Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 43: “Mày đừng nói với tao là mày với Tô Diên…”



Lạc Đường theo cảm xúc thật nói lời thoại lại được Văn Việt Sơn khen lên tận mây, cả người như được tiếp thêm sinh khí, cực kỳ hãnh diện.

Cô đảo mắt thấy Tô Diên yên lặng nhìn mình từ nãy đến giờ không hề chớp mắt một cái, ánh mắt còn có vẻ tò mò nghiên cứu.

Lạc Đường cũng không phải kiểu tính tình nhỏ mọn, có tức giận thì cũng nhanh nguôi ngoai. Lần này là cô thẹn quá hóa giận, nếu không thì cũng sẽ không xuống tay với Tô Diên.

— À nhầm, xuống chân.

Nghĩ vậy, Lạc Đường lại liếc ai đó vừa bị mình ‘xuống chân’ một cái. Tống Cảnh Chi hôm nay mặc trường bào màu chàm, không thấy được có bị dính dấu chân lên không.

Đoàn phim đang thu dọn đồ đặc chuẩn bị cảnh tiếp theo, Lạc Đường phồng má định nói thì giọng Tô Diên vang lên bên tai: “Em giận à?”

Lạc Đường sửng sốt: “Dạ?”

Lạc Đường cẩn thận nhớ lại hành động vừa được chú Văn khen là có liêm sỉ, không biết là như nào nhỉ.

Tiếng cô nói “Đồ lưu manh” hồi nãy đúng là chân thành đầy xúc cảm, âm lượng cũng không nhỏ, tuy chưa tính là quát lên, nhưng mà… chắc cũng hơi hung dữ.

Mấy tháng nay ở trước mặt Tô Diên cô đều duy trì hình ảnh tiên nhỏ đáng yêu… Bây giờ hình tượng lại sụp đổ hết rồi ư?

Suy nghĩ như vậy xẹt qua đầu, Lạc Đường vội lắc đầu: “Em đâu có đâu! Em giận lúc nào chứ?”

Tô Diên hơi nhướng mày.

Không giận mà thái độ trước sau lại khác nhau thế này?

Tô Diên không vạch trần cô, nhìn dáng vẻ hiền lành vô tội của cô gái, “Ồ” một tiếng, hành động cực kỳ tự nhiên – như mấy lần giở trò trêu chọc, đưa tay lên xoa đầu cô.

“…”

Chỉ một cái xoa đầu chạm nhẹ nhưng vẫn khiến Lạc Đường đứng hình.

Tô Diên làm như không có việc gì, cảnh tiếp theo còn có phần của anh nên anh đi theo tổ camera ra khỏi địa điểm quay.

Lạc Đường đỏ mặt lườm bóng lưng anh, một lúc sau, thì thầm trong miệng “Đồ lưu manh”.

_

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Lạc Đường ở đoàn phim quay bao nhiêu cảnh bong bóng hồng bay phấp phới, về nhà còn vui hơn.

Hôm nay vừa về đến cửa đã gặp Lạc Chu, hiếm thấy đang ở huyền quan thay giày.

Lạc Đường tâm trạng phấn khởi nên thấy ai cũng quý, cười gọi anh: “Anh, hôm nay trông bô trai đấy! Tan làm sớm thế ạ!”

Lạc Chu: “…”

Đến tận lúc Lạc Đường thay giày xong, ngẩng lên phát hiện Lạc Chu đang dùng ánh mắt không thể tin được nhìn mình.

— Trên mặt viết mấy chữ to đùng “Mày bị đá đập vào đầu đúng không”.

Không biết em gái mình lại lên cơn động kinh gì, Lạc Chu đứng hình một lúc mới bảo: “Mày điên rồi đấy hả? Nói năng tử tế cho anh mày nhờ.”

Tâm trạng đang tốt nên Lạc Đường ứ thèm so đo với anh, lờ đi rồi hớn hở vào phòng khách lấy hoa quả ăn.

Thấy tiếng bước chân của Lạc Chu càng ngày càng gần, Lạc Đường đột nhiên quay đầu lại, giành nói trước, hỏi: “Anh! Anh có ngửi thấy trên người em có mùi gì không?”

Lạc Chu kéo lỏng cà vạt, ngửi ngửi.

Mùi hương hơi nhẹ, không phân biệt ngay được, anh nói bừa: “Em đổi nước hoa à? Ai điều chế đấy?”

“Khồnggg… Anh không ngửi thấy ạ?” Lạc Đường lắc lắc đầu, giả bộ thở dài: “Chính là… hương vị của tình yêu đấy!”

Lạc Chu: “???”

Lạc Chu không thể tin được mấy câu thúi hoắc như thế lại được thốt ra từ miệng em gái mình.

Bỏ lại một pho tượng mỹ năm hóa đá, Lạc Đường vui vẻ đi lên tầng, trong miệng còn ngậm một quả nho ngọt ơi là ngọt.

Cô đếch quan tâm đâu! Diễn cảnh yêu đương cũng là yêu đương thôi!

Trước giờ cơm tối, Lạc Đường nhận một cuộc điện thoại từ người bạn đã lâu chưa gặp – Chu Tiêm.

Lạc Đường vừa bắt máy, đối phương lập tức đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu như muốn hỏi gì: “Đường Đường, bây giờ mày có bận gì không á?”

“Không bận gì đâu nè!” Lạc Đường dừng lại bài hát đang ngâm nga: “Sao đấy? Bác sĩ tâm lý trẻ trung xinh đẹp sao lại rảnh rỗi gọi cho tao thế này?”

“À…” Bên kia, Chu Tiêm ngồi trong phòng tư vấn, đưa tay chống trán, xem xét bệnh án: “Tao bảo này, dạo này mày đang làm cái gì mà live stream đúng không? Tao nhìn thấy bao nhiêu video của mày với nam chính Tô Diên luôn ấy, ấn vào xem thì… hai đứa mày là bạn học cấp ba hả?”

Lạc Đường dứt khoát thừa nhận: “Ừ.”

Chu Tiêm hít sâu một hơi, “Hai đứa mày…”

“Mày còn nhớ lúc trước tao kể, hồi cấp ba có thích một người, nhưng mà người ấy đột nhiên biến mất nên không nói tên cho mày không?” Lạc Đường nói nhanh: “Người ấy thật ra là Tô Diên.”

“…”

Chu Tiêm nhắm mắt: “Thế…” Cô nhỏ giọng cảm thán: “Tức là, hóa ra người ảnh nói không phải là họ ‘Đường’…”

— Mà là ‘Đường’.

Lạc Đường không nghe rõ cô nói: “Alo? Bé yêu, mày nói gì cơ?”

“Không có gì,” Giọng Chu Tiêm không nghe ra chút gì mất tự nhiên: “Chỉ là lướt Weibo thấy nên tò mò gọi điện thoại hỏi mày thôi à.”

Chu Tiêm dừng một chút, nói tiếp: “Đường Đường, mày làm gì thì làm đi nha, quay phim cũng chú ý sức khỏe nhé. Khi nào rảnh tao lại gọi điện.”

Hai cô lại trêu nhau thêm mấy câu nữa rồi cúp máy.

Tuy là từ bé đến lớn Lạc Đường và Chu Tiêm không học chung trường lớp gì, nhưng hai nhà từng là hàng xóm với nhau, hai cô nói những chuyện này cũng không cần phải kiêng kị gì. Bởi vậy Chu Tiêm bất ngờ gọi đến Lạc Đường cũng không thắc mắc.



Cơm nước tắm rửa xong xuôi, Lạc Đường thay váy ngủ nằm lăn lóc trên giường, không thể nào quên được cảnh cô và anh quay với nhau ban sáng.

Không chỉ có hôm nay, còn có cái kề tai nói nhỏ mấy hôm trước, rồi xoa đầu này kia, đều được cô sắp xếp lại thành cái《Tuyển tập động tác nhỏ của Tô Diên》.

Cứ nhớ đến là mặt lại bắt đầu nóng lên.

Lạc Đường cảm thấy cách hai người ở chung có điểm giống với Tống Cảnh Chi và Cầm Lạc trong giai đoạn mập mờ.

Nhưng khác biệt ở chỗ, cả hai người bọn cô, không ai chủ động phá vỡ cái mập mờ ấy.

Nếu là một người đã chung đụng sớm chiều, khá hiểu tính anh, cẩn thận ngẫm lại những hành động nhỏ của anh thì cũng không khó đoán ra… ý anh.

Cô xoay người ngồi dậy, nhắn một tràng dài “A a a” cho Trình Tranh.

Rồi gõ chữ:【Tiểu Tranh, tui muốn nói với bồ một chuyện siêu cấp vô địch trọng đại.】

Trình Tranh:【…】

Trình Tranh:【Mày đừng bảo tao là mày với Tô Diên iu nhau rồi nhá… Đù mé, sốc quá tao không đỡ nổi đâu.】

Lạc Đường:【Ứ phải】

Lạc Đường:【Nhưng mà cũng đúng, kiểu… gần như thế】

Trình Tranh:【?】

Trình Tranh:【Còn không nói nhanh tau nhét cái micro này vào miệng mi giờ.jpg】

Lạc Đường hít sâu một hơi, cắn môi bắt đầu gõ.

Lạc Đường:【Tao không có chứng cứ cụ thể cho mày xem, nhưng mà】

Lạc Đường cắn môi, đỏ mặt gõ một hàng chữ:【Tao nghi là dạo này ý, Tô Diên  cứ như là đang cố ý thả thính tao ấy…】

Trình Tranh:【J z chời? Bây giờ làm gì cũng phải có bằng chứng nhá! Đấy không phải chuyện bình thường như cân đường hộp sữa hả? Mơ ngủ mà còn thành việc đại sự được cơ đấy.】

Trình Tranh:【Netease Cloud Music Sharing – Dreaming Time】

Lạc Đường:【…】

_

Vào đoàn được nửa tháng, Lạc Đường cuối cùng cũng được cầm trong tay kịch bản mới nghe nói có “không chỉ một cảnh hôn”.

— Hơn nữa là, ngày mai sự thật-sự-không-thể-thật-hơn quay cảnh hôn.

Dạo này, điều làm Lạc Đường căng thẳng nhất, nhưng cũng chờ mong nhất chính là mình làm hỏng cảnh hôn của mình với Tô Diên. Cô không nhắc đến, Tô Diên cũng chẳng hé một câu, cứ như mỗi cô lo lắng chuyện này vậy.

Nhưng Lạc Đường cũng không ngờ, trước khi quay cảnh hôn khó khăn nhất trong suy nghĩ của mình, lại gặp phải một cảnh buồn nhất từ khi trở thành diễn viên đến nay.

Lúc này tình tiết phim phát triển nhanh, hai con người rơi vào bể tình đều cho rằng đối phương không biết thân phận thật sự của mình, nhưng mình lại hiểu rõ người ta.

Cầm Lạc nói cho Tống Cảnh Chi tên thật của mình, là khuê danh, rất ít người biết được. Trong kinh thành ai nấy đều kính nể gọi cô bằng phong hào, công chúa Minh Cầm, nữ nhi được Bệ Hạ yêu chiều nhất.

Chỉ có một chữ giống nhau, Tống Cảnh Chi không hề nghĩ đến phương diện đó. Ai mà dám nghĩ, cô nàng mình nhất kiến chung tình lại là công chúa đương triều danh chấn kinh thành cơ chứ? Ai mà dám tự dát vàng lên mặt mình như thế?

(Nhất kiến chung tình: Yêu từ cái nhìn đầu tiên.)

Tống Cảnh Chi còn đang cân nhắc không biết nên cầu hôn thế nào. Tuy rằng không biết Cầm Lạc là đại tiểu thư phương nào, nhưng anh vẫn cảm thấy, chỉ cần không phải là Hoàng Thất thù mình cũng đường đường là Thế tử của Hầu phủ, hoàn toàn xứng đáng hỏi cưới nàng.

Chàng không biết, giờ này khắc này, cũng có nhiều người nghĩ giống mình.

Sinh nhật của công chúa Minh Cầm vừa qua đã có không ít tấu chương muốn cầu hôn công chúa được tâu lên Hoàng Thượng. Cảnh này đơn giản chỉ có công chúa và Hoàng đế diễn chung, Hoàng đế nhắc đến vài người muốn chọn làm phò mã, giọng điệu vô cùng tán dương. Công chúa nhỏ lúc này bắt đầu hoảng sợ, khóc lóc nói không muốn gả đi.

Cảnh diễn rất ngắn, lời thoại cũng không nhiều lắm, nhưng vấn đề lại ở cảnh khóc của Lạc Đường.

Kĩ thuật diễn của Lạc Đường tới nay vẫn được đoàn phim khen ngợi, ví như lần đầu lên diễn được người hà khắc như Văn Việt Sơn khen “rất sống động”, còn có vô số lần diễn một lần là qua.

Cái này cũng không phải do cô có thiên phú dị bẩm hay gì, chỉ may mắn là cô với nhân vật có nhiều điểm chung mà thôi. Hơn nữa đa số cảnh làm nũng hay thân mật của Cầm Lạc đều là diễn với Tô Diên nên mới có cảm giác vừa thoải mái vừa ngọt ngào.

Nước mắt đâu phải bảo chảy là chảy ra ngay được, đối với người không phải diễn viên chuyên nghiệp như cô, không dễ dàng chút nào.

Lạc Đường từ bé được nuông chiều, lại không thích khóc lóc, tính tình hài hoà, tối qua còn buôn dưa lê với Trình Tranh nên bây giờ rặn mãi cũng không ra nổi một giọt nước mắt.

Văn Việt Sơn sắp xếp quay trước cảnh Cầm Lạc trước khi khóc, Lạc Đường nghe lời, diễn với Hoàng thượng Liêu Chí Nghị cũng không nói sai thoại, một lần là qua.

Có lẽ là do không có cảm giác, vẫn phải chừa lại cảnh khóc.

Có người gợi ý cho Văn Việt Sơn dùng thuốc nhỏ mắt nhưng ông lập tức gạt đi: “Tôi ghét nhất là quay kiểu dối gian như thế, thuốc nhỏ mắt cái gì.”

Sau đó ông bỗng liếc Lạc Đường, hỏi: “Tôi nhớ rồi, Trần Lệ kể với tôi, ngày trước quay《Our Youth》cô bị Tô Diên mắng phát khóc đúng không?”

Lạc Đường: “Dạ?”

Cô “Dạ” xong, lập tức nhớ lại lúc ấy mình diễn Thi Âm xấu tính, bị nam chính mắng vài câu đã ngồi sụp xuống khóc hu hu.

Sửa lại một chút, cô thực ra không phải là không thích khóc, mà là, cô chỉ mít ướt với những chuyện liên quan đến Tô Diên.

Văn Việt Sơn cảm thấy Lạc Đường đã đồng ý, nói với Tô Diên nãy giờ vẫn đứng bên cạnh: “Nhanh, diễn lại cảnh cậu mắng nó xem nào?”

“…”

Lạc Đường quay đầu, hai người nhìn nhau mười giây.

Tạo hình hôm nay của Lạc Đường vẫn là cái tạo hình hai tiếng đồng hồ như mọi ngày, hôm nay cô cũng phải quay cả buổi ở phim trường. Cô ngồi trên ghế trong tẩm điện hoàng cung, ngửa đầu nhìn anh.

Mắt cô gái sáng trong lấp lánh, ánh mắt mềm mại như biết nói chuyện, vô tình mà như dụ hoặc.

Tô Diên quay phắt đầu đi, yết hầu lăn lăn: “Cháu không làm được.”

Văn Việt Sơn: “???”

Văn Việt Sơn nói: “Chú mày không làm được thì ai làm? Tôi mắng nó nó cũng miễn dịch từ bao giờ rồi!!!”

Thái độ của Tô Diên cũng cực kỳ kiên định, lắc đầu: “Cháu không mắng em ấy đâu, chú tìm cách khác đi ạ.”

Văn Việt Sơn: “…”

Sao ông nghe trong cái câu “Cháu không mắng em ấy đâu” như có gian tình ấy nhể?

Cuối cùng vẫn phải đến tay hoàng đế Liêu Chí Nghị bước xuống từ long ỷ bày mưu tính kế.

“Con gái tôi cũng đu idol, tôi hiểu tâm lý mấy đứa bé này mà, để tôi thử xem nào.”

Liêu Chí Nghị năm nay hơn năm mươi tuổi, cực kỳ thân thiện, có con gái cũng tầm tuổi như Lạc Đường. Ông nhờ diễn vai Hoàng đế mà thành danh, làm nghệ thuật vài thập niên đóng không biết bao nhiêu vai hoàng đế cổ trang, triều đại nào cũng có mặt.

Văn Việt Sơn cũng tò mò xem ông bạn có thể đưa ra ý tưởng gì, sờ cằm nói: “Thầy Liêu cố gắng lên nhé.”

Liêu Chí Nghị không thèm nhiều lời, giơ tay về phía Văn Việt Sơn: “Đạo diễn Văn, cho mượn điện thoại một tí.”

Văn Việt Sơn không hiểu nhưng vẫn mở khoá điện thoại đưa cho ông.

Một lát sau, Liêu Chí Nghị cau mày: “Sao máy ông không có ‘Ba la bô lô’?”

Văn Việt Sơn: “Hở? Ba la bô lô cái gì cơ?”

Lạc Đường cũng ngơ ngác: “Thầy Liêu ơi, ba la bô lô là cái gì ạ?”

“Cái mà, mấy đứa teen teen bọn cháu suốt ngày cắm mặt vào xem video ấy, cái app mà có icon màu hồng nhạt ấy…” Liêu Chí Nghị còn bận miêu tả, Lạc Đường đã biết đấy là cái gì.

“App xem video,” Lạc Đường cố nín cười: “Ý chú là Bilibili phải không ạ…”

Hẳn là ‘ba la bô lô’ luôn cơ!!! Thầy Liêu nghiêm trang chững chạc của cô sao lại ngốc nghếch thế cơ chứ!

Liêu Chí Nghiêu vỗ đùi cái đét: “Chuẩn chuẩn chuẩn, là nó đấy, con gái chú cả ngày cứ ôm điện thoại xem suốt.” Sau đó lại nói với Văn Việt Sơn: “Sao điện thoại ông lại không có?”

Văn Việt Sơn thầm nghĩ, má nó sao ông phải tải Bilibili làm cái mẹ gì, còn chưa nói ra miệng, bên cạnh xuất hiện một cái điện thoại.

“Cháu có,” Tô Diên nói: “Dùng của cháu đi ạ.”

Liêu Chí Nghị cầm lấy mở ra tìm video, mà Văn Việt Sơn lại hơi kinh ngạc: “Cậu mà cũng dùng mấy app của tuổi teen á?”

Tô Diên: “…”

Anh download app lúc Lạc Đường gửi nhầm “CP Âm Dự” cho anh.

Anh mất cả đêm mới trả lời xong gần trăm câu hỏi để trở thành người dùng chính thức.

Về sau… còn lưu một đống video “CP Kẹo Giòn” vào máy.

Tô Diên gật gật đầu: “Vâng… tải đại thôi ạ.”

Bên kia, Liêu Chí Nghị đã tìm xong video, xoay ngang màn hình đưa điện thoại cho bạn nhỏ Lạc đang nỗ lực tự ngược nhưng không có kết quả.

Bạn nhỏ Lạc lúc cầm máy còn hơi nghi hoặc, Liêu Chí Nghị nói: “Cháu xem đi, nhấn play luôn đi.”

Văn Việt Sơn bắt đầu nghĩ, hay là bỏ xừ cái cảnh khóc này đi, dù sao cũng là nội dung tuyến phụ, con bé này cả ngày cười ngây ngô, chắc là không khóc nổi thật, lại kéo chậm tiến độ của cả đoàn, không nhất thiết phải ép nó làm gì —

Một phút ngắn ngủi sau.

Bên Lạc Tiểu Đường bỗng truyền đến tiếng khóc nức nở, càng ngày càng thảm thiết, cuối cùng là che miệng khóc hu hu. Văn Việt Sơn đầu tiên là dẹp bỏ ý định vừa nãy, rồi nhìn Liêu Chí Nghị với ánh mắt kính nể, thầm nghĩ tiền bối quả nhiên là tiền bối.

Văn Việt Sơn hỏi: “Thầy Liêu, thầy cho con bé xem video gì thế?”

“Ui giời, con gái tôi cũng đu idol ghê lắm đấy, cái nhân vật mà diễn viên nó thích đóng cảnh chết, nó khóc cả buổi chiều. Tôi nghĩ, Tiểu Đường là fan Tô Diên còn gì,” Liêu Chí Nghị làm ra vẻ “tôi chỉ nhấc tay một cái thôi”, “Tôi tìm video của Tô Diên, phát hiện ra một cái video tổng hợp cảnh nhân vật chính mà thằng bé diễn chết trong phim.”

Liêu Chí Nghị: “Chú xem hết phim điện ảnh của cháu rồi, video Tiểu Đường xem là tổng hợp kết cục của ba bộ《Vây ca》,《Đoạt long》với《Thất Gia》ấy. Nhân vật cháu diễn chết hết đúng không, Tô Diên?”

Tô Diên: “… Vâng.”

Văn Việt Sơn cạn lời, nhìn Lạc Tiểu Đường hai phút trước không rặn ra nổi nửa giọt nước mắt, hai phút sau khóc chảy cả nước mũi.

Ông cảm thấy… xem đủ rồi đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.