Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 52: Chịu trách nhiệm kiểu người yêu



Giờ khắc này, trong đầu Lạc Đường lần thứ hai bùng lên những bong bóng màu hồng phấn, trong đám bong bóng ấy, có một cái nho nhỏ, viết vài chữ to to:

Tô Diên lại hun tui.

Mặc dù là trong tình huống Tô Diên say quắc cần câu nhưng — ít nhất không phải là diễn! Là ở ngoài đời ngoài đời ngoài đời! Tại nhà của anh!

Anh, Tô Diên, chủ động hôn cô!

Người ta bảo sau khi uống say mới nói lời chân thật, vậy chắc hành động cũng thế, có lẽ cũng phản ánh nội tâm con người.

Dù sao lúc quay phim cũng tích được tí kinh nghiệm, mà Lạc Đường cũng không hề muốn phản kháng nên rất nhanh tiến vào trạng thái, tự nhiên nhắm mắt lại.

Quay phim bao nhiêu lâu, trong phim bọn họ hôn môi ba lượt. Lạc Đường đóng máy xong còn nghĩ phải lập kế hoạch tỏ tình thật hoành tráng, ai dè từ lúc đóng máy chiều qua, đến bây giờ còn chưa đến 24 tiếng, lại bị anh hết ôm rồi lại hôn… Còn nhiều hơn cả lúc quay phim.

Hôn nhiều lại bắt đầu so sánh.

Lần đầu tiên hôn môi trong phim, tâm tình của Lạc Đường bị anh ảnh hưởng, không thể chú ý được động tác của anh, chỉ cảm thấy hôn xong môi hơi đau, còn sưng lên một chút.

Lần sau thì chỉ lướt qua, gần như là chỉ dán vào vài giây.

Mà bây giờ mới thật sự là hôn môi, mềm nhẹ lâu dài, làm người ta mê muội.

Không biết qua bao lâu, Tô Diên chợt dừng lại, môi cách ra một chút nhưng cơ thể vẫn không di chuyển.

Lạc Đường theo bản năng mở mắt ra.

Dù là ban ngày nhưng chỗ huyền quan vẫn tối đen, ở tư thế này ánh sáng bị anh chặn hết. Lạc Đường không thấy rõ mặt anh, nhưng có thể nghe được tiếng thở dốc của anh.

Tô Diên không nói gì, đứng một hồi, đột nhiên đưa tay ôm lấy vai cô, dịch tay đến eo cô, Lạc Đường thuận theo động tác của anh mà nhấc lưng khỏi cánh cửa. Trong tư thế vây ôm như vậy, anh lại hôn cô một lần nữa.

Lạc Đường cảm thấy mình sắp nổ tung.

A a a a a lạy Chúa trên cao turn down cứu con với!!!            

Trong lòng cô đã bắn lên từng cái từng cái pháo hoa chữ “Tô Diên 521” rồi đây này!!!

Tô Diên uống say nhức cái nách vl!!!!! A a a!!!

Với cả —

Anh uống say xong, không chỉ hormone bùng nổ mà kĩ thuật hôn còn… cực kỳ điêu luyện?

Lạc Đường nhớ rõ, mấy lần trước bọn họ chỉ đơn giản là môi đối môi, dán dán cọ cọ, cô lại căng thẳng quá không đáp lại được gì. Mà cô nào đã được hôn ai bao giờ, chẳng biết đáp lại thế nào cả.

Hai lần này, Lạc Đường cảm giác rõ ràng kỹ thuật của Tô Diên đỉnh hơn lúc trước nhiều, tiết tấu rất nhịp nhàng, cô còn cam tâm tình nguyện bị anh nắm mũi dẫn đi.

Môi Tô Diên mềm ơi là mềm, hôn thích lắm. Hôn mãi hôn mãi, Lạc Đường bỗng cảm thấy môi anh hơi hé ra, ngoài môi ra còn có thêm một cảm xúc khác.

Anh vươn lưỡi ra, liếm liếm môi cô.

Cô bị anh liếm mà cả người run lên, như phản xạ có điều kiện mà quay đầu né đi động tác muốn tiếp tục của anh.

Tô Diên trên đỉnh đầu cười khẽ: “Mệt rồi à?”

“……”

Mệt cái đầu anh ý!

Lạc Đường đỏ mặt xấu hổ, anh cũng chẳng ư hử gì nữa mà kiên nhẫn chờ cô.

Cứ như vậy trôi qua mấy phút đồng hồ, cô cảm thấy hai người đứng đây mãi cũng không ổn.

Tô Diên uống nhiều rượu lắm rồi, Lạc Đường vừa hôn vừa ngửi mà cảm thấy mình cũng sắp say đến nơi.

Tuy chất cồn biến Tô thần thành Tô Thả Thính nhưng dù sao vẫn tổn hại đến sức khỏe, phải cho anh tỉnh rượu cái đã.

“Tô Diên, anh… có muốn ăn cái gì không ạ?” Lạc Đường cuối cùng cũng tìm được một cái lý do phù hợp: “Anh uống nhiều như thế mà không ăn gì là đau dạ dày đấy nhé.”

Anh còn không thèm động một sợi lông mi: “Anh không đói.”

“Anh không ngủ bao lâu rồi?”

“Từ hôm qua.”

Lạc Đường khẽ nhíu mày. Tuy là cực kỳ không hài lòng, nhưng mà cũng không thể mắng một con ma men được, cô bình tĩnh lại khuyên nhủ: “Bây giờ anh lên tầng ngủ một giấc thật ngon nhé, được không anh?”

Tô Diên nhìn cô một lát, con ngươi trong suốt nhưng ánh mắt lại tối sầm: “Em muốn về à?”

“Dạ? Không, em không về đâu.” Lạc Đường lắc đầu, giọng điệu như đang dỗ trẻ con: “Em ở đây với anh, anh lên tầng ngủ một giấc xong mình đi ăn cơm, được không anh?”

Tô Diên không dùng ánh mắt vừa nãy để nhìn cô nữa.

Lạc Đường ra vài chiêu, Tô Diên uống say rất thích được dỗ ngọt, nháy mắt biến thành bé ngoan ngoãn, còn cong môi cười với cô: “Ừm, em phải ở đây chờ anh đấy.”

Có thể là lời hứa hẹn của cô vô cùng hấp dẫn, Tô Diên đồng ý xong lập tức xoay người lên tầng đi ngủ.

Lạc Đường còn lo anh đi không vững, chạy theo sau anh, ai dè anh không chỉ đi vững mà còn đi rất nhanh, một bước hai bậc cầu thang! Cô đuổi ứ kịp!

Lúc Lạc Đường đuổi kịp đến cửa phòng anh thì Tô Diên đang chuẩn bị đóng cửa, hình như anh không biết cô nãy giờ vẫn đi sau mình nên hơi bất ngờ.

“Em đi theo anh làm gì?” Lạc Đường chưa kịp trả lời, anh lại nói: “Anh phải đi ngủ.”

Lạc Đường “Vâng” một tiếng, cười với anh: “Anh đi ngủ đi, em xuống tầng chờ anh nhé.”

Nói xong xoay người chưa đi, cổ tay cô đã bị nắm chặt. Quay đầu lại đối mặt với ánh mắt của Tô Diên.

Anh nghiêm túc như đang đàm luận với cô đại sự của đời người: “Em sẽ đợi anh ở dưới tầng, đúng không?”

Âm cuối mờ nhạt không chắc chắn.

Lần đầu tiên trong đời Lạc Đường thấy tim mình như sắp tan chảy.

Cô hơi kiễng chân, giơ tay lên đỉnh đầu anh xoa thật nhẹ vài cái, rồi cong mắt hứa với anh: “Vâng, em hứa mà.”

Bé ngoan đột xuất Tô Diên cứ như vậy được cô dỗ đi ngủ.

Vuốt vuốt tóc anh, xuống tầng như mất hồn mất vía.

Cô đi ra huyền quan thay giầy, về sofa ngồi lấy một cái gối ôm, điên cuồng đấm thùm thụp vào cái gối ôm vô tội.

A a a a a! Anh ấy! Vừa! Lưu luyến cô sao!!!!!

Lạc Đường chôn đầu vào gối, hít sâu, hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh —

Mịe nó vô dụng.

Huyết quản cô như sắp nổ tung đến nơi. Dưới sự dạy dỗ của mẹ Bạch, Lạc Đường luôn đóng mình trong hình tượng tiểu thư đài cát tiêu chuẩn, không chỉ ‘diễn’ mà cô còn ‘diễn’ giỏi, nhân tài kiệt xuất trong cái kiểu ‘diễn’ này, nhưng mà cứ gặp Tô Diên là mấy cái đó bay mất hết.

Lạc Đường cứ ngồi chờ mãi, chờ đợt tim đập dồn dập này qua đi, cô tỉnh táo lại, bỗng hiểu ra một điều.

Còn muốn hình thức gì nữa? Tìm chứng cứ gì nữa? Đây không phải là chứng cứ sắc bén nhất hay sao?

Không thích mà hôn cô đến như này? Hôn mà cô muốn xỉu luôn ấy?

Đường đường là người vừa mới bàn bạc kế hoạch tình yêu tối qua, cô bình tĩnh lại rồi gọi cho Chu Tiêm.

Bên kia bắt máy, Lạc Đường không thể chờ được nói ngay: “Cục cưng! Chắc là mấy tiếng — hoặc là mười mấy tiếng nữa tao sẽ tỏ tình với Tô Diên!”

Bên kia im lặng vài giây: “Hả? Hôm nay? Bây giờ?”

“Ừm đúng rồi!” Lạc Đường kể qua cho cô ấy từ lúc mình rời giường rồi đến một loạt sự kiện không tin nổi, sau đó nói chắc như đinh đóng cột: “Mày nghĩ xem anh ấy có thích tao không? Chắc chắn là có mà! Nếu không phải thì sao lại làm thế?”

Chu Tiêm cũng nói cô phân tích không sai.

Lạc Đường nói tiêếp: “Lát nữa đợi anh ấy ngủ dậy tao sẽ nói, mày thấy ok không?”

Chu Tiêm lại cho cô đáp án giống như tối qua: “Ừm, yên tâm đi, chắc chắn là thành công.”

Cô bạn thân bảo thủ ngày thường cho một câu khẳng định như thế cũng đủ làm cô ổn định tâm trạng.

Lạc Đường nói chuyện với Chu Tiêm xong thì cực kỳ bình thản, vui mừng ngạc nhiên xong thì thần kinh cũng thả lỏng, cứ thế ngủ thiếp đi trên sofa.

Cô mơ màng tỉnh dậy, liếc mắt một cái là thấy được bóng dáng quen thuộc.

— Nhân vật chính vừa xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Lạc Đường nhìn thấy Tô Diên, đầu óc lập tức tỉnh táo, ngồi ngay dậy xỏ dép lê, ngẩng đầu hỏi anh: “Anh dậy rồi ạ?”

Không biết mấy giờ rồi nhưng bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn sáng sủa, Tô Diên đang ngồi khoanh chân bên cạnh cô, trên bàn có hai cốc nước.

Anh gật gật đầu: “Ừm.”

Giọng vẫn có vẻ ngái ngủ.

Nhưng rõ ràng không phải Tô Thả Thính hay Tô Lưu Luyến nữa.

Anh tỉnh rượu rồi.

Lạc Đường có cả một bụng những lời định nói, vừa rồi trước lúc ngủ thiếp đi cũng lên mạng tra một đống câu tỏ tình, nhưng mà bây giờ, cô vẫn rất sợ, rất căng thẳng, rất lo lắng

Lạc Đường lo rằng —

Anh sẽ lấy cớ giống như những lần trước, nói mình chưa báo trước với cô, xin lỗi cô, chấm hết.

Nếu mà như thế thì đáng sợ lắm!!! Không thể như thế được! Cô bây giờ thật sự – vô cùng phỉ nhổ bản thân mình lúc ấy!!!

Cho nên…

Có phải Tô Diên sẽ lại nói mình không báo trước…

Lạc Đường lại đối diện với anh vài giây, cắn chặt răng, vẫn quyết định mở lời trước.

Cô suy nghĩ một chút, nhớ đến lời mở đầu vừa nghĩ trước khi ngủ —

“Anh ơi,” Lạc Đường căng thẳng muốn chết, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi nhưng vẫn kiên trì nói cho xong: “Anh còn nhớ lúc say anh làm gì với em không?”

Câu này chẳng khác nào lời nữ chính nói sau khi nam nữ chính uống say ở chương Một tiểu thuyết, nhưng cô nghĩ mãi cũng không ra được câu nào ổn hơn.

Lạc Đường níu níu chiếc chăn đang đáp trên người, nhìn người ngồi bên cạnh.

Anh vẫn đẹp trai tỏa sáng như trước.

Tô Diên gật đầu: “Ừm, nhớ.”

Anh uống một hớp nước, Lạc Đường dõi theo yết hầu anh trượt xuống, rồi nhìn anh mở miệng, rất bình tĩnh kể lại: “Anh hôn em.”

Đầu Lạc Đường nóng lên.

Cô cũng không hiểu sao mình lại thuận thế nói theo: “Đúng rồi đấy, anh hôn em.”

“Những hai lần.” Cô giơ ra hai ngón tay.

Anh vẫn gật đầu, thẳng thắn thừa nhận, hoàn toàn không có ý chống chế: “Đúng, hai lần.”

“…”

Hai câu thừa nhận đơn giản này lại làm Lạc Đường hít thở không thông.

Lạc Đường chưa nghĩ ra nên nói tiếp cái gì, Tô Diên lại mở miệng trước, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc: “Anh có thể giải thích với em.”

Cô ngây cả người ra.

Giải thích…?

Ý là, anh uống rượu xong hôn cô, cảm thấy đã mạo phạm đến cô, cho nên bây giờ nói xin lỗi ấy hả?

Lạc Đường nghĩ xong, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, cảm giác thất vọng bao trùm cả tâm trí.

Cô hoàn toàn quên đi kế hoạch tác chiến mình đã vạch rõ trước khi ngủ, trong đầu toàn là câu giải thích của anh.

Sao anh lại xin lỗi, thà rằng nói là anh chưa báo trước còn hơn…

Thế này còn nói chuyện với nhau thế nào nữa? Anh nói như vậy, là cô hoàn toàn hết hi vọng rồi…

Sống không còn gì luyến tiếc, tâm như tro tàn.

Ngay lúc đầu óc cô xám xịt, Tô Diên bỗng đứng dậy, chân dài bước đến chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh.

Hình như anh tắm rồi, mùi rượu trên người gần như không còn, thay vào đó là một mùi hương rất nhẹ, thanh tân dễ chịu.

Lạc Đường liếc mắt thấy tay anh nâng lên, hướng về phía mình —

Cô cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh của anh chạm vào hai bên má mình, vén một sợi tóc qua tai rồi thu tay lại rất tự nhiên.

Giọng anh rất nhẹ nhưng rõ ràng, vờn quanh tai cô.

“Nếu em đồng ý, anh sẽ chịu trách nhiệm”

Lạc Đường sửng sốt.

Cô quay phắt lại, trợn tròn mắt nhìn anh, giọng nói run rẩy: “… Chịu trách nhiệm cái gì ạ?”

“Là —” Tô Diên ngồi ngược sáng, cao giọng lên, cười rất tươi.

Một giây sau, lại cúi xuống hôn lên má cô, cong môi nói: “Chịu trách nhiệm kiểu người yêu ấy.”




Từ nay về sau toàn cơm tró nhé các chị, dù đằng trước cũng đầy cơm tró rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.