Cái này, là câu ngày trước chú Văn mắng cô, cô “tặng” lại cho anh mà?
Văn Việt Sơn mắng cô vì cô có một vài biểu cảm thừa, như nhắm mắt, đỏ mặt, ông yêu cầu hà khắc nên ngay cả những lỗi nhỏ như vậy cũng không chấp nhận, mắng cô.
Cô “tặng” lại cho Tô Diên vì…
Anh hay làm mấy động tác trêu chọc người ta mà máy quay không bắt được đến!
Thế nên, chẳng lẽ ý anh là Du Tinh Nhan muốn giở trò với anh???
Lạc Đường nghĩ vậy, suýt nữa sặc một ngụm nước bọt.
“Chị ta tự thêm diễn?” Lạc Đường trợn tròn mắt: “Chị ấy như thế nào? Chị ấy động vào anh ạ?”
Giọng cô như thế đang đòi nợ, càng lúc càng cao.
Lạc Đường nói xong mới thấy mình hơi quá khích, nhưng Tô Diên đáp ngay.
“Không.” Anh nói, “Anh chỉ cảnh cáo thôi.”
Anh không nói rõ nhưng Lạc Đường tự hiểu đấy là “không thành”.
Cô chậm chạp lên tiếng: “Thế là chị ta muốn…” Nói được một nửa, Lạc Đường chợt ngừng lại, hỏi: “Anh, sao anh lại muốn nói với em ạ?”
Tô Diên nhướng mày như thấy lạ lắm, trả lời cô: “Có bao giờ anh không nói với em à?”
“…” Lạc Đường không đáp, bởi vì anh đúng là hỏi gì đáp nấy.
Từ thời cấp ba đã như vậy.
Tuy anh không chủ động nói nhưng chỉ cần cô hỏi thì chắc chắn anh sẽ nói.
Lạc Đường nhấp nhấp môi, nhìn anh: “Thật ra từ lâu anh đã biết em với Du Tinh Nhan chẳng thân thiết gì mấy đúng không ạ?”
Tô Diên gật đầu không e dè: “Ừm.”
Lạc Đường còn muốn hỏi gì, anh lại nói: “Đã nói là anh sẽ bảo kê cho em rồi mà.”
Lạc Đường sửng sốt: “Dạ?”
“Đồng ý bảo kê cho em,” Tô Diên nói tiếp, “Tức là sẽ đứng về phía em.”
Ánh hoàng hôn chiếu đến từ sau lưng anh, anh cao hơn cô nhiều nên ánh sáng bị anh chắn hết, nhìn qua giống như anh đang tỏa ra luồng sáng chói mắt.
Lạc Đường nhìn anh cong cong môi: “Nên em ghét ai, anh sẽ giúp em ‘dạy dỗ’ người đấy.”
_
Cuối tuần, chương trình live stream mới lại bắt đầu, vài cảnh Tô Diên quay cùng Lạc Đường phải đổi thời gian.
Như cảnh hôn lễ của Tống Cảnh Chi và Cầm Lạc, và cả… đêm động phòng hoa chúc.
Dù sao người xem live stream hơn nửa là vì Tô Diên mà đến, không chỉ công ty của Tô Diên, mà quản lý kiêm quan hệ xã hội ‘chơi hệ Phật’ của Lạc Đường cũng không muốn tạo CP với Tô Diên. Xào CP với anh có khác nào đi tự tử không?
Quản lý hệ Phật của Lạc Đường nói, nếu cô mà quay cảnh giường chiếu cùng Tô Diên trước mặt bàn dân thiên hạ, không may NG mười mấy hai mươi lần thì qua một đêm “Lạc Tiểu Đường” chắc chắn sẽ thu được thành tích “ả diễn viên bị ghét nhất toàn mạng”.
Lạc Đường cũng nghĩ hệt như Trình Tranh, không phải quay vào ngày live stream kia cũng tốt, cô đỡ phải NG trước cả ngàn con mắt, lúc đấy, tiêu đề báo bôi nhọ cô cũng nghĩ ra được rồi.
— # Lạc Tiểu Đường NG mấy chục lần trong cảnh quay thân mật với Tô Diên! #
— # Kĩ thuật diễn của tân binh Lạc Tiểu Đường làm chậm tiến độ của Tô Diên, fan Tô thần nổi giận! #
— # Lạc Tiểu Đường! Cô ta chắc không muốn lăn lộn trong showbiz nữa rồi! Lạc Tiểu Đường cút showbiz! #
Nên là không live stream cho lành, cô còn muốn sống thêm vài năm nữa.
Từ sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, tạo hình lần này còn rườm rà hơn cả mấy lần trước, Lạc Đường ngồi trước bàn trang điểm thấy mông mình sắp mất cảm giác đến nơi. Lúc này mới hiểu sâu sắc câu nói “Muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được thì phải chịu những cảm giác không ai chịu được”.
Dưới sự giúp đỡ của chuyên viên tạo hình, Lạc Đường thay xong quần áo bước ra khỏi phòng thử đồ, gài bộ trâm cài tóc cuối cùng lên, mọi người xung quanh nhìn sang.
“Hu hu hu tôi thấy tiên nữ giáng trần này,” Một chuyên viên trang điểm nói, “Tôi muốn chụp ảnh quá, tôi hứa không đăng lên trước khi phát sóng đâu, được không?”
“Trời ơi! Tiểu Đường đẹp quá đi!”
“Ôi trang phục đẹp ghê ấy! Ngày nào em cũng là công chúa xinh đẹp nhưng mà hôm nay là tuyệt đỉnh nhất! A a a a a ai thiết kế trang phục này vậy, muốn mua lại ghê ấy!”
“Bà không có cửa đâu nhé, trang phục của đoàn mình giá phải gọi là trên trời… Mà á, bà có mặt mũi xinh đẹp, dáng người ngon nghẻ như người ta không mà đòi mua!”
“Bà tàn nhẫn thế nhở…”
“…”
Lạc Đường rất thân thiết với nhân viên công tác, bây giờ họ đều vây quanh cô khen lấy khen để, mà những người quan hệ không tốt với cô, chớp mắt cái đã không thấy đâu.
“Má ơi!!!” Trình Tranh từ trong đám người kêu lớn, lấy điện thoại chụp ảnh cô tanh tách, kích động che miệng: “Đường Đường của tui đẹp quá đi! Chẳng khác gì tiên nữ giáng trần!!! Eo nhỏ này, xương quai xanh này, tôi có thể…”
Lạc Đường lập tức cắt ngang: “Không, mày không thể.”
Không ai có thể!!! Chỉ có Tô Diên mới có thể!!!
Trình Tranh: “…”
Bị chính tiên nữ ghét bỏ cự tuyệt cũng không làm Trình Tranh mất đi nhiệt huyết, dốc sức nịnh hót: “Công chúa điện hạ, đám cưới mày sau này nhất định phải tậu một bộ y hệt như này, mày vừa soi gương cũng thấy đúng không? Bị chính mình mê hoặc đúng không? Mày mặc cái này trông mê vl.”
Lụa và sa tanh đỏ lớp lớp chồng lên nhau nhưng vẫn mỏng nhẹ, không tạo cảm giác nặng nề, tóc được búi lên thành chùm xinh đẹp mà không khoa trương. Đuôi váy rất dài, làn váy tỏa rộng, viền váy thêu chỉ tơ vàng vừa sang trọng vừa thướt tha.
Da cô vốn trắng lại được màu đỏ tươi tôn lên càng nổi bật như tuyết, cổ thiên nga cũng lộ ra hoàn hảo. Môi đỏ tươi, phấn mắt hơi ửng lên toát ra vẻ vừa thanh khiết vừa quyến rũ, cong môi cười cũng đủ khiến người ta tan chảy.
Chính xác là dáng vẻ của nàng công chúa chuẩn bị xuất giá.
Tuy cảnh này bất ngờ được đẩy lên trước nhưng đạo cụ, trang phục, mọi thứ đã được đoàn phim chuẩn bị từ sớm, có thể sử dụng bất cứ lúc nào. Lạc Đường còn nhớ, chiếc váy cưới này đã được may theo số đo của cô từ khi cô vừa vào đoàn.
Lạc Đường cũng cực kỳ hài lòng, nói nhỏ vào tai Trình Tranh: “Tiểu Tranh, lát nữa mày hỏi đoàn phim giúp tao, tao muốn mua lại bộ váy này có được không, bao nhiêu tiền cũng được.”
Trình Tranh nghe năm chữ cuối thì trợn mắt, nhưng vẫn ra hiệu ‘Ok’ với cô.
Bởi vì váy vóc rườm ra, phải cần đến ba người nâng váy giúp Lạc Đường ra ngoài, trừ cái này ra thì trang sức trên người Lạc Đường cũng không quá nặng.
Đi đến nơi quay phim đã có cả đống người đứng đợi, thấy bên này có động tĩnh, tất cả mọi người đều quay lại nhìn, tiếng nói chuyện cũng im bặt.
Một bé giúp cô nâng váy nói: “Hì hì, nhìn đến ngu người luôn.”
Một bé khác lại trêu chọc: “Cậu vừa rồi không thể chắc, còn nói ai!”
Lạc Đường đối với những ánh mắt vây xem này cũng không có phản ứng gì, từ nhỏ cô đã quen rồi.
Nhưng vừa nâng mắt, lại thấy Tô Diên đứng không xa.
Lúc chưa xem《Vây ca》mà anh diễn, trong ấn tượng của Lạc Đường, cô vẫn thấy vẻ bề ngoài của anh là kiểu lạnh lùng ngầu lòi. Như hồi lớp 11 ở trường có hoạt động diễn kịch, vai diễn người ta chọn cho anh cũng là hotboy lạnh lùng.
Tuy là đã bị anh từ chối.
Nhưng hiện tại, Lạc Đường cả kinh không rời mắt được.
Cô vẫn biết dáng người anh rất đẹp, chẳng khác nào móc treo quần áo cổ đại, vai rộng chân dài.
Thân là một cô gái tinh tế, cô đương nhiên liếc mắt là biết ai có trang điểm, ai không. Trên mặt Tô Diên chẳng thêm gì, nhưng hỉ phục màu đỏ làm mặt mày anh tươi tắn lên không ít. Lạc Đường không muốn dùng từ này để miêu tả anh, nhưng lúc này… Đúng là không thể tìm được từ nào thích hợp hơn.
Rất xinh đẹp.
Sao lại có người mặc màu đỏ đẹp đến nhường này…
Văn Việt Sơn nhìn hai người đang say đắm, vài suy nghĩ xẹt qua đầu, cầm loa bắt đầu khai đao với Lạc Tiểu Đường: “Lạc Tiểu Đường — ngẩn ra đấy làm gì! Đứng ngay ngắn chuẩn bị quay đây này! Muốn nhìn tí nữa nhìn cho kĩ vào!”
— Đúng là hai người đều đang ngắm nhau nhưng mặt Lạc Tiểu Đường trông ngốc hơn nhiều, khai đao với cô cũng không oan.
Đạo diễn hét xong, mọi người xung quanh đều cười.
Lúc trước chú Văn nói Lạc Tiểu Đường đã miễn dịch với việc bị ông mắng, đúng thật, da mặt của Lạc Đường bây giờ đã dày đến mức không thèm sợ Văn Việt Sơn nữa rồi.
Lạc Đường như trong mộng tỉnh ra, “À” một tiếng, vội đi về phía trước.
Hôn lễ thời cổ đại rất phức tạp, vì lí do thời lượng và thẩm mỹ nên mỗi bước đi đều phải trông thật đẹp, thật hoàn mỹ.
Phía trước Lạc Đường là bà mối và diễn viên quần chúng, quay xong cảnh trong cung thì cũng đến lúc lên kiệu về Hầu phủ, lúc này mới thực sự là Tô Diên và Lạc Đường diễn chung.
Lạc Đường còn tưởng lúc nhất bái thiên địa nhị bái cao đường phu thê giao bái cô sẽ căng thẳng muốn chết, mặt đỏ như đít khỉ.
Nhưng bây giờ mới thấy, cô nghĩ nhiều rồi.
Khăn voan hồng che kín mặt như này, chẳng nhìn thấy cái mịe gì mà căng thẳng!
Đầu gối quỳ xuống đệm mềm mại, Lạc Đường thầm nghĩ chắc một lần là qua rồi.
Cùng lúc đó, bên tai nghe thấy “Phu thê giao bái —”, cô chậm ra cúi người xuống như vừa nãy.
Xung quanh yên tĩnh.
Ngay sau đó là tiếng cười khanh khách làm cô hoảng sợ.
Lạc Đường còn chưa kịp vén voan hồng lên nhìn xem ai đang cười thì đã nghe được giọng nói sấm sét quen thuộc —
“Lạc Tiểu Đường! Cô không biết bên nào bên trái bên nào bên phải hả? Bái đường mà đi bái với cái phản à!!!”
“…”
Ok, fine, cô sai.
Văn Việt Sơn rống xong, người xung quanh cũng cười ngất. Lạc Đường thấy rõ cái cậu Tề Nam sắm vai hoàng huynh của mình cười đến tắt cả tiếng, giọng khàn như vịt đực vừa cười vừa nói: “Hahaha! Oh my god! She is so funny!”
Funny cái đầu cậu ý!!!
Lạc Đường nghiến răng ken két
Lần thứ hai, cảnh giao bái này cũng qua.
Sau đó là cảnh Cầm Lạc đội khăn voan hồng ngồi chờ trong khuê phòng, còn Tống Cảnh Chi ở bên ngoài tiếp rượu khách khứa.
Sau đó là…
Lạc Đường ngồi ở mép giường, trước mắt toàn là màu đỏ sẫm, tiếng mở cửa truyền đến. Rồi là tiếng thị nữ cùng hô: “Tham kiến phò mã.”
“Ừ.” Giọng Tô Diên không như lúc bình thường mà hơi cao lên, “Chỗ này không cần các ngươi nữa, lui hết đi.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân dồn dập, tiếng thị nữ đóng cửa.
Lạc Đường căng thẳng níu váy, nhìn bóng dáng anh càng lúc càng tới gần.
Tống Cảnh Chi vén tấm khăn voan che trước mặt nàng lên, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau dường như đã qua cả mấy đời.
Thoáng như trở lại lần đầu gặp gỡ nàng được chàng cứu mạng, thiếu niên bướng bỉnh nhấc nàng lên lưng ngựa, thấy cô nương nhà người ta sinh đẹp, nảy ý trêu đùa.
Ai ngờ, nháy mắt mà như vạn năm.
“A Lạc.” Chàng gọi tên nàng, cúi người xuống, ngón tay chạm thật nhẹ lên hai má nàng.
Trên người Tô Diên không có mùi rượu nhưng giọng nói lại như mang theo hơi say. Một tay anh chống bên mép giường, nhìn cô cười: “Công chúa nhỏ của ta, cuối cùng ta cũng cưới được nàng rồi.”
“Cắt!” Đạo diễn nói: “Qua, chuẩn bị cảnh tiếp theo. Camera, ba phút sau phải điều chỉnh vị trí xong.”
Lạc Đường thấy Tô Diên bỏ tay ra khỏi mặt mình, nhưng anh chưa đứng dậy ngay mà ngồi ở mép giường cùng cô.
Anh mặc một thân đồ đỏ cứ quanh quẩn trước mặt không rời làm cô chẳng thế bình tâm lại.
Tim Lạc Đường vẫn đập nhanh như thế, nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói: “Anh ơi, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Anh quay phim nhiều như thế, đã có bao giờ…” Lạc Đường không quay đầu lại, nghĩ ngợi một lí do: “Có bao giờ không phân biệt được phim với đời thật không ạ?”
Cô không quay đầu lại nên không thể thấy được cơ thể Tô Diên bỗng nhiên cứng đờ.
“Sao tự nhiên… em lại hỏi cái này.”
Lạc Đường níu váy, không hiểu sao lại căng thẳng: “Em chỉ tự dưng nghĩ ra thôi, anh không nói cũng được ạ.”
“…”
Lạc Đường thấy anh như lấy hơi chuẩn bị trả lời thì —
“Hai cô cậu chuẩn bị xong chưa? Ok thì ra hiệu.”
Tô Diên đứng lên trước mặt cô, làm tiếp động tác còn đang dang dở của Tống Cảnh Chi.
“Action!”
Tô Diên đứng thẳng dậy, bắt đầu tháo trang sức trên đầu cho cô, Lạc Đường thấy đầu mình càng lúc càng nhẹ, trên đầu truyền đến giọng nói của anh: “Nặng không?”
Lạc Đường trung thực “Vâng” một tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại: “Nặng ơi là nặng.”
Lạc Đường vừa rồi bị anh làm cho mơ màng, đầu óc trống rỗng, nhớ mang máng cảnh hôm nay anh nắm thế chủ động nên trong tiềm thức vẫn chờ động tác của anh.
Anh vén tóc cho cô, hai người uống rượu giao bôi, rồi đột nhiên, Tô Diên ôm lấy eo cô, Lạc Đường bất ngờ bị anh áp xuống giường.
Tô Diên nghĩ đến vấn đề cô vừa hỏi anh.
Cô hỏi anh, đã bao giờ không phân biệt được phim với đời thật hay chưa.
Sao có thể chưa từng?
Trí mạng nhất lại là, có thể phân biệt được, nhưng bản thân anh… lại không muốn phân biệt.
Hai người ngã xuống giường, Lạc Đường ngửa mặt lên, hai mắt mở to, vô cùng kinh ngạc, trên mặt lại có một tầng ửng đỏ như là thẹn thùng.
Váy cô vì động tác bất ngờ vừa rồi mà hơi xộc xệch, làn da trắng như tuyết chỗ bả vai theo đó mà lộ ra, hòa cùng màu đỏ tươi của tơ lụa, đẹp đến mê người.
Chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ làm yết hầu Tô Diên lăn lộn, chuyển tầm mắt lên khuôn mặt cô.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên cằm trắng xinh của cô, cười cười ghé vào tai cô thì thầm: “Nàng sợ sao?”
Lạc Đường nhìn anh một lát, cũng cười, mắt hạnh cong lên.
Cô lắc nhẹ: “Không sợ.”
Rồi cực kỳ tự nhiên đưa tay đặt lên bả vai anh, chạm nhanh vào xương vai anh, vòng tại ôm lấy cổ, ghì nhẹ anh xuống.
Tay trái anh kéo tấm rèm bên giường lại, cúi đầu dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của cô.