Gió nổi mạnh, không khí phía trước rung lên gợn sóng, rồi giống như một khối bong bóng, trương phình lên, vỡ tan. Tiếp đó là hai người trẻ tuổi, một nam một nữ xuất hiện.
Anacharka và Sandra Craft với lợi thế từ đôi mắt chân lý và thông tin Racha để lại trước khi chết, không khó khăn gì để tìm đến đây.
Đối với người không còn nhiều thời gian như Anacharka, việc trả thù cho em trai là điều cuối cùng hắn có thể làm được. Bởi vậy, chỉ cần hắn còn sống, cho dù Tường và Linh có chạy đến bất cứ nơi nào trên hòn đảo, hắn cũng sẽ đeo bám như hồn ma không rời.
Ngay thời điểm Anacharka tiếp nhận đôi mắt chân lý, Tường đã cảm nhận được sự hiện diện của đồng loại – dị loại này. Đồng thời cũng biết rõ với khả năng phân tích cực hạn của chân lý, hắn muốn tránh cũng không cách nào tránh được cuộc đối đầu này với Anacharka. Bởi vậy sau khi tỉnh dậy, hắn vẫn thong thả khôi phục sức lực, không lãng phí công sức chạy trốn làm gì cả.
Bây giờ nhìn lại, thấy Sandra Craft bên cạnh Anacharka có khả năng sử dụng ma thuật không gian, việc chủ động đợi bọn họ tìm đến vẫn tốt hơn là chạy trối chết rồi bị người ta ung dung teleport tới trước mặt.
“Bất ngờ không !? King của Trường sinh đảo !?”
Anacharka nhếch môi, đôi mắt màu vàng lạnh băng nheo nheo lại, dù những số liệu bên trong vận chuyển kịch liệt vô cùng sinh động, nhưng không thấy chút sức sống nào từ nụ cười này.
Tường không đáp lại hắn, quay sang nói với Linh.
“Cậu tránh đi một chút.”
“Tôi chạy khỏi cậu, nhỡ hắn đánh tôi thì sao !?” Linh bất an hỏi.
“Hắn nhắm vào tôi, thời gian của hắn có hạn. Tôi chưa chết thì hắn sẽ không tìm mục tiêu khác đâu.”
“Không không, ngươi nhầm rồi.” Anacharka đột nhiên xen vào, rút ra một cây súng lục, chĩa vào Linh, bóp cò.
Choang.
Tường vung gậy, đánh băng viên đạn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Linh cũng tức giận trừng trừng. Dùng một câu kinh điển là nếu ánh mắt có thể giết người thì Anacharka đã chết vô số lần rồi. Anacharka mỉm cười nhún vai.
“Ngươi cũng biết được thời gian giới hạn của ta mà, giống như máy chủ nắm giữ thông tin của máy khách ấy nhỉ !? Như vậy chẳng phải cách tiết kiệm thời gian nhất để giết ngươi là nhắm vào cô ta sao !?”
Hắn nghiêng đầu, cười khẽ:
“Nhắm vào cô ta thì ngươi đâu có né được.”
Tường nhắm mắt lại, khi mở ra, đồng tử đã trở thành màu vàng kim giống hệt Anacharka, từng luồng thông tin phát tán tới từng thớ cơ, ra lệnh cho chúng…
Bùng nổ.
“Như vậy…”
Da thịt Tường đỏ rực, giống như một con tôm luộc, màu đỏ bùng lên rồi rút đi rất nhanh, áp xúc mạnh mẽ, cơ bắp toàn thân căng tràn rồi thu gọn tỉ lệ với tốc độ chóng mặt.
“Chỉ cần không cho ngươi có thời gian nhắm vào cô ấy là được.”
Bùm.
Mặt đất dưới chân nổ tung như có địa lôi oanh tạc. Tường biến mất.
“Ngươi tự tin quá rồi.”
Anacharka cười lạnh, đôi mắt hắn sáng rực, giương súng nhắm vào một khoảng không ở góc 30 độ.
Đoàng.
Viên đạn xuyên qua một tàn ảnh, để lại vài sợi tóc màu bạc trắng mơ hồ bay phấp phới. Anacharka kinh ngạc, dù hắn có thể tính ra chuyển động của Tường, nhưng phản xạ lại không kịp. Tầng thứ nhất của chân lý là phân tích và siêu tính toán, tầng thứ hai lại có thể trực tiếp ra lệnh cho cơ thể, hoặc đáng sợ hơn là hoàn toàn lập trình lại toàn bộ cơ năng có sẵn. Anacharka chỉ thông qua phương pháp cưỡng chế có được chân lý, chỉ vừa vặn đạt tới tầng thứ nhất, chênh lệch này không thể bù đắp được.
Vừa thất thần trong 1/60 giây, tử thần đã tới trước mặt.
Cây gậy màu trắng xuất hiện phía trên đầu hắn, giáng vào một bên mang tai. Áng sáng trên gậy chớp động, một luồng sáng chói lòa phóng ra như kiếm khí, quét ngang thành một dải lớn, phân giải toàn bộ vật chất trên đường nó đi.
Anacharka xuất hiện cách đó 100m, đã ở bên bờ sông, nhìn một mảng sông băng lớn cứ như vậy nhẹ nhàng biến mất không một tiếng động, trong lòng vừa sợ hãi, vừa tức giận. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn, quay sang bên cạnh nhẹ giọng nói:
“Cám ơn Sandra.”
Nếu nữ pháp sư này không vừa vặn ở bên, tóm lấy hắn để dịch chuyển tức thời, có lẽ giờ này một mảnh vụn hắn cũng chẳng còn.
“Không có gì, hắn có khí tức rất giống Thần Tiễn, ánh sáng đó cũng rất đáng sợ, đừng chỉ quan tâm đến đôi mắt kỳ lạ kia.”
Sandra Craft nói có vẻ chua xót. Anacharka sắp chết, hắn không giấu cô chuyện gì. Nếu bình thường, cô sẽ tránh xa loại quái vật nguy hiểm giống Thần Tiễn kia, nhưng đây là nguyện vọng cuối cùng của Anacharka, cô nhất định phải giúp hắn thực hiện.
Đứng cạnh đống phế tích còn đang bốc lên vô số quang điểm lấp lánh từ những mảnh vụn băng bị phân giải, Tường nhìn về phía Anacharka và pháp sư, nói với giọng khẳng định:
“Ta đã nói, nhất định không cho ngươi thời gian.”
Bùm.
Mặt băng dưới chân hắn lại bị dẫm vỡ nát, thân thể của Tường theo lực bùng nổ đó nhẹ nhàng vượt hơn trăm mét trong vài phần trăm giây. Cây gậy hung ác lại giáng xuống cùng khí tức hủy diệt kia.
"Khinh người quá đáng !!"
Anacharka đấy pháp sư đang định tóm lấy mình dịch chuyển sang một bên, hừ lạnh một tiếng, không lùi lại mà tiến tới. Khoảng cách 100m đã đủ thời gian cho hắn tính toán và phản xạ kịp thời. Cơ thể hắn cũng đỏ rực lên, cơ bắp cuồn cuộn, thể hiện ra lực bạo phá kinh người. Hắn dậm chân một cái khiến cho mặt băng tan nát, thanh thế không kém hơn Tường chút nào.
Ánh mắt màu vàng kim chuyển động kịch liệt, từng bước chuyển hóa, khống chế mật độ cơ thể của Tường vừa sử dụng được copy lại trong chớp nhoáng, đối với kẻ có tế bào phân rã có thể chết bất cứ lúc nào như Anacharka, hắn có thể sử dụng năng lực này mà không cố kỵ hay giữ lại gì cả. Cho dù là một bản copy vội vàng không hoàn thiện, chỉ cần giúp hắn mạnh hơn, hắn cũng không do dự sử dụng.
Vì đằng nào chả chết.
Chớp mắt hai người đã cùng xuất hiện trong phạm vi cận chiến. Cây gậy của Tường giáng xuống, bị Anacharka dùng báng súng đập bay. Cây súng vỡ tan nát trước khi bị ánh sáng trên gậy phân giải. Những mảnh vỡ cùng quang điểm ngập giữa hai người. Cánh tay Anacharka bị lực phản chấn đập gãy xương, đâm ra ngoài. Hắn cắn răng dùng đoạn xương gãy đó đâm tới trước mặt Tường, tay trái của Tường đưa lên bắt lấy, bóp mạnh.
Rắc rắc.
Tiếng xương vỡ vụn phát ra thảm thiết.
Tay cầm súng của Anacharka vươn tới, bóp vào cổ Tường, muốn sử dụng một chiêu cầm nã thủ tương tự, tay phải cầm gậy của Tường cũng vừa thu về, gạt tay hắn đi, thuận thế tiến tới, giống như một con rắn độc địa, hai ngón tay nhô ra, muốn móc mắt hắn.
Anacharka không tránh né, chỉ hụp đầu xuống, dùng xương sọ ngạnh ngáng hai ngón tay. Da đầu hắn bị ngón tay Tường đâm thủng một mảng, Hai ngón tay của Tường trượt ra, ẩn ẩn có chút đau nhức. Sương sọ Anacharka liền phát ra một tiếng rạn nhẹ. Bất ngờ hắn co chân lên, đạp tới. Tường thu tay về, dùng cùi chỏ va chạm với đầu gối của hắn. Hai người đều bị đẩy lùi ra sau.
Cách tấn công vừa tàn độc hiểm hóc, lại vừa chuẩn xác đến đáng sợ. Nhờ có chân lý, cả hai đều là những cỗ máy chiến đấu không biết đau đớn, vừa tách nhau ra, mặc kệ thương thế, lại tiếp tục lao vào nhau. Dù Anacharka có vẻ yếu thế hơn, nhưng Tường không dám dùng chân lý cải tạo toàn bộ lực lượng cơ thể, nếu không sau khi thoát trạng thái sử dụng, hắn sẽ lâm vào tình trạng giống như Anacharka bây giờ, chết vì cơ thể không thể theo kịp tốc độ tiêu hao của chân lý. Nên dù hắn phản xạ nhanh hơn, ra tay tinh chuẩn hơn, lực lượng lại xa xa không bằng Anacharka liều mạng đổi lấy, chỉ cần một đòn chính xác của Anacharka, hắn có thể thổi tung nội tạng của Tường bất cứ lúc nào.
Bên bờ sông, hai thiếu niên đứng đối diện nhau, cùng mang một màu mắt vàng kim sáng rực như hai mặt trời chói chang. Không nói không rằng, cả hai lao vào nhau, động tác giống như như hai giọt nước.
Hai nắm tay cùng đánh ra, vẽ lên hai đường cong tuyệt mĩ vòng tới khuôn mặt nhau, chân cả hai cùng trùng xuống, hạ thấp trọng tâm, đều né được cú đấm đầu tiên, khuỷu tay cùng kích tới, tạo ra một tiếng động trầm đục, tiếp đó cổ tay hoa lên, thủ thức liên tục biến ảo, dùng bất cứ xảo thức nào để lừa dối ánh mắt người kia, nhắm tới kích vào vị trí yếu hại của đối phương, nhưng đều bị hóa giải nhẹ nhàng.
Ờ ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người lao vào nhau, vung tay vung chân một chút, nhưng chuỗi động tác thực hiện liền mạch, tiềm ẩn vô số sát cơ thực chất đã lên tới hơn ba mươi bốn mươi biến thể của chiêu thức. Cùng có ánh mắt chân lý, cùng có khả năng phân tích suy diễn chuyển động, nhất thời không ai làm gì được ai, cả hai bắt đầu tận dụng ngoại cảnh để làm nhiễu loạn phán đoán của đối thủ.
Nắm cát hất lên bằng mũi chân, lại bị những hạt nước bên sông cản lại, dưới màn nước trong veo bắn lên, một nòng súng lạnh băng chĩa tới.
Anacharka có hai khẩu súng, hắn thà hi sinh một cánh tay cũng không rút ra, chính là muốn cho Tường một cái bất ngờ. Đáng tiếc đứng trước con mắt chân lý có thể suy diễn mọi thứ, vốn chẳng có gì là bất ngờ cả.
Trên tay Tường tỏa sáng, rút từ hư không ra một cây đoản côn, vụt mạnh xuống, muốn đập vỡ nốt cây súng thứ hai này. Anacharka tặc lưỡi một tiếng, thầm hô đáng tiếc rồi nhảy lùi lại. Tường xoay xoay cây gậy phi với theo, đánh vảo bả vai khiến hắn chấn động hộc máu. Nhưng khoảng cách đã kéo giãn đủ cho viên đạn súng lục có động năng tốt nhất, Anacharka giơ súng lên, bóp cò.
Đoàng đoàng đoàng.
Ba viên đạn bay ra hiểm hóc, chặn đường lao tới của Tường, lúc này gây gậy đánh vào vai Anacharka cũng vừa nảy trở lại, Tường bắt lấy cây gậy, vung lên đỡ được hai viên, còn một viên đột ngột chuyển hướng, bắn vọt tới theo đường vòng cung, hắn nheo mắt nghiêng đầu, cả người ngã xuống, viên đạn cắt qua má hắn một đường bỏng rát rồi bay đi mất hút.
“Vốn nghĩ rất ảo diệu, nào ngờ dùng chân lý mô phỏng một chút, hóa ra rất đơn giản !” Anacharka nhổ ra một ngụm máu lớn, rồi nhanh như chớp thay một băng đạn khác, tiếp tục nã đạn.
“Vô nghĩa.” Tường xoay tròn cây gậy, dễ dàng đánh văng toàn bộ đạn bay tới.
Bất chợt nhíu mày, lách người qua một bên.
Bên cạnh hắn, không gian đột nhiên mở ra một vết rách đen ngòm, giống như một mãnh thú đói khát muốn cắn nuốt tất cả.
Ma thuật không gian quỷ dị, phát ra vô thanh vô thức, nhưng tiết tấu chậm. Nếu không rất có thể một đòn này của Sandra đã đủ tiễn hắn xuống mồ rồi. Đứng trước lực lượng vết rách không gian, sức mạnh không thể bộc phát quá 10% cube như trên thực nghiệm đảo rất vẻ nhỏ bé. Thứ này giống như ánh sáng của hắn, bỏ qua mọi loại phòng thủ, một cái trực tiếp phân giải vật chất, một cái thì dễ dàng cắt nát bất cứ thứ gì. Không có biện pháp bảo hộ thích đáng, chỉ có thể né tránh.
Sandra Craft nãy giờ còn ngẩn người vì trận chiến của hai quái vật phi nhân loại diễn ra quá nhanh, rốt cuộc cũng đã lấy lại tinh thần, gia nhập vòng chiến.
Không ai để ý, trên dãy núi bao bọc thung lũng, có một gã kị sĩ giáp vỡ áo rách đang núp lùm ở bụi cỏ xem phim hành động. Hắn vốn chờ xem hai bên đánh nhau tới lưỡng bại câu thương, sẽ nhày ra làm rắn nuốt voi. Cho đến khi bất chợt nhớ đến lời ông già mình dặn dò trước khi đi, và một bức ảnh được gửi vội vàng trên đường chạy trối chết… Mặt hắn đần ra, cổ họng nuốt ực một cái.