Im Đi Tớ Không Nghe

Chương 31: Đồ Ngủ



Truyện kể bé nghe lên sóng

Chưa đến 9 giờ, Úc Lạc Thừa đã tắm rửa xong. Trông thấy bộ đồ ngủ mà Túc Lễ chuẩn bị cho cậu treo trên móc, cậu do dự một chốc rồi vẫn quyết định mặc đồ ngủ của mình.

Cậu cảm thấy mặc đồ của Túc Lễ nó kỳ kỳ sao ấy.

Sau khi lau khô tóc và lau sạch nước trong phòng tắm, cậu quay về phòng ngủ tiếp tục làm bài tập.

Kim đồng hồ chỉ 11 giờ.

Bên ngoài phòng ngủ vô cùng im ắng, cậu xỏ dép bước ra ngoài đi một vòng nhưng vẫn chưa nghe thấy tiếng cửa. Cậu bước ra ban công nhìn xuống, chỉ có đèn đường tiểu khu vẫn sáng và yên tĩnh, không thấy người nào đi qua.

Túc Lễ nói tầm 8 9 giờ về, nhưng bây giờ đã là 11 giờ rồi.

Vừa định lấy điện thoại ra nhắn hỏi Túc Lễ, cậu chợt nhận ra mình chưa có số điện thoại của hắn.

Cậu toan cất điện thoại về túi bỗng phát hiện một tin nhắn lạ, mở ra xem - tin nhắn của Phùng San Hương.

“Thừa Thừa, mẹ xin lỗi vì hôm nay mẹ hiểu lầm con. Chú Lý đã hỏi em con cho ra lẽ rồi, chắc con đã gặp Tiểu Phi rồi đúng không? Nhưng mẹ nghe nói hình như hai đứa hiểu lầm nhau gì đó. Có sao không con? Mẹ muốn gọi cho con nhưng chú Lý với em gái con đang ngủ rồi. Chú muốn thay mặt Tiểu Phi xin lỗi con. Hôm nay do mẹ không đúng. Bây giờ con đang ở nhà cô à? Ngày mai tới rước con qua nhà mình ăn một bữa có được không?”

Nhìn đoạn văn dông dài trên màn hình, Úc Lạc Thừa đọc rành rọt từng câu từng chữ một. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu trả lời.

"Con không sao, không cần đâu."

Cậu khựng một chốc, cảm thấy nhắn thế này lạnh lùng quá nên gõ thêm mấy câu.

“Con không sao đâu, không cần đâu mẹ. Ngày mai con sẽ về trường sớm để thi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”

Sau đó, cậu tắt điện thoại như trút được gánh nặng.

Cậu chưa từng nghĩ đến việc gia nhập vào gia đình mới của mẹ, tương tự như với gia đình mới của ba. Mẹ ít nhất còn gọi điện thoại và nhắn tin cho cậu. Còn ba, sau khi li hôn, ông không thèm gọi cậu lấy một lần.

‘Sau này không có việc gì thì đừng về nữa, xin tiền thì xin mẹ mày ấy, nó cặp bồ đại gia.’

Đây là lời cuối cùng mà ba nói với cậu.

Úc Lạc Thừa cất điện thoại vào cặp, đóng cửa phòng khách, rúc vào chăn.

Nếu đã không còn nhà thì mình nên hiểu chuyện một chút, vì nơi nào mình cũng không được hoan nghênh.

Không biết qua được bao lâu, Úc Lạc Thừa cũng thiếp đi.

Trong mơ, cậu còn ôm mộng về một tổ ấm xa vời.

Ấy là năm cậu còn nhỏ, ba mẹ cũng chưa lên thôn làm việc. Mẹ bế cậu ngâm nga bài nhạc dân ca, nhìn khoai lang đang được nướng trên bếp lửa. Ba mua cho cậu một chiếc xe đồ chơi từ thị trấn, huơ huơ trước mặt để cậu nhìn.

‘Thừa Thừa là bé cưng ngoan nhất phải không nào?’

‘Thừa Thừa là cục cưng ngoan của ba mẹ nè…’

‘Sau này ba mẹ sẽ ráng làm việc kiếm tiền, để Thừa Thừa được ở nhà lớn trên thành phố nè, lái chiếc xe đẹp nhất, học ở trường tốt nhất…’

[Sao ngủ mà còn khóc vậy… Ơ, mũi với mắt đỏ hoe luôn, cưng xỉu… Chậc, không thèm cài cúc áo nữa. Hèn chi trước khi ngủ còn bấm bấm, hoá ra là gửi tin nhắn cho mẹ… Đệt, con thỏ đế này nói chuyện hiền khô vậy… Má, mình có nên xoá hết những người liên lạc với cậu ấy không ta? Thôi thôi, bình tĩnh, mình sờ bụng lén cậu ấy sẽ tỉnh không nhỉ? Aaaa khó chịu quáaa, muốn sờ bụng thỏ con quá! Nhưng khi nào cậu ấy mới xoay bụng lại về phía mình! Tức ghê!]

Giọng điệu lít nha lít nhít lùng bùng bên tai, Úc Lạc Thừa nửa tỉnh nửa mê, ngọ ngoạy một hồi mới bừng tỉnh mở mắt.

“Tỉnh rồi à?” Túc Lễ ngồi ghế xoay trước bàn, chân đạp ngay bậc thềm thấp của tatami, chống tay lên gối cúi nhìn Úc Lạc Thừa, nhìn cậu đăm đăm, nở nụ cười.

Đôi mắt tham lam, u ám hệt như quỷ ăn thịt người trong phim kh ủng bố nào đó.

Úc Lạc Thừa bỗng giật thót tim, ngồi phắt dậy. Sau đó, phòng sáng lên, hiện ra khuôn mặt tuấn tú, tươi cười của Túc Lễ.

“Xin lỗi, làm cậu giật mình sao?” Túc Lễ đẩy kính, cười thú tội.

[Muahahahahaha sao mà nhát gan quá vậy. Mình biết ngay cậu ấy sẽ giật mình mà… Chậc, mắt đỏ hoe luôn, có phải hồi nãy gặp ác mộng không? Nước mắt còn chưa khô kìa.]

Úc Lạc Thừa dụi mắt. Được nghe rõ tiếng lòng của hắn lần nữa làm cậu nhẹ nhõm hẳn, “Cậu về rồi à.”

“À, hơi muộn rồi, tớ đi ăn đêm với mấy anh.”

Túc Lễ liếc đồng hồ, đã 2 giờ rưỡi, “Tớ mới tắm xong nhưng nghe phòng này không có động tĩnh, không an tâm nên mới qua xem thử.”

[Chậc, đang muốn canh cậu ngủ để sờ bụng cậu mà, ghét ghê, mình làm người ta tỉnh làm gì chứ.]

Úc Lạc Thừa xoa mắt, gật đầu cho có. Hắn thì không ồn thật, nhưng tiếng lòng đang lên sóng của hắn mới là thủ phạm.

“Cơ mà… sao không mặc đồ ngủ tớ chuẩn bị cho thế?” Túc Lễ nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cậu, nắm lấy cánh tay của cậu. Thấy cậu không phản kháng, hắn nhướng mày, vân vê cổ tay, cười hỏi: “Không thích sao?”

[Không nghe lời tí nào, rõ ràng đã đồng ý rồi. Thỏ con không nghe lời thì phải dạy một bài học nhớ đời…]

Úc Lạc Thừa ngồi nghe giọng nói u ám của hắn mà run như cầy sấy, vội giải thích: “Tớ, tớ sợ làm dơ đồ cậu.”

“Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi thì sao mà dơ được?” Túc Lễ x0a nắn lòng bàn tay nhưng ngón tay chưa lẻn vào tay áo. Nhân lúc cậu còn đang ngơ ngẩn, hắn như cầu được ước thấy, sờ vào làn da mịn màng và ấm áp của cậu, nhỏ giọng dỗ dành: “Bây giờ mặc có được không?”

[Mặc cho mình xem đi mà, không là mình mất ngủ cả đêm đó. Thừa Thừa, mặc đi mà nhanh lên, mình xem xem có xinh không. Huhuhuhu mình lục cả buổi mới chọn được bộ đồ đẹp, suýt nữa là bị cửa kẹp tay. Trước khi chết mình chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ thế này thôi, năn nỉ á!]

Bị làm khó nên Úc Lạc Thừa nhìn hắn, “Đã muộn vậy rồi. Túc Lễ, cậu không buồn ngủ sao?”

“Tớ có hơi buồn ngủ.” Túc Lễ gật đầu, lấy bộ đồ ngủ đưa cho cậu, thản nhiên nói: “Thay nhanh đi, được không? Hay là… muốn tớ giúp cậu?”

Mặc dù hắn nói chuyện cực kỳ dịu dàng, thậm chí còn lịch sự hỏi ý kiến của Úc Lạc Thừa. Song giọng điệu hắn lại có chút cưỡng ép khó mà nhận ra, khiến Úc Lạc Thừa đang muốn từ chối cũng phải chuẩn bị tâm lý một hồi lâu.

[Mặc vào mau đi, thoải mái lắm ớ~]

Nhưng giọng nói ríu ra ríu rít đã nhanh chóng xoa đi nỗi áp bức lẫn cưỡng ép kia, khiến Úc Lạc Thừa dễ dàng mất cảnh giác.

“Được, được rồi.” Úc Lạc Thừa cầm đồ ngủ định vào phòng vệ sinh thay nhưng bị Túc Lễ giữ vai lại.

“Cậu thay trong phòng là được, thay xong gọi tớ.” Túc Lễ đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn bước ra ngoài, còn rất chu đáo đóng cửa giúp cậu.

[Dù sao mình có thể nhìn cậu ấy—--]

Hắn đang nghĩ được một nửa đã bị cửa chặn âm thanh lại.

Úc Lạc Thừa liếc thời gian, hết chịu nổi ngáp ngắn ngáp dài. Cậu dụi mắt, c ởi đồ rồi mặc đồ Túc Lễ vào.

Đồ ngủ lụa đen này hơi rộng so với cậu, cổ chữ V khoét sâu lộ gần hết cổ và xương quai xanh nên hơi lạnh. Úc Lạc Thừa hơi ngượng ngùng kéo cổ áo lên.

Túc Lễ ở bên ngoài gõ cửa, “Thừa Thừa, thay xong chưa?”

“Xong rồi.”

Túc Lễ đẩy cửa bước vào. Trông thấy bộ đồ ngủ mà cậu mặc, hai mắt hắn sáng rực. Hắn li3m môi, cười nói: “Đẹp lắm.”

[Vãi! Đẹp quá! Đúng là con thỏ tsundere mặc đồ ngủ dụ người ta phạm tội mà!]

Tiếng reo hò trong lòng cùng hoà nhịp với tiếng trống.

Úc Lạc Thừa mắc cỡ kéo cổ áo, hơi bực bội nhìn hắn, “Túc Lễ.”

“Ơi?” Túc Lễ nhìn cậu chằm chằm, đáp một tiếng cho có, đá giày ra ra leo lên giường cậu.

Úc Lạc Thừa hoảng hồn, “Cậu làm gì đấy?”

“Ngủ á.” Túc Lễ nói rất hùng hồn: “Tớ bất cẩn đổ coca ra giường làm chăn với giường ướt nhem rồi, không ngủ được.”

[Má ơi mình đổ cả một chai bự ra đó muahahahaha! Nói không tin rồi tự đi xem đi! Thưởng thức kiệt tác của ba đi! Sau đó ủ rũ chạy lại đây tủi thân xin lỗi ba, nói em hiểu lầm ba rồi! Sau đó áy náy rồi ngoan ngoãn cho ba sờ bụng!]

“................” Úc Lạc Thừa câm nín, “Vậy tớ ra sofa ngủ nhé.”

“Sofa chật lắm, ngủ không được mà còn khó chịu nữa.” Túc Lễ nắm cổ tay cậu lại rồi chen vào ổ chăn, bất đắc dĩ cười, “Thừa Thừa ơi, đừng nói cậu chê tớ nha?”

[Mình rất ngoan ngoãn tắm sạch sẽ đó! Tới kẽ móng tay cũng không bỏ sót! Thấy ghét quá đi, mình chỉ muốn ôm thỏ con mình ngủ sao lại khó đến vậy! Trời mới biết mình đã nhẫn nhịn nhường nào. Ngày nào ở ký túc xá, mình cũng tủi thân nhìn Úc Lạc Thừa leo lên giường trên để ngủ, tới tóc cũng không cho mình đụng vào, quả nhiên là cậu ấy ghét mình…]

“Không có không có.” Úc Lạc Thừa vội vàng phủ nhận.

Túc Lễ nhìn cậu cười vô hại, nằm xuống vỗ vào gối cậu, “Vậy ngủ nhanh thôi, không còn sớm nữa.”

Đã nói đến đây rồi, Úc Lạc Thừa cũng không nghĩ ra lý do để kiên quyết từ chối hắn. Túc Lễ vui vẻ ngâm nga hát trong lòng, cặp mắt rục rịch nhìn chằm chằm vào bụng cậu.

Úc Lạc Thừa bị hắn nhìn chòng chọc mà ngứa râm ran, “Túc, Túc Lễ, tớ thích con trai đó.”

“Ờ, tớ biết.” Túc Lễ ngáp một cái, “Thế nên?”

[Thích con trai thì được thôi, thỏ con chơi gay rất bình thường. Đợi bữa nào mình vui vui đi tìm cho cậu ấy một anh trai xinh đẹp để ghép đôi. Ơ, nhưng tiếc là mình không nỡ bỏ rơi bé thỏ cưng, Úc Lạc Thừa mà sinh được thỏ con là tốt rồi, có thể sinh cả bầy cho mình chơi thoải mái.]

Úc Lạc Thừa tức điên nhìn hắn, giận dữ la lên: “Không lẽ cậu không sợ hả?”

“Hở?” Túc Lễ ngơ ngác nhìn cậu, chầm chậm chớp mắt.

[Sợ? Mình sợ gì cơ? Tại sao mình phải sợ? Cười chết, ông đây đánh sập cả thành phố cũng không có đối thủ nhé! Chỉ là thỏ con trắng thích chơi gay mà thôi… Cơ mà, chắc chắn phải chú ý mấy con thỏ khác quyến rũ cướp thỏ con của mình… Chậc, không muốn cho Úc Lạc Thừa nữa tìm thỏ đực nữa, để cậu ấy làm con thỏ độc thân cô đơn cũng không tồi.]

Úc Lạc Thừa tức xì khói, nằm xuống đắp chăn, “Cậu không sợ thì được.”

Vậy cậu… nhỡ mà bất cẩn sờ trúng hắn cũng đâu phải là lỗi của cậu!

Úc Lạc Thừa nhắm mắt cố gắng ngủ tiếp. Song sau khi bị Túc Lễ gây sự cả buổi, cơn buồn ngủ của cậu đã bay biến mất tăm. Hơn nữa, tiếng lòng của hắn quá ư là om sòm.

[Aaaaa đệt! Cái chăn này sao có chỗ lọt gió ở giữa vậy! Má ơi khó chịu quá, lạnh muốn xỉu lạnh muốn xỉu!]

Sau đó, tiếng sột soạt vang lên. Túc Lễ quay qua rồi dán chặt tay vào cánh tay cậu. Nếu là bình thường, có người dính vào sát như thế này chắc chắn sẽ làm Úc Lạc Thừa chạy té khói. Nhưng nghe được suy nghĩ của Túc Lễ, cậu chỉ cảm thấy bất lực với yên tâm.

[Hơ, thoải mái ghê, như này ấm hơn nhiều nè. Ôi, cuối cùng mình cũng được ngủ chung chăn với bé thỏ rồi! Sau này sẽ chuẩn bị cho cậu ấy một lâu đài nấm, bên trong trải chăn bông mềm mịn, rồi nắng sẽ chiếu vào ô cửa sổ làm bằng socola, biến thành mấy hạt đậu đỏ màu vàng kim, nắm tay nhau xếp hàng nhảy thiết hài…]

Tới giờ lên sóng kênh truyện kể bé nghe rồi.

Úc Lạc Thừa nhắm mắt cười thầm. Túc Lễ có nhiều lúc khá đáng yêu.

[Ể? Đụng được vào tay của bé thỏ rồi nè! Mẹ ơi tay trắng xinh, đường nét cũng đẹp… Cái lưng lúc thay đồ là muốn quyến rũ ai vậy đệt! Thảo nào bả vai được gọi là xương bươm bướm. A… Muốn sờ qua lớp áo thử…]

Úc Lạc Thừa nửa ngủ nửa tỉnh. Âm thanh của Túc Lễ dần trầm xuống và yên tĩnh hơn, song hắn vừa nói cái làm cậu tỉnh lại liền luôn.

Trong bóng tối, cậu và Túc Lễ đắp chung chăn, nằm sát rạt vào nhau. Giọng nói trầm thấp mơ hồ vừa lười nhác vừa buồn ngủ vang bên tai cậu.

[Úc Lạc Thừa có tự… dùng tay không nhỉ? Đệt, sao eo cậu ấy nhìn thon thế? Cậu ấy thích tư thế gì nhỉ… Đúng là xem phim ít tới lúc gặp chuyện lại thấy tiếc mà, toàn phải tưởng tượng thôi… Nếu bị người khác đè lên giường thì… sẽ th ở dốc giống người ở nhà vệ sinh… Ơ, không được, không lồ ng ghép như thế được… Hay là đổi sang giường đi, chậc, thôi bồn rửa tay đi—-- Vãi, k1ch thích thật…]

Nghe hắn tưởng tượng càng lúc càng ảo, Úc Lạc Thừa ngồi phắt người dậy.

“Ơ? Sao vậy?” Giọng nói ngái ngủ của Túc Lễ vang lên trong bóng tối.

“Tớ, tớ đi vệ sinh cái.” Úc Lạc Thừa leo xuống giường, vội vã bước ra ngoài.

Túc Lễ mệt lả người nên nằm rầm rì, xem mền như thỏ con của mình, ôm vào lòng ngủ.

Úc Lạc Thừa uống mấy ngụm nước, đỏ bừng mặt đặt ly xuống, thở dài thườn thượt, vừa tức vừa ngại nhìn chằm chằm tấm hình của Túc Lễ nằm trên tủ tivi.

“Đồ bi3n thái.” Cậu nh ỏ giọng mắng tấm hình.

Một lúc sau, cậu vẫn thấy tức ói máu nên bổ sung thêm một cái định ngữ cho hắn, nhìn tấm hình bực bội nhỏ giọng mắng: “Đồ bi3n thái đầu óc đồi truỵ.”

Cậu ngồi trên sofa một lúc lâu mới dần hạ hoả.

Trong bóng tối, mọi thứ đều cực kỳ yên tĩnh.

Cậu đúng là không dám quay về phòng ngủ, ngủ chung với hắn nữa nên đành phải nằm trên sofa. Cái sofa này rộng rãi thoải mái, không giống như ‘không thể duỗi thẳng chân’ mà Túc Lễ tả xíu nào.

Cậu kéo chăn đắp lên bụng, quay lại nhìn ảnh của Túc Lễ, căm phẫn mắng: “Đồ lừa đảo.”

Lúc mơ mơ màng màng sắp thiếp đi, Úc Lạc Thừa bỗng không hiểu tại sao Túc Lễ nhìn thấy lưng cậu, rõ ràng là cậu không thay đồ trước mặt hắn… Nhưng cơn buồn ngủ đã nhanh chóng che lấp nỗi nghi hoặc này, cậu ném hết ra sau đầu.

Trên góc tường của phòng khách, theo tiếng thở dần đều, chấm đỏ nhỏ xíu nhấp nháy hai lần rồi khẽ di chuyển.

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra.

Cậu con trai mặc đồ ngủ thong thả bước đến bên cạnh sofa, ngồi xổm ngắm khuôn mặt đang ngủ say của Úc Lạc Thừa.

Bàn tay ấm áp nhấc chăn lên, chạm vào bộ đồ lụa mỏng. Ánh mắt hắn đong đầy ý cười bất lực.

Ơ, sờ được rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.