Ico, Lâu đài trong Màn sương

Chương 2-8



Mặc dù bên trong của lâu đài là một mê cung, ngoài đây không có gì ngăn cản được họ. Có lẽ đó là khoảng cách giữa đôi mắt cậu và mặt trời cùng bầu trời bên trên khiến cậu cảm thấy tự do. Ở đây, những bức tường cao xung quanh vườn chặn gió rít liên miên trong các hành lang của những ngọn tháp và qua những ban công cao.

Họ đi tắt qua sân cỏ, đi qua dưới một cây cầu đi bộ nhỏ. Cũng có một cây cầu kéo ở đây, nhưng không mất nhiều thời gian để Ico tìm được cách hạ thấp nó, và họ đi qua không khó khăn gì. Một lát sau, họ đến một kênh nước sâu, hai người họ đứng trên đó, tạo thành những cái bóng của họ ở trên kênh. Nước ở một khoảng cách khá xa dưới họ và quá tối để Ico nhận ra hình phản chiếu của họ một cách rõ ràng. Tuy nhiên, cậu có thể thấy những hình bóng mà họ tạo nên trên mặt nước, điều này bằng cách nào đó làm cậu an tâm. Nếu cô gái có một hình phản chiếu, vậy là cô ấy không phải là một linh hồn hay một con ma.

Một ống dẫn bằng đồng thau dày chạy theo bức tường bên trên kênh. Ống dẫn leo lên mặt của những bức tường – thứ mà quá cao để Ico đo được – xoắn lại và cong xuống trước khi biến mất vào lâu đài. Trưởng lão đã dạy với cậu rằng người ta có những ống dẫn như vậy ở thủ đô để mang nước đến trung tâm thị trấn, vì thế người ta sẽ không phải đào giếng hay đi lấy nước từ sông. Cậu đã thấy rất nhiều ống dẫn khi những người lính gác chèo thuyền chở cậu qua cái vịnh nhỏ khi cầu đầu tiên cậu đến lâu đài, và vì vậy hẳn có rất nhiều ống dẫn chạy theo những bức tường này vì sự thuận tiện của những người sống ở đây – nhưng điều gì khiến tất cả họ đều bỏ chạy cả? Tuy nhiên nó từng hoạt động, không có vẻ như bây giờ nó đang hoạt động và có lẽ đã không hoạt động suốt một thời gian.

Nó làm cậu thất vọng vì biết quá ít về lâu đài. Những điều kỳ diệu cậu thấy ở đây có thể đã cũ rích trong những đền thờ của thủ đô, nhưng cậu không có cách nào biết được. Cậu tự hỏi liệu cậu có bao giờ có cơ hội để tìm ra không. Họ trở lại giữa sân. Ánh sáng mặt trời chiếu sáng trên bãi cỏ, và nó đủ nóng để khiến Ico đổ mồi hôi. Phía trước họ, cầu thang dẫn đến một cánh cửa tò vò bằng đá nặng nề.

“Chỉ một chút nữa,” cậu nói với cô gái, sau đó nhanh chóng, kéo cô theo. Cậu không muốn bị bắt trong một nơi rộng lớn như thế này bị vây quanh bởi những sinh vật bóng tối đó.

Mồ hôi nhỏ giọt từ trán cậu, nhưng cậu ngẫm nghĩ thật lạ lùng làm sao khi từ lúc cậu gặp cô gái, cậu không còn cảm thấy đói cũng không mệt nữa. Bình thường cậu sẽ không bao giờ có thể chạy xa như vậy mà không ngừng lại.

Cả hai chạy đến cánh cửa tò vò, khi Ico thấy điều mà cậu đã mong đợi tìm thấy – một nơi trong lâu đài cậu đã thấy trước khi tiến vào những bức tường của nó. Họ ở cổng trước. Những cánh cửa của nó vẫn mở rộng, chỉ ra về phía biển.

“Chúng ta làm được rồi!” Ico gần như reo mừng. Cậu chỉ về cánh cổng. “Bây giờ chúng ta có thể ra khỏi đây!”

Cậu cảm thấy choáng váng với sự khuây khỏa. Không thể đứng vững, cậu nắm hai tay cô gái và nhảy lên vì vui mừng.

Thứ duy nhất giữa họ và cánh cổng to lớn kia là một đoạn đường dài, rộng như bản thân cánh cổng, được phủ bởi cỏ mềm. Đá cuội đã được rải xuống giữa lối đi, và những đôi đuốc cao đứng giống như những lính gác đứng mỗi bên. Những ngọn đuốc trở nên vô dụng dưới mặt trời, nhưng ngay cả thế chúng dường như đón chào cậu, vẫy như duỗi hai cánh tay ra, chỉ cho cậu lối ra.

“Đi thôi!”

Nắm tay cô gái kéo đi, cậu chạy. Chạy. Chạy! Tâm trí Ico đã ở trước cậu rồi, lơ lủng đâu đó gần cánh cổng. Bây giờ cậu sẽ không để bất cứ điều gì ngáng đường họ. Cánh cổng rộng đến nỗi ngay cả khi cậu chạy, cậu cũng không cảm thấy mình đến gần hơn chút nào. Nó giống như đuổi theo mặt trăng. Không, mình sẽ đến đó. Mỗi bước đang đưa mình lại gần hơn để trốn thoát. Gần hơn đến tự do.

Cánh cổng dựng đứng trước họ. Cậu tự hỏi loại đá nào được dùng để xây dựng một không trình khổng lồ như thế. Từ khoảng cách này, cậu không thể thấy bất cứ đường phân giới nào mà người ta có thể mong chờ vào thứ gì đó quá rộng lớn.

Phía trên bản lề mỗi cánh cổng có những quả cầu tròn lớn, yên lặng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Cậu nhớ đã bắt được một cái nhìn lướt qua của một trong số chúng từ con thuyền trên đường cậu vào, phản chiếu ánh sáng mặt trời lên cậu.

Ngay sau đó, cô gái kêu một tiếng kinh hãi. Tay họ bị tách mạnh ra.

Cô gái đã ngã trên đá cuội, đổ nhào tới chân của một trong những bệ đuốc. Ico đang di chuyển quá nhanh đến nỗi cậu ngã về phía trước, vấp phải chính chân mình. Khi cậu đứng dậy, cậu đóng băng với điều cậu thấy. Vẫn đang la hét, cô gái đang cào mặt và cơ thể mình, hai chân cô quằn quại đau đớn.

“Gì vậy? Có chuyện gì?” cậu hỏi, lê bước về phía cô nhưng không thể chạm vào cô. Cô quằn quại và xoay như thể đang cháy. Thứ gì đó không thấy được đang tấn công cô, những móng vuốt vô hình cào xé người cô. Ico chạy quanh, tìm kiếm nhiều sinh vật bóng tối hơn. Nhưng không có gì trong sân ngoài mặt trời và bãi cỏ.

Họ đã đi được một nửa đường đến cổng chính. Nếu họ đứng dậy và chạy, họ sẽ nhanh chóng ở đó. Có vị muối trong gió. Chỉ xa hơn một chút và họ sẽ có thể nghe thấy những ngọn sóng.

Ico cảm thấy gió trên má mình – không phải cơn gió nhẹ thổi vào từ biển, mà là cơn gió lạnh lẽo, mạnh đổ xô xuống từ Lâu đài trong Màn sương.

Ico nhướng mắt và thấy thứ gì đó tụ tập trong không trung bên trên cô gái. Đó là gió – cậu có thể thấy nó. Nó kết hợp với nhau thành những sợi dây, những roi da nhỏ tạo thành trong không khí mỏng, sau đó bện lại. Vô số những lưỡi chớp lóe lên mà không có âm thanh trong bóng tối tập trung của đám mây.

Riêng rẽ, những sợi dây không có hình dáng hay màu sắc, nhưng khi chúng ùa lại cùng nhau, chúng tạo thành một hình dáng ở trên bầu trời kia – một tập hợp của những hạt bụi đen hấp thụ ánh sáng, trở nên mạnh hơn khi chúng kết hợp lại, tỏa ra một thứ rực rỡ ngược lại của ánh sáng.

Vẫn quỳ trên đầu gối, Ico ôm lấy bản thân. Sau đó hai tay cậu rơi xuống mặt đất và miệng cậu há hốc khi cậu thấy hình dáng kết hợp lại phía trên cô gái. Không phải là một sinh vật khói xuất hiện ở đó. Mặc dù nó mang hình dáng giống chúng rất nhiều, hình dáng của nó giống con người hơn nhiều bất cứ sinh vật nào cậu đã thấy trong lâu đài.

Một người phụ nữ. Bà ta mặc một chiếc áo dài bay dập dờn quanh người, với đường thêu thanh nhã trên tay áo và viền. Mặt bà ta nhỏ và hốc hác, với đôi má trũng và cái cằm nhọn. Da bà ta trắng hếu, những đường nét của bà ta tỏa ra cùng ánh sáng mờ mờ như đôi mắt của những sinh vật bóng tối. Nhưng không giống những sinh vật, đôi mắt người phụ nữ này là những hố đen. Mặc dù bà ta không có con ngươi, Ico có thể nói là bà ta đang nhìn thẳng vào cậu. Bà ta dang hai cánh tay ra như một con chim ưng đang nhào xuống, ống tay áo của bà dâng lên cuồn cuộn.

Đây cũng chính là người phụ nữ mặc đồ đen Ico đã thấy đang cầu nguyện trước những bức tượng trong cảnh mộng của mình.

Tiếng ngân vang của một cái chuông đến từ đâu đó trong Lâu đài trong Màn sương. Tiếng chuông kêu chậm và trầm, và với dấu hiệu của nó, những cánh cửa khổng lồ của cánh cổng phía sau Ico bắt đầu đóng lại, cắt ngang gió biển. Cô gái vẫn nằm trên mặt đất, bất tỉnh. Ico thở hổn hển và cố gắng tóm lấy cô. Đứng dậy! Chúng ta phải đi! Cánh cổng đang đóng lại –

Sau đó, trôi lơ lửng trên họ, những đợt sóng của màn sương đen cuốn qua chân bà, người phụ nữ mặc đồ đen nói. “Ngươi là ai?” bà ta hỏi, giọng bà ta xoắn và uốn qua không khí như thể là bản thân giọng nói của bà ta được tạo từ khói. “Ngươi đang làm gì ở đây?” Âm thanh của giọng bà ta vang lên và rơi xuống, giống như một cuộc trò chuyện nghe được từ bên ngoài một bức tường.

Ico giữ cánh tay mình qua người cô gái, che chở cho cô. Cậu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ đen, hơi thở của cậu hổn hển qua cái miệng mở của cậu. Cậu không thể nhìn đi. Cậu không thể di chuyển.

Mình không nên trả lời bà ta. Trưởng lão, Oneh, và mỗi câu chuyện đáng sợ nào cậu từng được nghe đều bảo bạn rằng nếu bạn có bao giờ gặp một con quỷ trong rừng, thậm chí nếu nó gọi tên bạn, bạn cũng không được trả lời. Trả lời, và nó sẽ có linh hồn của bạn. Thay vào đó, bạn phải nhắm mắt lại và tự nói với bản thân rằng những điều bạn thấy không tồn tại. Đóng cửa trái tim bạn với nó, không thì con quỷ sẽ đánh cắp đường vào nó.

“Ta thấy đôi sừng bẩn thỉu của ngươi, nhóc. Ngươi là một Vật tế. Một Vật tế đang làm gì khi rời khỏi cỗ quan tài đá của mình, đi thẳng ra đây?” Ngay cả khi cậu nhắm mắt lại và ấn hai tay trên tai mình, giọng của người phụ nữ cũng không biến mất.

Cậu mở mắt ra lại, và chúng bắt gặp cái nhìn chằm chằm màu đen của người phụ nữ, hai cái hốc đen giống như những đầm lầy không dò được. Ico run rẩy và bò lùi lại. Tay phải cậu theo phản xạ sờ đến tấm Phù hiệu trên ngực cậu.

Đôi mắt người phụ nữ, những vết sẹo đen trên gương mặt trắng toát của bà ta, nhíu lại. “Thứ này là gì đấy?”

Chuông vang lên, âm thanh của nó dội lại qua sân. Những cánh cổng giờ đã đóng được một nửa. Những cái bóng của chúng trải dài hoàn toàn đến chỗ Ico và cô gái nằm trên mặt đất.

“Ta hiểu rồi,” người phụ nữ nói, gật đầu. “Ngươi là một Vật tế đặc biệt may mắn. Hãy cảm ơn vận may của ngươi và rời khỏi lâu đài của ta. Ta đã tha mạng cho ngươi một lần. Đi đi trước khi ta thay đổi trái tim.”

Lâu đài của ta – người phụ nữ này là chủ nhân của lâu đài ư?

“A-ai? –” Ico lắp bắp, cố gắng để dứng dậy. Sau đó cậu đứng lên trước mặt người phụ nữ. “Bà là chủ nhân ở đây ư?” cậu hỏi, quên đi những lời cảnh báo lúc đó.

“Phải. Ta là chủ nhân của Lâu đài trong Màn sương. Ta là nữ hoàng của tất cả những kẻ sống trong bóng của nó.”

Người phụ nữ di chuyển tay phải của bà ta, nâng một ngón tay và chỉ thẳng vào mũi Ico. Mặc dù điều cậu cảm nhận bây giờ rất khác, bằng cách nào đó cử chỉ đó nhắc cậu nhớ về cách mà cô gái đã chỉ vào cậu khi lần đầu tiên cô bước khỏi cái lồng.

Nữ hoàng của lâu đài gầy kinh khủng, thậm chí xuống cả những ngón tay của bà. Bà ta không chỉ già – bà ta gần như một bộ xương. Chiếc móng tay nhọn trên ngón tay đưa ra của bà ta lóe sáng như một mẩu đá vỏ chai.

“Vật tế. Cuộc sống của ngươi trong tay ta. Nếu ngươi không muốn phải chịu đựng số phận như những người bạn của ngươi, hãy rời đi. Ngay.”

Nỗi sợ của cậu trộn lẫn với quyết tâm của cậu, và trái tim cậu chạy đua. Cậu chạy đến bên cô gái và cố gắng bế cô ấy trên tay mình.

“Bỏ tay ngươi khỏi con bé!” nữ hoàng nói, giọng bà ta chém vào không khí. Một cơn gió sắc, lạnh lẽo đập vào cổ Ico như một lưỡi kiếm.

“Con bé không phải để ngươi chạm vào, Vật tế. Ngươi có biết con bé này là ai không?”

Tôi muốn biết.

Cậu rùng mình và nhìn lên nữ hoàng. Cậu muốn nghe có vẻ thách thức, nhưng giọng cậu run run một cách đáng thương. “Cô ấy là ai không quan trọng! Cô ấy bị giam giữ lại ở đây. Cô ấy là một Vật tế, giống tôi! Tôi sẽ mang cô ấy đi với mình!”

Cái cằm nhọn của nữ hoàng nâng lên và gương mặt bà ta méo mó. Hai chân Ico đông cứng dưới cậu. Nữ hoàng bắt đầu cười.

Cô gái cử động, đặt hai cánh tay dưới cô và ngồi dậy nửa người để nhìn lên nữ hoàng. Cô trông như cô sắp sửa khóc.

Ico bước đến bên cạnh, quỳ xuống bên cô gái. Cậu đặt tay lên vai cô và có thể cảm nhận sự run rẩy của cô. Cô gái bị chết khiếp bởi cái nhìn của nữ hoàng.

Nữ hoàng cảm thấy bà đang bị quan sát, và tiếng cười của bà ta nhạt đi khi bà ta nhìn xuống cô gái. Mặc dù cô vẫn nửa nằm trên mặt đất, Ico cảm thấy sự lùi lại của cô trước cái nhìn chằm chằm của nữ hoàng.

Nữ hoàng bây giờ nói còn chậm hơn, dệt những lời của bà khi bà ta gọi cô gái. “Yorda,” bà nói, “Yorda thân yêu của ta.”

Lần này, Ico do dự. Bàn tay cậu căng ra trên vai cô gái và cậu nhìn nữ hoàng. Bà ta giờ chỉ nhìn chằm chằm cô gái. Khi cô xúc động bởi nữ hoàng, nữ hoàng cũng không rời mắt khỏi cô. Đôi mắt họ gặp nhau.

“Con có nghe thấy đứa trẻ trân tráo này đã nói gì không? Nó đã gọi con là một Vật tế! Thật thô lỗ khủng khiếp. Nó không biết rằng con là con gái yêu thương của ta ư?”

Ico cảm thấy sức mạnh rời bỏ đôi chân cậu. Hai cánh tay cậu buông xuống mặt đất.

Yorda không trả lời nhưng thay vào đó cúi mặt xuống đất như thể cô ấy có thể thoát khỏi đôi mắt của nữ hoàng. Cô đưa tay lên miệng. Ngay cả những ngón tay của cô cũng run rẩy.

“Điều đó không thể đúng,” Ico nói lắp bắp. “Không đời nào cô ấy lại là con gái bà!”

“Ồ?” Nữ hoàng nhìn cậu, mỉm cười. “Ngươi nghi ngờ lời của ta? Ngươi ngu ngốc như sự cứng đầu của mình!”

Ico nhanh chóng đứng dậy và xông tới chỗ nữ hoàng. Cười lớn, bà ta vẫy bàn tay xương xẩu vào cậu – cử chỉ nhẹ nhất của bà ta đủ để làm cậu ngã nhào lên đá.

“Ngươi nên biết vị trí của mình, Vật tế - và nó ở xa, xa khỏi ta.” Nụ cười của nữ hoàng nhạt đi và đôi mắt bà ta phát sáng như ngọn lửa đen trong quanh cảnh mặt trăng nhợt nhạt của gương mặt bà ta. “Ta nên giết ngươi chỉ vì việc dẫn con bé đi quanh lâu đài!”

Ico đứng trên đôi chân lảo đảo. “Nếu cô ấy thực sự là con gái bà, tại sao bà lại giam cầm cô ấy trong lồng? Điều đó thật vô lý!”

Cái cằm nhọn của nữ hoàng nâng lên và bà ta lại cười – một tiếng cười ngắn, như tiếng sủa của một con chó. “Tên Vật tế hèn hạ dám khiển trách ta! Ta chọn làm gì với con gái ta không phải là mối quan tâm của ngươi.”

Ico lại xông đến chỗ bà ta. Nữ hoàng giơ một móng tay giống móng vuốt lên, nhưng Yorda bước vào giữa họ. Không một lời, Yorda dang hai cánh tay ra trước Ico, giữ cậu lại. Ico nhìn vào đôi mắt cô và cô lắc đầu, cầu xin cậu.

Đôi mắt nữ hoàng nhíu lại. “Hãy nhìn điều đó xem. Dường như Yorda thương hại ngươi.” Bà ta có vẻ sửng sốt nhiều hơn là buồn phiền. “May mắn của ngươi được gấp đôi, Vật tế thấp hèn. Ta sẽ tha mạng cho ngươi một lần thứ hai, vì lợi ích của Yorda. Bây giờ hãy rời đi. Tuy nhiên ta sẽ không chịu đựng được để ngươi rời đi bằng cổng chính qua nơi mà người từng bước vào trong vinh quang, được vây quanh bởi những tiếng reo hò và ngưỡng mộ của người dân của ta.”

Gần như như thể chúng đang đợi cho những lời đó, cánh cổng khổng lồ đóng lại hoàn toàn, làm rung mặt đất với tiếng ồn. Ánh sáng đang tuông qua bị chặt phăng đi, ném toàn bộ cái sân vào bóng tối.

Tiếng ngân vang của cái chuông dừng lại.

“Ta chắc chắn một loài bò sát trong đất như ngươi sẽ không gặp khó khăn gì để tìm một lối thoát thích hợp. Luồn lách từ một vết nứt trong bức tường nếu ngươi phải, tên sâu bọ khốn khổ. Hoặc có lẽ ngươi sẽ thích dùng móng vuốt của mình đào vào lòng đất hơn và thoát qua một đường hầm do chính ngươi tạo ra chăng? Nhưng ngươi sẽ tìm được một cách, và ngươi sẽ rời đi.”

Mặc dù không có gió, tấm Phù hiệu của Ico vẫn chuyển động. Nữ hoàng cau mày, đôi mắt bà ta lóe lên. Ico hồi tưởng lại nữ hoàng cau mày trước đó khi cậu chạm vào tấm Phù hiệu của mình – như là bà ta thấy nó khó chịu.

Cậu bắt đầu di về phía nữ hoàng, đặt tay mình trực tiếp lên tấm Phù hiệu và tập trung toàn bộ suy nghĩ của cậu lên nó. Được bọc trong chiếc áo choàng của bóng đen cuộn xoáy, nữ hoàng nhìn chằm chằm xuống cậu. Ico nhìn chằm chằm lại.

“Nếu bà thực sự là chủ nhân của tòa lâu đài này, vậy thì những Vật tế được hiến tế cho bà, đúng chứ? Tại sao? Tất cả những điều đó để làm gì?” Ico hỏi nhanh, đôi chân cậu vững trãi. “Những sinh vật khói đen trong lâu đài đó – chúng cũng là những Vật tế, phải không? Bà đã biến chúng những những thứ như thế với phép thuật của bà. Bà chẳng phải là một nữ hoàng gì cả. Nữ hoàng là những người tốt, quý phái với trái tim nhân từ. Họ không bắt những người vô tội hiến tế con cái của họ. Bà là một kẻ dối trá. Bà là một mụ phù thủy!”

Càng nói, cậu càng trở nên giận dữ hơn, đến khi Ico gần như đang hét lên. Nữ hoàng vẫy tay như thể đập bay một con ruồi, và Ico ngã về phía sau. Lần này cậu thậm chí bay đi xa hơn, tạo một đường vòng cung qua không trung trước khi cậu tiếp đất bằng vai trên đá sỏi trước tiên. Máu dâng lên trên má cậu nơi nó đập vào mặt đất.

Ico cảm thấy choáng váng, và cậu đau khắp người. Cậu đang có vấn đề với việc hít thở, và những chấm trắng lấp đầy tầm nhìn của cậu.

“Rên rỉ đủ rồi đấy, sinh vật bé nhỏ,” nữ hoàng nói bằng giọng lạnh lùng, vang vọng. “Bây giờ, Yorda. Trở về lâu đài. Không phí thời gian với Vật tế này nữa. Con quên mất mình là ai rồi.”

Ico chớp mắt, nhưng tầm nhìn của cậu vẫn không rõ ràng. Cậu cố gắng tập trung vào nữ hoàng, vẫn lơ lửng trong không trung, và Yorda phía dưới bà, cúi người trên đám sỏi và co rúm trong sợ hãi.

“Đừng nghe bà ta, Yorda!”

Ico nghe thấy giọng nói của chính cậu có vẻ như nó đến với cậu từ một nơi rất xa. Lưỡi cậu không di chuyển theo cách mà cậu muốn nó làm. Cậu nghĩ cậu thấy nữ hoàng ra hiệu, và lần thứ ba cậu bay qua không trung, đập mạnh vào mặt đất khi cậu tiếp đất bên cạnh cô gái. Bà ta đang chơi đùa với mình. Ico cảm thấy như xương sườn cậu có thể gãy. Những vết cắt phủ lên đầu gối và khủy tay cậu.

Yorda ném người qua Ico, bảo vệ cậu với cơ thể mình. Cô nhìn lên nữ hoàng, lắc đầu, cầu xin.

“Tại sao con lại cho thấy sự khoan dung với kẻ hèn hạ thế?” nữ hoàng hỏi. “Lâu đài này một ngày nào đó sẽ là của con. Con là cơ thể của ta. Con sẽ thống trị Lâu đài trong Màn sương với trái tim ta, và đợi cho đến ngày khi chúng ta thống trị trong vinh quang một lần nữa. Đừng nói với ta con đã quên?”

Trong trạng thái nửa tỉnh táo của mình, Ico lờ mờ biết được Yorda đang khóc.

“Hoặc có lẽ con đã mệt mỏi vì phải chờ đợi? Tuy nhiên, con không thể chống lại số mệnh của con. Nghe cho kỹ đây, Yorda. Con và ta là một. Khi thời điểm đến, con sẽ nhận ra đây là một phước lành vĩ đại.”

Hình dáng của nữ hoàng bắt đầu mờ đi. Ico quyết định không phải thị lực của cậu hỏng, bà ta thực sự đang rời đi. “Vật tế,” bà ta gọi cậu. “Hãy rời đi ngay. Ngươi sẽ không có một cơ hội khác đâu. Và đừng tốn thời gian của ngươi với con gái ta. Con bé sống ở một thế giới khác xa với mấy thằng nhóc có sừng.”

Bộ váy đen của màn sương của nữ hoàng tiêu tan. Sau đó, trong một sự ngược lại của màn thể hiện đến uy nghi của mình, bà ta tan ra thành gió.

Ico nằm dài ra trên đường đá cuội. Yorda gần bên cậu, tay đặt trên những tảng đá, đang khóc. Đó là âm thanh duy nhất trong sân. Ico nhìn qua Yorda. Nước mắt cô rơi, tạo những đốm đen trên đá nhanh chóng khô đi và biến mất. Gần như như thể cái bóng được tạo ra bởi lâu đài từ chối chấp nhận nỗi buồn của cô.

Ico cố ngẩng đầu lên,và một cơn đau nhói chạy qua cổ cậu. Cậu kêu ăng ẳng, và Yorda quay sang nhìn cậu, những vệt trên mặt cô nơi nước mắt đã chảy.

Mắt họ gặp nhau. Nhìn Yorda khóc làm Ico cũng muốn khóc theo.

“Điều đó là thật ư?” cậu hỏi bằng một giọng yếu ớt.

Yorda lau nước mắt đi và không nói gì.

“Yorda… tên cậu là Yorda, đúng không?”

Bàn tay Yorda dừng lại, nửa che mặt cô. Cô gật đầu.

Ico đặt đầu lên trên đá. Cậu có thể cảm thấy sức mạnh đang rút khỏi cơ thể mình. “Vậy bà phù thủ, bà nữ hoàng… là mẹ cậu.”

Yorda lại gật đầu. Cuộn mình trên đá, cô xoay lưng lại với Ico.

“Vậy sau tất cả cậu không phải là một Vật tế,” cậu nói, với bản thân mình hơn là với cô. “Cậu biết,” Ico tiếp tục trong một tiếng thì thầm. “khi tôi nắm tay cậu, tôi thấy những thứ. Những cảnh mộng. Và nữ hoàng ở trong một trong số chúng. Tôi cũng đã thấy hiệp sĩ với một bên sừng gãy từ cây cầu cũ. Và ngay cả cậu, khi cậu còn nhỏ.”

Yorda không xoay mặt qua cậu, vì vậy Ico nói chuyện với lưng của cô. “Khi chúng ta ở trên chiếc xe đẩy, cậu ở đó với cha cậu.” Nghiến răng chống lại nỗi đau, cậu ngẩng đầu và cố gắng ngồi dậy. Cậu đau rất nhiều nơi khác nhau, cậu thậm chí không chắc chúng là những chỗ nào. Thậm chí mắt cậu trở nên nóng với nước mắt chực chờ trào ra.

“Cậu đang lái xe với ông ấy, chơi đùa. Dường như hai người các cậu rất thân thiết.”

Yorda đã ngừng khóc. Cô nhìn lên, tập trung vào thứ gì đó ở xa.

“Cha cậu đã đi đâu?” Ico hỏi. “Ông ấy chết rồi ư? Mẹ cậu nhốt cậu mọi lúc vậy à? Nói với tôi, Yorda. Chuyện gì đang xảy ra trong lâu đài này? Nó đã không luôn như vậy, phải không? Nó khác biệt trong những cảnh mộng. Điều gì đã xảy ra với Lâu đài trong Màn sương xinh đẹp nơi cậu từng chơi đùa?”

Yorda thì thầm điều gì đó, một từ ngắn. Mặc dù cậu nghe nó rõ ràng, Ico không hiểu.

Cô di chuyển hai chân, đến gần Ico hơn. Cô duỗi một cánh tay mảnh khảnh và chạm vào vết xướt trên má Ico. Cậu cảm thấy ấm áp. Nó dường như chảy từ những đầu ngón tay của Yorda sang cơ thể cậu, lấp đầy cậu.

Tấm Phù hiệu dệt trên chiếc áo tunic của cậu bắt đầu tỏa sáng từ bên trong. Đôi mắt Ico mở to.

Sự đau đớn trong cơ thể cậu đang biến mất.

Máu ngừng chảy từ những vết cắt và sướt trên da cậu và bắt đầu khô lại. Những vết thâm của cậu mờ đi. Những khớp xương của cậu, cứng lại với nỗi đau, cử động trơn tru trở lại.

Ico dang hai tay ra và nhìn xuống cơ thể đang lành lại của cậu. Tấm Phù hiệu đang tỏa sáng yếu ớt, giống như một con đom đóm vào một đêm mùa hè, rộn ràng từng bước với nhịp đập của trái tim Ico.

Khi vết xước cuối cùng biến mất, ánh sáng của tấm Phù hiệu mờ đi. Yorda bỏ những ngón tay của cô khỏi má Ico.

Ico nhìn chằm chằm vào mặt Yorda. Nó thật xinh đẹp. Cậu không dám thở vì sợ phá vỡ câu thần chú. Đôi mắt cô đang lấp lánh.

“Cảm ơn,” cậu nói.

Yorda bắt đầu mỉm cười, nhưng nụ cười của cô héo đi nửa chừng, và đôi môi cô rũ xuống hai bên khóe. Cô hạ đôi mắt xuống.

“Tôi nghĩ cậu có cùng sức mạnh như tấm Phù hiệu của tôi,” Ico nói. “Hoặc có lẽ cậu có sức mạnh để khiến tấm Phù hiệu của tôi hoạt động tốt hơn. Cậu biết trưởng lão đã nói gì không? Họ nói miễn là tôi có tấm Phù hiệu này, tôi sẽ không bao giờ thua lâu đài.”

Ico nắm tay Yorda trong tay mình. “Cậu đã không muốn bị nhốt trong một cái lồng, phải không? Cậu muốn rời nơi này, phải không? Bà ta nó bà ta đang tha mạng cho tôi, nhưng sự thật là bà ta không thể giết được tôi.”

Nó chỉ là một suy đoán, nhưng khi Ico nói điều đó cậu cảm thấy chắc chắn cậu đúng. Nếu nữ hoàng thực sự hùng mạnh như thế, bà ta sẽ không ngừng đe dọa cậu. Bà đã bẻ gãy cậu như một cành cây nhỏ ngay sau đó.

Lấp đầy với hy vọng, Ico nhìn vào đôi mắt Yorda. Cậu cảm thấy như cậu đang nhìn vào một chiếc đồng hồ cát, cố gắng để chọn qua những hạt cát sự thật nào đó được chôn vùi ở đó từ lâu. Cậu chưa tìm ra bất cứ điều gì, nhưng sự ấm áp của đôi tay Yorda trong tay cậu nói với cậu rằng cậu đang đến gần rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.