôi mắt.

Đó là gương mặt của một người phụ nữ, che phủ bầu trời phía trên cậu.

Toto nghe thấy một giọng nói không có tiếng.

Ngươi là ai?

Toto nhớ từng chơi với Ico trong một cái hang gần làng. Họ đã đi vào sâu hơn bất kỳ đứa trẻ nào dám và khám phá ra một cái hồ dưới mặt đất. Nước trong như tinh thể, và một ánh sáng yếu ớt lóe lên ở dưới đáy. Ico và Toto đã ném những viên đá xuống hồ. Những tiếng vang của những tiếng tung tóe dội lại khỏi các bức tường của hang, theo bởi một tiếng tung tóe khác và một tiếng vang khác. Họ tiếp tục ném đá đến khi tiếng vang chồng lên một tiếng khác, tạo nên một âm nhạc lạ lùng mà nghe gần như một lời cầu nguyện buổi chiều. Đó là điều mà giọng nói này làm cậu nhớ về - mặc dù gương mặt người phụ nữ treo trên bầu trời, giọng nói của bà dường như vang vọng từ sâu trong lòng đất. Hoặc có lẽ bà đang nói trực tiếp vào tâm hồn của Toto.

Ngươi là ai? Tại sao ngươi ở đây?

Môi bà méo mó như cờ hiệu trong gió.

Kẻ không mời mà đến.

Bây giờ Mũi Tên Gió ngẩng lên và lắc bờm, và dây cương trượt khỏi tay Toto. Trước khi cậu có thể lấy lại chúng, con ngựa chạy đi một cách điên dại.

“Mũi Tên Gió!” Toto hét lên sau nó.

Con ngựa đá vào một đám những gương mặt đá. Trong bầu trời phía trên, người phụ nữ chuyển ánh nhìn chằm chằm theo nó. Môi của màn sương đen mím lại và bà thổi một hơi thở nhẹ.

Toto cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo thổi qua đầu mình. Hơi thở quét xuống đường, tóm được Mũi Tên Gió trong chốc lát và vây quanh bộ lông màu hạt dẻ xinh đẹp của nó. Toto quan sát khi cái đuôi rậm rạp của nó, guốc sau của nó, chân của nó, và cuối cùng lưng và bờm của nó biến thành màu xám.

Tiếng thét của Mũi Tên Gió kết thúc một cách bất ngờ; nó đã đông thành đá, chân trước giơ lên, móng guốc cách một người khác từ thành phố đá vài centimet.

Hơi thở của Toto ngừng lại. Mũi Tên Gió –

“Không!”

Một tiếng thét xé toạc khỏi cổ họng của Toto và cậu bắt đầu chạy. Mình phải trốn thoát. Mình phải ra khỏi nơi này – tránh khỏi bà ta. Mình phải sống sót ra khỏi đây, trở về làng của mình.

Toto chạy trong một tình trạng choáng váng. Cậu không dám nhìn phía sau mình, nhưng cậu có thể cảm nhận gương mặt đó đang trôi ở đó trên bầu trời, đang đuổi theo, cùng với cách cậu hiểu mà không cần nhìn rằng gương mặt đó đang mỉm cười.

Cậu đẩy ngã một đám đông tượng đá trên đường của mình, nhảy qua đống vỡ nát, và rẽ vào một góc. Một người phụ nữ mang một giỏ hoa xám tro vỡ vụn thành từng mảnh dưới chân cậu khi cậu va phải bà theo hướng khác. Ho do đám bụi, Toto thậm chí còn chạy nhanh hơn. Giá mà cậu có thể tới được tường thành phố, cái cổng nơi cậu đã vào. Đường nào vậy? Phải, trái? Mình ở đâu thế này?

Cậu cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo trên đầu mình, và một tiếng thét vang lên trong cổ họng cậu khi cậu vấp và ngã trên mặt đất. Chỉ phía trước cậu nhìn thấy một cánh cửa của một ngôi nhà mở, dựng mở bởi một cây gậy. Bên trong tối hơn ngoài đường, nhưng vẫn cùng dạng xám xịt. Mọi thứ bên trong cũng đã bị biến thành đá.

Một cơn gió nữa đuổi qua trên đầu, và Toto xông vào ngôi nhà. Khi cậu lao qua cánh cửa, có gì đó đánh trúng chân cậu và vỡ vụn với một tiếng ồn lớn – một cái ghế hoặc một con người, cậu không chắc. Ngoài khóe mắt, cậu thấy một cái nhìn lướt qua của đám xoáy đen của gương mặt người phụ nữ bên ngoài cửa sổ. Nó oằn lên khi di chuyển, đầu tiên phồng lên, sau đó mỏng lại thành một sợi dây, nhanh chóng theo cậu như một đám côn trùng giận dữ.

Toto xô đẩy gạch vụn trong phòng qua một bên bằng cả hai tay, với tới một miếng đắp tường dưới cửa sổ. Cậu ngồi sụp xuống, dựa lưng vào bức tường. Cậu hết hơi, và trái tim cậu cảm giác như nó có thể nhảy ra khỏi cổ họng cậu.

Gương mặt không tạo tiếng ồn khi nó di chuyển. Bởi vì, nó khác hơn một đám côn trùng kêu vo vo, và nó làm cậu khó khăn hơn để đứng dậy sau khi cậu nhận thấy điều có cảm giác giống như an toàn dựa vào bức tường. Liệu như nếu cậu liều lĩnh nhìn trộm bên ngoài chỉ để thấy gương mặt lấp đầy bầu trời, đôi mắt đen đó nhìn chằm chằm vào cậu? Cậu ước cậu có cách nào đó đoán được nó có thể ở đâu.

Một giọt nước mắt rơi xuống má cậu – hình như cậu đã khóc với nỗi kinh hoàng, mặc dù cậu đã không chú ý cho đến bây giờ. Toto buộc bản thân điều hòa hơi thở, và chà xát hai tay lên mặt.

Cậu nhìn quanh căn phòng.

Một cái bàn được tạc từ thứ gì đó từng là gỗ bên cạnh chân cậu. Có một tấm đệm tròn trên nền và một cái ghế nằm trên đó. Mọi thứ là màu của tro. Một tấm thảm thêu treo trên bức tường đối diện cửa sổ, đại loại đó là một sản phẩm đặc biệt của những thợ dệt Toksa. Cậu vẫn có thể nhìn thấy được thiết kế: một sự miêu tả rắc rối của mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao chuyển động vòng tròn trên bầu trời. Mặc dù giờ nó có màu nâu xám, Toto có thể tưởng tượng nó từng trông như thế nào, lấp lánh và tỏa sáng – một kiệt tác. Tấm vải hẳn mềm, nhưng nặng, những sợi chỉ xa hoa trên bề mặt. Giờ nó giống một ổ bánh mì mỏng khô, cứng giòn dính trên tường hơn.

Mình tự hỏi thành phố đã như thế này bao lâu rồi. Đã bao lâu từ lần cuối cùng thành phố còn sống? Một quả có hình dáng hoàn hảo đặt cạnh cậu trên sàn. Vỏ của nó sạch. Cậu dùng một ngón tay chạm nó một cách nhẹ nhàng, và bề mặt nó vỡ vụn, để lại một dấu tròn trong hình dáng của đầu ngón tay cậu. Cậu tóm lấy nó và bóp nó hết sức có thể; trái cây rã ra thành bụi xám chảy qua giữa những ngón tay của cậu. Trong thời gian, Toto nghĩ, đó là tất cả những thứ còn lại của nơi này. Bụi.

Khi Toto hít một hơi rùng mình khác, cậu nhận thấy điều gì đó – một đôi mắt gần nền nhà ở bên kia căn phòng. Chúng đang nhìn theo hướng của cậu. Dần dần, cậu nhận ra được hình dáng của một con người mảnh khảnh, với mái tóc dài của một người phụ nữ, nằm nghiêng. Cô có những đặc điểm xinh đẹp và nằm với tai phải chạm đất. Vai của cô uốn cong, và hai chân cô khụy xuống chỗ đầu gối, như thể cô đang ngồi co rúm trên một chiếc ghế. Thậm chí trong dạng đá, những đường nét mềm mại của hình dáng của cô, giống như những cành của một cây liễu, rất xinh đẹp.

Đôi mắt cô mở to trong cái nhìn chằm chằm bằng đá. Cô có vẻ như đang cười với Toto. Có lẽ cô ấy là chị hay mẹ của ai đó. Cậu tự hỏi những lời cuối cùng của cô là gì – cô đã nghĩ gì khi mình chết.

“Tôi xin lỗi,” Toto thì thầm, lấy hai tay ôm mặt. Cậu bắt đầu khóc. Mình không bao giờ nên đến đây. Mình không nên đặt chân vào nơi này. Mình thật là ngu ngốc.

Bây giờ cậu khóc nức nở, không thể kiềm nén bản thân lâu hơn, và đôi vai cậu nặng trĩu. Chuyển động hẳn đã làm náo động bức tường phía sau cậu, để cậu nghe thấy một tiếng ồn lớn và âm thanh của thứ gì đó vụn nát. Toto nhảy lên và nhìn thấy rằng một thanh giữ những cánh cửa chớp cửa sổ mở ở bên ngoài đã rơi xuống và đổ sụp thành bụi.

Bây giờ trên đầu gối của mình, Toto bò khỏi cửa sổ. Cậu thấy gương mặt bay trên bầu trời, kéo theo tiếng ồn. Dạ dày Toto cuộn lại.

Bà ta sẽ tìm thấy mình!

Không còn lối thoát ngoài kia. Cậu cân nhắc việc di chuyển vào một phòng khác. Cậu có thể thấy một cánh cửa, nhưng một cái tủ lớn đã rơi xuống trước nó, và cậu không không nghĩ cậu có thể kịp leo qua nó. Cậu nhìn quanh để tìm bất cứ lối thoát khác.

Toto nhận ra một khe hở trên một bức tường khác. Cậu di chuyển, nhanh như một con thỏ rừng, nhảy bổ vào khe hở và sau đó ngã chúi đầu. Khi cậu bắt đầu ngã sụp xuống, cậu nhận ra cậu đang trên một chiếc cầu thang dẫn đến một căn hầm.

Ở dưới đáy, đầu cậu đập vào một bức tường, làm sao bay bay trước mắt cậu, và cậu nghe thấy một tiếng ồn rơi vỡ đáng kinh ngạc từ phía trên. Một lúc sau đó, ánh sáng tiến vào qua lối cửa ở trên đầu cầu thang tỏa sáng lờ mờ.

Toto ngồi dậy và nhìn xung quanh trong ánh sáng yếu ớt. Nơi mà cậu đã lăn qua hầm, mọi thứ vỡ tan, giống như quả trái cây trên lầu.

Mình bị bẫy…

Toto nhìn lên tia nắng mỏng chiếu sáng qua một cái lỗ trong đống gạch vụn ở trên. Nó trông như những mẩu của ngôi nhà đã rơi xuống bậc thứ ba của cầu thang. Cậu tự hỏi liệu cậu có thể dùng tay để lau nó đi.

Nếu mình đi lên đó, con quái vật đó sẽ đang đợi mình.

Toto xoay lại về bóng tối của tầng hầm. Không khí lạnh và mùi bụi giống như ở trên. Nó có vẻ rộng đối với một căn phòng dưới mặt đất. Có lẽ điều đó có nghĩa là một lối thoát khác.

Toto bắt đầu bò theo nền nhà, tìm kiếm. Hai tay cậu chỉ chạm tảng đá lạnh dưới cậu. Cậu mò mẫm về phía phải và tìm thấy một bức tường khác. Cậu đâm vào nó với những ngón tay một lúc, sau đó dừng lại.

Chờ đã, đó không phải là một bức tường. Nó là một phần của đồ nội thất. Nó bị chia thành từng phần – và có gì đó ở bên trong.

Trong bóng tối, gương mặt Toto mang lên một biểu hiện nghiêm túc, trưởng thành – kiểu mà cậu chưa bao giờ thể hiện trước bất cứ ai trước đây, thậm chí không cả Ico. Cậu bắt đầu chăm chú thăm dò lỗ hổng với những ngón tay của mình, cảm thấy những hình dáng của các vật thể, gõ nhẹ chúng với ngón tay mình. Cậu bọc những đầu ngón tay quanh một vật.

Nó di chuyển và rớt vào tay Toto. Cậu cẩn thận nhặt nó lên và mang nó ra ánh sáng ở dưới chân cầu thang.

Đó là một cuốn sách. Cậu đã tìm thấy một kệ sách.

Dĩ nhiên cuốn sách là đá. Cậu không thể mở nó ra, và ngón tay cậu để lại những vết lõm nhỏ trên bìa. Trong ánh sáng mờ mờ thật khó để nhận ra con chữ, nhưng cậu có thể thấy đủ để nói rằng chúng được viết bằng những ký tự lạ lẫm.

Toto được gợi nhớ về những kệ sách ở trong nhà trưởng lão. Cậu và Ico đã từng bị khiển trách khi họ lẻn vào và xem. Trong ngôi nhà đó, mỗi phần của bức tường, trừ cánh cửa ra, được phủ kín bởi sách. Cuốn sách đá cậu nắm trong tay giờ trông rất giống những cuốn trong phòng đọc của trưởng lão.

Có lẽ nơi này cũng là một phòng đọc? Cậu tự hỏi liệu chủ nhân của ngôi nhà này từng là một người quan trọng giống trưởng lão. Một học giả của những trí tuệ cổ xưa. Toto cố gắng cẩn thận, tuy nhiên ngay cả nắm tay bình tĩnh của cậu trên cuốn sách làm nó vỡ và nát vụn. Cậu đặt nó nhẹ nhàng trên nền nhà và tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình, quét qua mặt đất bằng hai tay. Tiến về cuối căn phòng nó quá tối đến nỗi cậu không thể thấy đầu mũi của chính mình. Tuy nhiên, cậu có thể khám phá rằng ba trong số những bức tường ở đây là kệ sách, tất cả được lấp đầy tràn.

Bằng cách nào đó, nó làm cậu thoải mái. Trưởng lão luôn nói rằng chúng nên đọc. Học tập, ông thường nói với họ. Kiến thức làm một người đàn ông mạnh mẽ. Toto chưa bao giờ thực sự lắng nghe. Tất cả những gì thợ săn cần là một con mắt sắc sảo và một bàn tay kiên định. Cậu có thể để lại việc học tập cho những người chậm chân.

Tuy nhiên, trong thành phố huyền bí này, đang ẩn giấu từ điều gì đó còn kinh khủng hơn bóng tối quanh cậu, hạt giống nhỏ bé của việc tôn trọng kiến thức đó đã được ươm mần bên trong cậu khuấy động và thì thầm với cậu bằng một giọng nhỏ.

Nơi này an toàn.

Nơi này được bảo vệ.

Hoặc, Toto nghĩ, có lẽ mình phát điên và mình đang nghe những điều này.

Cậu đang đứng trong một pháo đài sách – một pháo đài không có lối thoát nào khác ngoài những bậc cầu thang kia.

Không có gì để làm với nó ngoài tìm một lối lên và thoát ra. Nếu cậu đợi quá lâu, mặt trời sẽ lặn và cậu sẽ bị để lại để đối phó trong bóng tối thăm thẳm.

Chờ đã –

Có lẽ tốt hơn để cậu di chuyển gạch vụn và đi lên lầu sau khi mặt trời lặn. Nếu gương mặt không thể thấy cậu, làm sao nó có thể tìm cậu? Một khi bóng tối buông xuống trên thành phố, sẽ có rất nhiều nơi Toto có thể trốn.

Mình là một thợ săn, Toto nghĩ một cách giận dữ, đặt một nắm tay lên ngực mình. Cậu có thể chạy trong đêm. Cậu sẽ không lạc đường. Cậu chỉ cần nhìn lên những ngôi sao và phán đoán độ cao của mặt trăng và cậu sẽ có thể tìm đường ra khỏi thành phố và trở về nhà.

Sẽ khó khăn vì không có Mũi Tên Gió.

Toto rít răng và giữ lại lo lắng cậu có thể cảm thấy đang lớn lên bên trong mình. Sẽ quá dễ để chết đuối trong sự tự hối tiếc. Nhưng điều đó không thể nào được, cậu nghĩ. Không khóc lóc nữa. Mình phải về nhà.

Được! Quên nơi cậu ở trong một lúc, Toto đứng thẳng dậy. Khi cậu làm thế, khuỷ tay áo trái của cậu đập phải thứ gì đó mạnh đến nỗi cậu thở hổn hển đau đớn. Bất kể cái gì cậu đã đập phải đổ sụp xuống với một tiếng thịch – có lẽ, một mẩu nhỏ đồ nội thất cậu không chú ý.

Toto cảm thấy thứ gì đó di chuyển qua không khí, và cậu nhảy lùi lại đúng lúc. Thứ gì đó lớn hơn rất nhiều bất kể cái gì khuỷ tay của cậu chỉ chạm phải đột ngột đổ ầm cạnh tai cậu mà đổ sụp xuống nền nhà với một âm thanh đổ vỡ phản lại.

Toto phải che miệng và mũi lại khỏi bụi. Cậu đoán dù cho thứ nhỏ bé nào cậu làm náo động thì đã va lại vào một trong những kệ sách và làm toàn bộ mọi thứ đổ xuống.

Sau khi đợi bụi lắng xuống, cậu bắt đầu cảm nhận xung quanh với hai tay mình, nhanh chóng tìm ra một núi sách vỡ tan. Thứ gì đó sáng mờ mờ giữa những mảnh vỡ.

Đầu tiên, cậu nghi ngờ đôi mắt mình. Cậu không thể bắt được ánh sáng từ trên cầu thang; phần này của nền nhà tối đen, điều này có nghĩa là thứ gì đó ở đây đang tự mình tỏa sáng. Nó có một tia sáng yếu ớt nhợt nhạt, xinh đẹp, giống như Ngôi Sao của Thợ săn đó, có thể thấy được ngay cả trong những đêm đầy mây.

Toto cảm nhận qua từng chồng sách bằng cả hai tay, nhanh chóng lấy được vật sáng lập lòe. Đó là một cuốn sách, không phải sách đá, mà là sách giấy. Nó có cảm giác cũ và bị phong hóa, và cậu không cảm nhận sai lầm về nó trên đôi tay mình.

Toto nhanh chóng di chuyển tới chỗ ánh sáng và bắt đầu kiểm tra thứ tìm thấy của cậu. Cuốn sách mỏng, với một tấm bìa trắng. Thậm chí khi cầm trực tiếp dưới ánh sáng đến từ cầu thang, cuốn sách rõ ràng tự tỏa ra ánh sáng của nó.

Một cách cẩn thận, cậu phủi lớp bụi trên bìa của nó. Ánh sáng của cuốn sách sáng lên. Năm từ được viết trên mặt trước với kiểu chữ Toto chưa bao giờ biết, nhưng cậu nhận ra nó có cùng kiểu chữ dùng trong những cuốn sách cổ ở trong làng.

Trưởng lão có thể đọc cuốn sách này.

Hơn cả nội dung của nó, Toto tự hỏi làm sao cuốn sách này – một cuốn sách nhỏ – đã xoay sở tránh được lời nguyền khủng khiếp mà Lâu đài trong Màn sương đã đặt lên thành phố này. Và tại sao nó lại tỏa ra thứ ánh sáng trắng thuần khiết như vậy?

Bất kể cuốn sách là gì, nó hẳn thực sự rất mạnh mẽ để đứng vững với cơn thịnh nộ của lâu đài. Có lẽ, Toto nghĩ, nó cũng có thể cứu mình.

Toto kiểm tra lớp đá vụn phủ trên bậc cầu thang, sau đó bắt đầu làm việc, nhặt lên một mẩu một lần, di chuyển cẩn thận hết sức có thể để không tạo một âm thanh. Trước khi cậu di chuyển đủ để đi qua, mặt trời đã lặn. Tuy nhiên, Toto duy trì cúi mình ở dưới chân cầu thang, kiên nhẫn chờ đợi. Đến đây, màn đêm, cậu nghĩ. Mặt trăng, làm ơn đừng xuất hiện. Treo bóng tối giống như một tấm màn trên đường đi của mình và để mình ra khỏi đây sống sót!

Cậu ngủ lơ mơ trong khi chờ đợi, ôm cuốn sách tỏa sáng vào ngực với cả hai tay, giống như một chiến binh ôm cung tên của mình hoặc giáo trước trận chiến, gần đến nỗi nó gần như trở thành một phần của cơ thể cậu.

Khi tất cả đã rơi vào bóng tối của màn đêm, Toto leo lên các bậc thang. Cuốn sách tò mò trong hai cánh tay cậu tỏa sáng, trao cho cậu lòng dũng cảm và thắp sáng mặt đất dưới chân cậu. Cậu nhận thấy cậu có thể làm ánh sáng ngừng một cách đơn giản bằng việc đặt bàn tay cậu che đi bìa của nó. Điều đó sẽ giữ cậu an toàn khỏi đôi mắt cảnh giác từ gương mặt trên bầu trời.

Toto bắt đầu chạy qua những tảng đá đang ngủ của thành phố. Cậu không bị lạc. Tuy cậu khiếp đảm, nhưng bản năng thợ săn của cậu không bỏ rơi cậu lúc này.

Cậu đến chỗ Mũi Tên Gió, và trong một khoảnh khắc, nước mắt dâng lên trong đôi mắt cậu, và cậu dừng lại. Toto vuốt ve cái bờm cứng ngắc của con ngựa bằng một tay và ôm lấy lưng nó. Tôi xin lỗi. Tôi không bao giờ nên mang cậu đến đây. Và bây giờ tôi phải để cậu ở đây một mình.

“Nhưng tôi sẽ quay lại vì cậu ngày nào đó, tôi hứa.”

Với lời thề thì thầm đó, Toto tiến đến cổng thành phố.

Cậu thoát khỏi thành phố bị nguyền rủa. Toto chạy xuống chân Núi Cấm mà không dừng lại. Hơi thở của cậu dữ dội, ngực cậu đau, và những cơ bắp của cậu gào thét với sự kiệt sức, nhưng cậu không nghỉ ngơi. Nếu cậu không chạy bây giờ, cậu sẽ quá trễ.

Trong cánh tay của Toto, cuốn sách phát sáng.

Khi cậu bắt đầu trèo, mặt trăng để lộ gương mặt nó ở xa bên khu rừng. Như thể nó đã đợi cho cậu tìm được chỗ ấn náu trong rừng cây.

Dưới ánh trăng, cuốn sách thậm chí tỏa sáng rực rỡ hơn. Dường như đối với Toto điều đó, bằng vài ý nghĩa nào đó ngoài tầm hiểu biết của cậu, ánh sáng mặt trăng và ánh sáng của cuốn sách đang mỉm cười với nhau.

Chỉ còn một chút nữa là đến khe núi. Thậm chí những thợ săn giỏi nhất của làng không thể chạy như thế. Nhưng Toto chạy và chạy nhanh hơn, cứ như là đôi chân cậu bị bỏ bùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.