I'm A Girl, Not Hotboy

Chương 4: Tâm Sự Cùng Người... Ngủ?!!



5 giờ sáng trên đất Sài Thành, lại một ngày mới lại đến. Trong một toà nhà 10 tầng, đúng hơn là trong thang máy dành cho khách hàng có hai người con gái đang dựa vào nhau ngủ, đắp chung một cái áo sơ mi kẻ xanh lục. Bỗng một trong hai người mở mắt ra, cô gái đó có mái tóc pixie với tóc mái xiên đen nam tính. Nhìn sang người còn lại vẫn là đôi mắt nhắm nghiền với hơi thở đều đều làm rung hàng mi dài. Nhìn xung quanh một vòng thì thấy đèn thang máy bắt đầu sáng lên, tuy không nói gì nhưng khuôn mặt cô gái này tươi hẳn lên, không quên nhẹ nhàng đặt người kia xuống. Khẽ nhấn nút tới tầng 1, đôi mắt đen đảo xuống đất một vòng rồi lặng im khoác chiếc áo sơ mi lên cho cô gái vẫn say giấc nồng. "Tinh" thang máy mở lớn, đại sảnh chẳng có ai ngoài cô tiếp tân và li coffee đang bốc khói nghi ngút lại xuất hiện một cô gái có vẻ ngoài nam tính mặc chiếc áo ba lỗ trắng, trước ngực có quấn băng y tế, chỗ băng ở phần vai hơi đỏ lên. Jeans boyfriend rộng rãi làm cô gái ấy trở nên cá tính. Trên lưng cô gái ấy còn một cô gái nữa, xinh đẹp như một bông hoa anh đào trong gió, đôi mắt nhắm nghiền làm người ta có cảm giác cô gái ấy đã đi vào giấc ngủ thần tiên. Tuy cả hai là con gái nhưng cô tiếp tân nhìn vào lại thấy họ như Kim Đồng Ngọc Nữ sánh đôi với nhau. Dù vẫn đang mê mẩn nhan sắc của cô nàng nam tính ấy nhưng cô tiếp tân vẫn không quên nhiệm vụ.- Tại sao anh lại từ đó ra?

- Chào chị, ở trong đó còn mấy túi đồ phiền chị giữ giùm, có gì chị nói với cấp trên trước khi cúp thang máy phải xem có ai đang sử dụng khộng nhé.- cô gái đó nở nụ cười hút hồn cô tiếp tân.

- Vâng, xin lỗi vì sự cố này, siêu thị chúng tôi sẽ khắc phục lại.- Cô tiếp tân bối rối, khuôn mặt đỏ bừng với suy nghĩ "Người đâu mà đẹp trai quá!"


Trên đoạn đường về quán coffee Paris rất vắng người, có lẽ người Sài Thành vẫn đang ôm chiếc giường thân yêu của mình rồi. À đâu hẳn là vậy đâu ta, trên đường về có đi qua một công viên vẫn có cô lao công đang dọn dẹp nhưng ở khá xa hai người. Tuy vậy trên đường đi vẫn đụng mặt vài người nha. Có hai ông bà cụ đang đi dạo quanh công viên, tuy hai ông bà trông đã hơn 70 nhưng vẫn mang nét hồng hào, minh mẫn, khoẻ mạnh.

- Bà coi kìa, con nhà ai mà thương tích đầy mình, mấy đứa nhỏ này càng lớn càng không biết lo lắng về sức khoẻ của mình. Còn bé mà đã học đi qua đêm rồi, mầm mống tương lai của nước ta… haizz.- cụ ông thu hút sự chú ý của cụ bà về hai con người kia.

- Ông này hay nhỉ, hai đứa nó trông khôi ngô, sáng sủa thế kia mà. Ông suy nghĩ tích cực tí đi.- Cụ bà tỏ vẻ không đồng tình.

- Bà này…

- Cháu chào ông, cháu chào bà.- là tiếng nói ngăn hai cụ cãi nhau, là người mà hai ông bà bàn tán nãy giờ đây này.

- Chào cháu, sớm vầy cháu đi đâu đây?- Cụ bà tươi cười nhìn cậu nhóc trước mặt.

- Dạ, cháu đang đưa chị cháu về. Ông bà thật là khoẻ, mọi khi cháu thấy giờ này chẳng có ai "vắng tanh như chùa bà đanh" luôn đó bà ơi.- cậu nhóc xốc nhẹ người sau lưng.

- Cháu ngoan ghê, mấy đứa bằng tuổi cháu bây giờ chán lắm, không chơi game tụi nó lại tập tành hút thuốc. Đâu có xem gia đình là gì.- bà cụ khẽ trầm mặc một lúc.- phải chi bà cũng có đứa cháu ngoan vầy. Hay tụi nó trở lại thật bé, bà sẽ dạy lại tụi nó để trở thành như cháu đây này.

- Bà nói quá à, chưa có là muộn đâu mà bà, kiên trì một chút là kéo họ ra được mà. Nếu như cả nhà thật tâm muốn họ thoát ra sai lầm đôi khi vẫn làm được, chỉ là vấn đề thời gian thôi.- cậu nhóc chân thành nói.- cháu có đứa bạn, nó cũng sai lầm vướng vào mấy thứ thuốc lá. Lúc đó, cả nhà không ai bỏ nó, họ an ủi nó rất nhiều và chính nhờ đó thằng nhóc đó không động tới thứ đó nữa. Cháu xin phép đây ạ, chào ông bà cháu đi.

- Cậu nhóc cảm ơn cháu nhiều.- vang vẳng đằng xa, có tiếng nói nghẹn ngào.

- Thằng nhóc đó rất giống với thằng Thiên, lâu lắm rồi ta chưa gặp nó.- cụ ông bước tới gần cụ bà.

- Ừ, thằng Thiên giận chúng ta cũng phải, tôi vẫn mong cái mạng già này chờ được tới lúc thằng Thiên tha thứ cho chúng ta.- Cụ bà mỉm cười gượng gạo


Hai người họ vẫn trên đường trở về.

- Chị Thanh ơi, họ thật hạnh phúc. Em cũng muốn trở lại hồi nhỏ, em muốn trở thành một đứa con nít. Khi đó, nếu gặp chị em muốn kết bạn với chị đó. Em là mặt trời, chị sẽ điểm thêm màu sắc cho mọi nơi chị nhỉ. Em thật là, em luôn nói linh tinh, chị nè nếu chị nghe được những lời này thì đừng nói cho ai biết nhé. Hình như em... thích anh Kỳ Anh, em luôn giả vờ không quan tâm tới anh ấy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy em đã rất vui, chị biết không. Đây là điều em chẳng thế nói cho bất cứ ai, em vừa muốn chị nghe thấy vừa không muốn thật là rắc rối. Chị đừng nghĩ em là Hoàng Cường nhá, em muốn gia nhập đội không phải vì anh Kỳ Anh đâu, vì em muốn chơi bóng rổ, vì muốn có bạn mà phải là bạn thân nhé. Ngoài Linh ra em chả có ai.

-.…………

- Ích kỉ nhỉ, chị à em thật xấu, em cũng chẳng muốn lừa ai cả. Nhưng nếu mọi người biết thì mọi người phải tha thứ cho em đấy nhá, được vậy em vui lắm. Trời ơi em trẹo lưng mất. Chị nặng thiệt đó, nặng quá đi mất thôi. Tới rồi này.


Trước mặt hai người họ là cửa trước của quán coffee Paris, nhưng đâu ai ngờ lại có người đã chờ họ ở đó, từ lâu chỉ để nhìn thấy họ. Người đó không ai khác chính là Thiên. Ở cái hẻm rỗng bên hông quán coffee có một người con trai đang đứng khoanh tay tựa người vào bờ tường với đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ. Không ai biết rằng cậu đã ở đây từ bao giờ nhưng có lẽ đã rất lâu rồi. Cậu chờ họ nhưng cậu không ngờ rằng khi cậu chợp mắt họ đã về rồi. Có lẽ cậu biết họ về nên cậu thức giấc ngay sau khi họ vào.


" Mình ngủ bao lâu rồi?" Giơ tay xem đồng hồ xong cậu theo chân họ vào. Khi vào là một cảnh tượng không thể ngờ tới. Trước mắt không chỉ Thiên mà của tất cả mọi người là Nhật đang bị Quang nắm cổ áo nhấc lên, hai chân Nhật không còn chạm đất nhưng vẫn kiên cường nhìn thẳng vào đôi mắt khói hằn những tia đỏ như ẩn như hiện kia. Dĩ nhiên điều đó càng khiêu khích người trước mặt dùng lực mạnh hơn. Khuôn mặt của Nhật dần tái xanh, vết máu trên bả vai càng lan rộng. Nhìn cảnh đó mà tất cả mọi người có mặt trong phòng xanh mặt. Tưởng chừng Quang có thể bóp chết con người nhỏ bé kia bất cứ lúc nào. "Bộp...Bịch" quẳng một cú, tất cả những gì trước mắt mọi người là người còn đang bị nhấc lên lúc nãy đã bị hất mạnh vào tường, nặng nhọc ngồi lên. Không chịu khuất phục, Nhật vẫn nói một cách bình thản

- Điều em nói đều là sự thật, anh có quyền không tin. Nhưng anh nên biết anh cũng đang che giấu một sự thật chỉ có anh là người rõ nhất.

- Phải thì sao, nói vẫn là nói. Dù thế nào tôi không bao giờ để yên cho cậu nếu cậu dám làm gì cô ấy. Nhớ lấy.- Quang không nói gì thêm bỏ ra sau.

Lúc này cả bọn mới tiến lại gần Nhật.

- Em không sao chứ? Vết thương mở miệng rồi.- Giang cùng mọi người đỡ Nhật dậy.

- Em cũng thật là liều mạng, dám đưa bà Thanh đi qua đêm. May mắn cho em là chưa bị thương gì nhiều.- Vũ Trường có một sự vô duyên không hề nhẹ.

- Mày tào lao không, thằng Nhật bị vầy mà còn nói thế nữa.- Kỳ Anh bịch một cái vào cái đầu đỏ như mông khỉ của Vũ Trường.

- Tụi bây nói nhiều quá, giúp tao đưa thằng Nhật vào phòng...- Tiến chưa kịp nói hết câu thì Nhật đã bị Thiên nhấc bổng lên đưa về phòng của Giang.



Giang cũng đi theo để băng bó lại vết thương cho Nhật, tuy vậy ngay phòng bên cạnh có một bóng người đến bên chiếc giường có một cô gái xinh đẹp đang ngủ.


- Nếu ai dám chạm vào em, tôi sẽ không để kẻ đó yên đâu... Xin lỗi vì không thể ở bên cạnh em, xin lỗi vì tôi chỉ là thằng tồi. Tôi chỉ là thằng tồi với trái tim luôn hướng về em thôi. Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ không thua đâu em sẽ là của tôi. Tôi sẽ khiến em phải chấp nhận tôi, trong trái tim em phải có tôi, dù trong đó từng có ai đi chăng nữa đến cuối cùng tôi luôn là người hiện diện trong đó, tôi sẽ khiến em yêu tôi. Dù mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa tôi sẽ cho em thấy rằng "Tôi yêu em". - Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán người đang ngủ, bóng người đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người trên giường rồi cũng chìm vào giấc ngủ. Đâu ngờ bên ngoài cánh cửa gỗ kia có một bóng dáng cao lớn đang khoanh tay dựa người vào cửa, tuy nhiên trên khuôn mặt băng lãnh đó xuất hiện một nụ cười. " Tôi không chấp nhận anh rể tôi là kẻ bằng tuổi tôi đâu, ông anh à tôi ủng hộ anh hai tay hai chân."


- Em thật ngốc, sao em không nói rằng em là gì?

- Bởi vì em biết rằng một người ở đó là người làm em trở nên như vầy. Chị Giang, em đã chấp nhận đi theo con đường này, em sẽ chịu trách nhiệm vì em đã chọn nó. Chị đừng nói với ai nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.