Edit: Thảo Linh
Beta: Ang Nguyễn, Gùa
Ôn Nhuận không hề biết rằng trong lòng đồng đội mình đã có thêm một biệt danh là người sành ăn.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho đàn lợn đồng thời đặc biệt chăm sóc cho Tiểu Hoa, tiếp theo cần chuẩn bị cho lợn ăn.
Trên thực tế, ngay cả ở nông thôn, mọi người cũng thường cho lợn ăn thức ăn gia súc, vừa tiện lợi vừa dễ dàng.
Nhưng lần này ekip chương trình vì để nâng cao hiệu suất đã yêu cầu khách mời tự mình cho lợn ăn chứ không dùng thức ăn gia súc.
May mắn thay, chị dâu A Khánh trước khi ra khỏi nhà đã dạy họ cách cho lợn ăn, thực ra cũng không hẳn là khó, chỉ là hơi rắc rối, phải nấu chín cải trắng, lá khoai lang, rau rừng và cám, băm nhuyễn sau đó trộn theo tỉ lệ.
Bắp cải và lá khoai lang phải hái trong vườn, nhà A Khánh thì đã có sẵn rau rừng và cám.
Thế là hai người liền xách rổ đi hái rau.
Vườn rau của nhà chị dâu A Khánh nằm cạnh ruộng lúa, nhìn chung ruộng vườn ở nông thôn có một số thì địa hình thấp không phù hợp cho việc trữ nước và tưới tiêu nên chỉ trồng các loại rau và đậu để ăn, cũng có những ruộng trồng các loại cây kinh tế như cải dầu hoặc cây bông.
Nhà A Khánh thì trồng không ít các loại rau củ, ngoài cải thảo và khoai lang còn có các loại khác như củ cải và tỏi.
Khi cả hai vừa đến vườn rau, còn chưa bắt đầu hái thì chợt nghe thấy tiếng hét ở cánh đồng bông cách đó không xa, Ôn Nhuận giật mình, chạy lại hướng phát ra âm thanh thì nhìn thấy giữa ruộng bông Hoàng Tử Ngọc đang điên cuồng vừa phủi người vừa hét: “Mau cút đi, nhanh!”
“Đừng động đậy!” Tạ Ngọc Phàn cầm cành cây muốn gạt con sâu trên người cô đi, nhưng cô ta cứ nhảy như lò xo làm Tạ Ngọc Phàn không tài nào nhắm chuẩn được.
Trùng hợp là Trương Lục lại đi bên khác hái, Tạ Ngọc Phàn đang buồn bực liền nhìn thấy Ôn Nhuận và Cù Hạo Văn tới, vội vàng gọi một tiếng, “Trên người Hoàng Tử Ngọc có sâu, ai bắt giúp cô ấy đi.”
Hoàng Tử Ngọc đang điên cuồng hét lớn vừa nghe thấy, đỏ mắt nhìn sang, lao về phía Ôn Nhuận khóc như mưa.
“Có sâu bò trên người tôi…”
Ở một bên, Cù Hạo Văn tức tốc nhét giỏ rau vào trong tay Ôn Nhuận.
Hoàng Tử Ngọc chỉ có thể dừng bước tức giận đứng yên, nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Nhuận một cách đáng thương.
“Đứng yên, để tôi xem thử.”
Ôn Nhuận lấy găng tay từ trong túi đeo vào, nhìn sau lưng và trên tóc Hoàng Tử Ngọc có một con sâu màu xám dài gần 3 centimet, là loại côn trùng sinh sống trong bông, cũng không biết bằng cách nào mà bò lên người cô ta.
Ôn Nhuận nhặt con sâu vứt sang một bên, nói: “Ổn rồi.”
“Cảm ơn.” Hoàng Tử Ngọc lau nước mắt, đỏ mắt nói: “Trong bông vẫn có sâu, tôi không muốn hái nữa.” Giọng cô mang chút nũng nịu, sau trận giãy giụa vừa rồi áo sơ mi cổ chữ V cũng trượt xuống một chút, thấp thoáng có thể nhìn thấy khe ngực lấp ló.
Ôn Nhuận không để ý tới, nghĩ quả thực cũng có nhiều cô gái đặc biệt sợ côn trùng, bèn nói: “Vậy để tôi đi hái bông.”
Hoàng Tử Ngọc vui mừng, vừa định nói cảm ơn thì thấy cậu cầm giỏ đưa qua nói: “Vậy làm phiền chị đi cho lợn ăn cùng Cù Hạo Văn.”
“???” Hoàng Tử Ngọc ngây người, giọng gần như vỡ ra: “Tôi đi cho lợn ăn?”
Ôn Nhuận kinh ngạc nhìn cô, không biết sao cô lại ngạc nhiên đến vậy, đành nhẹ giọng giải thích: “Chị dâu A Khánh nhờ chúng tôi giúp chăm sóc lợn con, chuồng lợn chúng tôi đã dọn sạch sẽ rồi, chỉ còn nấu thức ăn và cho lợn ăn thôi.”
Mặt Hoàng Tử Ngọc biến sắc, uất ức một lúc đành nói: “Thôi vậy, vẫn là để tôi đi hái bông đi.”
Tạ Ngọc Phàn ở phía sau không hề khách khí cười chế nhạo một tiếng, Hoàng Tử Ngọc quay đầu trừng mắt nhìn cô, miễn cưỡng tiếp tục đi hái bông.
Năm người phân công công việc, dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm đó.
Ôn Nhuận và Cù Hạo Văn chăm sóc rất tốt cho những chú lợn, chị A Khánh từ huyện về quả nhiên đã tặng bọn họ một miếng thịt ba chỉ để cảm ơn, đủ cho năm người ăn một bữa no nê.
Nhóm ba người đi hái bông hái được hơn ba cân bông đổi lấy hơn mười cân gạo.
Trương Lục và Tạ Ngọc Phàn còn dành thời gian dỗ dành cháu trai của bà Vương trong thôn, lại đổi được mười củ khoai tây.
Bữa tối ngày hôm đó cũng coi như là phong phú.
Vì kỹ năng nấu nướng của Ôn Nhuận tốt nhất nên cậu là bếp trưởng, Cù Hạo Văn và Tạ Ngọc Phàn ở một bên rửa khoai tây sau đó gọt vỏ, trong khi đó Trương Lục cắt hoặc bào theo yêu cầu của Ôn Nhuận, sau đó Ôn Nhuận chỉ cần rán lên là được.
Ôn Nhuận hấp năm quả trứng vịt, kho một nồi thịt kho tàu to, còn làm món khoai tây sợi chua cay, nấu canh khoai tây với thịt thêm sốt thịt bằm và nước tương, đã xong một bữa tối đầy đủ dinh dưỡng.
Sau một ngày bận rộn, ai cũng vừa đói lại vừa mệt, nhìn miếng thịt kho tàu mềm mọng nước vội vàng động đũa, sau khi ăn uống no nê, tất cả mãn nguyện nằm trên sô pha không muốn động đậy.
Trải qua ngày đầu tiên lần mò, đến ngày thứ hai thì mọi người đều làm việc có trật tự, còn có thể tranh thủ thời gian rảnh thoải mái nói vài câu đùa, dần dần cũng tìm được chút niềm vui trong sự khó khăn mệt nhọc.
Trương Lục còn nói: “Theo đà này, mấy ngày sau chúng ta có thể thoải mái rồi.”
Buổi tối hôm đó
Trương Lục liền bị ekip chương trình cho một vố đau.
Tổ chương trình tạm thời đưa ra nhiệm vụ, nói ngày thứ năm sẽ có khách đến, năm khách mời phải chuẩn bị năm món mặn năm món chay để tiếp đãi các vị khách.
Nếu khách thấy hài lòng, sẽ để lại một món quà nhỏ thay cho lời cảm ơn, nhưng nếu như khách không hài lòng thì năm người đều phải nhận hình phạt.
Bốn người còn lại đồng loạt nhìn Trương Lục.
Tạ Ngọc Phàn tức giận nói: “Cho cậu khoác lác, giờ ngã đau chưa!”
Mới được một ngày thoải mái, giờ họ lại phải bận rộn.
Tổ đạo diễn không tiết lộ trước khách mời là ai, chỉ biết có ba người.
Họ chỉ có hai ngày để đổi đủ gạo và các món ăn.
Không còn cách nào, hai ngày sau năm người đều bận rộn hái bông và giúp hàng xóm làm việc, nghĩ đủ mọi cách để đổi được gạo và rau củ thịt cá.
Đến sáng ngày thứ năm, năm người ăn bữa sáng qua loa rồi chuẩn bị bữa trưa sớm, lần này vẫn là Ôn Nhuận làm bếp trưởng, những người còn lại chia nhau rửa rau, thái thức ăn, sau bốn ngày, năm người đã có thể phối hợp nhuần nhuyễn.
Sau bao khó khăn mười món ăn đã được dọn lên, khách cũng đã đến.
Ôn Nhuận không ngờ rằng trong số các khách mời lại có Diệp Hàn Thanh.
Cậu ngây người nhìn Diệp Hàn Thanh, đơ người, muốn hỏi “Diệp tổng sao ngài lại đến đây”, lại nhớ đến những lời người này lần trước đuổi cậu đi, lời nói đã đến miệng lại nuốt trở lại, sợ làm hắn không vui.
Tầm mắt Diệp Hàn Thanh nhìn lướt qua đám người dừng lại trên người Ôn Nhuận, rồi lại thản nhiên rời đi.
Sau khi nhìn thấy tin tức sáu năm trước, hắn muốn gặp cậu, nhưng chưa đến hai ngày Ôn Nhuận lại đã vào đoàn ghi hình , hắn không đợi được, bèn đầu tư một số tiền vào tổ chương trình, sau đó tìm được cơ hội tiến vào.
Đi cùng hắn còn có Trần Uẩn và Thẩm Mục Tuân từ đoàn phim .
Khi mới được phát sóng nhân lúc Ôn Nhuận đang hot bèn giúp tuyên truyền, lần này liền trực tiếp hợp tác cùng với , cho Trần Uẩn và Thẩm Mục Tuân nghỉ một ngày, chuẩn bị nhân cơ hội quảng bá.
Các khách mời dẫn các vị khách vào chỗ ngồi, đến lượt Diệp Hàn Thanh thì có chút ngại ngùng.
Hắn có thân phận đặc biệt, lại còn ngồi xe lăn, nghe đồn rằng hắn tính tình không tốt lắm, ai cũng không biết làm sao để đón tiếp hắn, sợ sẽ làm phật lòng vị ác thần này.
Dù sao đây cũng là vị kim chủ sống sờ sờ, cho dù hợp tác hay không, cũng không thể tùy tiện đắc tội.
Cuối cùng mọi người đều nhìn Ôn Nhuận.
Không nhớ lầm thì đây là ông chủ của Ôn Nhuận.
Ôn Nhuận miễn cưỡng cười cười, bất đắc dĩ tiến lên chào hỏi: “Diệp tổng.”
Diệp Hàn Thanh hôm nay đặc biệt dễ tính, mắt nhìn các món ăn trên bàn, khoé môi nhếch lên, chậm rãi nói: “Các món ăn trông không tệ.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp tổng: “Tôi phải đi xem bảo bối của tôi rồi.”