Idol Thế Mà Lại Yêu Thầm Tôi

Chương 92: Quá khứ của anh



Tô Diên nghe thấy giọng nói của cô, cả người chợt cứng đờ, lúc ngẩng đầu nhìn cô có vẻ hơi kinh ngạc.

Lạc Đường cúp máy, bước nhanh về phía anh.

Linh cảm của cô đã đúng, anh thật sự đang ở gần nhà cô, đứng chờ ngoài cửa. Đây giống như một phân đoạn quen thuộc trong phim tình cảm lãng mạn, nhưng đến lượt cô, trừ kinh ngạc và nghi hoặc ra, cô không thấy vui vẻ chút nào.

Lạc Đường đứng trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tô Diên, đây là lần đầu tiên anh âm thầm đến đây vào buổi đêm đúng không?”

Đoán được anh chuẩn bị phủ nhận, cô nói tiếp: “Nói dối cả đời không lấy được vợ.”

“…” Tô Diên: “Không phải.”

Lạc Đường: “…!”

Đúng là không phải lần đầu tiên.

Tim cô thắt lại, nghĩ đến hình ảnh anh đứng một mình vừa nãy, nghĩ đến lời anh nói không phải lần đầu tiên, đột nhiên cảm thấy nỗi đau tê tái lan ra khắp cơ thể.

Lạc Đường nghĩ đến mình ngu ngốc lên mạng tra mấy thứ linh tinh, lại nghĩ đến phản ứng của anh hồi chiều.

Đoán mò có tác dụng gì, anh đang ngay trước mặt, bị cô bắt tại trận, hỏi anh luôn còn hơn.

Lạc Đường cụp mắt, sau đó lấy dũng khí ngẩng đầu lên nói: “Tô Diên, anh nói thật, anh… có bệnh gì… giấu em đúng không?”

Tô Diên gật đầu: “Ừ, có.”

Tim Lạc Đường như ngừng đập.                           

Trong đầu cô toàn là ‘tình yêu và sinh tử, ngược luyến’. Nếu đêm nay cô không linh cảm được, vậy thì Tô Diên thân là nam chính, vì không muốn cô tổn thương, có khi ít ngày nữa sẽ đòi chia tay với cô, một mình tiếp nhận trị liệu. Mà bây giờ cô biết rồi, sẽ có một hướng đi khác, cô sẽ cùng anh vượt qua bệnh tật, cuối cùng nam chính…

“Anh… Anh…” Cú sốc này quá lớn với cô, Lạc Đường nói mà môi còn run rẩy: “Anh còn bao lâu?”

“…?”

Nỗi lo lắng cả chiều rồi suy đoán cả đêm của cô trở thành sự thật, nước mắt lập tức tuôn ra: “Huhu sao bây giờ anh mới nói với em? Anh cứ ở dưới này thì làm được gì! Anh bệnh gì thì phải nói với em từ sớm chứ, em sẽ bảo ba em tìm cho anh bác sĩ giỏi nhất, sao anh không nói cho em huhu…”

“…”

Tô Diên nghe được vài câu mới hiểu cô đang tưởng anh bị bệnh nan y.

Tuy là cực kỳ không hợp thời nhưng anh vẫn hơi buồn cười. Tô Diên vuốt vuốt tóc cô: “Không phải như em nghĩ đâu, đừng đoán mò.”

“…” Lạc Đường lập tức ngừng khóc, ngơ ngác ngẩng đầu: “Không như em nghĩ? Thì là cái gì?”

Vừa dứt lời thì gió đêm thổi qua, lúc ra ngoài cô chỉ khoác đại một cái áo khoác ngắn bên ngoài áo ngủ, Lạc Đường không nhịn được rùng mình một cái.

Tô Diên thấy thế đứng dậy, quay đầu mở cửa xe rồi ôm bả vai cô đưa cô vào trong xe: “Lên xe đã, ở ngoài lạnh.”

Lạc Đường thấy anh vòng sang ghế lái, đóng cửa lại, cô lập tức nhìn anh không chớp mắt.

Ồn ào bên ngoài bị ngăn lại.

Tô Diên dựa lưng vào ghế, nhìn thẳng ra ngoai, giọng nói trầm thấp vang lên trong xe: “Em nói đúng, anh có bệnh.”

Không đợi cô trả lời, Tô Diên quay đầu nói với cô: “Nhưng cơ thể anh vẫn khỏe mạnh, không tin thì anh có thể cho em xem báo cáo kiểm tra sức khỏe hàng năm.”

“… Ai mà thèm xem báo cáo của anh.” Lạc Đường cẩn thận suy nghĩ lời anh nó: “Anh nói cơ thể khỏe mạnh, thế bệnh của anh là…?”

“Bệnh tâm lý.” Tô Diên đáp lại rất nhanh, sau đó ngừng một chút: “Có khi cũng chưa được gọi là bệnh, nhưng trường hợp của anh hơi phức tạp, khó giải thích.”

Lạc Đường cắn môi: “Thế… nguyên nhân là gì ạ? Nguyên nhân bệnh là gì?”

Tô Diên không trả lời ngay.

Anh nói: “Thật ra anh không hiểu tại sao đến tận bây giờ em vẫn không hỏi đến chuyện liên quan đến ba mẹ anh.” Tô Diên nhìn cô: “Em biết được chuyện gì à?”

“… Lúc em đi tìm anh, có hỏi hàng xóm được vài chuyện nên… biết được một chút.”

Sau khi Tô Diên biến mất được một tuần, Lạc Đường tìm được nhà anh. Hàng xóm của anh nói, nhà đối diện vốn có cả một gia đình, nhưng nhiều năm trước vợ chồng ly hôn, nhà gái bỏ đi, còn lại mỗi hai cha con. Mà một tuần trước, người cha ấy cũng qua đời, còn đứa con trai thì được đưa đi.

Lúc ấy, Lạc Đường chấn động.

Cho tới bây giờ, Lạc Đường cũng không thể ngờ, một Tô Diên tốt đẹp như vậy, tuy không thể nói là hòa đồng, nhưng một Tô Diên cười rộ lên là sẽ trông như tỏa sáng, lại sinh ra trong một gia đình tan vỡ.

Hàng xóm không hề biết anh được đưa đi đâu, manh mối đến đây là đứt đoạn.

Sau này gặp lại anh, dù có muốn hỏi chuyện năm xưa đến mấy thì cô vẫn nhớ như in câu trả lời của bác hàng xóm. Suy nghĩ trong lòng Lạc Đường là, nếu Tô Diên đã không nói, thì cô cũng không hỏi.

Nếu anh không nói, chắc chắn phải có lí do của anh, cô chỉ biết một phần cũng được, cô không muốn làm người bóc ra vết sẹo của anh.

“Nguyên nhân bệnh đúng là có liên quan đến gia đình anh.” Tô Diên nói chậm rãi như thể anh đang kể lại câu chuyện của một ai khác: “Thật ra, bây giờ anh đã cơ bản khôi phục lại bình thường, chiều nay là tình huống đặc biệt thôi. Chỉ cần không xuất hiện tình huống đặc biệt thì sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt.”

“…”

Lạc Đường nhìn góc nghiêng trầm tĩnh của anh, bỗng cảm thấy hoảng hốt, cô vội kéo tay anh lại.

Vẫn còn khô ráo, hơi lạnh, nhưng không đổ mồ hôi.

Cô thở phào, sau đó lại cảm thấy mình không nên hỏi sâu hơn: “Ừm… Nếu anh không muốn nói cũng không sao hết, chỉ cần nói cho em vấn đề của anh là được, bạn em là bác sĩ tâm lý, giỏi lắm, nói không chừng —”

“Không phải anh không muốn nói.” Tô Diên ngắt lời cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng có lẽ em sẽ không muốn nghe.”

“…”

Lạc Đường sửng sốt.

Tô Diên đột nhiên gọi cả họ, cả tên cô: “Lạc Đường.”

“Anh vẫn nợ em một lời giải thích.” Anh nói: “Từ khi được gặp lại em, anh vẫn luôn nghĩ cách nói với em, nghĩ cách nói với em câu ‘Xin lỗi’. Nhưng lại cảm thấy, nếu anh nói, chắc chắn em sẽ hỏi chuyện năm đó… Mà anh không muốn để em biết.”

Nhất là khi đã tiếp xúc với người nhà của cô. Anh biết cô được lớn lên trong sự che chở tràn ngập yêu thương, nên càng không muốn lưu lại trong trí nhớ của cô câu chuyện đến anh còn khó có thể đối mặt như vậy.

Tô Diên nói tiếp: “Chuyện như vậy, những ký ức như vậy, sẽ chẳng ai muốn hiểu.”

Lúc nói những câu này, ánh mắt của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có thể coi như hờ hững. Trước mặt cô, cho dù là trước đây hay bây giờ, cho dù rất ít khi nở nụ cười, nhưng anh vẫn luôn dịu dàng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảm xúc thế này trên khuôn mặt của anh.

Ánh mắt trống trải.

Lạc Đường nghe anh nói mà bỗng thấy sống mũi cay cay.

“Anh nói gì đấy, sao lại không muốn…” Cô nhấp nhấp môi, nắm tay anh thật chặt: “Em muốn ở bên anh mãi mãi, em muốn biết tất cả những gì thuộc về anh, em sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh.”

Lạc Đường tủi thân: “Này, đến cầu hôn em cũng làm rồi, mà anh còn sợ em để ý mấy cái này à?!”

“…”

Tô Diên bị cô chọc cười, cong môi.

“Vậy… cứ coi như đang nghe kể chuyện thôi nhé.”

_

Trong ký ức của Tô Diên, tuổi thơ của anh được chia làm hai nửa, đường phân cách là khi mười một, mười hai tuổi, tốt nghiệp Tiểu học.

Trước khi tốt nghiệp Tiểu học, ba mẹ hạnh phúc, tuy không giàu có nhưng gia đình êm ấm.

Nhưng đó chỉ là những ấn tượng mờ nhạt.

Bởi vì nửa sau của ký ức quá rõ ràng, khắc sâu đến nỗi như bén rễ vào trí nhớ của anh, nên những thứ liên quan đến quãng thời gian hạnh phúc đều trở nên mơ hồ, chỉ còn lại một suy nghĩ nhạt nhòa mà thôi.

Khi Tô Diên còn bé, không chỉ một lần anh được nghe mẹ kể lại chuyện xưa với ba.

Tân Lệ là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đã có hôn ước, cuộc sống những tưởng sẽ êm đềm mãi mãi, nhưng lần đầu rời nhà học Đại học, bà đã gặp Tô Minh Vĩ. Sau đó, Tân Lệ chủ động cắt đứt liên lạc với người nhà, làm ba mình tức đến nỗi phải nhập viện, nhưng vẫn khăng khăng muốn cưới anh chàng một nghèo hai trắng Tô Minh Vĩ.

Giống như những tình tiết quen thuộc, khuôn sáo trong tiểu thuyết chàng nhà nghèo với nàng nhà giàu.

Nhưng hiện thực lại khác xa tiểu thuyết, không phải chàng nghèo nào cũng có thể xây dựng được cơ nghiệp, chăm lo cho nàng thiên kim một cuộc sống đủ đầy. Chàng nghèo ấy cũng có thể thỏa mãn với hiện tại, không phấn đấu, không tiến tới tương lai.

Lúc anh bảy tuổi, Tân Lệ và Tô Minh Vĩ thỉnh thoảng lại vì vấn đề tiền bạc hay sinh hoạt mà khắc khẩu.

Lúc anh chín tuổi, bọn họ trở thành ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi nhau một trận to.

Mười tuổi, Tô Diên học được một từ có thể miêu tả rất đúng ba mẹ mình, người lạ.

Mười một tuổi, Tân Lệ nhận được điện thoại thông báo ba mình bệnh, chết, gia tộc phá sản. Vị hôn phu khi xưa bà đã từ chối nói: Nếu bà tái giá, ông ấy sẽ ra tay tương trợ.

Mười hai tuổi, ba mẹ ly hôn, Tô Diên được phán cho Tô Minh Vĩ. Trước khi đi, Tân Lệ nói với chồng cũ của bà, Tô Minh Vĩ, ông là đồ rác rưởi.

Bà bỏ lại Tô Diên.

Tân Lệ phải gả vào nhà giàu, vì không thể, cũng có thể là vì sợ bị nghi ngờ nên không đưa anh theo. Tô Diên không biết bà nghĩ gì. Lúc đó còn chưa biết hận là gì, anh chỉ thấy buồn, buồn vì ba mẹ ly hôn, nhưng anh cảm thấy, mình cũng có thể sống với Tô Minh Vĩ một cuộc sống tốt đẹp.

Ai ngờ, sau ba năm cấp hai, tính tình của Tô Minh Vĩ thay đổi rõ rệt.

Sau khi ly hôn, mỗi tháng Tân Lệ sẽ gửi tiền trợ cấp nuôi con, không hề ít, đủ để hai người không phải lo toan cơm áo. Tô Minh Vĩ nghỉ làm, bắt đầu cuộc sống vô công rồi nghề, chơi bời đàn đúm, rượu chè be bét, tay không rời điều thuốc, trong nhà lúc nào cũng nồng nặc mùi khói thuốc, thỉnh thoảng còn đi cá độ cả đêm không về nhà.

Tô Diên nhìn ông thay đổi, không phải anh chưa từng khuyên bảo, anh đã thử mọi cách nhưng Tô Minh Vĩ hiển nhiên vẫn cố ý sa đọa. Tô Diên ngày càng ít nói chuyện với ông, trừ lúc đòi tiền, ăn cơm, hai cha con sống chung dưới một mái nhà cứ như hai người xa lạ.

Một ngày, Tô Minh Vĩ say rượu rồi bắt đầu nói đến Tân Lệ, từ nào từ nấy đều là xem thường, chửi rủa, những từ như “con đĩ” cứ liên tục được thốt ra.

Ông nói với Tô Diên: “Con đĩ kia nó bỏ mày rồi, có mỗi ông đây nuôi mày thôi.”

Sự im lặng của Tô Diên đã bị những câu này phá vỡ.

“Ông nuôi tôi? Hai năm nay, ông đã kiếm ra được một đồng nào chưa? Tất cả những thứ ông ăn, uống, dùng, đều là do con đĩ trong miệng ông chu cấp cả, ông nói ông nuôi tôi?” Tô Diên cắn răng nói: “Bà ấy nói đúng, bà ấy bỏ đi là đúng, ông là đồ rác rưởi.”

Những lời anh nói làm Tô Minh Vĩ điên lên.

Tô Diên lúc ấy không được tính là cao lớn so với bạn bè cùng trang lứa, lại thêm sau khi Tân Lệ đi, anh bị bệnh hai, ba lần, bỏ bê không ai chăm sóc nên sức khỏe không được tốt, đương nhiên đánh không lại Tô Minh Vĩ còn tráng niên, chỉ có thể ngồi yên chịu đánh.

Đó mới chỉ là bắt đầu.

Kể từ hôm ấy, Tô Minh Vĩ bắt đầu đánh con như cơm bữa, không có chuyện gì thì lấy cớ thua cờ bạc để đánh đập anh. Tô Diên phản kháng lại, nghĩ đến việc bỏ đi, nhưng anh không có một xu dính túi, anh vẫn muốn được đi học. Anh thậm chí còn nghĩ tới việc tố cáo Tô Minh Vĩ, để ông ngồi tù nhưng người ta nói anh không có nhân chứng, không thấy máu, không ảnh hưởng đến xương cốt, chẳng có hi vọng gì với loại bạo lực gia đình thế này.

Những trận đòn như vậy kết thúc vào lúc anh tốt nghiệp Trung học, khi Tô Minh Vĩ nhận ra chàng thiếu niên Tô Diên đã có thể dễ dàng phản kháng lại mình.

Tô Diên học rất giỏi, thuận lợi lên được cấp ba. Anh nghĩ, chỉ cần lên được lớp 12, chỉ cần anh tốt nghiệp Phổ thông, thi Đại học, chỉ cần anh đủ 18 tuổi, thì anh có thể đi thật xa, không phải ở lại ngôi nhà kia một ngày nào nữa, cả đời này sẽ không phải nhìn thấy người đàn ông kia nữa.

Ôm hi vọng như vậy, lớp 11, Tô Diên gặp Lạc Đường, cô gái luôn tươi cười, đáng yêu, trong sáng, một cô gái có thể ở bên anh cả ngày.

Đó gần như là quãng thời gian tuổi trẻ tươi sáng, hạnh phúc nhất của Tô Diên từ khi ba mẹ ly hôn.

Trong nửa năm ấy, dù trong nhà có một tên rác rưởi cũng không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Anh bắt đầu mong ngóng được đến trường, thậm chí, hi vọng vào tương lai.

Cuộc sống những tưởng yên bình như vậy, trong một buổi chiều nọ, đã tan vỡ.

Ngày ấy tan học sớm, Tô Diên về nhà, bất ngờ nhìn thấy một đống hỗn độn.

Tô Minh Vĩ sa vào thứ không nên dính vào. Nhìn trạng thái, hành động của ông, Tô Diên dù chưa từng chứng kiến nhưng vẫn biết được đó là gì.

Khiếp sợ, phẫn nộ đều không đủ để miêu tả tâm trạng lúc ấy của anh. Ngày đó, là ngày Tô Minh Vĩ nói chuyện với Tô Diên nhiều nhất, dù toàn là những lời thô tục khó nghe, thậm chí, ông còn mắng chửi anh: “Đ*t con mẹ, mày là cái thá gì mà đòi dạy đợi bố mày?”

Khoảnh khắc ấy, Tô Diên biết, không cứu được nữa rồi.

Số tiền mà Tân Lệ trợ cấp cho anh những năm qua không phải là một số tiền nhỏ, nhưng cho nhiều thừa nhiều cũng không thể thỏa mãn một kẻ nghiện. Tô Minh Vĩ bắt đầu bán hết những đồ vật đáng giá trong nhà lấy tiền, bán cả những trang sức Tân Lệ lúc xưa không mang theo.

Trước đây anh yêu kính người cha này bao nhiêu, thì lúc này lại hận ông bấy nhiêu. Kiểu hận thù khắc sâu vào xương tủy, tích tụ qua thời gian, chỉ cần nghĩ đến là ước có thể tự tay kết liễu người ấy.

Sau khi bán sạch đồ đạc trong nhà, một ngày, Tô Diên đột nhiên phát hiện Tô Minh Vĩ không còn moi móc tiền bạc, không còn nóng nảy như trước. Ông thường xuyên vài ngày không về nhà, quần áo, điện thoại đều đổi thành mẫu mới nhất, như trở thành một con người khác.

Một tuần sau, anh nghe được Tô Minh Vĩ gọi điện thoại vào lúc tờ mờ sáng.

Tất cả lời nói đều cho thấy một sự thật rõ ràng.

Ông ta không chỉ dính vào.

Mà còn bán ma túy.

Tô Diên chịu đựng hai ngày. Sau đó nhân lúc Tô Minh Vĩ đi, điên cuồng lục lọi mọi ngóc ngách trong nhà. Cuối cùng, lên mạng tra, biết được chỉ bằng những thứ anh tìm được trong phòng Tô Minh Vĩ cũng có thể khiến ông ta tù mọt gông.

Cuộc sống của Tô Minh Vĩ đã hoàn toàn bị hủy hoại, anh đã từng khuyên răn nhưng không có kết quả, không muốn quan tâm nữa, đây là do Tô Minh Vĩ tự lựa chọn.

Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn loại người cặn bã này làm những chuyện như vậy bên cạnh mình.

Ông ta bán những thứ này cho ai?

Những thứ này, sẽ hại chết bao nhiêu người? Làm tan vỡ bao nhiêu gia đình?

Đáp án rõ ràng rất kinh khủng.

Tô Diên chụp lại mọi thứ, để lại một phần rất nhỏ làm bằng chứng. Ngày Tô Minh Vĩ đi xa về, anh gọi điện cho người đã hẹn trước, bàn tay run rẩy toát đầy mồ hôi.

Tô Minh Vĩ về đến nhà thì không hề cảnh giác. Khi cảnh sát ập đến, ông còn đang ngồi trên ban công với vẻ mặt thỏa mãn, vừa nghe thấy tiếng động, nhìn thấy cảnh sát, cả người chấn động, đồng tử giãn nở.

Tô Minh Vĩ đã dám làm, thì không thể không nghĩ đến một ngày bị phát hiện, không thể không nghĩ đến mình sắp sửa phải đối mặt với điều gì. Tô Minh Vĩ cũng chỉ sững sờ trong một thoáng, sau đó, ông lập tức nhìn về hướng Tô Diên vẫn đang đứng yên lặng.

Tô Diên nhớ như in những gì ông nói hôm ấy.

“Mày làm hả, Tô Diên?” Ông cười tự giễu: “Con trai?”

“Mày muốn giết tao chắc được mấy năm rồi nhỉ, từ mấy năm trước? Chắc là, từ khi con mẹ đĩ đượi của của bỏ đi hả?” Tô Minh Vĩ cười ha hả như kẻ điên: “Tao bị mày bắt được, bố mày bị tóm vào tù rồi, chịu thôi. Nhưng tự ngẫm lại xem, làm cái trò này với chính cha ruột của mình, mày là loại chó má gì?”

Bên cạnh có người nói thêm gì đó, Tô Diên không nhớ. Anh chỉ nhớ lúc ấy ở ban công, Tô Minh Vĩ vừa lùi về phía sau vừa nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đỏ như máu, cười nhạt như người mất trí.

Khu chung cư này đã cũ, ban công lộ thiên, Tô Minh Vĩ quay người lại.

Ông quá nhanh, không ai kịp phản ứng.

Tô Minh Vĩ nhảy từ tầng sáu xuống, tử vong tại chỗ.

Câu nói cuối cùng của ông cũng là, mày nhớ đấy, Tô Diên, bố mày bị chính mày giết chết.



“Về sau cụ thể thế nào anh cũng không nhớ rõ. Cảnh sát không biết liên hệ ở đâu được một dì ở xa, làm thủ tục nuôi nấng, đưa anh sang Pháp gặp rất nhiều bác sĩ. Nghỉ ngơi hơn nửa năm, cuối cùng chuẩn bị cho kỳ thi nghệ thuật, về nước học Đại học, vào showbiz.”

“Chuyện sau đó, em cũng biết.”

Lạc Đường ở cạnh anh yên lặng thật lâu, mãi mới nói nên lời: “… Anh bảo không nhớ là sao ạ? Mất trí nhớ ạ?”

“Không phải.” Tô Diên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ: “Do lúc ấy anh từ chối đối mặt với hiện thực, tự phủ nhận, tự khép kín bản thân nên vậy.”

Đến tận bây giờ, ký ức của anh về khoảng thời gian đó cũng rất mơ hồ.

Giữa khoảng không tĩnh lặng, cô bắt đầu sụt sịt mũi.

Tô Diên cụp mắt nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, hơi bất đắc dĩ lau nước mắt cho cô, xoa xoa, đột nhiên cười: “Hôm trước em hỏi anh, anh có đồng ý lời cầu hôn của em không, đúng không?”

“… Dạ?” Lạc Đường quay đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn anh.

“Anh đồng ý.” Tô Diên nói: “Em không nghe rõ thì để anh nói lại lần nữa nhé.”

Giọng anh rất nhẹ nhàng: “Lúc ấy anh nói, cảm ơn em.”

“…” Em cầu hôn mà anh cảm ơn cái gì?

Lạc Đường bất ngờ: “Chỉ có một câu thôi ạ? Nhưng em nhớ là —”

“Còn một câu nữa.” Tô Diên cắt ngang, ngón tay xẹt qua mặt cô: “Anh nói, anh còn sống, là vì em.”



Lúc đó, nhờ sự can thiệp của cảnh sát, họ đã tìm thấy một người dì Tô Diên chưa từng gặp đang định cư ở nước ngoài, hình như đã thông báo cho Tân Lệ biết. Tô Diên không biết quá trình cụ thế, chỉ nhớ rằng mình được dì đưa đi.

Sau khi bắt đầu chấp nhận thế giới bên ngoài, ký ức của anh dần dần phục hồi.

Anh đồng ý nghe lời bác sĩ tâm lý, đồng ý phối hợp trị liệu, có điều hiệu quả quá nhỏ, dường như không có tác dụng, chỉ có thể phụ thuộc vào thuốc để ổn định cảm xúc.

Tô Diên thậm chí còn không dám nhắm mắt.

Quãng thời gian ấy, anh cứ gặp phải những cơn mơ giống hệt nhau, lặp đi lặp lại, tra tấn từng dây thần kinh trong anh.

Trong mơ là hình ảnh Tô Minh Vĩ trước khi chết, toàn là máu, thậm chí còn có âm thanh tí tách, người đàn ông như ma quỷ tới từ địa ngục. Trong giấc mơ ấy, ông cứ theo dõi, nhìn chằm chằm anh không rời dù chỉ một giây.

Ông nhe răng, cười nói, Tô Diên, mày là hung thủ giết người.

Ông ta cứ nói, sao mày không chết đi?

— Mày giết tao rồi, sao mày còn chưa chết đi?

Những lời, những giấc mơ ấy như một loại ám chỉ, một loại nguyền rủa.

Tô Diên bị giấc mơ ấy hành hạ suốt một tháng. Cứ vậy, không chỉ trạng thái tâm lý ngày càng kém mà tất cả các cơ quan trong cơ thể cũng nhanh chóng kiệt quệ.

Sau đó không lâu, kết quả kiểm tra cho thấy anh có xu hướng tự sát.

Lúc đó, Tô Diên chẳng hề quan tâm đến những kết quả kiểm tra này, nó chẳng hề gì đến anh.

Nhưng một ngày, giấc mơ của anh thay đổi.

Anh mơ thấy một cảnh tưởng và giọng nói hoàn toàn khác trước đây, nghĩ thật lâu, anh mới nhận ra đó là thời cấp ba của mình.

Anh lần theo trí nhớ, như thường ngày đi đến lớp học của mình, phát hiện chỗ ngồi của mình trống không.

Bên cạnh chỗ ngồi của anh, có một cô bé khuôn mặt hơi trẻ con, từng sợi tóc đến đôi giầy của cô đều toát ra sự tinh xảo. Cô đang cắn bút, đau đầu viết gì đó.

Rồi Tô Diên nhìn thấy một thiếu niên giống mình y như đúc đi lướt qua.

Thiếu niên ngồi xuống chỗ ngồi của anh, đặt ba lô lên bàn. Lúc cô bé kia nhìn thấy cậu thì cười rộ lên, ánh mắt như tỏa sáng: “Tô Diên Tô Diên! Cậu làm hộ tớ mấy bài toán này được không?”

“Không.”

“Đi mà, tớ ghét làm Toán lắm, đi…”

“… Lại không làm bài tập, cuối tuần cậu làm gì đấy?” Thiếu niên ngoài mặt khó chịu nhưng vẫn rút tờ bài tập trên tay cô sang, cau mày nói: “Lần cuối.”

“Ừ ừ!” Cô bé sướng rơn, nghiêng đầu thì thầm nói chuyện với chàng thiếu niên, cậu vừa làm đề, vừa câu được câu chăng đáp lời.

Khi Tô Diên tỉnh lại, trên mặt ướt đẫm.

Có mồ hôi, cũng có nước mắt.

Cuối cùng anh cũng nhớ lại. Anh dễ gì mới nhờ cô mà có hi vọng vào cuộc sống như vậy, dễ gì có thật nhiều kế hoạch cho tương lai như vậy, đến giờ còn chưa thực hiện được cái nào.

Anh còn chưa được gặp lại cô.

Anh còn chưa nói ra câu tạm biệt.

Anh còn chưa nói cho cô, anh thích cô nhiều biết bao.

Sao có thể…

Sao có thể cứ chết dần thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.