Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 44: Sợi Chỉ Đỏ





Tiệm thuốc Hiếu Đồng.

Tôi dìu người bị rắn cắn vào trong, theo lời người đó nói thì người đó đang sống ở đây.

Bên trong tiệm thuốc thơm man mát mùi thảo dược khô, có một đại phu đang chăm chú cân đo đong đếm
“Đại phu, giúp một tay”
“Dã công tử, ngài sao thế này?” đại phu ngẩng lên, sửng sốt nhìn thấy tôi đang dìu người đó
“Rắn cắn một cái thôi” người đó trả lời, cười nhẹ giống như không có gì đáng ngại
Đại phu thì hoảng lên rồi, chạy nhanh đến chỗ tôi đỡ người đó xuống, dìu ngồi xuống ghế
“Không có gì đáng ngại” người đó xua tay “ta đắp thuốc nghỉ ngơi thì tốt rồi, hôm nay ta lên núi tìm được loại đông trùng hạ thảo, Tạ đại phu cầm lấy”
Người đó lấy ra từ giỏ trúc một bao nhỏ đưa cho đại phu, đại phu xúc động muốn khóc rồi.

Tôi đứng ở ngoài, không xen vào.
“Phiền công tử dìu ta vào trong phòng”
“Được” tôi nghĩ đến một giỏ đầy cây đinh thiết, gật đầu luôn
Phòng của người đó là một gian nhà nhỏ phía sau, sân trồng đầy thảo dược.

Hoa thảo dược nở tỏa ra hương thơm man mát dễ chịu, gần sát cửa sổ có một cây nhỏ, tôi không biết là cây gì, nhìn rất lạ.


Dìu hắn ngồi vào trên giường xong, tôi tiến đến cửa sổ, mở ra
“Phòng u ám thật sự không tốt” tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ
Trên cành cây có một cái gì đó vướng vào? Tôi tò mò rướn tay, bắt lấy thứ đang bay bay trong gió.

Một sợi chỉ đỏ?
“Công tử, cây đinh thiết ta sẽ phơi khô, phơi hai ngày nắng là ngài có thể lấy”
“Ngươi ra giá đi” tôi cầm sợi chỉ đỏ, quay lại nhìn hắn
“Cây đinh thiết quý thì thật quý, nhưng người bình thường sẽ không biết công dụng của nó, chỉ có bài thuốc chữa đau nhức trong cung của thái y mới xuất hiện cây đinh thiết, vậy công tử là người trong cung?”
“Đúng vậy” tôi nheo mắt nhìn hắn, không chối bỏ.

Người này...không đơn giản
“Nếu chữa cho quý nhân trong cung ta sẽ không lấy bạc”
“Ngươi vì cây này mà nguy hiểm đến tính mạng, không cần như vậy, triều đình này không ức hiếp người dân vô tội, cũng không bạc đãi người dân”
“Vậy công tử trả ta sợi chỉ đỏ kia là được, không cần bạc”
Tôi giật mình, nhìn lại hắn, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt lem luốc, ánh mắt trong suốt, tôi cười, một cái cớ, đưa sợi chỉ cho hắn
“Được”
“Hai ngày nữa công tử quay lại lấy thuốc”
“Tốt, hai ngày nữa ta sẽ quay lại”
Tôi chắp tay, cúi đầu nhẹ một cái, xoay người ra cửa

“Công tử”
“Ngươi có chuyện gì sao?” tôi quay lại nhìn hắn
“Hai năm trước tại bìa rừng Sơn Hợp, là ngài cứu mạng ta?”
Tôi ngẩn người, tìm trong ký ức.

Hai năm trước là lần đầu tiên tôi đến Sơn Hợp, hình như, có? Tôi nhớ lại chỉ ấn tượng cả người đầy máu, khát vọng sống lại lớn vô cùng.
“Ngươi nhớ cũng thật lâu”
“Thập tử nhất sinh, may mắn có công tử ra tay cứu giúp”
“Ngươi không cần nhớ quá kỹ như vậy, ta chỉ tiện tay thôi.

Không ngờ ngươi hồi phục tốt như vậy”
“Tại hạ Dã Ngọc”
Hôm nay ngày gì mà nhiều người muốn hỏi tên họ của tôi thế? Nhưng mà người này ấn tượng không tồi, có chí khí, trọng tình nghĩa
“Ta họ Quân.

Hai ngày sau sẽ quay lại”
“Vậy ta không tiễn công tử, công tử đi thong thả”
Tôi gật đầu, rời đi.

Đi qua chỗ quầy thuốc, tôi lấy hai lọ thuốc trị thương, băng bó, cao mỡ liền sẹo, để lại hai lượng bạc, đại phu cầm bạc cười híp hết mắt vào.

Tôi phải quay lại phủ thành chủ, Hiên có lẽ đang ở đó.

Lúc sáng tức giận rời đi, sau một hồi nghĩ lại thấy bản thân có hơi quá đáng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.