Biết được Lưu Ngọc Luy đích thân đến đây để cổ vũ cho mình, Jo Seo Yun hạ quyết tâm phải thắng cho bằng được đối thủ, mang huy chương vàng về khoe với cậu.
Tuy địch thủ có hơn vài năm kinh nghiệm chơi quyền anh nhưng cậu ta cũng đã được bồi dưỡng đa dạng võ thuật từ khi còn nhỏ. Sao mà để thua được!
Jo Seo Yun được buff thêm 200% công lực, ra quyền dứt khoát dồn dập hơn, không còn giữ lối đánh an toàn nữa.
“Seo Yun giỏi nhất!”
Lưu Ngọc Luy la muốn rát cổ họng, cũng là cổ động viên nhiệt tình nhất ở đây, không ai hét to bằng.
…
Trận đấu rất nhanh có kết quả, Lưu Ngọc Luy sợ một lát nữa ùn tắc giao thông cho nên chạy trước dưới sự hộ tống của Choi Kwan.
Đang ngồi chill chill uống trà thảo mộc trong nhà cùng với mấy chú vệ sĩ.
Ngày mai cậu phải lên máy bay về lại Seoul, xếp soạn đồ đạc về chương trình. Trong thời gian này cậu được chạm vào điện thoại, vừa mới vào trang cá nhân của mình trên X, thông báo tới tấp muốn sập nguồn lag máy.
Cậu biết trước mình sẽ nổi tiếng, nhưng không ngờ lại nổi tiếng bằng cách bị mắng lên Hot Search, ngày nào tên mình cũng treo trên đó, kèm theo vài câu chào hỏi văn minh đậm chất chợ búa.
“…” Cậu mới không thèm quan tâm mấy lời nhục mạ này đâu, chỉ để bụng thôi.
Nhìn là biết có người dẫn dắt dư luận, muốn cậu cuốn gói rời khỏi giới giải trí.
Người mà cậu nghi ngờ thuê Antifans bôi đen mình là Amily Amanda, nhưng cô ta không có nhiều chỗ dựa ở Hàn Quốc, không thể nào một tay che trời được.
Trước kia cậu còn sợ quán quân chương trình mua giải, nhưng khi biết Giang Noah là tư bản lớn tài trợ chương trình, cậu thấy yên tâm hẳn.
Trong số các ứng cử viên, Đông Phương Nguyệt Ưu là đối thủ đáng gờm nhất đối với Lưu Ngọc Luy. Anh ta không những có nhiều fans, thực lực cũng ngang cơ với cậu.
Mấy năm lăn lộn trong giới giải trí, cậu cũng không phải tờ giấy trắng cái gì cũng không hiểu. Hoặc là có người nguyện ý tiêu tiền lăng xê người khác hạ bệ cậu, hoặc là có thù oán riêng.
Nguyên chủ đắc tội ai hay sao? Lương Hàn Văn hay là người khác nữa? Thằng chả này đã im im còn đeo kính, nghe mùi nguy hiểm lắm.
Như có linh tính mách bảo, cậu đăng nhập vào App livestream, ngây ngốc nhận ra mình bị công ty đá đít. Thông báo tạm ngừng hoạt động cùng giải trừ hợp đồng bắn vào mắt, với lý do và lời lẽ hết sức hắt nước bẩn vào người cậu, đắp nặn cậu thành hình tượng thiếu tinh tế, kém duyên.
Phong cách hiện tại của Lưu Ngọc Luy là đạo nhái Idol quá cố Lưu Ngọc Ly!
Đầu sỏ là Lương Hàn Văn chắc chắn 100%, đột nhiên hủy hợp đồng với cậu.
Lưu Ngọc Luy há mồm nuốt hết drama của mình, đọc bình luận của fans cũ mắng chửi mà cảm thấy vi diệu: “…Vãi ò.” Giống nhau là đương nhiên, bọn cậu tuy hai mà một mà.
Cậu biết thế nào cũng sẽ bị phốt vì đạo phong cách của Lưu Ngọc Ly, tính cá nhân trong lối nhảy, cách hát của cậu rõ ràng dễ nhận thấy, cậu cũng không định che giấu.
Ai mà nghĩ, đây lại thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cũng không có người tin cậu thật là Lưu Ngọc Ly sống lại trong thân xác người khác.
Các fans của cậu đang cần một lời giải thích và đính chính.
Dính phốt kiểu này, muốn lấy quán quân chương trình, cực kỳ khó khăn.
Lưu Ngọc Luy uống thêm miếng trà, áp xuống kinh hách vừa tiếp nhận. Từ khi biến thành nguyên chủ cậu không một câu oán hận, chỉ cảm thấy tiếc nuối cho sự nghiệp đã qua và các fans đã luôn tiếp sức cho mình từ khi chỉ mới là một Idol hạng 3.
Nhìn từng dòng bình luận của fans, cậu vừa vui vừa khổ sở.
Tham gia mới được hai chương trình ở đây mà cậu đã cảm thấy áp lực.
Cũng có thể là cậu không hợp với K-pop.
Cậu muốn về Việt Nam, quê hương của cậu…
“Ngọc Luy!”
Ngồi ở trong nhà mà nghe tiếng của Jo Seo Yun vang từ ngoài cổng.
Cậu ta cười toe toét khoe khoang huy chương trong tay, hất lỗ mũi lên trời: “Thấy thế nào? Tao đẳng cấp không?” Lưu Ngọc Luy sẽ mê mẩn, dùng đôi mắt lấp la lấp lánh, khen không ngớt miệng cho mà xem.
Jo Seo Yun khoe mẻ thêm vài lời, không nghe thấy đáp lại, cậu ta mới buồn bực nhìn sang Lưu Ngọc Luy.
Thấy cậu rưng rưng muốn khóc, giống đứa nhỏ bị bỏ rơi không nơi nương tựa, cái mặt mới xinh lên được một tí cũng bẹo xuống, thành một cục u ám.
Jo Seo Yun không phải chưa thấy cậu khóc qua, nhưng lần này có chút khác.
Không khóc, nhưng càng tệ hơn thế.
Choi Kwan đưa điện thoại qua cho cậu ta xem, vì chuyện này mà khiến cậu chủ buồn.
Jo Seo Yun lắc đầu, có đưa xem cậu ta cũng đọc không hiểu.
“Ngọc Luy.” Cậu ta vỗ vai Lưu Ngọc Luy, vắt óc dùng lời hay ý đẹp an ủi.
“Mày mà khóc là tao chụp lại cái mặt xấu òm của mày đó. Có gì đâu mà buồn? Mày là cháu của giang hồ đấy, khóc khóc cái mẹ gì.”
“Ai khi dễ mày? Lương Hàn Văn, đúng không? Bây giờ tao đi đập anh ta cho mày trút giận nhá?”
Jo Seo Yun xắn tay áo lên, lộ ra hình xăm con cún lai con chim vô cùng hung ác.