Im Here-Như Là Em Chưa Từng Yêu Anh

Chương 48: Thừa Thắng Xông Lên





Hai tháng.

Tôi ở chiến trường hai tháng, Nam San, Giang Tây đã không còn tên trên bản đồ, Đại Minh bành trướng cực đại, thừa thắng xông lên, sĩ khí ngút trời.

Đại Minh rực rỡ như mặt trời ban trưa.

Tôi luôn chịu trách nhiệm phần sau của cuộc chiến, điều đại phu chữa trị, bảo vệ quân lương, đất giành được miễn thuế một năm, người dân vô tội quân đội không hề gây hại đến, ổn định dân tâm.

Nhân dân có thể vì ngươi mà phẫn nộ, cũng có thể vì bất mãn mà tạo lên sức mạnh khó ai bì kịp.

Ổn định lòng dân mới là chiến thắng lớn nhất.

Chiến trường không phân biệt nắng mưa.

Mưa to như trút nước vẫn tiếp tục xông lên chém giết, có tấc đất nào không nhuộm đỏ máu? Nắng cháy da thịt, phía trước chiến trường một mảnh chém giết.
Tôi ngồi trên đồi cỏ, nhìn tòa thành phía xa.

Trăng tròn trên cao, mai là sinh nhật tôi, hôm nay là sinh nhật Hiên.

“Anh đào nhỏ”
Tôi quay lại, Hiên đứng ở phía sau, tay cầm bọc vải.
“Hiên” tôi nhẹ giọng “Sinh nhật vui vẻ”
“Mai là sinh nhật em, năm nay không thể làm mỳ cho em được rồi”
“Chẳng phải có anh đón cùng sinh nhật sao?”
Trăng thật tròn.

Tôi ngả người ra, nằm trên cỏ
“Vũ trụ thật xinh đẹp, muốn hái cả sao trên bầu trời xuống cho anh” tôi lấy từ trong áo ra một viên ngọc nhỏ xinh đẹp “tặng anh một ngôi sao nhỏ”
Viên ngọc đó tôi đã lựa chọn rất lâu, bề ngoài nhìn như viên ngọc bình thường nhưng nếu đặt trước ánh đèn sẽ lấp lánh như ánh sao trời.

Hiên cười, nhận lấy viên ngọc từ tay tôi, đưa tôi bọc vải
“Gì vậy?” tôi nhìn bọc vải rồi quay sang hỏi anh
“Là áo khoác lông sói anh đã hứa lần trước, đã làm xong, quà sinh nhật sớm của em”
Tôi mở bọc vải, lấy tay sờ tấm lông sói, mềm mềm ấm ấm, đã xử lý sạch sẽ mùi hôi.

Vốn tôi cũng không để ý lắm, nhưng những lời tôi nói anh đều sẽ để trong lòng, chưa từng thất hứa với tôi,
“Sinh nhật vui vẻ” anh quan sát trời, đợi lúc giao ngày liền chúc sinh nhật tôi “em có điều gì muốn làm không?”
“Đánh thắng các nước, bảy nước làm một”
“Giờ còn năm thôi” Hiên cười nhẹ “Em đang làm rất tốt”
“Hai nước này vẫn là nước nhỏ, đánh trong vòng hai tháng em cũng dự liệu được, còn Thái Hà, Phúc Cao, Kiến Hưng và Hoa Quốc, đều là những nước có tầm ảnh hưởng lớn, quân sự cũng có vị thế riêng của mình.

Năm xưa các vị thế tổ phân chia đất đai, lập quốc, cũng đã từng là một thể, nhưng mâu thuẫn nên lại phân ra, mỗi vị xưng danh một phương.

Đáng tiếc.”
“Thời thế tạo anh hùng, đồng thời cũng hủy hoại anh hùng”
“Mai có trận chiến lớn, lần này sẽ bắt đầu đánh vào Thái Hà, địa hình ở đây nhiều sông, e rằng sẽ khó di chuyển quân.

Đánh nhanh thắng nhanh là không thể nào”
“Đã bàn xong chiến lược, bắt đầu từ giờ không thể tốc chiến tốc thắng được, sĩ khí đang cao cần được duy trì ở mức vừa phải, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng chủ quan khinh địch.

Tướng sĩ Thái Hà nổi tiếng phòng ngự, phá vỡ lớp phòng ngự của họ là có thể đánh nhanh vào trung tâm”
“Tuy nhiên nói dễ làm khó” tôi cười “Thái Hà có nhiều mỏ kim loại, rèn sắt, đào mỏ phát triển vô cùng.


Không chỉ mạnh ở phòng ngự, vũ khí đa dạng sắc bén cũng là điều cần phải lưu ý”
“Đi ngủ thôi” Hiên xoa đầu tôi
“Trận chiến ngày mai chú ý khu Miếu An Lạc, có thể có thiên la địa võng ở đó”
“Được, anh sẽ để tâm”
Tôi không ngủ, sau khi anh đi về, tôi lại ra ngoài ngồi nhìn trời sao.

Hàng trăm vạn ngôi sao tạo thành mắt lưới khổng lồ, tôi đang đọc nó, dự đoán tình hình dựa vào sao trên trời.

Đại Minh sẽ ngày càng rực rỡ, Thái Hà bắt đầu ảm đạm đi nhiều.

Trận chiến này vấn đề chỉ là thời gian và cố gắng hạn chế thương vong, tôi không có lo lắng nào khác.

Lão hồ ly chỉ gửi cho tôi một lá thư duy nhất, bên trong cũng chỉ có hai chữ “giữ mạng”, tôi dở khóc dở cười.
Gửi thư báo chiến thắng Thái Hà cũng là lúc mùa đông đến.

Những dòng sông đóng băng, tuyết rơi trắng xóa.

Tôi không chịu được lạnh, hai bàn tay lạnh cóng, run run hơ trước lửa nhưng vẫn không khá lên được.

Trong phòng đóng cửa còn lạnh như thế này, Đại Minh rất ít khi có tuyết rơi.

Cũng may khi đánh thắng trận chiến cuối cùng ở Thái Hà trời chưa trở lạnh, nếu không sẽ không thể thuận lợi được như vậy.


Hiên bước vào, tay cầm một túi sưởi ấm, rũ tuyết trên người xong mới lại gần ngồi cạnh, đưa túi sưởi cho tôi.

Mũi anh cũng đỏ lên vì lạnh, tôi nhìn anh, cười nói
“Phúc Cao có lẽ đợi sang mùa xuân mới tiến công được”
“Quân sĩ xuất hiện nhiều người mắc bệnh, không quen khí hậu ở đây.

Hai ngày nữa Doãn Hy công tử sẽ dẫn quân đến”
“Doãn Hy? Hắn đến làm gì?”
“Tiếp tế đó” Hiên cốc nhẹ đầu tôi “Triều đình cũng đã dự đoán chuẩn bị trước rồi”
“Lão hồ ly đúng là suy nghĩ chu đáo, em đã đọc qua sách viết về thời tiết ở đây nhưng không dự đoán được mức độ khắc nghiệt của nó”
Tôi lấy gậy chọc chọc vào than, than đỏ rực tỏa ra tia lửa như pháo hoa
“Thật mong nhanh chóng kết thúc trận chiến”
“Cứ bình tĩnh, chúng ta còn nhiều thời gian.

Vội vã sẽ để lại sơ hở cho quân địch lợi dụng”
“Em biết” tôi cười, nghĩ thầm ‘chỉ là muốn nhanh một chút gả cho anh’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.