Cửa lớn nhà họ Lưu lại có thêm một tờ thông báo mới, hai kẻ bị cấm cửa lại tăng thêm một. Hai cái tên Jo Seo Yun và Giang Noah trở thành cấm kỵ của cậu chủ nhỏ mấy ngày nay.
Lưu Ngọc Luy nổi giận đùng đùng không riêng gì cậu bị cưỡng hôn, còn là vì vỡ mộng và cảm thấy bị đùa giỡn. Idol của cậu vậy mà lại là thằng cha lăng nhăng lẳng lơ không đứng đắn. Giang Noah có thể nói với cậu rằng hắn là Giang Noah thật, nhưng không, hắn không giải thích gì hết mà còn cười cợt bông đùa.
Đang buồn bực thì quản gia Triệu mang tin tức tốt tới: “Cậu chủ, thư trúng tuyển của chương trình vừa gửi về, hình như cậu qua vòng sơ khảo rồi…” Thật kì lạ là cậu chủ lại được thông qua.
Chương trình là một trong những chương trình debut dành cho những bạn trẻ muốn trở thành ngôi sao. Chỉ khi nào vượt qua được hết các vòng tuyển chọn của chương trình thì mới được chuyển chức lên làm thực tập sinh Idol. Sau đó, chương trình này sẽ đề cử thực tập sinh chiến thắng qua một chương trình debut khác danh tiếng hơn. Vượt qua thật nhiều vòng tuyển chọn nếu muốn làm Idol, nghe thì có vẻ rắc rối khúc chiết hơn nghề diễn viên nhiều, nhưng lại kiếm tiền mau và nổi tiếng chóng vánh hơn.
Vòng sơ khảo chỉ là nhận sơ yếu lí lịch và ngoại hình của thí sinh. Không làm chuyện phạm pháp hay có lịch sử đen, ngoại hình ổn định là vượt qua được. Nguyên chủ tuy là nhóc cuồng bạo lực thích tra tấn nhưng gây chuyện đều âm thầm gây chuyện chứ không để lại chứng cứ. Cậu ta cũng sợ Lương Hàn Văn sẽ ghét bỏ mình, cho nên vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản tính.
Cậu bé của quá khứ chỉ muốn thể hiện mặt tốt đẹp nhất của bản thân cho Lương Hàn Văn thấy và làm anh thích.
Nói trở về chuyện này, Lưu Ngọc Luy không những là chuyên gia trang điểm mà kĩ thuật chỉnh ảnh của cậu cũng cao siêu nhìn không ra đã trải qua Photoshop. Gương mặt như cái rổ của nguyên chủ cũng bị cậu chỉnh thành bát sứ Thanh Hoa, dễ thương và cá tính.
Cũng không phải cậu lừa gạt ban tổ chức, chỉ cần dưỡng vài tuần là mặt cậu sẽ đẹp như trong hình ngay.
Quản gia Triệu muốn nói lại thôi, thấy cậu phấn khích và vui vẻ như vậy, không nỡ đả kích, lấy hộp trà, pha trà đào cho cậu.
Thư mời viết rõ ràng mời Lưu Ngọc Luy vào ngày 10 tháng 6 đến Đài Truyền hình Seoul tham gia vòng loại 1 vào lúc 7 giờ sáng.
Cậu có thời gian một tuần để chuẩn bị hoàn hảo màn ra mắt trên sân khấu lớn, thật là mong đợi quá đi.
…
Vì thế nên, mấy ngày liền những người có mặt trong nhà họ Lưu kể cả người làm lẫn anh xe xã đoàn đều nghe được tiếng ca vang vọng của cậu chủ nhà mình, càng nghe càng cảm thấy cuốn. Lưu Ngọc Luy mỗi lần luyện thanh đều chọn những bài hát không trùng lặp, nhạc hải ngoại có, bolero trữ tình cũng có, nhạc pop và acoustic thì không bao giờ thiếu. Gu âm nhạc của cậu đa dạng phong phú tới nổi làm người khác kính nể, giống như có một cái thư viện gắn ở trong não, chỉ nghe nhạc dạo cũng có thể hát.
Cái loa không dây của anh em xã đoàn đã bị cậu trưng dụng, thế là cả đám người cũng lười tập võ cổ truyền mà chuyển sang đấm boxing. Jo Seo Yun thích điều này, chờ cậu ta ôn thi đại học xong sẽ đến võ đường của bang phái làm vài đường quyền.
Lúc mà Lương Hàn Văn mang theo quà cáp đến thăm nhà họ Lưu, vừa mới thay dép đi trong nhà vào, đã nghe được tiếng hát lảnh lót của Lưu Ngọc Luy, cảm thấy giống như lịch sử lặp lại.
Quản gia Triệu mời anh ngồi, pha trà mang bánh ra bàn, đặt xuống: “Dạo này vẫn tốt chứ? Công ty thế nào rồi?”
Lương Hàn Văn kính trọng trả lời: “Vâng, hiện tại vẫn đang từ từ phát triển, lợi nhuận tháng đầu tuy ít nhưng không lỗ vốn.”
Anh ta đang điều hành một công ty dưới danh nghĩa của bản thân, thông qua ứng dụng livestream kiếm lợi nhuận từ phía người tiêu dùng và Streamer. Tuy mới ra mắt chưa bao lâu nhưng đã kí hợp đồng với một số Streamer có chút danh tiếng và các Streamer tự do khác.
Quản gia Triệu nghe vậy gật đầu, hỏi thêm: “Gia chủ đã đi du lịch rồi, hôm nay cậu đến đây là để…?” Công ty không gặp khó khăn gì, thủ lĩnh cũng không có ở nhà, vậy hôm nay anh đến thăm thì cũng thật là kỳ lạ.
Trong những người cháu nuôi, chỉ có Jo Seo Yun là tích cực đến nhà này ngồi chơi, còn những người khác hoặc là bận công việc hoặc là chơi ở bên ngoài, ít khi nào chịu về đây. Lương Hàn Văn ngại thấy mặt Lưu Ngọc Luy, hằng năm cũng chỉ về vào những ngày lễ Tết.
Lương Hàn Văn nhìn xung quanh, không thấy Lưu Ngọc Luy chạy ra đón mình, hơi cau mày. Anh đặt túi đồ xuống mặt bàn: “Ngọc Luy có để quên vài món đồ ở chỗ con…Cậu ta đâu?”
Quản gia Triệu lặp lại nguyên văn lời nói của Lưu Ngọc Luy: “Bây giờ cậu chủ đang bế quan tu luyện, chắc là buổi tối sẽ xong. Nếu cậu Lương muốn gặp cậu chủ thì phải chờ 3 tiếng nữa.”
Thấy mấy ngày rồi mà cậu không tặng quà cho mình, Lương Hàn Văn cũng tò mò cho nên đến xem sao, ai mà ngờ lại nghe được tin này.