Không khí đối thoại đã chấm dứt, ngưng lại chỉ còn sự căng thẳng. Dù hai người luôn bảo trì tư thái bình tĩnh không xúc động, nhưng muốn dồn nhau vào thế tuyệt sát, chưa bao giờ cần phải để cơ mặt quyết định. Ngay lúc này, King liền hạ giọng hỏi một câu cuối cùng, với một ngữ điệu khác hẳn trước đây:
“Một điều cuối cùng, tôi muốn hỏi. Nếu như được quay lại quá khứ, anh sẽ cùng tôi và cô ấy tấn công lên Olympus, hay lại chạy đi tìm Odin để cầm chân số thần tộc còn lại như trước!?”
Theo kế hoạch King đề ra từ trước, nếu cả ba người, cùng với Queen và Lục Vân Tiên cùng đột kích vào Olympus, thì vẫn có cơ hội để giết chết Zeus. Cái giá phải trả là lấy toàn bộ ma tộc và một bộ phận nhân loại kềm chế đại quân thần tộc.
Trong mắt King, chiến tranh kết thúc khi Zeus chết.
Trong mắt Lục Vân Tiên, chiến tranh kết thúc khi một lượng lớn ma tộc và nhân loại ngã xuống dưới gót sắt chiến thần. Hắn không muốn kết thúc như vậy.
Hắn cứu được vô số người. Dẹp sang một bên màn chiến tranh chung cực giữa ba tộc trong bốn ngàn nằm trở lại. Nhưng cũng là kẻ khiến King và Queen một mình phải đối mặt với Zeus.
King muốn dùng ma tộc và một bộ phận tử sĩ ở LHQ và IMI để cầm chân đại quân thần tộc.
Lục Vân Tiên lại dùng King và Queen để cầm chân Zeus.
Không có Zeus, quân đội thần tộc không thể đổ bộ quy mô lớn lên trái đất, cũng không thể vượt qua rào cản của Odin.
Sau đó hắn tự băng phong, tạo thành không gian chướng bích, phong tỏa thần giới. Che phủ ma giới, chặn đứng chiến tranh lan tràn.
King cho rằng kế hoạch của hắn sẽ chỉ hi sinh một số người, đồng thời cứu được vô số người về sau. Nhưng ai nguyện ý trở thành vật hi sinh!?
Lục Vân Tiên cho rằng, cách làm của hắn, có thể cứu được vô số người ngay trước mắt. Nhưng King và Queen của Trường Sinh Đảo có nguyện ý trở thành vật hi sinh!?
Cả King và Lục Vân Tiên đều tin tưởng cách mình làm là đúng, bọn họ đều không nghĩ đến tâm tình của những người phải hi sinh sẽ như thế nào. Hoặc có nghĩ đến, nhưng vô cùng thống nhất là đều bỏ qua vì cái gọi là “đại cục”.
Tùy vào ánh mắt mỗi người đánh giá, đây là chuyện đã không thể phân biệt đúng sai.
Zeus mất tích, Queen của Trường Sinh Đảo bị đánh tới luân hồi, Lục Vân Tiên bị phong ấn.
Hắn đã dùng cái giá nhỏ nhất để cản lại chiến tranh, cứu vớt vô số sinh linh. Thế nhưng trong mắt King, đây chẳng qua chỉ là kéo dài mầm bệnh trên hơi tàn mà thôi.
Bởi vì 25 năm sau đó, Athena tỉnh lại sau giấc ngủ 4000 năm. Cùng với một lượng lớn người khổng lồ một mắt, binh khí sinh học có khả năng trấn trụ thông đạo không gian trong một khoảng thời gian rất dài. Khiến đội quân thần tộc có thể đột kích bất cứ nơi nào.
Chiến tranh, vẫn như cũ tiếp diễn.
Nếu như khi đó có thể chiến thắng Zeus mà không thiệt hại gì. Với ba giới hoàng, hoàn toàn có thể chặn đứng bất kỳ đợt công kích nào kế tiếp của thần tộc. Cái giá phải trả chỉ là ma tộc và đội tử sĩ kềm chân trước đó mà thôi.
Kết quả, chỉ khiến chiến tranh nổ ra chậm hơn sau đó 40 năm, thậm chí lần này sẽ còn thảm liệt hơn trước rất nhiều. Khi cả năm tộc đều đã rục rịch manh nha tham chiến.
Dù biết như vậy, nhưng khi King hỏi Lục Vân Tiên:
“Anh vẫn sẽ chọn cứu ma tộc và đội tử sĩ nhân loại khi đó!?”
“Sẽ cứu.” Lục Vân Tiên đáp khẳng định. Không thể nghi ngờ, đây là một người có nội tâm cực kỳ kiên định. Những thứ hắn nhận định, dù qua bao nhiêu năm tháng tuế nguyệt cùng với vô vàn đau thương mất đi, cũng đều sẽ không dao động qua.
“Dù biết rằng như vậy sẽ khiến cô ấy phải chết!?” King lanh giọng, ngữ điệu đã không còn vẻ hững hờ, mà cực kỳ kịch liệt.
Trong ánh mắt Lục Vân Tiên, xẹt qua một tia đau lòng, hắn cúi đầu, cả người thoáng run rẩy. Nhưng vẫn kiên định đáp:
“Tôi vẫn sẽ cứu họ.”
Điều này cũng là đương nhiên, với loại người có tâm tính cực kỳ kiên định này, về cơ bản không gì có thể khiến hắn thay đổi ước nguyện ban đầu, hắn cứu người chưa từng bận tâm qua thân phận, địa vị mỗi cá nhân, thậm chí chưa từng bận tâm qua việc, mình sẽ đau khổ thế nào trong tương lai vì quyết định đó.
“Ngươi đi chết đi.”
Dứt lời, ánh sáng toàn thân King bạo phát cực thịnh, hắn bùng nổ tốc độ, cả người biến thành một tia sáng, vung gậy đánh tới.
“Tôi chưa thể chết lúc này được.” Lục Vân Tiên hạ thấp trọng tâm, hư không hai bên hắn vỡ vụn, hình thành hai lưỡi hư không đao. Mảnh vỡ không gian này bị Lục Vân Tiên tùy tiện di chuyển chỉ bằng ý niệm, biến thành hai cây phi đao cực kỳ sắc bén.
Hư không đao trảm ra một thập tự đen ngòm, tiếp lấy bạch quang sáng chói từ gây gậy trên tay King, nhất thời đánh ra một đợt năng lượng cuồng bạo tỏa sáng chói mắt, át đi mọi hào quang từ tinh tú xung quanh.
King xoay người, bứt tốc, xuất hiện sau lưng Lục Vân Tiên.
Lục Vân Tiên vung tay, hư không đao cũng xoay chiều như đôi cánh, đồng loạt trảm kích về sau lưng hắn. Nhưng bản thân Lục Vân Tiên lại xoay người vung cước, đá mạnh về phía trước.
Hư không đao chém về phía sau, xuyên qua người King, thuộc tính trên lưỡi đao không khác gì một lỗ đen di động, nhanh chóng cắn nuốt toàn bộ quang tử cấu thành thân thể hắn, khiến nó bị nghiền nát, biến mất.
Nhưng đó chỉ là ảo ảnh. Chân thân ở đằng trước.
Lục Vân Tiên chẳng cần biết đâu là ảo ảnh, đâu là thật, hắn chỉ đánh theo trực giác của mình. Trong chiến đấu, trực giác này của hắn chưa từng sai lầm qua. Cho dù ảo ảnh của King có hoàn mỹ đến đâu, với hắn đều không có đất dụng võ.
Lục Vân Tiên xoay người tung cước. Vừa vặn đá trúng Bạch Lạc Trượng của King. Hắn nheo mắt, theo đà xoay người, hạ eo xuống và nghiêng đầu.
Từ trong hư không, King bỏ đi lớp ảo ảnh ngụy trang, tay cầm lấy cán gậy, bỏ đi phần gậy đã bị Lục Vân Tiên đá trúng, tách nó ra thành một cây gậy ngắn hơn, nhảy lên, vụt tới.
Vừa vặn bị một cái nghiêng đầu của Lục Vân Tiên né qua.
Hình ảnh tập kích sau lưng Lục Vân Tiên không phải là ảo ảnh, King thật sự đã xuất hiện ở đó trong một thời gian siêu ngắn, vừa đủ để lừa trực giác của Lục Vân Tiên khiến hắn công kích qua, sau đó lại dùng tốc độ siêu cao của mình để vòng ra đằng trước, vừa tấn công lại vừa chế tạo một ảo ảnh khác khiến hắn đá qua, rồi nhân lúc hắn mất đà vì hai lần công kích liên tục, chân thân mới đánh tới, nhưng vẫn bị trực giác siêu cường của Lục Vân Tiên phán đoán, tiên liệu và né tránh.
Hư không đao bên người Lục Vân Tiên đột nhiên phát động, xoay ngược chiều kim đồng hồ, chém tới phần tay đang vung gậy của King.
Bất kể ảo ảnh lợi hại cỡ nào, khi công kích, dĩ nhiên phải dùng thực thể.
Mà thực thể, liền có thể bị chặt đứt.
King lăng chân, đối với đoạn gậy bị Lục Vân Tiên đá đoạn lúc trước đá mạnh, khiến mảnh gậy này văng lên, hắn đưa tay còn lại bắt lấy, vụt đỡ hư không đao.
Bạch Lạc Trượng cấu thành từ nguyên tố ánh sáng thuần túy nhất, cho dù đặt trong lỗ đen vẫn sẽ rực rỡ hào quang, không gian đao cũng không thể cắt đứt được nó.
Lập tức hai loại binh khí này va chạm, sinh ra phản lực mạnh mẽ chấn văng hai vị chủ nhân của nó.
King bắt lấy hai cây gậy hai tay, đạp lên hư không, biến thành ánh sáng, lại vọt tới.
Lục Vân Tiên thi triển một cái thuấn gian di động, cũng xuất hiện ngay trước mắt King, vung đao.
King xuất hiện sau lưng hắn vung gậy, chỉ đập trúng một vũng không gian gợn sóng.
Cả hai đã thích nghi với tốc độ của nhau, cận chiến đã không còn khả năng đánh trúng đối phương.
Một màn cận chiến giữa người có siêu tính toán và một võ giả có siêu trực giác bắt đầu bởi một chuỗi động tác liên hoàn cứ như vậy kết thúc.
Kế tiếp là viễn chiến.
King ghép hai cây gậy vào làm một, xoay tròn cây gậy dài, triệu tập ánh sáng xung quanh, nén lại ở đỉnh gậy, rồi thuận tay vung xuống.
Một cột sáng dài thô to với diện tích vài km cứ như vậy bị một sinh thể chỉ dài khoảng hai mét tạo ra.
Cột sáng quá to, Lục Vân Tiên nhất thời không kịp bay khỏi tầm đánh, dù sao chỉ số của các giới hoàng đều chỉ sàn sàn nhau ở cùng một mức cực hạn. Hắn cũng không thể nhanh hơn King bao nhiêu cả. Liền như vậy, dùng vận tốc của mình, hắn không kịp né, chỉ có thể ngạnh kháng.
Ánh mắt Lục Vân Tiên thay đổi, bên trong con ngươi trùng điệp biển sau thay đổi liên tục, bộ não quét duyệt hàng trăm ngàn tầng không gian khác nhau. Hắn bắt lấy một thanh hư không đao bên mình, bóp mạnh.
Hư không đao méo mó, theo lực tay của hắn, bị nén ép thành một thanh tiểu đao đen đặc đầy vẻ chết chóc. Lục Vân Tiên hét lớn một tiếng, xoay người chém mạnh ra một đao.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ mang theo không gian chấn từ lưỡi đao chém ra, nghênh tiếp cột sáng thô to kia, sinh sinh tiếp lấy, và chém nó thành hai nửa.
King thoáng nheo mắt. Ánh sáng của hắn mang theo lực lượng hủy diệt, căn bản không thể đối kháng. Một đao kia, Lục Vân Tiên vậy mà mở ra một thông đạo tới thế giới khác, trực tiếp đưa ánh sáng của hắn qua thế giới khác luôn.
Không thể không nói, đây là cách hữu hiệu nhất để đối phó với ánh sáng hủy diệt.
Năng lực của King là ánh sáng, của Lục Vân Tiên là hư không hắc động, từ bản chất đã là tồn tại đối nghịch, là thiên địch trời sinh.
Không, nếu nghiêm khắc mà nói, bóng đêm vĩnh viễn mạnh hơn ánh sáng rất nhiều.
Lục Vân Tiên ngẩng đầu nhìn King, chỉ nhàn nhạt nói ba chữ:
“Hư không sát”
King nheo mắt, lập tức bùng nổ tốc độ, thoát khỏi vị trí cũ.
Phật.
Cổ, má, và vùng eo đồng loạt tóe máu.
Chân không vốn không tồn tại bất cứ dạng vật chất gì, lại là nơi tốt nhất cho Lục Vân Tiên thi triển Không Gian Chi Lực, sáng tạo ra hư không đao, vô hình vô chất, không thể nắm bắt, lại có mặt ở mọi nơi.