Isekai Toriwake

Chương 2: Alexander Gen



“Hắn... Ma vương... Hắn có vẻ như đang đi đến Đế đô??!!”

Khoảng một lát sau, cô gái Elf mới có thể tự đứng lên được nhưng bản thân vẫn chưa hết sợ hãi, cô nhìn về phương hướng Gen rời đi và lẩm bẩm.

“Ha ha ha...”

Bỗng nhiên, một tiếng cười vang lên trong rừng cây khiến cô gái Elf giật mình và hoảng hốt nhìn lại.

Đó là năm người đàn ông ăn mặc trông như Mạo hiểm giả. Lúc này, khuôn mặt chúng trông vô cùng thô bỉ và dễ dàng khiến cho người ta trở nên chán ghét.

Cô gái Elf biết được rằng phiền phức của chính mình đã đến.

Thật ra, bọn chúng cũng giống như cô đều vô tình có mặt gần đây, khi chúng nghe thấy một âm thanh chấn động thì việc đầu tiên là tiến đến dò xét.

“Các ngươi muốn gì?”

Cô gái Elf vội rút thanh gươm ngang hông ra, nhìn chằm chằm vào năm người và hỏi.

“Fufufu!”

“Không ngờ cô ta còn là chiến binh đấy, chắc chắn sẽ rất được giá.”

“Huh?”

“Đương nhiên... Là bán cô cho lũ buôn nô lệ ở Đế đô.”

“Ha ha ha!”

Cô gái Elf nghe thế thì thoáng chốc tức giận dường như muốn lao đến và chém giết hết những kẻ này, nhưng nghe đến hai chữ Đế đô thì sững sờ và tràn đầy sợ hãi.

“Ngươi xem, ngươi dọa cho cô ả sợ hãi rồi kìa!”

“Ha ha...”

“Ha ha ha...”

Một tên trong số đó nhận ra cô gái Elf đang sợ hãi thì mở miệng nói lớn, những tên bên cạnh nghe thế thì cười vang lên.

“ ...”

Cô gái Elf im lặng, bọn chúng nào biết lí do sợ hãi của cô chính là "thứ" vừa đi về hướng Đế đô kia, dù có chết cô cũng chẳng muốn bước chân vào đó.

“Vụt!”

Khi chờ năm tên vừa cười vừa nói mất cảnh giác đi đến gần, thây vì tránh né, cô gái Elf bất ngờ lao nhanh đến.

Kẻ ở giữa trong nhóm năm người trông thấy cô gái Elf này không nói một lời bỗng nhiên lao đến một cách bất ngờ thì trở nên luống cuống, gã vội vã rút thanh gươm ra.

Nhưng chưa chờ gã chém xuống, cô gái Elf đã thây đổi mục tiêu vì đó chỉ là một động tác giả. Với tốc độ nhanh nhất, cô xông về hướng tên ngoài cùng sau đó xoay tròn cơ thể và bổ mạnh ra một gươm.

“Xoẹt!”

Máu bắn ra tung tóe, một vết cắt sâu kéo dài trước ngực tên đó.

“A a a a!!!”

Gã chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi ngã gục xuống chết.

“Khốn kiếp!!!”

Bốn tên bị hành động bất ngờ này khiến cho giật mình vội phản ứng lại tránh ra xa và hét lên.

Nhưng một tên trong số bốn tên đấy thì không may mắn như vậy, khi gã ta vừa di chuyển đôi chân thì cô đã nhào đến và thực hiện một cú chém ngang, tên đó thấy thế không kịp nghĩ ngợi mà vung gươm chém xuống.

“Vút!”

“Xoẹt!”

Nhưng đã chậm, cơ thể hắn đã bị cô chém đứt lìa.

“Bao vây lại!!!”

Nhưng lúc này cả ba tên còn lại đã tranh thủ thời gian kịp thời tránh ra xa, một trong số chúng tức giận hét lớn.

Cô gái Elf cảm thấy lo lắng nhưng khuôn mặt vẫn tỏ ra trấn định, cô biết hành động ra đòn bất ngờ của mình chỉ có thể giết được hai tên khi chúng chưa kịp chuẩn bị, nhưng khi chúng đã sẵn sàng rồi, vậy thì cô sẽ rất khó mà ra tay.

Tiếp theo, cả ba tên đứng theo trận thế hình tam giác và dồn cô gái Elf vào giữa. Chúng liên tục cẩn thận áp sát lại, đôi khi thì lui ngược về sau, cả ba tên liên tục tập kích bất ngờ.

Rất nhanh, cô gái Elf cũng đã có dấu hiệu uể oải, kiệt sức, động tác cũng đang bắt đầu chậm dần đi.

Khi cô tập trung đối kháng hai tên trước mặt, một tên phía sau thình lình bước nhanh đến và vung gươm chém xuống.

Cô gái Elf xoay người muốn đánh bật thanh gươm đi nhưng bỗng giật mình, cô chỉ có thể chém vào không khí vì tên đó đã cấp tốc lui về sau.

Nguy hiểm!!!

Một dòng suy nghĩ xẹt qua trong đầu, cô biết, nhưng bản thân vẫn không đủ sức để tránh.

“Bộp!”

Trận chiến cuối cùng cũng kết thúc khi một cú đánh từ phía sau khiến cô mất dần ý thức và gục xuống.

“Con ả cứng đầu!”

Một trong ba tên thấy thế nhổ một ngụm nước bọt, khó chịu nói.

“Bây giờ chúng ta làm sao?”

“Còn làm sao nữa, mang con ả đến chỗ bọn buôn nô lệ, chúng ta vừa lỗ mất hai người đó, chẳng lẽ chịu thiệt??!!”

Một tên tức giận nói.

“Nếu vậy chẳng phải số tiền chỉ chia ba thôi sao, ngươi tức giận làm gì?”

“Phải, phải!”

“Ha ha...”

Cả ba tên nói xong lại cười vang lên.

“...?!”

Hắn lúc này đang trong thân xác của Gen đứng đấy, biểu hiện nghi hoặc nhìn về hướng khu rừng, sau đó ngoáy ngoáy lỗ tai và tiếp tục đi về Đế Đô.

✦✦

“Ồ, thật là hùng vĩ!”

Khi hắn vừa đi đến từ xa và trông thấy hình dáng của nơi này thì đó là điều suy nghĩ đầu tiên của hắn.

Nơi trông như Vương quốc hay là Đế quốc này vô cùng rộng lớn với tường thành bao quanh cao ngất ngưỡng, hắn chỉ có thể nhìn thấy được một phần của tòa lâu đài nguy nga lộng lẫy từ bên ngoài.

Nơi này chính là Vương quốc Kakor, hay nói đúng hơn là đã từng.

Đế quốc thông thường là chỉ các quốc gia lớn mạnh, có tầm ảnh hưởng quốc tế sâu rộng, thống trị nhiều vùng lãnh thổ rộng lớn hoặc chi phối được nhiều quốc gia.

Đế quốc là quốc gia đi xâm lược các Vương quốc khác, thống trị các nước chiếm được, tiến hành khai thác tài nguyên và sức lao động dân bản xứ. Đế quốc là một nước thống trị nhiều nước, và các nước bị thống trị được gọi là thuộc địa.

Và Vương quốc Kakor này chính là nằm trong đế chế của Đế quốc Adelaide, sau đó được gọi là Đế đô.

Gen tiến tới và bắt đầu đi dọc theo tường thành, bởi vì cổng thành không nằm ở hướng này.

Mất một lúc, hắn mới tìm được nơi mình cần tìm.

Nhưng lúc này, hắn nhìn thấy có rất nhiều dân thường đang xì xào bàn tán giữa cổng thành, vì sao hắn biết họ là thường dân, đơn giản là vì hắn nhìn thấy dòng chữ trắng trên đầu họ, không hề có level.

“Chuyện gì vậy?”

Hắn bước đến cạnh đám đông, liếc nhìn qua hai gã NPC lính gác nơi cổng thành, sau đó thì nhìn một người đàn ông trung niên trong đám đông hỏi.

“Là chuyện của công chúa, cậu không biết sao? Nghe nói công chúa Charlottle cùng với tùy tùng của mình sau khi tiến vào chinh phạt Dungeon từ gần nửa tháng trước đến nay vẫn chưa trở ra. Quốc vương vì qúa sốt ruột nên dán thông báo nhiệm vụ!”

Người đàn ông giải thích và chỉ về tờ giấy lớn được dán trên tường thành.

Dungeon, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều Dungeon bí ẩn, phải biết rằng đấy là nơi tồn tại rất lâu về trước từ khi Ma vương còn thống trị thế giới này, tất cả mọi người đều gọi đó là Kỷ hắc ám.

Nhưng thời đại đó cũng đã chấm dứt từ hơn 1000 năm về trước và Ma vương cũng đã bị đánh bại, tất cả đều nhờ vào người Anh hùng đến từ thế giới khác cùng với người đồng đội của anh ta, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng biết.

Chính vì Dungeon bí ẩn và nguy hiểm, nên phần lớn các tầng hoặc hầm ngục ẩn cho đến bây giờ vẫn còn chưa được con người tìm ra.

Dungeon là nơi sản sinh ra lũ quái vật và cũng là nơi chúng sinh sống và đó chính là kho tàng vô giá với nguồn item gần như vô tận.

Đối với các chiến binh, hay những Mạo hiểm giả thì Dungeon chính là thiên đường cho những kẻ tìm kiếm sự phiêu lưu.

“Vậy sao!”

Ánh mắt Gen không nhìn qua người đàn ông bên cạnh mà chỉ nhàn nhạt nói.

“Ừ, phần thưởng là 5000 Gold và một căn nhà cao cấp trong Đế đô, khi vừa đến đây tôi còn nghe nói rất nhiều Mạo hiểm giả đã lên đường từ sớm.”

Người đàn ông này cũng không hề nhìn Gen mà ánh mắt dán chặt vào tờ thông báo, trong giọng nói không kiềm chế được sự ước ao.

“Cũng chẳng liên quan đến ta!”

Gen nghĩ thầm, sau đó xoay người cất bước vào trong. Nhưng...

【Cảnh Báo: Khu vực an toàn】

Khi hắn vừa đi qua nơi hai NPC giữ cổng thì một bảng thông báo nhỏ hiện ra trước mặt khiến hắn sững sờ.

“Này, anh bạn!”

Một trong hai người lính giữ cổng bước ra gọi hắn lại, có vẻ như họ đã chú ý đến hắn từ khi hắn vừa tiến vào.

“Cậu ở đơn vị nào?”

Người lính chỉ vào bộ quần áo trên người Gen và hỏi, anh ta nhận ra đây là quần áo đồng phục của quân đội Đế Đô.

“...”

Hắn không trả lời, vì đơn giản hắn không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.

“Tôi không nhớ.”

Sau đó hắn quyết định nói thật, vì chuyện hắn không nhớ không phải hoàn toàn là giả, nhưng hắn cũng không nói tất cả sự thật.

“Hả? Là sao khi cậu nói không nhớ?”

Người lính nghe thế thì cảm thấy giống như đùa, khuôn mặt thoáng chốc nghiêm lại hỏi.

“Trước tiên cứ giao hắn lại cho cấp trên để họ điều tra xem sao?”

Người lính còn lại vẫn luôn chú ý đến cuộc đối thoại bên này nên bỗng đi đến, sau khi được người kia kể lại thì anh ta quan sát kỹ càng hơn từ trên xuống dưới khắp người Gen và nói nhỏ.

“Cậu nhớ tên mình không?”

Người kia nghe thế gật đầu, sau đó cẩn thận nhìn Gen và hỏi.

“Gen!”

Hắn trả lời với khuôn mặt không thây đổi.

“Đó là tên cậu?”

Người lính nghi ngờ hỏi lại.

“Đúng là vậy!”

Hắn dường như suy nghĩ một chút sau đó thì chắc chắn.

“Được rồi, cậu theo tôi!”

“Đi đâu?”

“Nếu cậu nằm trong quân đội Đế đô thì chắc chắn sẽ có thông tin được ghi chép lại hoặc là sẽ tìm được người thân của cậu, lúc đấy mọi chuyện sẽ được rõ ràng!”

Hai người lính thảo luận với nhau, rất nhanh thì đưa ra quyết định, một trong hai người họ nhìn Gen và lên tiếng.

Hơn nửa tiếng sau.

“...”

Hắn lúc này đang ngồi trong... nhà giam, khuôn mặt của hắn trông vô cùng khó coi.

Khi vừa phát hiện bản thân bị đưa vào đây, hắn đã có ý định muốn bật Pk lên và đồ sát, mặc kệ cái gọi là khu vực an toàn.

Nhưng hắn cuối cùng cũng bỏ qua, vì chuyện này đối với hắn cũng không phải là lần đầu tiên.

Khi bản thân còn ở trái đất, hắn đi khắp thế giới, đôi khi còn đi lậu vé máy bay, tàu hỏa rồi bị phát hiện và tạm giam cũng không phải lần một lần hai.

Đương nhiên, nếu hắn muốn thì những lần đó hắn có thể nhẹ nhàng không một tiếng động mà rời đi, hoặc cũng có thể rời đi trong tiếng nổ tung, nhưng hắn muốn thử cảm giác một lần được làm người bình thường.

“Gen... Alexander Gen?”

Bỗng nhiên, một tiếng bước chân đi vào sau đó là một giọng nói vô cùng nghiêm nghị vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.