Im Lặng Mà Nghe Nổi Loạn

Chương 32: Vài chuyện không vui



Sau chuyện của Thư, tôi xem như có ác cảm với My, thỉnh thoảng chỉ tiếp xúc qua loa trên Facebook, ngoài ra chả giao lưu gì, có khi đi trên cùng một hành lang còn lơ nhau, cơ bản về chuyện này, tôi không còn để tâm nữa.

Lúc này, cơn ác mộng của học sinh cũng đang dần tới, chính là.... đợt kiểm tra một tiết 2 lần 1 năm. Tôi mất hai tiếng đồng hồ để lập ra kế hoạch ôn, rốt cuộc chỉ có thể tóm gọn như thế này: các môn tự nhiên thì có thể xem sơ qua công thức rồi kiếm sách nâng cao ôn lại, còn các môn xã hội đành phải thuộc làu làu. Ngoại lệ một môn tôi vô cùng ghét: Sinh Học. Tôi thề với bản thân sẽ chả học bất kỳ chữ nào trong đợt kiểm tra lần này, xem như mặc kệ nó.

Đến tuần kiểm tra tập trung, tôi cùng Thư, Lạc, Chung và Ni chia bài ra ôn lại, sau đó kiểm tra sẽ giúp đỡ nhau. Chúng tôi làm bài rất tốt, chỉ có môn Sinh là " chém không kịp giờ".

Đến khi phát bài kiểm tra, Lịch Sử 10đ, rất tốt; Địa Lý 9đ, không đến nỗi nào; Hóa 9.8đ, con số này thật dọa người ta, tôi chỉ thiếu mỗi cái đơn vị thôi... Sinh 7.3đ, ôi mẹ ơi, con nói mà, lần nào không học bài cũng được điểm cao, đúng là ông trời không có mắt -,-

Sáng nay đi học Thể Dục, tôi xém đi trễ. Thảm hại quá đi mất! May là cô khác dạy thay, gặp cô Hiệp thì chắc mất mạng lâu rồi.

Giáo viên dạy bù hôm nay là cô Mỹ Nhân_ chuyển từ Trường THCS Trần Hưng Đạo qua, chính là cái cô chủ nhiệm lớp 8.3, sau khi có vài lý do nào đó nên thay đổi cho cô chủ nhiệm lớp 6. Cô Nhân là một giáo viên vô cùng khó chịu, kỉ luật nghiêm khắc tới mức không thể khắc hơn. Giày thể dục của chúng tôi "bảy sắc cầu vồng" cô cũng sẽ bắt đổi, nhiều bạn nữ trong lớp tỏ ra khó chịu khi cô đề cập đến vấn đề này, trong đó có tôi. Tại vì chúng tôi đang học nhảy qua xà nên cô nói, nếu không dùng đúng loại giày thì trong một vài trường hợp, chúng tôi sẽ có thể được " ôm đất mẹ". Nhưng học sinh lại chống đối, mặc dù mọi người không nói trước mặt cô, nhưng vẫn tỏ ra rất kiên quyết với nhau, nhà trường đâu có quy định phải mang giày thể dục đúng kiểu, chỉ cần chúng tôi hoàn thành tốt các bài kiểm tra là được rồi.

Đến lượt nữ nhảy xa, tôi bắt đầu né tránh. Tôi vốn là kiểu người chiều cao không tốt lắm, hơn nữa Thể Dục lại ngu vô đối, nhảy dây tôi còn chưa biết, huống chi nhảy qua xà... nghĩ thôi cũng đã rợn người, lỡ đâu gãy chân thì biết làm thế nào???

Sau khi có vài bạn nữ nhảy không qua, cô Mỹ Nhân bực bội nhìn đám con gái chúng tôi rồi lớn giọng:

- Cái xà thấp vậy mà nhảy không qua? Mấy chị đi biểu diễn thời trang đấy à? Bắt đầu từ bây giờ, ai nhảy không qua, chạy hai vòng cho tôi.

Đám học sinh trợn mắt nhìn cô Nhân như muốn phóng dao phóng đạn. Đúng lúc này lại đến lượt tôi.

Không xong rồi...

Tôi loay hoay mãi vẫn không dám nhảy, nhìn cái xà cứ ghê ghê sao ấy. Cô Nhân lên tiếng:

- Có nhảy được không? Không được thì chạy đi cho chân dài rồi nhảy.

Vừa nghe xong, người tôi giống như mềm nhũn ra,máu giang hồ bắt đầu nổi lên, nhưng vẫn cố kiềm chế lý tính lại, điều chỉnh tâm trạng một chút, tôi chạy tới chỗ dựng xà nhưng không nhảy, huơ chân trái lên, cố gắng hết lực dồn những kích động lúc nãy vào chân, dùng một lực thật mạnh rồi đạp cho xà rớt xuống đất, sau đó thản nhiên chạy hai vòng trước mắt đám học sinh trong lớp. Bọn nó nhìn tôi kiểu người ngoài hành tinh. Sau khi chạy hai vòng, tôi đương nhiên vẫn không có ý định cố gắng, những lần sau đến lượt mình, tôi đều không thực hiện động tác, trực tiếp chạy thẳng qua xà rồi tiếp tục chạy hai vòng. Kết quả là hôm đó tôi chạy tám vòng sân trường, trong cái khí trời nắng gắt, mặt đỏ bừng lên như say rượu, mắt nổ đom đóm, trong đầu giống như đang có ngàn vì sao nhảy nhót. Nhưng chỉ cần nghĩ tới lời nói lúc nãy của cô Mỹ Nhân, tôi lại cố gắng chạy thêm, được bước nào hay bước đó.

Hôm đó, đám con trai trầm trồ chọc ghẹo, hỏi thăm tôi thế nào tôi cũng không thấy ngượng, thậm chí càng chọc càng cười lớn hơn, tưởng tượng giống như tụi nó là cô Mỹ Nhân, còn tôi đang trợn mắt cười khinh bỉ, đầy chống đối, nội tâm rất muốn thách thức xem nếu tôi chạy đến mức ngất sỉu, thì cô sẽ chịu trách nhiệm thế nào... Lần đó tôi dẫn đầu đám con gái chạy tám vòng sân trường, cô bạn Thanh Nhi thấy tôi liều mạng nên cũng chạy tám vòng giống tôi, mà chạy ngay sau đuôi tôi là đằng khác, hai chúng tôi giống như đồng hành cùng nhau, vừa chạy vừa rủa cô Mỹ Nhân tên Nhân mà không có tính " nhân".

Về tới nhà đã bực bội rồi, mẹ tôi còn lôi chuyện tôi với Quý bị gán ghép với nhau ra để chửi. AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Ngày gì mà xui xẻo thế này chứ??? Con nít con noi yêu đương cái éo gì? Có đứa nào yêu đương rồi chơi bời hư hỏng mà có thành tích học tập " cũng tạm " như tôi không??? Mẹ đúng là không biết liên hệ thực tế một tí mà.

Thế là... cũng không biết tôi nóng giận thế nào với mẹ mà lại buồn rầu tới mức không muốn sống, chuyện gì cũng sẽ không kiềm chế được mà nóng nảy chửi những người xung quanh. Tôi an tâm tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó quyết định viết cho Quý một bức thư ( không phải thư tình -,-), mục đích là.... tuyệt giao. Chuyện này mặc dù có hơi dài dòng, còn cảm thấy bản thân mình có chút rãnh hơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại có rất nhiều lợi, vừa có thể giải quyết mấy cái tin đồn quan hệ mờ ám giữa tôi với Quý, vừa.... ( một vài lý do không tiện kể ở đây, cho qua nha ><). Tôi nhờ Diệu Linh đưa dùm cho Quý, sau đó... hêhê.... không còn sau đó nữa, đương nhiên là lúc đi học thì tôi sẽ nằm lỳ trong lớp, ra về thì cố gắng chạy thật nhanh ra cổng rồi chờ ba mẹ, tránh chạm mặt nhau thì khổ thêm...

Bởi vì Fic này viết ra là kể thực về đời tư của tôi, nên đương nhiên không nói dối, nhưng vì... chuyện này kể ra cũng không tốt đẹp gì, nên vẫn chỉ nói qua sơ sơ, về chuyện tuyệt giao, có khóc vì trong một thời gian cảm thấy bản thân mình ấm ức, xong nghĩ lại thấy mình như con ngốc ( chuyện này có Thư, Lạc, Chung biết, Khánh, Đạt, Hoàng thấy nhưng không rõ nguyên do); có cười vì... chả vì lý do gì cả, chắc là bị điên đó. Nhưng mà cuối cùng, tôi với Quý vẫn là bạn bè tốt, vẫn là hảo huynh đệ, muốn biết lý do thì.... chap sau đi, tôi mỏi tay rồi -,-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.