Streamer không có gì không tốt, ngược lại hiện tại Lưu Ngọc Luy rất rất muốn công việc này.
Cậu đánh nhịp nói: “Ngày mai cho tôi xem hợp đồng, điều kiện khả quan thì tôi sẽ kí.”
Như cậu đã nói trước đó, cậu đang thiếu fans, thiếu độ phổ biến với công chúng, nhân khí. Vừa hay livestream không những có thể tích fans, ca múa hát trực tuyến, thu hút người hâm mộ, còn có thể kiếm tiền. Cũng không có luật nào cấm Idol không thể làm streamer.
Đúng là đang buồn ngủ Lương Hàn Văn tự mình dâng gối mền cho, Lưu Ngọc Luy cười tít mắt với anh: “Anh vừa cho tôi một gợi ý khá hay đó, cảm ơn!”
Lương Hàn Văn ngây ra như phỗng, đối với nụ cười tự nhiên không pha một chút tình ý nào của cậu, anh nên cảm thấy vui mừng mới phải. Ấy vậy mà…
Lương Hàn Văn cúi đầu nhìn qua: “Vậy ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến công ty xem.”
Cậu lập tức gật đầu: “Vâng.”
Lưu Ngọc Luy uống hết một bình trà, ăn thêm vài cái bánh nữa mới vuốt bụng đứng dậy: “Tôi đi ngủ đây, buồn ngủ lắm rồi á. Có gì để mai tính.”
“…Ngủ ngon.”
Lần này anh không giữ cậu lại nữa.
Giữ không được.
_________
Ngày kế sáng sớm.
Lưu Ngọc Luy, Jo Seo Yun và Lương Hàn Văn gặp nhau khi đang chạy bộ trên đường.
Nhà họ Lưu không nằm ở ngoài mặt tiền rộng lớn của thành phố, mà nằm ở bên trong một con phố nhỏ không quá sầm uất. Dù sao cũng là xã hội đen, phô trương thanh thế có ngày cũng bị mời lên phường uống trà.
Cậu chạy cũng không xa, từ nhà mình chạy bộ đủ ba mươi phút rồi vòng trở về, với tốc độ chậm như rùa bò, nửa con phố cũng chưa chạy xong. Vệ sĩ ngoài ánh sáng của cậu có ba người là Choi Kwan, Cha Hoon và John, cả ba đều chạy cùng cậu.
Chạy được mười phút, Lương Hàn Văn và Jo Seo Yun từ đằng sau chạy đến, vượt mặt Lưu Ngọc Luy: “…” Chân dài thì hay lắm.
Tính ra một mét bảy lăm mà cậu tự cho là rất cao, cao hơn cậu kiếp trước, ở chốn này có chút không đủ dùng. Ngay cả Jo Seo Yun cũng đã một mét tám sáu.
Cậu ta còn khiêu khích quay đầu nói: “Ngọc Lu, chạy đua đi đứa nào thua làm chó!”
Lưu Ngọc Luy chậm rì rì chạy ở phía sau, nghiêm mặt nói lớn: “Gâu gâu ẳng ẳng.”
Đại trượng phu co được giãn được, cậu chấp nhận thua cuộc.
Cậu chạy bộ là vì để chân bớt tụ mỡ, mài dũa sự linh hoạt cho đôi chân để thoải mái nhảy múa bung lụa và luyện sức bền. Vậy nên chạy theo tiết tấu của bản thân là ổn định nhất, đột ngột tăng tốc hay chạy đua chỉ làm rối loạn hơi thở, mệt nhiều hơn.
Jo Seo Yun và chúng vệ sĩ: “…” Đứa từng nói “Trong từ điển của tao không có hai từ chịu thua!” đâu rồi?
Lương Hàn Văn cong môi cười, cảm thấy tiếng kêu của cún con khá dễ thương.
“Á!”
Nhìn thấy ven đường có bán xôi, Lưu Ngọc Luy tăng tốc chạy tới, tập vào sạp hàng của người ta, gọi món: “Cho con một hộp xôi gà, một hộp năm màu, một hộp ngọt, một hộp mặn, một hộp chay,…”
Nghe cậu kinh hô, còn chạy nhanh qua bên kia, năm người còn tưởng xảy ra chuyện, hấp tấp lũ lượt chạy theo.
Kết quả: “…”
Cậu không biết mấy ông chú này vừa bị mình hù, vui vẻ nói: “Bình thường tiệm này hiếm mở cửa lắm á mấy chú, mấy tháng mới mở một lần, xôi cũng ngon nữa. Đúng là người Việt thì ăn quen món Việt he.”
Jo Seo Yun nhìn cậu hớn hở ra mặt, cũng hơi tò mò gọi một phần đóng gói mang về.
Lương Hàn Văn bước lại gần, nhắc nhở Lưu Ngọc Luy: “Cậu là người thừa kế tương lai của Beak Ho, nên chú ý cẩn thận đừng tách ra với vệ sĩ. Cũng đừng ăn hàng quán không dinh dưỡng bên ngoài, có thể sẽ bị hạ độc. Tôi biết cậu rất bức bối, nhưng hãy cố chịu đến khi trở thành người thừa kế hợp pháp…”
“…Vì an toàn của bản thân mình, cậu tốt nhất đừng ra ngoài nữa, nếu thấy chán thì mở app phát sóng trực tiếp lên sử dụng. Tôi sẽ chuẩn bị một hợp đồng đặc biệt cho cậu.” Nhìn cậu ngây ngô ngơ ngác vô tư không biết phòng bị, anh không thể không lo giùm.
Lưu Ngọc Luy lần đầu nghe anh nói một câu dài như vậy, giọng nói cũng thanh lãnh dễ nghe, âm vực thấp, nghe có vẻ đứng tuổi nhưng cũng rất cuốn hút.
“Lương Hàn Văn này.”
Lương Hàn Văn nhận ra mình đã nhiều chuyện, cậu có thể sẽ khó chịu khi bị anh dùng giọng điệu nghiêm khắc dạy bảo, cho nên biết điều nhắm lại miệng. Cậu không giống trước kia dù khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn với anh vì thích anh, nhưng hiện tại thì không có chuyện đó.
Cậu ngập ngừng ái ngại: “Anh quan tâm tôi như vậy làm tôi cảm thấy anh đặc biệt…”
Lương Hàn Văn nhíu mày, anh không mong cậu lại hiểu lầm sự quan tâm dành cho em trai của anh sai lệch thành tình yêu đôi lứa.
“Anh đặc biệt giống ông nội tôi á, làm tôi cảm thấy thân thiết ghê luôn.” Cậu ngây thơ vô tội cười nói.
Lương Hàn Văn nghiêm khắc, nghiêm minh, nói chuyện thì ít giảng đạo thì nhiều, đôi khi còn làm mặt lạnh với cậu, hệt như ông nội. Ông ấy nhiều lúc vẫn quan tâm an toàn của cậu, dù đang đi du lịch cũng sẽ gọi đường dài về đây chỉ để hỏi thăm tình hình của cháu trai.
Có điều, bỏ qua tình cảm lãng mạn của nguyên chủ với anh, thì anh là một người anh tốt.
Lương Hàn Văn nghệch mặt: “…”
Không phải đâu?
Hiểu lầm thành anh thích cậu còn đỡ hơn tình huống này.
Ông nội…Bối phận này cao quá rồi.
Lưu Ngọc Luy lại tới nữa: “Vậy tôi gọi anh là ông Lươn-A!”
Lương Hàn Văn da đầu tê rần, khống chế không được cảm xúc, gõ đầu cậu: “Không được gọi bậy!”