IMI - Tiên Giới Chiến

Chương 186: Tôm cua cá và sát nghiệp



Nói một chút về hình dáng nhân loại.

Nhân hình là thể hình lý tưởng hợp với pháp tắc thiên đạo, mặc dù không nhiều sinh vật biết đến Thiên Đạo pháp luân, nhưng Lục Đạo trải qua vài trăm triệu năm phát triển, cũng đủ cho rất nhiều thứ được mày mò ra. 

Không phải ngẫu nhiên mà năm chủng tộc lớn đều có vẻ ngoài là nhân hình. Mặc dù có chút khác biệt nho nhỏ, nhưng giống như Lục Vân Tiên đã từng nói, đều là có một cái đầu, hai cái tay và hai chân trên thân cả. 

Có thể nói nhân hình là hình dáng chung gian giữa tất cả các chủng tộc. 

Long Tộc cũng vì thế mà tạo ra nhân loại, cố định luôn ở hình thái này từ khi sinh ra. 

Nhân tiện, Long tộc cũng là một trong những đại tộc bài xích hình dáng nhân loại. Các rồng nghĩ rằng, không có cánh lớn, vảy giáp và móng vuốt cùng với thân thể to lớn thì không còn gì là oai nghiêm. Bởi vậy Long tộc luôn nằm ở vị thế xa lánh với các tộc khác. Bình thường thì đám rồng này vừa cứng vừa mạnh, chẳng ai nói được gì, nhưng chiến tranh đại chủng tộc vừa nổ ra, quần thể long tộc liền dễ dàng trở thành cái bia ngắm đầu tiên để các chủng tộc còn lại úp sọt và tiêu diệt. 

Có lẽ vì ngộ ra sau thất bại ê chề này, nhân loại với nhân hình mới được khai sinh.

Ở Lục Đạo thế giới, tu luyện thành nhân hình chính là mục tiêu tối cao đầu tiên mà các sinh vật hướng tới (trừ ma tộc não tàn).

Giải Đạo Nhân là một con cua tu luyện thành tinh. Trong Giải tộc, chỉ có người tôn quý nhất được đặt danh hiệu này. Đại khái giải nghĩa ra tức là: Con cua đầu tiên ngộ được thiên đạo và hóa nhân hình. 

Thực ra rất nhiều yêu quái tu luyện thành tinh, ấy lộn thành tiên xong đều thích sử dụng loại biệt hiệu này. Tính ngay trong vùng biển này còn có Hà đạo nhân (con tôm) và Ngư Đạo trưởng (con cá) v...v

Hiện tại thì Ngư đạo trưởng đã dắt theo quần thể nhân ngư tộc hòa hảo với nhân loại, điều này làm cho Giải đạo nhân và Hà đạo nhân rất khó lý giải. Vốn dĩ mỗi năm một lần ba gã đạo nhân sẽ tụ tập một lần đều làm vài ván tôm cua cá - gà bầu hươu để đem lãnh hải ra đánh cược một cách xã giao, năm nay chỉ còn có hai gã, không mở sới nổi. 

"Con bà nó, Ngư đạo nhân năm nay chơi gì kỳ nha, tự nhiên mời đến một cái đám nhân hình yếu nhớt về tá túc, thật muốn bỏ xới tôm cua cá của chúng ta rồi hả!?" Giải đạo nhân mạnh tay vỗ một cái, chiếc xúc xắc sáu mặt vỡ ra thành bột phấn. 

Hà đạo nhân yên lặng lấy trong giới chỉ ra một bộ xúc sắc khác, loại đồ chơi này hắn có rất nhiều, năm nào chẳng có kẻ chơi thua đập bàn, đều là hắn yên lặng bổ xung trở lại. Vừa tung xúc xắc, vừa bình thản nói:

"Năm nào hắn chơi cũng thua, năm nay có lẽ là không thể thua nổi nữa, nên bí quá hóa liều, phải biết năm xưa con của hắn là bị một gã trên cạn câu đi mất đấy, bởi vậy hắn mới phát rồ nghiêm cấm cả tộc hóa hoàn toàn thành nhân hình, nửa nhân nửa cá, xấu không chịu nổi."

"Tôm - Tôm - Bầu. Ngươi thua rồi, ta ăn nhé, năm nay dải san hô phía bắc thuộc về Hà tộc bọn ta."

Bàn chơi tôm cua cá của bọn họ là thứ quyết định địa phận lãnh hải mỗi năm, chẳng qua Ngư đạo nhân thật sự rất đen đủi, sắp thua đến đất tổ, hiện tại toàn bộ lãnh hải chỉ còn được một dúm nhỏ, thua một lần nữa chỉ sợ sẽ bị trục xuất khỏi tầng trời thứ bảy.

Mà, hải tộc như bọn họ rời khỏi tầng trời này thì chết khô chỉ là chuyện sớm muộn.

Nghĩ đi nghĩ lại thì thật cũng chẳng có cách nào, nếu bọn họ là Ngư tộc thì cũng sẽ quyết định như vậy thôi. Nhưng nghĩ là một chuyện, còn làm là một chuyện khác. Yêu tiên bọn họ đúng là có kém một bậc so với tiên nhân chính hiệu, nhưng so với phàm nhân còn cao quý hơn nhiều lắm. 

Tất nhiên mấy con tôm cua cá nói chuyện cao quý gì đó thì cũng chẳng có gì hay ho. Nhưng phàm nhân chỉ là giống loại được tạo ra mãi về sau này khi Lục Đạo đã hình thành cả trăm triệu năm, với một số lão quái vật sống dai, chỉ sợ tuổi thọ của bọn họ còn bằng cả tuổi thọ của loài người, muốn tôn trọng nhân loại như thế nào đó, tất cả chỉ là chuyện cười mà thôi. Tốt xấu gì cũng là một yêu tiên tộc, lại luân lạc đến mức phải đi nhờ phàm nhân giúp đỡ, thật không thể nói nổi.

Giải đạo nhân cau mày giận dữ quát:

"Chẳng quản hắn có lý do gì, nhưng làm như vậy là không được, tiết tháo để đi đâu!?"

"Mà mẹ nó, sao ra Tôm nhiều vậy!? Ông mày không tin không ra được con cua nào, đến, đặt cua tiếp, lần này ta cược cái di tích long cung ở vùng trung tâm."

Hà đạo nhân cười nhạt nói:

"Nói chuyện tiết tháo lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trọng điểm chính là hắn không muốn chơi tôm cua cá nữa kìa, có vẻ như còn muốn giành lại lãnh hải bằng vũ lực."

Nói rồi lại tung xúc xắc.

Giải đạo nhân giận quá hóa cười: "Chỉ bằng vào mấy con cá nhà hắn, xứng sao!?"

Hà đạo nhân lắc đầu đáp: "Ngươi vẫn không bắt được trọng điểm, ta rất hoài nghi tộc của các ngươi có não trong mớ cơ nhục đó không."

Giải đạo nhân nhổ một bãi nước bọt: "Còn hơn cái đám để não gần chỗ chứa cứt như các người. Có rắm mau phóng."

Cộp cộp cộp.

Xúc xắc rơi xuống, 

Mẹ nó trứng, thật sự ra ba con cua!? Lẽ nào trời xanh chiếu cố kẻ khù khờ thật sao!?

Hà đạo nhân giận tím mặt, cố gắng tự nhủ mình không nên hạ mình tranh cãi với thằng ngu nếu không muốn chỉ số thông minh suy giảm, trong lòng thì âm thầm hận ngứa răng, nếu như ngươi không có cái vỏ cứng cáp một chút, ông đây đã đâm lòi phèo ngươi ra cho bõ ghét rồi. 

"Trọng điểm là phàm nhân. binh tôm nhà ta có con cháu họ hàng xa ở tầng trời thứ nhất, báo về, đám này là đánh thông từ tầng trời thứ nhất lên tận đây, các thế lực địa phương ở sáu tầng trời trước đều hàng hoặc tê liệt cả rồi. Chúng không phải do Ngư tộc mời về, mà là tự đi bằng sức mình lên tận đây, điều này ý vị thế nào ngươi hiểu không!?"

"Ghê gớm như vậy!?" Giải đạo nhân rốt cuộc cũng không phải hoàn toàn não rút, cũng đã nhận ra được sự việc nghiêm trọng. Nhưng khế ước cầm lãnh hải thì vẫn phải nhanh tay thu lấy, nếu không con tôm đối diện sẽ kiếm cớ lầy lụa cho xem.

"Vậy mới nói, kèo này không cẩn thận, hai ta phải lật thuyền trong mương, làm không tốt còn có thể thua luôn cả giáp xác, trả lại hết lãnh hải cho Ngư tộc không nói, chỉ sợ nhà mình cũng không giữ được."

Rầm. Giải đạo nhân lại muốn đập bàn, nhưng Hà đạo nhân đã nhanh hơn hắn, đưa chân tiếp lấy một chưởng kia, trầm giọng nói:

"Con cua ngứa càng nhà ngươi, có biết đã đập vỡ bao nhiêu động phủ của ta rồi không hả!?"

Giải đạo nhân ngượng ngùng thu tay lại, cười xấu hổ đáp:

"Nói tóm lại, thời gian kế tiếp ta sẽ cho ngươi mượn binh, làm chết con cá ươn kia."

Hà đạo nhân cười gật đầu: 

"Muốn chính là lời này." 

Tuy chơi thua mất ba cái di chỉ cổ đại, nhưng thôi thì đành, có quyền điều khiển Giải tộc, chẳng phải một thời gian nữa mình muốn sóng sao thì sóng.

Đúng là cái đám não cua. 

...

Đã lâu không nhắc đến, trên tầng trời thứ ba mươi ba, còn có một gã thanh niên Giới Hoàng đang nhàm chán khoanh chân đả tọa. Đối diện hắn là một người phụ nữ tầm trung tuổi, phong vận thành thục, khí tức đoan trang mà thánh khiết. Bên cạnh, gối đầu lên đùi hắn mà ngủ là một cô bé chừng mười một mười hai tuổi, tiên khí lập lờ, giống như một con búp bê sứ mỹ lệ.

Tâm tình của gã thanh niên luôn trong trạng thái bực tức ủ dột mấy năm nay này đột nhiên lại đang rất tốt, bằng chứng là dù ánh mắt vẫn đầy vẻ nhàm chán, nhưng khóe môi hắn đã nhếch lên, có vẻ như đang tủm tỉm cười. Người phụ nữ đã giữ chân hắn tại đây suốt mấy năm qua liền tò mò hỏi:

"Hạo Thiên Tiên Đế, có gì vui chăng!?"

Gã thanh niên được xưng tụng là Tiên Đế, kẻ thống trị chân chính của Tiên giới, người sở hữu Tiên Khí linh thụ ngẩng đầu lên nhìn bà ta, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Đại quan âm, Sát nghiệp, ở Phật giới, có thứ gì như vậy không!?"

Đột nhiên được hắn nhẹ giọng đối thoại, Quan âm nương nương, một trong hai Giới Hoàng của Phật giới có chút không quen:

"Hẳn là... ghi chép về số lượng nhân quả tích lũy khi tước đi sinh mạng của sinh linh khác!?"

Tiên Đế gật đầu, rồi lại lắc đầu, hắn thẳng lưng lên, khoanh tay trước ngực, nói với vẻ nghiêm túc:

"Mỗi sinh vật tồn tại trong một Đại thế giới đều cống hiến một chút gì cho nó, bởi vậy các sinh vật bên trong thế giới là tài sản của nó. Giết đi một sinh mạng, chính là gây nợ với thế giới. Giết đi số lượng lớn sinh mạng, thế giới sẽ trọng điểm chú ý ngươi, không ngại thao túng vài thứ giúp số lượng cừu nhân của ngươi tăng lên theo cấp số nhân, mượn tay bọn chúng giết chết ngươi. Còn giết rất nhiều, rất rất nhiều, ngươi chính là kẻ thù của thế giới, là thứ đá bát cơm của nó, thế giới này sẽ trực tiếp tiêu diệt ngươi."

Hay còn gọi là "Sự cắn trả của thế giới" - "Bắn ngược" - "Thiên địa bất dung" - "Ức chỉ lực phản kích" v...v..

Tiên Đế nghiên đầu, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của cô bé đang ngủ trên đùi mình, giọng hắn cười mỉa mai lạnh lùng:

"Sát nghiệp là sổ nợ của thế giới đối với từng người. Nếu như ngươi là người ở cùng một thế giới, số nợ sẽ được cao hơn một chút, thế giới cũng sẽ nhân nhượng ngươi hơn một chút. Nhưng nếu như ngươi là người ngoài, haha...."

Hắn cười rộ lên, vui vẻ:

"Sẽ không dễ dàng như vậy đâu."

Đại quan âm thoáng cau mày, khẽ hỏi:

"Chiến tranh ở Tiên giới mới có vài năm, sát nghiệp mỗi người tích lũy hẳn cũng chưa được là bao nhiêu, muốn khiến cho thế giới phản kích hẳn là còn xa mới đủ đúng không!?"

Tiên Đế không bác bỏ, hắn gật đầu nói tiếp:

"Đúng vậy, muốn giống như năm đó Trường Sinh Đảo bộc phát, hay giống như Định Giới Lập Phương bị kích thích đến mức giết sạch tất cả những người có tu vi từ Nguyên Anh trở lên ở Long Giới năm đó là không thể nào."

Nói rồi hắn đưa tay lên, nắm nắm lấy thứ gì đó.

"Nhưng đây là Tiên Giới, thế giới tràn đầy linh khí, và Hạo Thiên chính khí. Cho dù ta là ai, thì hiện tại ta vẫn đang là Giới Hoàng của Tiên Giới, những luồng Hạo Thiên chính khí sinh ra để trừng phạt ác đồ này, đôi tay ta vẫn có thể chạm đến, ý chí của ta vẫn có thể xúc động chúng nó."

"Tụ tập chúng vào một chỗ, và kích phát sớm trước thời hạn."

Đại quan âm biên sắc, thế giới lực của Tiên Giới đang điên cuồng tụ hội vào trong nắm tay của Tiên Đế, xuyên qua tất cả những tầng phong tỏa mà bà ta đã dày công chuẩn bị từ rất lâu về trước.

Không, không phải là Thế Giới lực cụ thể, mà chỉ là một loại ý chí nào đó đang giao tiếp với Tiên Đế.

Chính lả bản thân của Bảo Vật Định Giới, đang hỏi ý kiến chủ nhân của nó.

Ở một nơi nào đó trong Tiên Giới, lõi của Tiên Khí Linh Thụ bùng nổ quang hoa, sáng lên rực rỡ. 

Bầu trời khắp nơi trong tiên giới ngập trong một mảng hồ quang bảy sắc lấp lánh.

Và Tiên Đế, giọng nói của hắn vang vọng khắp mỗi tầng trời.

"Hỡi những ngoại lai xâm phạm giả đang bay lượn khắp bầu trời Tiên Giới. Sát nghiệp mà các ngươi gây ra đã được ta tiếp nhận. Thế giới này tràn đầy Hạo Thiên chính khí, nếu đã tới đây để vung đao làm một ác đồ, hãy tiếp nhận một lần tẩy lễ này của Tiên Giới với các người."

Ngồi trong vườn bàn đào, bị hàng ngàn cánh tay lơ lửng khắp trên bầu trời kềm tỏa, nhưng không gì có thể ngăn cản ý chí của Tiên Đế và Tiên Giới tụ họp.

Bởi vì ngay từ ban đầu, Giới Hoàng là vì bảo vệ Thế Giới mà sinh ra.

Bất kỳ ý muốn bảo vệ nào đều có thể xúc động lực lượng thật sự của Thế Giới.

Đây là thiên chức, cũng là thiên phú mạnh nhất của mỗi Giới Hoàng.

Tất cả những tiên nhân chết đi, đều cống hiến ra một phần nghiệp quả, cung Âm Dương đại diện cho Sinh Tử xoay chuyển kịch liệt trên Thiên Đạo pháp luân. Kéo theo cả Cung Sát Lục ở bên cạnh nó.

Ở trên một dải vẫn thạch ngoài không gian, Arent Deathlaw kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, Sát lục chi lực mà hắn có thể mượn dùng đang bị dẫn động.

Biến những cái chết thành sức mạnh cụ thể hóa là đặc trưng của Sát Lục chi đạo. 

Tuy không đến mức có thể trực tiếp lấy cái chết để ban phát cái chết như Arent vẫn làm với tử vong đạn, nhưng mượn những cái chết đã được tích lũy để biến thành sức mạnh bản thân, chính là pháp tắc Sát Lục không sai đi đâu được.

Lại có người nào khác trên thế giới này làm được chuyện này!?

Mười hai cung Thiên Đạo pháp luân tuy cùng trên một vòng tròn, nhưng sử dụng hai cung một lúc là đặc quyền của Giám Sát Viên Lục Đạo.

Tiên Đế, không che giấu nữa sao!?

Nghĩ lại trong ký ức, đúng là cũng có chuyện này, như vậy, kế tiếp sẽ là...

...

Bầu trời ngập trong hồ quang, tiếng sấm động theo Đế Uy khiến thiên không run rẩy, linh tử bị một luồng sức mạnh bá đạo dẫn dắt khiến cải biến tính chất thành những hạt tích điện lấp lóe khắp nơi.

Giống như cả một bầu trời đều chỉ là do những tia sét bện lại mà thành.

Đứng dưới bầu trời này, bất cứ sinh vật nào cũng đều chỉ có thể run rẩy sợ hãi.

Thần tộc, ma tộc, tăng nhân, nhân loại, tất cả những kẻ bị gán mác ngoại lai xâm phạm giả một khắc này đều ngẩng đầu lên bầu trời nhìn xem, cảm giác bị thế giới khóa định hết sức khó chịu khiến lông tơ mỗi kẻ đều dựng đứng.

Không có ai nghi ngờ gì, bầu trời tràn ngập lôi điện kia chính là thứ mà Tiên Đế chuẩn bị cho bọn họ.

Vô số tiên nhân thành kính cúi đầu xuống quỳ bái, cảm nhận được chính khí năng lượng tràn ngập mỗi tấc không gian, tất cả đều cảm nhận được thời khắc trừ ma vệ đạo đã tới.

"Tự gây nghiệp thì không thể sống." 

Đạo lý này đã truyền lưu cả trăm ngàn năm ở Tiên Giới.

Rốt cuộc, những kẻ ngoại lai kia cũng đã phải tiếp nhận thứ mà bọn chúng nên có.

Đây chính là Thiên Phạt.

...

Ở tầng trời thứ mười sáu, Aprodite, Artemis, Hestia, và chư thần đứng sau lưng nghiêm túc mà lạnh lùng nhìn lên bầu trời, khiên Aegis được mỗi một gã chiến sĩ lăm lăm trong tay. 

Hàng triệu thần chúng đã đổ bộ lên tiên giới, ẩn nhẫn không phát lực để hạ thấp sát nghiệp, rốt cuộc cũng đã toàn lực xuất động.

Thiên muốn cao hơn Thần ư!? 

Đúng là chuyện nực cười.

...

Ở tầng trời thứ bảy, King của Trường Sinh Đảo đứng trên boong tàu, lênh đênh trên mật biển rộng, ngẩng đầu nhìn Thiên Lôi, ánh mắt thản nhiên lấp lóe đầy những tia sét lẫn trong ánh sáng màu vàng kim xoay chuyển.

"Để ta xem xem, đây hẳn là toàn lực của ngươi lúc này rồi chứ!?" Hắn nhẹ giọng thì thầm.

Sau lưng hắn, bốn cô gái cùng lúc đứng song song, cảm thụ được uy áp tuyệt đối từ trên bầu trời, sắc mặt không khỏi tái nhợt.

Đây là thứ bọn họ sắp phải đối đầu.

Một kích toàn lực của Giới Hoàng thật sự.

Cũng là lần đầu tiên bọn họ chiến đấu cùng với hắn dưới danh nghĩa Queen thật sự.

Nghĩ đến không khỏi có chút hưng phấn.

...

Dưới đáy biển sâu, Giải đạo nhân và Hà đạo nhân đang bỏ qua sự phân biệt chủng tộc mà ôm nhau khóc ròng.

Ngay khi bọn họ đã và đang chuẩn bị hội quân phản kích nhân loại thì Thiên Phạt đến.

Thiên phạt tốt lắm, thiên phạt vạn tuế.

Nhưng tầng trời thứ bảy khắp nơi là biển cơ mà....

Người tiên giới chẳng cần học vật lý cũng biết nước có thể dẫn điện. Đặc biệt là Hải tộc.

Vì điện giật đau lắm. 

Có nhầm hay không vậy!?

Cả một bầu trời sét đó đánh xuống đây thì tôm cá nào còn sống được!?

"Ôi mẹ biển rộng vĩ đại, cầu xin người hãy phái xuống đây một vì cứu tinh."

Hai gã đạo nhân cầm đầu hai trong ba tộc vùng biển đông dân cư nhất tuyệt vọng cầu khấn.

Ngày này sang năm có còn được chơi tôm cua cá nữa hay không đây!?

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.