Lưu Ngọc Luy đang chuẩn bị phục trang biểu diễn, vì ở đây cậu không quen stylist nào, công ty quản lý cũng vừa mới giải trừ hợp đồng, người nhà thì ngăn cản cậu dấn thân vào showbiz. Cậu phải tự tay làm lấy tất cả, như vậy cũng yên tâm.
Jo Seo Yun không biết chút gì về nghệ thuật, thấy váy xếp đáng yêu, đầm công chúa thì cầm lên, ướm thử lên người cậu: “Mày mặc tao xem.” Là cậu thì mặc gì cũng đẹp mắt cho xem, dù là nam hay nữ. Cậu vẫn nghĩ mình là trai thẳng, cho tới khi đụng phải cục điệu này.
“…Tự mặc đi má.” Cái tên này hình như rất chấp nhất với giới tính của cậu thì phải. Định lừa cậu làm phẫu thuật chuyển giới rồi ép cưới he gì?
Ăn mặc giống công chúa thì chắc không được rồi, nhưng mặc như bạch mã hoàng tử thì ổn phết, chỉ cần design lại vài mẫu trang phục cổ điển có sẵn, làm cho nó lộng lẫy hơn một chút.
Đứng trên sân khấu hát live đối mặt với khán giả, thứ quan trọng nhất đập vào mắt vẫn là gương mặt. Gương mặt đẹp làm người khác thích, lưu lại ấn tượng tốt, người bình chọn cũng sẽ ưu ái hơn. Giới giải trí là dựa mặt ăn cơm, ở K-biz mà muốn nổi trội hơn người có tài năng thì phải đẹp. Nhưng mà showbiz Việt chưa chú trọng vào nhan sắc ca sĩ nhiều, có tài vẫn được nổi tiếng.
Lưu Ngọc Luy đã chăm thật kĩ gương mặt này, ngày nào cũng bón phân tưới nước, cậu móc ra gương soi, hỏi Jo Seo Yun đứng bên cạnh: “Seo Yun, tui đẹp hong?”
Jo Seo Yun bị hỏi một câu ngây người, thật sâu nhìn chằm chằm vào gương mặt của cậu, nghiêm túc đánh giá.
“Đẹp, mày là đẹp nhất tao từng thấy.” Cậu ta không phải khen cho có lệ, mà là nghĩ sao nói vậy.
Vẻ ngoài của Lưu Ngọc Luy không còn quan trọng nữa. Thứ làm cậu ta rung động là mị lực của nhân cách và năng lượng dao động khi cậu đứng dưới ánh đèn tụ quang, như một nhân vật chính khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Cậu bị khen thẳng vào mặt, có hơi lúng túng, ngại quá nên muốn chọc quê người ta: “Là ai lúc nào cũng chê tui xấu vậy ta? Tui còn nhớ đó nga.”
Bây giờ nhớ lại chỉ cảm thấy buồn cười, khi đó cậu bị từ chối không những một mà đến ba lần, Giang Noah lẫn Lương Hàn Văn đều chê. Lúc đó cậu hoảng một cục, sợ kiếp nạn bị súng bắn cho lỗ đầu lại tái diễn, làm gì mà rảnh lo để ý người nào nói xấu mình, thực chất là cậu không để bụng. Nhưng mà công nhận, ba người chồng hờ lúc đó đẹp trai hơn cậu rất nhiều, nếu để so sánh thì bọn họ giống như thảm Ba Tư vô giá được trưng bày trong bảo tàng, còn cậu thì như thảm lau chân mấy chục năm chưa rửa.
Cậu nhoẻn miệng cười, bắt chước thần thái khi đó của cậu ta, diễn sâu: “Nhìn cậu ta đi, mặt thì như cái rổ, mông thì lép ngực thì xẹp, ốm nhom ôm teo, tóc tai bù xù như con điên…Con hỏng chịu đâu, con hông muốn lấy người xấu như vậy làm vợ đâu ó!”
Jo Seo Yun, người đã thẳng mắt từ chối hôn sự của ông Lưu, chê Lưu thiếu gia xấu như ma chê quỷ hờn, da mặt nóng rát: “…”
Cậu ta dùng tay bóp miệng cậu, trợn mắt: “Im cái mỏ lại! Tao nói thế bao giờ!”
Lưu Ngọc Luy chu mỏ, chọc chọc vào cơ ngực Jo Seo Yun, cậu ta thả lỏng bàn tay ra, cậu chớp đôi mắt, cười bẽn lẽn: “Tui đại khái vậy á mà, chột dạ hả?”
Cậu ta nói năng lộn xộn, dùng đôi tay ôm vai cậu lại, cúi đầu nhìn: “Ý tao là…mày rất xinh đẹp, nhưng không phải đẹp kiểu kia, mày vẫn xấu, không có đẹp!” Jo Seo Yun biết cậu đã chăm chỉ làm cho mình trở nên xinh đẹp, luôn miệng chê cậu xấu cũng là vì xấu hổ thôi.
“…?”
Lưu Ngọc Luy phụt cười.
Ngoài bạn trai đang làm ăn xa ra, Jo Seo Yun là người duy nhị tiếp xúc thân mật với cậu nhưng không khiến cậu khó chịu chút nào. Tuy hơi độc miệng nhưng con người này thật sự đối xử với cậu rất tốt, chân thành.
“Ngọc Luy, tao…” Cậu ta cảm thấy lúc này rất thích hợp để tỏ tình.
Dù biết cậu đã có người yêu, nhưng Jo Seo Yun vẫn muốn bày tỏ tâm ý, để không phải nuối tiếc.
Rầm!
Đúng lúc này, Lưu Ý đạp cửa xông vào.
“Ngọc Luy, anh có thứ này cho em xem nè!”
Anh ta lé mắt nhìn hai người đang ôm nhau, tư thế vi diệu, giống như còn sắp sửa hôn mỏ nhau, Lưu Ngọc Luy như chim nhỏ nép vào lòng, đôi mắt cún cưng long lanh, Jo Seo Yun cẩn thận che chở chim non trong vòng tay, vừa ôn nhu vừa bá đạo.
Hệt như tình cảnh trong phim mà hôm qua anh ta thâu đêm để xem trọn bộ.
Ngay lập tức, Lưu Ý máu dồn lên não.
“Mày làm gì đó! Tránh xa em tao ra!”
Jo Seo Yun cũng bực bội không kém, người ta đang tỏ tình mà cứ phá đám: “Sao cứ tìm Ngọc Luy hoài vậy hả, rận chó cũng không bám dai như anh.”
“…” Đang mắng cậu là chó à?
“Ai mới là đứa cứ bám dính lấy em tao như keo dính chuột hả? Chuyện nhà người ta bớt xem mồm!”
“…” Ý anh ta cậu là chuột?
Lưu Ngọc Luy vô ngữ, nằm không cũng trúng đạn.
Đều là thanh niên thích dùng nắm đấm bàn công chuyện, chưa gì hết hai người đã trao đổi võ thuật qua lại.
Một màn này bị hơn ngàn người xem, dưới hàng bình luận cũng hài hòa, không toxic.