[Inuyasha Đồng Nhân] Khuynh Ảnh

Chương 18: Không thể thay đổi vận mệnh



Hôm nay, ngàn dặm không mây, ánh nắng không quá gắt, lại thực nhu hòa, thật là thời tiết tốt để đi du lịch, nhưng tâm tình Khuynh Ảnh không thể thoải mái, y tựa hồ cảm nhận được có điều gì đó không tốt sắp xảy ra… Khuynh Ảnh đột nhiên nhớ lại giấc mơ tối qua, liền sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

« Khuynh, ta thu thập hết rồi, chúng ta xuất phát đi. » Khuyển Dạ Xoa nói, Khuynh Ảnh lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua y bảo mọi người tổ chức dã ngoại ngoài trời mà. Vì thế liền quên đi nỗi bất an trong lòng, đáp « Hảo, ta tới cầm giúp cho. », « Khuynh, hay là thôi đi, trông ngươi rất… » Khuyển Dạ Xoa có chút khó xử nói ra, nhưng sau hai chữ hắn chưa nói ra, Khuynh Ảnh tuy rằng những chuyện khác luôn không để ý, nhưng đối với thân cao thì phi thường để ý, nhưng hắn vẫn là thấp hơn y một tí.

Nhẹ nhàng nheo nheo ánh mắt nguy nhiểm nhìn Khuyển Dạ Xoa, y đương nhiên biết lời nói Khuyển Dạ Xoa chưa nói ra hết là ý gì, y thân cao, thoạt nhìn không thấp, vô cùng thích hợp, cùng Khuyển Dạ Xoa so sánh thì như đôi đũa lệch, bởi vì y tuổi lớn hơn Khuyển Dạ Xoa mà. « Quên đi, chúng ta xuất phát. ». Khuynh Ảnh nhìn nhìn Khuyển Dạ Xoa, nghĩ không muốn quản chuyện này, đành phải nói.

« Hảo, Khuynh, chúng ta đi thôi. » Khuyển Dạ Xoa hồi đáp.

———————————Ta là phân cách tuyến ở trên đường—————————

Đi trên con đường thôn nhỏ, Khuynh Ảnh hít thật sâu ngụm khí trong lành, không thể không nói rằng, xuyên qua đến thế giới cổ đại này cũng là được cái phúc, không khí hoàn toàn không bị ô nhiễm. Trên đường nhỏ cách đó không xa là một bãi cỏ xanh mát, lại thêm một gốc cây đại thụ che mát nữa, thật là nơi tốt để dã ngoại, Kết Ngạnh nói thật không sai mà. Khuynh Ảnh ngừng lại, đối với Khuyển Dạ Xoa nói « Chúng ta ở nơi này ăn cơm dã ngoại đi. »

Khuyển Dạ Xoa tự nhiên biết Khuynh Ảnh muốn nói cái gì, lập tức đem những thứ nào nên để ở nơi nào, Khuynh Ảnh đem cơm dã ngoại bày lên miếng vải bố, chậm rãi ngồi xuống, chờ Kết Ngạnh đến, vốn cũng định mời luôn Phong, nhưng bởi vì mắt Phong bị thương nên cần ở nhà tịnh dưỡng, hơn nữa Kết Ngạnh rời đi thôn thì nhất định phải tạo kết giới bảo vệ thôn, nếu không bọn yêu quái sẽ nhân cơ hội tấn công thôn. Cho nên Kết Ngạnh sẽ đến chậm một chút.

Thời gian chậm rãi trôi qua nửa canh giờ, Khuyển Dạ Xoa có chút nóng vội, nghĩ thầm rằng ‘Kết Ngạnh kia sao còn chưa tới, nếu nàng không đến, chính mình vừa vặn có thể ở riêng với Khuynh Ảnh cùng ăn bữa cơm dã ngoại, nhưng mà Khuynh Ảnh sẽ không đáp ứng đâu, liền đối Khuynh Ảnh nói muốn quay về thôn tìm Kết Ngạnh.

Khuynh Ảnh cũng cười đáp ứng, Kết Ngạnh không phải là người hay đến muộn, hẳn là gặp phải đại yêu quái nào đó đi, hơn nữa có Khuyển Dạ Xoa giúp sức thì sẽ không thua, nghĩ cho Khuyển Dạ Xoa đi hỗ trợ cũng tốt.

Khuyển Dạ Xoa thấy Khuynh Ảnh đáp ứng, liền nhảy lên cành cây, hướng thôn Cây Cát Cánh nhảy đi.

Khuynh Ảnh nhìn thân ảnh Khuyển Dạ Xoa rời đi, bỗng nhiên nổi lên một loại xúc động, giống như Khuyển Dạ Xoa không thể quay về vậy. Bất quá sẽ không sao đâu, Khuynh Ảnh ở trong lòng tự an ủi chính mình, cố gắng áp chế bất an trong lòng, ngồi đợi Khuyển Dạ Xoa trở về.

——————————Bên kia phân cách tuyến———————————————-

Kết Ngạnh làm xong kết giới liền hướng địa điểm đã hẹn Khuynh Ảnh xuất phát, nàng đem Ngọc Tứ Hồn cất trên người, nàng tạo ra kết giới cũng đủ cường đại, chính là đại yêu quái bị Ngọc Tứ Hồn hấp dẫn đến đây, kết giới hẳn là không chống đỡ được bao lâu.

Bỗng nhiên một đạo thân ảnh hồng sắc xẹt qua, móng vuốt dữ tợn vung lên, để lại trên người Kết Ngạnh ba vệt máu, nàng ngã lên mặt đất, Ngọc Tứ Hồn theo đó cũng văng ra khỏi người lăn trên đất, tay Kết Ngạnh run rẩy muốn nhặt lại viên ngọc nhưng lại bị một bàn chân dẫm lên, người nọ tựa hồ còn thấy không đủ, liền dẫm mạnh lên tay Kết Ngạnh như muốn đem nghiền nát vậy. Kết Ngạnh ngẩng đầu lên, thấy chính là ‘Khuyển Dạ Xoa’. « Ngươi đang làm cái gì vậy » Kết Ngạnh khí lực tức giận hô lên đối với ‘Khuyển Dạ Xoa’ đang đứng trước mặt.

« Ngươi nói ta đang làm cái gì à, đương nhiên là muốn giết ngươi, sau đó đoạt lấy Ngọc Tứ Hồn rồi. » ‘Khuyển Dạ Xoa’ cười tà nói, chậm rãi giơ lên bàn tay dính máu, nhặt Ngọc Tứ Hồn lên « Ngọc Tứ Hồn là loại năng lượng cường đại nhất, bất quá còn chưa đủ ». Ngay sao đó, hắn lại lưu trên người Kết Ngạnh thêm vài vệt máu. « Chẳng lẽ tất cả đều là giả dối sao », Kết Ngạnh dùng chút khí lực còn sót lại nói.

« Đương nhiên! » ‘Khuyển Dạ Xoa’ không chút do dự đáp.

« Thế còn Khuynh Ảnh, chẳng lẽ tình cảm ngươi đối với Khuynh Ảnh cũng là giả sao » Kết Ngạnh hỏi, nàng sớm biết Khuyển Dạ Xoa đối với Khuynh Ảnh chính là tình cảm, chỉ có Khuynh Ảnh trì độn là không nhận ra thôi. Nàng hi vọng sự tình này chỉ là trò đùa giai, nhưng trên người truyền đến từng trận đau nhức, đó chính là chứng cứ xác minh cho nàng biết đây không phải là giả.

Nghe Kết Ngạnh nhắc đến tên Khuynh Ảnh, sắc mặt ‘Khuyển Dạ Xoa’ có chút kỳ lạ, tựa hồ không biết trả lời thế nào, chỉ là lập tức đánh mạnh lên người Kết Ngạnh. (cái tên giả mạo này không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à)

Tầm mắt Kết Ngạnh dần mơ hồ, sau đó là chìm vào hắc ám vô tận.

‘Khuyển Dạ Xoa’ thấy Kết Ngạnh bất tỉnh, lúc này mới rời đi.

—————————————Trong thôn—————————————————-

Khuyển Dạ Xoa vừa vào trong thôn thì đã bị mũi tên của ‘Kết Ngạnh’ bắt sượt qua người cắm trên thân cây. «Kết Ngạnh! » Khuyển Dạ Xoa giận dữ hét lên, hắn có lòng hảo tâm đến xem nàng, kết quả là xém bị mũi tên bắn trúng.

« Hừ! Bán yêu! » ‘Kết Ngạnh lạnh lùng nói.

« Ngươi nói cái gì » Khuyển Dạ Xoa cả giận.

Không nghe thấy ‘Kết Ngạnh’ trả lời, thay vào đó là nghênh đón một mũi tên bay tới. Khuyển Dạ Xoa cố gắng tránh tên bay tới, trong lòng sớm bị hai chữ ‘bán yêu’ kia chọc giận. Trong lòng oán giận nghĩ, ngươi dám nói ta là bán yêu, như vậy ta sẽ biến thành hình dáng yêu quái thật cho ngươi xem. Nghĩ vậy, Khuyển Dạ Xoa liền hướng căn phòng có đặt Ngọc Tứ Hồn chạy đến, lấy được Ngọc Tứ Hồn, phá tan nóc nhà bay ra, tất cả người trong thôn liền kêu lên sợ hãi, « Khuyển Dạ Xoa! » Một mực đuổi theo phía sau Khuyển Dạ Xoa, ‘Kết Ngạnh’ cư nhiên lại lộ ra nụ cười tà ác.

« Ha ha, đáng đời, chỉ cần có Ngọc Tứ Hồn, ta có thể biến thành yêu quái chân chính. » Khuyển Dạ Xoa thấy đám người thôn dân đuổi theo phía sau, cười lớn nói ra.

Đột nhiên Kết Ngạnh chạy tới, dùng khí lực cuối cùng bắn ra một mũi tên « Khuyển Dạ Xoa!». Tiếp đó, Khuyển Dạ Xoa bị một mũi tên bắn dính ngay trên thần mộc, « Kết Ngạnh, ngươi…» Khuyển Dạ Xoa nhìn Kết Ngạnh phong ấn hắn, mí mắt ngày càng nặng trĩu, lời nói cuối cùng vẫn chưa thể nói ra ‘Khuynh Ảnh, ta còn có chuyện chưa nói với ngươi a’. Kết Ngạnh nhìn Khuyển Dạ Xoa bị phong ấn, hai chân run rẩy chầm chậm đi về phía trước, ngồi chồm hổm xuống, nàng đã không còn khí lực nữa, « Tỷ tỷ, sao tỷ lại bị thương nặng thế » Phong hỏi, « Kết Ngạnh đại nhân! » Đám người thôn dân cũng lo lắng hô lên.

« Bởi vì ta tức giận vì mình quá chủ quan. » Kết Ngạnh cầm Ngọc Tứ Hồn, ánh mắt phức tạp, mở miệng « Ngọc Tứ Hồn… lại vì vật như vậy. »

« Tỷ tỷ, mau nhanh chữa trị vết thương đi. » Phong thấy máu trên người Kết Ngạnh chảy càng lúc càng nhiều, lo lắng nói.

« Ta không thể cứu được chính mình, cho nên… Phong nghe đây, hãy đem Ngọc Tứ Hồn thiêu cùng với ta, đừng để nó rơi vào tay kẻ ác. » Nói xong, Kết Ngạnh chầm chậm ngã xuống.

« Tỷ tỷ, tỷ tỷ! » Âm thanh Phong đau đớn khi mất đi người thân vang lên trong khoảnh khắc đó.

Rồi sau đó, Kết Ngạnh cùng Ngọc Tứ Hồn thiêu hủy trong ngọn lửa mãnh liệt.

Vận mệnh đúng là không thể thay đổi, bi kịch vẫn xảy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.