Lão tổ tông Thiên Nhất phái dẫn đầu toàn tu sĩ nguyên anh kỳ này, hắn bay
đầu tổ đội, vừa bay vừa bắt quyết, một quả cầu lửa lớn như mặt trời
nhanh chóng xuất hiện, sau đó bắn về phía màn chắn giống như thiên thạch hỏa bạo.
Từ phía trong màn chắn, một khẩu súng năng lượng dài hơn trăm mét cũng
nhắm tới hướng này, khóa mục tiêu vào quả cầu lửa đó, bắn ra một viên
đạn pháo xuyên toa bầu trời, va chạm cùng quả cầu lửa khiến cả hai nổ
tung tóe, sóng xung kích bắn ra chấn tan mấy tay trúc cơ kỳ và vài cái
xe tăng xấu số dưới mặt đất. Không hạm trên cao cũng có vài cái bị hư
hại, vội vã tránh đi.
Các tu sĩ nguyên anh đằng sau cũng nhao nhao vận pháp quyết, có người
vung tay triệu hồi một con băng long viễn cổ khổng lồ, chỉ hà một hơi
lạnh, hơn trăm chiếc máy bay đồng loạt bị đóng băng động cơ, nhiệt năng
trực tiếp bị rút sạch, giống như một mớ thủy tinh vô dụng rơi xuống tan
nát. Có kẻ dậm chân một cái, trong phạm vi vài km từ điểm xung kích, mặt đất gợn sóng, vô số gai đất bắn lên tứ tung, hất văng toàn bộ xe tăng
đang nghiền ép đám trúc cơ kỳ bên dưới. Lại có kẻ trực tiếp hơn, lấy ra
hai cây quạt kiểu ba tiêu, vung tay đánh ra là bốn năm cái vòi rồng,
sinh ra hấp lực mạnh mẽ kéo tất cả bộ binh lên trời, binh chủng không
quân vào vùng hỗn độn, nghiền ép, soắn nát.
“Tản ra, mau tản ra.” Đồng loạt với hàng trăm quan chỉ huy khác, Hoài
Nam cũng liều mạng hô vào bộ đàm, đứng trước sức mạnh cấp bậc thiên tai
này, quân số gần như là vô nghĩa, còn tụ tập chính là muốn chết. Ra lệnh rút lui cũng không được, chỉ cần quay đầu mất tập trung sẽ bị vô số làn kỹ năng oanh kích mà không thể tránh né.
Đây chính là sức mạnh của tu chân giả nguyên anh kỳ, chỉ cần một người
đã tương đương với một quả bom nguyên tử di động, ở đây lại có cả trăm
kẻ cùng ra tay, tràng cảnh thảm liệt vô cùng.
Lần đầu tiên Hoài Nam được chứng kiến sức mạnh cục bộ của tiên nhân tiêu chuẩn, những gã nguyên anh kỳ này mới thật sự là lực lượng tinh túy của tầng trời thứ nhất. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao cấp trên lại mất công
sử dụng những thiết bị phế thải từ thời kháng thần chiến ba mươi năm năm trước, chính là để cho tất cả mọi người trong căn cứ mục kích rõ nhất
độ phá hoại của thứ này với các thiết bị quân sự hiện đại đi.
Nhưng thế là được rồi chứ !?
Dù là đồ phế thải từ ba thập kỷ trước, nhưng những người điều khiển nó
vẫn là con người đấy, không thể để họ chết vô ích như vậy. Mau làm gì đó đi, cấp trên.
...
Vừa đáp xuống nóc căn cứ cũng là khi chiến cuộc xoay vần, các tu sĩ
nguyên anh kỳ tham gia chém giết đã trực tiếp cải biến thế cục, lực
lượng của khí tài quân sự hiện đại không cách nào ngăn trở dù chỉ một
đòn. Đây vốn là điều hắn dự liệu từ trước, chỉ có điều không ngờ những
gã tiên nhân cao cao tại thượng này nhanh như vậy đã bỏ xuống mặt mũi,
vung pháp thuật mạnh mẽ của mình về phía phàm nhân như vậy. Vốn dĩ còn
nghĩ có thể luyện binh thêm nửa ngày nữa, nhưng xem ra không bảo lưu
được rồi.
Đây là nhờ công lớn của cô gái bên cạnh hắn, đã kích thích bọn họ điên cuồng.
Gã thiếu niên có thể coi là thống soái trực tiếp của lần viễn chinh tiên giới này quay sang nói với cô gái bên cạnh:
“Nguyễn Diệu Linh, cậu bị cách ly khỏi chiến trường tiên giới. Hãy trở về căn cứ ở trái đất viết tường trình đi.”
“Cái gì !?” Cô gái này nhướng mày, giận dữ nói. Hiển nhiên không chấp nhận.
“Hãy nghĩ cho gia đình cậu một chút. Mẹ cậu vẫn ở căn cứ mặt trăng đúng không !?”
“Cậu đang uy hiếp tôi đấy à !?” Linh trầm giọng, thật sự muốn ra tay với hắn.
“Xem như vậy đi. Nếu cậu còn tiếp tục phá rối quân tình, tôi không thể
đảm bảo cuộc sống yên bình cho mẹ cậu nữa. Hơn nữa anh trai cậu cũng
đang ở tiền tuyến đấy.” King tiếp tục lạnh nhạt nói.
Nhắc đến anh trai, cô gái này giống như một quả bóng bị xẹp hơi, vô lực
mà ủ rũ. Hắn tranh thủ rèn sắt ngay khi còn nóng, hạ giọng nói nhẹ nhàng hơn:
“Trở về tôi sẽ nói chuyện với cậu sau, đi đi, chốc nữa sẽ chết rất nhiều người, cậu không muốn nhìn đâu.” Thiếu niên tùy ý phất tay, sau đó nhảy xuống, trực tiếp bay đến phòng chỉ huy toàn căn cứ.
Để lại một mình Linh đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. Sau đó cô cũng thở dài, quay đầu bay đi.
...
Bước vào phòng chỉ huy, đập vào mắt là một đám người đang bận rộn hò hét vào bộ đàm, bộ dáng loạn thất bát tao, nữ cũng như nam, mồ hôi nhễ
nhại. Dù đã có phỏng đoán sơ bộ về sức chiến đấu của tiên nhân, nhưng
thế này vẫn là quá sức tưởng tượng.
Tiên giới không giống ở trái đất.
Bất kể là người ở thế giới nào, đến trái đất đều không thể phát huy sức
mạnh vượt quá 20% trị số cube, nếu không sẽ bị một sức mạnh bài xích
công kích liên tục đến khi tan xương nát thịt. Bởi vậy chiến tranh với
thần tộc 35 năm trước, nhân loại có thể giằng co ngang ngửa. Bởi vì bọn
họ chiến đấu ở trái đất, trong thái dương hệ, nơi được khối lập phương
vĩ đại bảo vệ, không cho phép xuất hiện sức mạnh đả kích nào quá lớn.
Thần tộc hùng mạnh đến trái đất cũng không cách nào thể hiện ra năng lực thật sự, chỉ có thể sử dụng sức mạnh bị giới hạn mà chiến đấu, dĩ nhiên là thất bại. Dù thế, nhân loại cũng thắng vô cùng thê thảm.
Bằng chứng là tại cái vành đai quỹ đạo bằng sắt thép vẫn trôi nổi quanh
mặt trăng, hệt như một vòng tinh quyển bay quanh các vì sao lớn kia, tuy xác những người tham chiến đã được thu thập gần hết, nhưng trong số
những mảnh vỡ trôi nổi khắp nơi như một đám bụi khổng lồ này, mấy chục
năm sau nếu có ai hữu tâm đào bới chúng lên, vẫn có thể thấy được một
vài mảnh tàn chi huyết nhục lẫn lộn, cả của người và của thần.
Xác người, xác máy móc, xác thần nhân trải dài một vòng với bán kính gấp rưỡi mặt trăng, giống như một bảo tàng sống động trên bầu trời tinh
quyển, khắc ghi trong lòng mỗi người.
Thần tộc mạnh hơn tiên tộc, nhân loại có thể chiến thắng chúng, dĩ nhiên là vô cùng tự tin với lần viễn chinh này, nhưng chiến lực áp đảo mà hơn một trăm gã tiên nhân nguyên anh kỳ kia thể hiện ra đã nhẹ nhàng nghiền nát chút vọng tưởng trong lòng bọn họ. Lúc này tất cả đều hoảng loạn
không thôi.
Hắn bước vào phòng đúng lúc này, vừa bắt gặp một loạt ánh mắt bối rối đổ dồn về, tất cả đều ngẩn ra rồi vội vã cung kính cúi đầu.
“King.”
“Thống soái.”
“Lãnh đạo.”
Vua của nhân giới, hay còn gọi là King của IMI, hắn không có tên thật,
tất cả chỉ có thể nhận biết hắn qua vô số danh hiệu khác nhau. Dù đã rất nhiều năm không xuất hiện, nhưng có vẻ hắn vẫn giữ được sự trẻ trung
bất tử. Khuôn mặt so với 35 năm trước không khác biệt chút nào. Bất cứ
ai nhìn qua một lần đều không thể quên được. Nhất là mái tóc trắng như
tuyết cùng đôi mắt màu vàng kim lạnh thấu xương kia, khiến bất cứ ai
nhìn vào cũng chỉ thấy một biển dữ liệu khổng lồ cấu thành từ vô số ký
tự xoay tròn bất định, làm bọn họ mê mang.
King gật đầu rồi bước trực tiếp đến bục chi huy, ở đó có mấy gã trung
niên béo tốt đang ngồi, vừa run rẩy đẩy mắt kính vừa đổ mồ hôi lạnh.
Thấy hắn đến nơi, mấy người nọ âm trầm gật đầu rồi đứng lên, buồn bã
nói:
“Cậu nói đúng, chúng tôi vẫn đánh giá thấp sức mạnh của tiên nhân.”
“King của IMI, từ giờ cậu là người toàn quyền điều hành trận chiến này,
liên hiệp quốc từ bỏ toàn bộ quyền chỉ huy. Quân đội của chúng tôi sẽ
rút toàn bộ về trấn thủ cứ điểm không gian.”
“Kế tiếp xin nhờ toàn bộ vào tập đoàn IMI.”
Mấy ông già này vừa nói vừa thể hiện vẻ bất cam sâu sắc. Kháng thần
chiến ba mươi năm năm trước bọn họ đã phải dựa bóng IMI để tiến lên, kết quả là ba mươi năm năm trời bị tập đoàn này lũng đoạn toàn bộ 1/3 kinh
tế thế giới, nắm giữ toàn bộ mạng lưới giả lập thực tế ảo cùng nhân tài
mọi phương diện. Mang tiếng là liên hiệp quốc mà chỉ còn lại chút cơm
thừa canh thặn, phải liên tục phái người ra các tinh cầu quặng mỏ xung
quanh điên cuồng thu thập tài nguyên mới miễn cưỡng không bị giải thể.
Viễn cảnh kế tiếp khi loài người lại một lần nữa bám chân tập đoàn IMI
để thao tác chiến tranh làm bọn họ sợ hãi, lần này sẽ là bao lâu !? Mười năm, trăm năm !? Không, có khi là LHQ sẽ tiêu tùng, trái đất sẽ hoàn
toàn thuộc về tập đoàn IMI cũng nên.
Chiến tranh bao giờ cũng là cơ hội tốt nhất để anh hùng xương vương, cự
đầu phân chia thế lực. Sau mỗi lần chiến tranh, luôn có những kẻ vươn
lên dẫn đầu, nắm quyền chi phối người khác, sinh sát tùy ý. Cũng có vô
số kẻ biến thành một vài dòng trên trang giấy lịch sử, công tích cuộc
đời họ đều tùy kẻ thắng nhào nặn. Nào có ai cam tâm như vậy chứ, không
ai muốn là kẻ tụt lại phía sau mãi cả.
Bọn họ không muốn điều đó xảy ra, nên đã vội vàng thúc đẩy chiến tranh
lần này, mang toàn bộ tinh hoa tích cóp trong 35 năm trời ra để phô
diễn, nào ngờ chưa được nửa ngày đã thất bại thảm hại. Tất cả đều cảm
thấy một nỗi nhục nhã ê chề, cùng sự bất cam sâu sắc.
Nhưng so với việc để cuộc chiến này thất bại rồi đón nhận sự trả thù của người tiên giới, bọn họ vẫn biết nên lựa chọn thế nào.
Bởi vậy toàn bộ quyền chỉ huy cuối cùng đã quay trở về tay thiếu niên
này, vẫn giống như 35 năm về trước, chỉ có điều lần này đứng cạnh hắn
không còn một cô gái như hình với bóng, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra mị lực kinh diễm xoa dịu bọn họ nữa mà thôi.
Thiếu niên này vẫn giống như 35 năm trước, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thong thả bước lên đài chỉ huy.
“Sẽ không làm các vị thất vọng.”
Rồi đôi mắt màu vàng kim của hắn sáng rực, vô số luồng thông tin dưới
dạng sóng não trực tiếp phát tán, tước lấy quyền điều khiển của tất cả
các thiết bị nghe nhìn trong căn cứ, cùng truyền ra một dải mã lệnh đặc
biệt.