Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 114: Ba mẹ lại cãi nhau rồi hả?



【??? Bé cưng??? Là Lạc Đường hay là thành viên mới???】 

【Cái này mà còn phải hỏi hả??? Ổng nói muốn tặng cho bé cưng đấy!!! Đờ mờ em chớt đây】 

【Áu áu ái chúc mừng Tô thần và vợ yêu trúng thưởng áu áu áu. Ahuhu mị khum biết nói gì nữa, thôi để lên Super Topic Kẹo Giòn làm cái give away vậy】 

【Aaaaa kết tinh của tình yêu đến rồi! Trời đất quỷ thần thiên địa hột zịt lộn ơiii】 

【Baby boy đến rồi baby boy đến rồiii】 

【? Sao lại là baby boy, không chịu đâu, tui muốn cháu gái cơ! Phải là baby girl đến rồi!!!】 

【Nào nào đừng cãi nhau, cả baby girl với baby boy cùng đến, được chưa?】 



Dân mạng đoán đúng, Lạc Đường có em bé.

Rất nhanh, rất bất ngờ, sốc tận óc.

Từ khi bọn họ quyết định để thuận theo tự nhiên đến bây giờ mới chỉ có hơn một tháng, thế mà… trúng thưởng ngay và luôn.

Phát hiện được chuyện này là vì bà dì lần nào cũng đến đúng ngày của Lạc Đường tự nhiên lại muộn mất mấy tuần, nhưng đây chưa phải điểm mấu chốt. Mấu chốt là, bây giờ đã đến giữa năm, đến thời điểm phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, Lạc Đường chọn đại một ngày đi khám, kết quả là được báo: Có thai.

Nói thật, chính cô cũng cảm thấy ngơ ngác.

Về đến nhà không thấy Tô Diên đâu, cô ngồi ngây người ở sofa, đọc đi đọc lại vài chữ trên tờ giấy xét nghiệm.

Đến khi Tô Diên về, cô báo cho anh biết kết quả, biến thành hai người ngơ ngác.

Tô Diên còn ngơ ngác hơn cả cô.

Đồ anh nấu tối đó mặn chát, hoàn toàn khác với trình độ thường ngày của anh, Lạc Đường vừa ăn thử một miếng đã phải uống nước ừng ực.

Đến tối, trước khi đi ngủ, anh lại hỏi cô thêm lần nữa.

Tô Diên hỏi rất nhiều lần, giấy xét nghiệm cũng đã đọc, Lạc Đường đã bình tĩnh lại rồi mà anh vẫn còn mơ màng.

“Em có em bé thật mà.” Cô nhấn mạnh: “Đúng là em cũng không tin được bọn mình có nhanh thế, nhưng mà… có thật rồi.” Phản ứng của anh khiến cô hơi lo, hỏi một câu: “Anh chưa muốn có con sớm như vậy ạ…?”

Tô Diên im lặng thật lâu.

Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng, giọng rất khác bình thường, hơi nghẹn ngào.

“Em không biết anh mong đợi nó đến nhường nào đâu.”

“……”

Em không biết… anh mong đợi nó đến nhường nào.

Chỉ một câu nói của anh cũng đủ làm Lạc Đường sửng sốt.

Vừa rồi cô còn ngây người nghĩ xem đây là bé trai hay bé gái, thuận miệng hỏi anh: “Vậy anh muốn là con trai hay con gái?”

Tô Diên: “Con gái.” Dừng một chút, anh cúi xuống hôn lên trán cô: “Nhưng con trai hay con gái anh đều thích. Mang thai rất mệt, bọn mình chỉ cần một đứa thôi là được.”



Tô Diên suy nghĩ rất chu đáo, nhưng đáng tiếc, sau khi kiểm tra, bác sĩ nói với anh, trong bụng vợ anh có hai bé cưng.

Trước đây các cụ nhà chưa từng nhắc đến vấn đề này, mà Lạc Đường cũng vì bình luận dưới Weibo hôm Tết thiếu nhi mới tự nhiên muốn có em bé, nên đương nhiên là chưa thể nói với ba mẹ. Mà tự dưng lại đi thông báo “Vợ chồng con đã sẵn sàng có em bé rồi” thì còn kì hơn. Vậy nên hai người âm thầm chuẩn bị, không nói với ai, đến khi có em bé mới báo với mọi người.

Vừa lúc là buổi chiều thứ Bảy, Lạc Đường nghĩ là ba mẹ, anh trai đều ở nhà nên gọi máy bàn về, không ngờ người nghe máy lại là Lạc Chu.

Lạc Chu nói: “Đang yên đang lành gọi vào máy bàn làm gì? Ba mẹ ra ngoài rồi, em gọi ba mẹ à?”

Lạc Đường “À” một tiếng, “Cũng không hẳn, nói trước với anh cũng được.”

“?” Lạc Chu chẳng để ý mấy: “Nói nhanh.”

“…” Lạc Đường hơi quạo, nhưng nhanh chóng ôm điện thoại cười tủm tỉm: “Anh, em gái anh có thai rồi đấy.”

“Có thai? Có thai thì có thai, gọi về làm —” Lạc Chu phỉ nhổ xong, nói được một nửa thì im bặt, “Từ từ.”

Giọng anh trầm xuống, không dám chắc: “… Em vừa nói cái gì?”

Lạc Đường rất hòa nhã nói lại: “Em nói, em có thai rồi.”

“…”

“Anh sắp lên chức — Em tính rồi… Anh sắp lên chức bác rồi đấy!”

Vừa dứt lời, cô nghe thấy tiếng cốc rơi xuống sàn từ đầu bên kia, vô cùng rõ ràng.

Ui… Lạc Đường bĩu môi. Mỗi cái cốc trong nhà đều có giá trị xa xỉ, không biết anh có làm rơi đúng bộ chén trà mẹ thích không, cách xa thế này mà nghe cũng thấy đau lòng.

Lạc Thành và Bạch Tương Nghi vốn đang tham gia tiệc tối ở bên ngoài, nghe được tin như vậy thì làm gì còn ngồi yên được nữa, chạy thẳng về nhà.

Đúng lúc kĩ thuật nấu nướng của Tô Diên thất thường, Lạc Đường quyết định dắt anh về nhà ăn ké bữa cơm.

Về đến nhà, kể hết mọi thứ, phản ứng của Lạc Thành cũng rất dữ dội.

Lạc Chu và Lạc Đường cách nhau 6 tuổi, tính cách của Lạc Chu tuy không phải kiểu khó bảo, cứng đầu nhưng cũng không khiến Lạc Thành và Bạch Tương Nghi được trải qua nhiều niềm vui của việc làm cha mẹ.

Lúc bé, Lạc Chu khá trầm tính, không thích mè nheo, trưởng thành sớm nên rất hiểu chuyện, IQ cũng thuộc dạng “siêu phẩm”, gia sư nào mời tới nhà cũng khen không ngớt miệng.

Về sau lên cấp ba, Lạc Thành cảm thấy tính cách của con trai mình cần phải được rèn luyện trong môi trường tập thể, nên bàn bạc với vợ cho anh vào học trường tư nhân một thời gian. Lạc Chu không phản đối nhưng học chưa đến nửa học kỳ đã bỏ.

Có hai nguyên nhân chính. Một là những bạn nữ theo đuổi anh quá phiền phức, hai là anh thấy chương trình học ở đây quá “thiểu năng”.

Ngẫm lại, từ khi ấy đã có thể nhìn thấy được miệng lưỡi sắc bén như dao của anh rồi.

Lạc Chu cứ lớn lên như vậy, một chàng thiếu niên có thể tự tìm ra cách giải quyết của riêng mình khi gặp xung đột với bạn cùng lứa, về sau còn săn sóc chu đáo cho em gái, có thể nói là không hề khiến người khác phải bận lòng.

Nhưng Lạc Đường lại trái ngược với anh.

Từ bé, tính cách của Lạc Đường đã là kiểu ngọt như mật, lại thích làm nũng, mặc dù có hơi kiêu ngạo, nhưng cũng là kiêu ngạo trong phạm vi cho phép. Người lớn trong nhà ai cũng thích nghe cô nói ngon nói ngọt, các bác, các chú, ông bà chỉ mong đến cuối tuần để được đón cô công chúa nhỏ về nhà mình chơi.

Cả hai đều là con mình, đương nhiên vợ chồng ông yêu thương cả hai đứa, nhưng Lạc Thành luôn cảm thấy Lạc Đường sinh ra là để cho bọn họ bù đắp những tiếc nuối khi nuôi con đầu lòng.

Không chỉ vợ chồng ông thương con gái, mà Lạc Chu cũng thương em chẳng kém. Miệng toàn nói lời ghét bỏ nhưng lúc nào cũng kè kè bên em, nghe em gái gọi ‘anh ơi, anh ơi’ là đã không nhịn được nở nụ cười.

Cô con gái cả nhà thương yêu nhất, bây giờ không chỉ lập gia đình, mà còn có em bé.

Có lo lắng, có phiền muộn nhưng dù sao đây cũng là chuyện vui, không nên âu sầu lâu, hai vợ chồng ông bắt đầu chuyển hướng sang Lạc Chu.

“Nhìn em rồi nhìn lại con xem!”

Lạc Chu: “?”

Lạc Thành nói tiếp, đổ hết lửa giận không tên lên người con trai: “Kén cá chọn canh! Dễ tính lên một tí! Suốt ngày chỉ biết có kiếm tiền, bạn gái cũng không có, kiếm tiền cho ai tiêu?!”

Lạc Chu: “……?”

Nhìn ba mẹ mỗi người một câu dạy dỗ anh, Lạc Đường cười ngất, nhưng cuối cùng vẫn ra tay giải cứu Lạc Chu.

Lạc Thành thở dài: “Con có em bé, thế là ba thành ông ngoại rồi, nghe đã thấy già…”

Lạc Đường: “… Ba, bình tĩnh, kể cả con không có em bé thì ba cũng già rồi mà.”

“Nhưng mà trước đây ba cùng lắm là bác, bây giờ bị gọi là ông ngoại, rõ ràng là tự dưng già hơn mấy ông bạn tận mười mấy tuổi…”

“Nhưng mà ba là người đầu tiên lên chức ông ngoại, sau này ba thành người trẻ nhất trong những ông ngoại rồi còn gì?”

“…”

Có lý.

Tô Diên bị Lạc Đường nghịch ngón tay, nghe vậy không nhịn được cười. Bạch Tương Nghi nghe cuộc tán nhảm của hai ba con, cạn lời nhìn trần nhà, Lạc Chu thì trợn mắt nhìn mây trời.

Nhưng bầu không khí lúc nào cũng vui vẻ.

Sau khi Tô Diên nhận giải về đã ký hợp đồng một bộ phim điện ảnh mới. Đây là một bộ cổ trang có yếu tố huyền huyễn, thời gian quay phim dự kiến là khoảng nửa năm. Có điều địa điểm quay phim không phải thay đổi nhiều, tập trung tại mấy phim trường lớn trong thành phố C, lịch quay cũng không quá dày đặc, so với những đoàn phim trước đây anh từng tham gia thì thoải mái hơn nhiều.

Những việc này đều quyết định trước lúc có tin Lạc Đường có em bé, vừa hay lại trùng với thời gian mang thai của cô.

Địa điểm quay phim mới rất gần nhà nên trưa và tối Tô Diên sẽ về nhà, có hôm tập trung quay chụp xong sớm nên kết thúc công việc cũng sớm hơn.

Trước khi vào đoàn Tô Diên đã đánh tiếng bàn bạc trước nên đoàn phim cũng rất thấu hiểu việc anh thường xuyên chạy về nhà với vợ.

Cho tới nay, Tô Diên hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu ‘Cuồng công việc’. Có fan nói đùa, Tô thần nhà tụi này rất chuyên nghiệp, ngày nào cũng đến đầu tiên về cuối cùng, bây giờ lấy được Glam Slam mà cũng không buông thả. Nhưng không, không phải anh không buông thả, mà là sau khi kết hôn mới buông thả.

Lúc mang thai cần chú ý nhất là thời kỳ nôn nghén và giai đoạn về sau cử động bất tiện, nhưng Lạc Đường rất may mắn là chỉ nghén có vài ngày.

Nôn dữ dội nhất là lúc một ngày ba lần, cô cực kỳ khó chịu với vị chua ngai ngái trong dạ dày, nôn xong rửa mặt, rửa mặt xong thì lại khóc.

Cuối cùng Tô Diên phải bế cô về giường, dỗ dành cả buổi chiều. Sau đó hai vợ chồng như hai tên ngốc to xác bắt đầu vuốt ve cái bụng bằng phẳng của cô, thử nói chuyện với hai bạn nhỏ còn chưa kịp thành hình. Thủ thỉ cả một buổi chiều, bảo hai đứa đừng bắt nạt mẹ nữa nhé, để mẹ ăn cơm thật ngon được không.

Sau này Lạc Đường ngẫm lại, cô làm cái chuyện trẻ còn như thế còn chấp nhận được, sao mà Tô Diên cũng bắt chước theo cô thế…

Nhưng chẳng biết có phải cuộc đối thoại ngốc nghếch ấy có tác dụng hay không, mà từ sau lần ấy, cô đỡ nôn nghén rồi hết hẳn.

Công việc của Lạc Đường là lao động trí óc, chỉ cần thiết kế ổn thỏa là được, các show diễn năm nay cô đều không góp mặt, Lý Ý còn đặc biệt bay về để thăm cô. Cô ấy ở thành phố C một tuần, rủ rê Trình Tranh đi dạo phố còn không thèm đội mũ, đeo khẩu trang, bị fan phát hiện lại chụp ảnh chung.

Lúc mang thai tháng thứ bốn, thứ năm, cơn thèm ăn của cô “hoành hành”, hoàn toàn chìm đắm trong những món ăn mà Tô Diên nấu. Chìm đắm đến mức cô từng nghĩ, nếu sau này tình cảm của cô và Tô Diên có rạn nứt, cô cũng sẽ vung tiền mời anh về làm đầu bếp riêng.

Dĩ nhiên là làm gì có chuyện rạn nứt.

Mang thai tháng thứ sáu, cô đăng Weibo, lo lắng vô cùng.

【@ Lạc Tiểu Đường tang:

Tô thần nhà các bạn bây giờ lên chức Chúa tể nhà bếp, Ông hoàng ẩm thực, Chiến thần nấu nướng rồi, suốt ngày lên mạng xem video nấu ăn, mua cả sách học nấu ăn. Bây giờ anh làm gì cũng hợp miệng mình, hậu quả là… [hình ảnh][hình ảnh]】 

Ảnh đầu tiên chụp bữa trưa hôm nay, cho thêm filter vào trông chẳng khác nào quảng cáo của nhà hàng.

Ảnh thứ hai là ảnh selfie của cô.

Đường nét nổi bật đến mức thu nhỏ lại cũng nhận ra được là ai.

Chỉ có điều, khuôn mặt trái xoan, cằm thon gọn tiêu chuẩn trước kia của người đẹp, bây giờ… dường như đã tròn trịa hơn rất nhiều, híp mắt phồng má rất đáng yêu.

Lạc Đường chỉ xuất hiện trong giới giải trí có vài tháng ngắn ngủi nhưng hai bộ phim cô quay, những chương trình tạp kỹ cô tham gia đều nổi tiếng bùng nổ, cũng bởi vì hợp tác với Tô Diên.

Cô được công nhận nghệ sĩ có giá trị nhan sắc cao nhất, không chỉ đẹp mà còn đa màu sắc, có thể đẹp như tiên, có thể ma mị, có thể lạnh lùng, có thể dễ thương, lại không ngại bày trò phá hình tượng trên màn ảnh, ngoại hình hợp gu cả già trẻ gái trai.

Bây giờ trở thành một bé đáng yêu.

【=))))) Mập!】 

【Hê lu gái yêu, long time no see! =))))) Hơi bồng bềnh tí cơ mà đáng iu!!!】 

【Aaaaa có em bé mà nhìn vẫn như thiếu nữ, ahuhu xinh khủng khiếp】 

【Gái yêu đừng vội giảm cân nhé, bây giờ nhìn cu te hột me siêu cấp vũ trụ! Vừa trắng vừa mịn vừa thơm như bánh bao nhỏ, tui muốn sờ thử hai cái má kia ghê =)))) Chắc là phê chữ ê kéo dàiii】 

Lạc Đường: ……

Cô chụp màn hình lại những bình luận có chữ “mập”, “bồng bềnh” rồi chạy vào bếp giơ ra cho tên đầu sỏ nào đó xem.

“Anh đọc đi! Vừa nãy em đăng ảnh selfie ai cũng bảo em béo! Ai cũng bảo em béo!!!” Lạc Đường chỉ vào cái nồi đang sôi ùng ục bên cạnh, không biết anh đang nấu gì mà thơm thế: “Anh vẫn còn cho em ăn nữa! Một ngày tám bữa!!!”

Nói xong, cơn thèm ăn lại bùng lên, ánh mắt không kìm được lén nhìn về phía bên kia, bất giác nuốt nước miếng.

“Ực” một tiếng.

Cô đúng là hơi bồng bềnh một chút, nhưng nào đã đến mức “béo”. Khuôn mặt núng nính thịt, vừa trắng vừa mịn, mắt to đen lúng liếng, tràn đầy sức sống.

Tô Diên nhịn cười, lướt vài cái trên điện thoại cô: “Chỉ thấy béo mà không thấy đáng yêu à?”

“Không hề!” Lạc Đường đáp rất rõ ràng.

Tô Diên đưa tay vuốt má cô, nhẹ nhàng véo hai bên má, cong môi cười rõ tươi: “Anh thấy đáng yêu mà.”

Ánh sáng trong bếp rất đẹp, làm mắt anh như sáng lấp lánh, nụ cười này đúng là thu hút sự chú ý của người ta.

Lạc Đường trợn tròn mắt, bỗng không biết nói gì để phản bác.

Nói tám bữa một ngày thì hơi quá nhưng dạo này đúng là cô ăn nhiều thật. Rõ ràng là lần nào cũng rủ Tô Diên ăn cùng nhưng anh thì chẳng béo lên tẹo nào, mà còn trông gầy hơn.

Từ khi trên mặt cô có thêm tí thịt, Tô Diên cực kỳ thích véo má cô.

Ăn cơm cũng véo, sáng ngủ dậy cũng véo, không có tối nào trước khi đi ngủ là không véo má cô.

Giống như bao lần khác, lần phản kháng này cũng thất bại vì đồ ăn ngon nóng hổi trước mặt.

Chuyện mũm mĩm, mập mạp gì đó bị Lạc Đường vứt ra khỏi đầu, để bắt đầu suy nghĩ một vấn đề nan giải khác.

— Ngày dự sinh càng ngày càng gần mà tên của bé cưng còn chưa có.

Cho nên việc quan trọng bây giờ là đặt tên.

Những cái tên giang cư mận lúc ấy đặt dù toàn là nói đùa nhưng cô vẫn nhớ, nếu dựa theo âm “Tô Tang” để đặt thì Tô Đường cũng rất hay, Đường là tên một loại ngọc, đặt cho nam nữ đều được.

Nhưng mà lại bị cả nhà ngăn cản, vì nếu vậy thì biệt danh lại trùng với cô.

Lạc Đường nghĩ thêm vài cái nữa, lần nào nói ra cả nhà đều bảo không hay, chê luôn cả tên Tô Diên nghĩ thế là hai người buông bỏ.

Cả đại gia đình nhà họ Lạc chung sức động não, chọn trong hàng tá cái tên, cuối cùng lấy được bốn cái, anh trai em trai chị gái em gái đều có, mỗi đứa vài cái không sợ thiếu.

— Vì cô không siêu âm xem bé cưng là trai hay gái nên cả hai bên nội ngoại bày trò cá cược với nhau, Tô Diên cá là hai bé gái.

Cuối tháng Sáu năm ngoái Tô Diên nhận được giải thưởng, đầu tháng Bảy, lúc kiểm tra thì cô đã mang thai được hai tuần. Tháng Năm năm nay, cuối xuân ấm áp, đúng ngày dự sinh, hai thành viên mới của gia đình chào đời.

Một nam một nữ, song sinh long phụng.

Bé trai ra trước, anh trai tên là Tô Dục, em gái là Tô Linh.

Tô Dục, Tô Linh, lấy từ “Đất lành nảy sinh hiền tài”.

Lúc ấy, ai nấy đều vui mừng khôn siết, đây là kết quả tốt nhất, Lạc Đường cũng không ngờ cô có thể gặp được chuyện có xác suất thấp như vậy.

Cả nhà cá cược với nhau nhưng chỉ có Lạc Chu cá là thai long phượng. Khi ấy mọi người còn cười anh, bây giờ lại bắt đầu nghi ngờ anh biết tiên tri.

Từ nhỏ lười tập thể dục nhưng dù sao Lạc Đường vẫn còn trẻ, tràn đầy năng lượng nên tố chất cơ thể vẫn tốt, hiếm khi cảm sốt. Sau khi sinh, cô cũng không quá mệt mỏi, bận rộn giảm béo để khôi phục dáng người, nhân tiện mời chuyên gia về học cách nuôi dạy con cái với mẹ Bạch và dì Tô.

Mọi người trên mạng vẫn luôn theo dõi sát sao động tĩnh của Lạc Đường. Trước ngày dự sinh vài hôm cô đã vào viện, sau đó không cập nhật Weibo làm các fan lo lắng vô cùng, một ngày lên ngóng tin tức hai vợ chồng cô tám trăm lần, tin nhắn riêng cũng bùng nổ.

Ngày thứ ba bé cưng ra đời, Tô Diên đăng Weibo.

Ảnh chụp chỉ lộ ra bàn tay, tay anh và Lạc Đường cùng nhau nắm lấy hai bàn tay nhỏ xinh.

【@ Tô Diên: Anh trai với em gái. [hình ảnh]】 

Giang cư mận sốc tận óc: Đậu má! Bốn bàn tay!!! Hai bé cưng!!!

Giang cư mận vẫn sốc tận óc: Gì? Anh trai với em gái? Song sinh long phượng???

Toàn mạng bùng nổ.

— Đệt mịe Tô thần xịn vl! Song thai long phượng ôi má ơi! A a a a a a không biết nói gì nữa! Đường Bảo vất vả rồi! Tô thần đỉnh!!!

— Ban đầu em còn tưởng sinh bé trai trước, sinh bé gái sau, rồi cả nhà cùng cưng cô bé nhất nhà, nhưng lại cảm thấy Tô thần chắc sợ vợ ổng khổ nên chỉ sinh một bé thôi, dudime ai mà ngờ! Song sinh long phượng!!! Đúng là thỏa mãn niềm mong ước của eimmm! Cuối cùng vẫn là anh trai em gái! A a a a a em đi chớt đây!!!

— CP mị đu real hơn cả chữ real luôn cả nhà ơiii, sinh con lại còn sinh long phương??? Kẹo Giòn real vl nói nhàm rồi, không muốn nói nữa, tại ngày vui hôm nay, mị muốn nói: Mị, đu CP này đến chết, à không, có chết cũng không bước một bước khỏi con thuyền này!!!



Phim điện ảnh của Tô Diên đã đóng máy từ lúc Lạc Đường mang thai tháng thứ sáu, sau đó chỉ thỉnh thoảng lịch trình và lời mời quảng cáo, không nhận thêm phim mới, mọi người đều biết anh đang bận chiều vợ chiều con.

Lạc Đường đăng Weibo nói mình bắt đầu giảm béo, không xuất hiện, đợi đến khi nào đẹp lại rồi tính tiếp.

Nhưng cô vẫn thường xuyên đăng status chia sẻ cuộc sống hằng ngày.

【@ Lạc Tiểu Đường tang: Hôm nay Tô Diên đã biết bế con rồi, mình chưa biết bế, cả nhà bảo tư thế của mình không chuẩn QAQ】 

Fan: Tưởng tượng hình ảnh Tô thần làm ba… Ahuhu tui đi chết đây!!!

【@ Lạc Tiểu Đường tang: Hôm nay là ngày đầy tháng của bé cưng nè! Chia giường ngủ anh trai không hề khóc, em gái lại cứ mè nheo mãi, nhưng để hai đứa ngủ chung là em gái nín ngay, thần kì ghê ha.】 

Fan: Đáng yêu vl… Tui đi chết đây…

【@ Lạc Tiểu Đường tang: Ahuhu càng ngày anh trai càng giống Tô Diên /cry /cry /cry Mình hạnh phúc quá a a a a a!】 

Fan: A a a a a tui đi chết đây! Em gái thì sao? Công chúa bé giống ai?

Lạc Đường trả lời: Ai cũng bảo giống y hệt mình hồi bé…

Bé cưng ra đời được sáu tháng, Lạc Đường đăng ảnh toàn thân trước gương, viết:【Ha ha ha ha ha mình gầy lại như trước kia rồi! Đi quẩy được rồi! Vui ghê!!!】 

Điên cuồng nhấn like cho cô, không ngờ cô đi quẩy thật.

Còn bị fan phát hiện.

Lạc Đường sáng đăng Weibo, hơn 3h chiều, trong Super Topic Kẹo Giòn đã có cả đống bài đăng hot.

【Ahuhu chào cả nhà iu của kem, hôm nay em may mắn vl, chắc phải đi mua xổ sổ thui!

Ở đường Nguyên Lê mới mở cái hàng kem mới ấy, em cũng đi xếp hàng mua, thấy bên cạnh có một đôi yêu nhau mặc đồ đôi, mà dáng người cả hai đều mlem lắm. Nhìn kỹ một hồi thì thấy hai người còn đẩy xe đẩy em bé, hóa ra là một đôi vợ chồng trẻ!

Lúc ấy em cũng không nghĩ nhiều, đến tận khi nhìn thấy góc nghiêng của chị gái, đeo khẩu trang nhưng không đội mũ, đôi mắt chị gái đẹp lắm, lại cực kỳ nổi bật! Con mắt cận lòi 5 độ của em nhận ra ngay là Lạc Đường! Nhìn lại người bên cạnh, đôi chân dài của Tô thần chứ còn lệch đi đâu được?!

Sau đó vợ chồng anh chị cầm ly kem vung cơm tró, mời các vị thưởng thức QwQ! (Thật ra lúc đầu em không nghe rõ hai ông bà ý nói gì đâu, về nhà mở to âm thanh lên mới nghe được, ahuhu ngọt chớt eim)】 

Đứng gần nên video rất rõ nét.

Đang là mùa đông, hai người mặc áo khoác đen trắng cùng kiểu dáng, kể cả không lộ mặt nhưng chỉ như vậy cũng đủ bổ mắt.

Mở đầu video là Lạc Đường đòi ăn kem, hình như bị Tô Diên gạt đi một lần, thế là cô lại làm nũng.

“Em muốn ăn mà… Hôm nay cũng có lạnh lắm đâu anh.”

Tay đang giữ xe đẩy của hai bé con nhưng rõ ràng tâm hồn vẫn một cô bé, vừa trẻ con vừa đáng yêu.

“Ai ăn cũng khen ngon hết ấy, bọn mình đi qua đây rồi mà lại về tay không hả anh…”

Hai người nhìn nhau một lúc, Lạc Đường chớp chớp mắt: “Em muốn ăn…”

Cuối cùng Tô Diên đành chịu thua.

Anh thở dài: “.. Mua xong chỉ được ăn vài miếng thôi nhé, còn lại đưa cho anh.”

Lạc Đường vui đến nhảy dựng lên: “Vâng! Tuân lệnh!” Cô lập tức chạy lại gần anh, kéo khẩu trang của mình xuống, nhón chân hôn lên mặt anh một cái thật kêu: “Thế anh đi xếp hàng đi! Lát nữa đông người, em đi ra chỗ ghế đá đợi anh nhé.”



Bạn fan này dù nhận ra hai người những không lại gần xin ký tên, không gào thét, mà chỉ lặng lẽ quay lại video này, vì quá kích động mà tay hơi run rẩy.

Fan trong Super Topic mấy tháng không thấy được người thật nên xem được video này thì ập đến như sói vồ mồi.

【Ahuhu, cưng như cưng con gái ấy, ngưỡng mộ vl】 

【Em lại nhớ đến đoạn buổi sáng rời giường trong《Sweet in your heart》, cái đoạn bế đi rửa mặt kinh điển ấy. Lúc ấy mọi người cũng bảo là đang nuôi con gái hay gì, ahuhu ngọt lịm luôn á, không được không được em phải đi xem lại đây QwQ】 

【Tui đi với!!!】 

【Ban đầu chỉ định nuôi một bé cưng, cuối cùng thành nuôi ba bé cưng, đúng là vất vả cho Tô thần QwQ (nội tâm: Mịe, Tô thần được nuôi ba cục đáng iu như này đúng là tốt số!!!)】 

Tô Dục hơn một tuổi đã biết đi.

Gần đây cậu bé đã luyện đi trên sân, đi khá vững.

Từ sofa đi về phía Tô Diên, Tô Diên ngồi ngay cạnh, có tình huống bất ngờ cũng có thể đỡ được bé.

Tô Linh chơi bên cạnh Lạc Đường, Lạc Đường ngồi trên thảm trải sàn nhin.

Ban đầu chỉ định nhìn góp vui, chẳng ngờ, Tô Dục lần này đi đến cuối đường lại tăng tốc, nhào vào lòng Tô Diên, cậu anh trai bình thường không hé lấy một lời bây giờ bỗng bật ra hai tiếng.

“Ba ba.”

Phát âm vô cùng rõ ràng.

Phòng khách chợt im lìm, cả cô và Tô Diên đều ngây ngẩn cả người.

Trước mắt Lạc Đường như tái hiện lại cảnh tượng vừa xong. Tô Dục chậm rãi bước từng bước vào trong lòng Tô Diên, ôm cổ anh, nhón anh gọi anh “Ba ba”.

Cô em gái ngồi bên cạnh chơi xếp hình cũng ngơ ngác.

Tô Linh không mấy khi được nghe giọng của anh mình, bình thường toàn là âm đơn, mà bé cũng ít khi thấy anh mình mít ướt.

Hoá ra giọng anh trai là thế này!

Cô bé cảm thấy rất thần kỳ nên cũng bò sang bắt chước anh mình, níu ống quần Tô Diên, tròn mắt gọi bằng giọng non nớt của trẻ nhỏ: “Ba ba!”

Lạc Đường lại ngẩn người.

Mãi đến lúc cô lấy lại tinh thần mới thấy Tô Diên được hai bé cưng vây quanh, nhìn nụ cười trên môi anh, hốc mắt ươn ướt.

Tô Diên nhận ra ngay vẻ là lạ của cô, anh tưởng cô giận vì hai đứa gọi ba chứ không gọi mẹ, đến lúc dỗ dành mới biết mình hiểu lầm.

“Em không giận, em rất hạnh phúc.”

“… Anh biết em mang thai mệt thế nào không? Em không biết phải diễn tả thế nào, chỉ biết là mệt muốn chết.” Lạc Đường dụi mắt: “Nhưng mà, mỗi lần thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa, em lại nghĩ đến sau này, sau này sẽ có hai bé cưng vây quanh anh. Em nhớ lúc trước hai đứa mình nói, chúng ta sẽ có một gia đình, bây giờ mình có rồi… Anh nhìn này, gia đình mình rất trọn vẹn, hai đứa rất yêu anh, anh chắc chắn sẽ là một người cha rất tuyệt vời.”

Lạc Đường khóc, Tô Diên ôm cô bả vai run rẩy của cô cả một hồi lâu.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của vợ, cổ họng anh như nghẹn lại.

Có nhiều chuyện chẳng cần đến lời nói để giải thích, có nhiều thứ tình cảm chẳng cần đến ngôn ngữ biểu lộ.

Dưới ánh mắt ngây thơ trong sáng của hai bé, anh ôm cô vào lòng, rất chặt, chưa bao giờ anh ôm cô chặt như thế.

Như thể muốn hai người hoà làm một.



Tô Dục, Tô Linh ba tuổi.

Thật ra, ngay từ bé đã có thể nhìn ra tính cách của trẻ nhỏ.

Trước đây Lạc Đường đã từng nghĩ hai bé con nhà cô sẽ đi theo quy luật thường thấy ‘con gái giống ba, con trai giống mẹ’, nhưng cuối cùng Tô Dục vẫn trưởng thành theo đúng như tâm nguyện của cô.

Từ nhỏ cậu bé đã rất ngoan, biết nói, biết đi trước em gái, mỗi lần em khóc lóc, mè nheo là lại dùng phương pháp kì lạ nào đấy mà không ai hiểu làm cho em bình tĩnh lại.

Theo lời dì Tô Diên nói, trông như một khuôn đúc ra với Tô Diên hồi bé, càng lớn càng xinh đẹp, mỗi lần cho hai bé ra ngoài người ta đều tưởng là chị em với Tô Linh.

Còn Tô Linh thì thực sự lớn lên theo đúng cái tên của bé. Tính cách nghịch ngợm, hoạt náo, mắt to tròn chẳng kém gì Lạc Đường. Từ khi nói được trôi chảy là miệng lưỡi như mật, nói ngon ngọt làm người lớn trong nhà sướng rơn. Mà Lạc Chu là chiều con bé nhất.

Tới tận bây giờ Lạc Đường vẫn chưa nghĩ đến tương lai sau này của hai bé, cũng không cho hai con đi học thêm năng khiếu như nhiều phụ huynh khác vẫn làm. Suy nghĩ của cô và Tô Diên giống nhau, để hai đứa tự do trưởng thành.

Không lâu sau Lạc Đường đã phát hiện thiên phú của hai bé nhà mình.

Lúc ấy là ở nhà ông bà ngoại cô, cũng là cụ ngoại của hai bé. Ông bà ngoại dọn đến biệt thự lớn ở, xung quanh có các anh chị em họ chơi cùng hai bé.

Không hiểu sao lại cãi nhau, bị người ta mách lẻo với ông ngoại.

Lạc Đường đứng xem nghĩ bụng kiểu này hai nhóc nhà mình ăn mắng chắc rồi. Ai ngờ, Tô Linh chợt rơi nước mắt lã chã, khóc nức nở, nhìn là thấy thương, Tô Dục thì đứng bên cạnh “hỗ trợ” an ủi em gái như thật. Ông ngoại thấy thế đương nhiên là đau lòng, mắng cho mấy bé kia to đầu.

Cô thấy xem thế là đủ lắm rồi.

Đúng là không ngờ, hai đứa tính cách trái ngược nhau, nhưng cùng thừa hưởng kĩ thuật diễn xuất của ba chúng.



Lên bốn tuổi, Tô Dục và Tô Linh phát hiện một bí mật nho nhỏ.

Trong nhà có phòng nào hai bé cũng “thám hiểm” qua hết, có nhiều lần tìm được những thứ mà hai đứa không biết là gì, vì nhận thức vẫn chưa toàn diện.

Một ngày nọ, Tô Dục dẫn em gái theo phát hiện được một đống tranh vẽ.

Toàn là bản thảo và giấy vẽ, có mới có cũ. Hai bé đã từng đọc truyện tranh, cái này cũng giống hệt vậy, chỉ khác chỗ không có màu.

Hai nhóc phát hiện, dù các yếu tố khác có thay đổi thì cũng chỉ có đúng hai nhân vật, một bạn trai và một bạn gái, kiểu vẽ rất dễ thương.

Có bức bạn gái đè bạn trai dưới chân, có bức bạn gái trông rất hung dữ còn bạn trai thì đang khóc, có bức bạn trai ôm tay bạn gái, hoặc là chân, đau khổ xin tha thứ.

Trong ô thoại có rất nhiều chữ, hai bé không hiểu hết được nhưng vẫn nhận ra tên ba mẹ.

“Anh! Bạn trai này là ba đấy!” Tô Linh ngạc nhiên chỉ vào bức tranh: “Thế bạn gái là ai ạ?”

“…”

Mẹ là người vẽ đẹp nhất nhà, với lại nếu bạn trai là ba…

“Là mẹ đấy.” Tô Dục nói.

Tô Linh chưa bao giờ nghi ngờ anh mình nói dối nên càng ngạc nhiên hơn: “Nhưng sao mẹ lại đối xử với ba như vậy?”

Vấn đề này vượt quá phạm vi hiểu biết của Tô Dục – cậu bé từng được người lớn khen là thiên tài nhí.

Cậu bé nhíu mày: “Anh không biết…”

“Em thấy ba mẹ vừa đi vào phòng đấy, không biết đang làm gì.” Tô Linh nhìn những bức tranh dưới đất, bắt đầu động não: “Anh ơi, chắc mẹ sẽ không tức giận rồi cãi nhau với ba, ở trong phòng đè đầu ba chứ?”

“…” Tô Dục kéo cô bé theo: “Đi xem.”

Thế là hai bé lén lút đến gần phòng ngủ của ba mẹ.

Cửa không khoá mà chỉ khép hờ, bên trong không có tiếng động gì.

Tô Linh mở hé cánh cửa ra, nửa cái đầu nhỏ lấp ló vào trong, Tô Dục sau lưng cô bé cũng ngó vào cửa.

Ba mẹ đang ngồi ở mép giường ôm nhau, động tác này rất quen thuộc với hai bé. Ba mẹ đang hôn hôn, mẹ không đè đầu ba, ba cũng không khóc, rất hoà bình.

Tô Linh nghi ngờ, đây là cãi nhau ư?

Ba mẹ đang hôn hôn hạnh phúc thế cơ mà.

Hai bé con thơm mùi sữa nghĩ ngợi.

“Anh ơi, ba mẹ vẫn hiền hoà mà nhỉ?” Tô Linh thì thầm.

” … Ừm.” Tô Dục cũng thầm thì.

Thế sao mẹ lại vẽ mấy bức tranh đó nhỉ?

Hai bé nghĩ không được thì ứ thèm nghĩ nữa.

Nhìn trộm xong, Tô Dục dắt cô bé về phòng khách.

“Anh ơi bọn mình sắp đi rải hoa cho bác Chu rồi đấy, anh thấy váy của em đẹp không?”

“Đẹp.”

Giọng cô bé Tô Linh giòn tan: “Anh ơi, áo vest của anh cũng đẹp lắm.”

Tô Dục giơ tay xoa nhẹ đầu em.

Tuy không nói nhưng ánh tràn đầy tia sáng.

“Ba mẹ còn chưa hôn xong nữa…”

Tô Linh nói thầm xong, đôi mắt to tròn láo liên một vòng, cười hì hì: “Anh! Em thấy mẹ giấu socola trên nóc piano ấy, em trộm cho anh ăn nhé?”

“…”

Tô Dục biết thừa cái mánh quen thuộc này của cô em mình.

Bảo là trộm cho anh ăn nhưng lại giấu riêng cho mình hai viên.

Cậu nhìn biểu cảm thèm thuồng của em gái: “Không được, chú nha sĩ bảo em không được ăn kẹo nữa đâu.”

Giọng nói non nớt nhưng rất ra dáng người lớn.

Lại bị anh trai bắt bài! Anh siêu ghê!

Thế thì chỉ còn cách đợi lát nữa đi lừa ba thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.