Isekai Toriwake

Chương 26: Đánh Nhau Tại Quán Rượu



Ầm!

Cơ thể Callum bay ngược ra sau ghế lông và ngã sõng soài trên mặt đất.

Gần hai mươi kẻ "vai u thịt bắp" đang nhậu nhẹt say sưa cũng ngừng hẳn cuộc vui và tụ tập về phía này.

Khi bọn chúng tập trung lại với nhau, trừ Gen ra, có tất cả là ba mươi hai người trong quán rượu lúc này cùng với hai cô gái, tất cả bọn họ đều nhìn hắn bằng ánh mắt bất thiện.

“N-ngươi... ngươi...”

Callum cố gắng chồm dậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Gen, gã đang vô cùng tức giận.

Khuôn mặt Callum lúc này đã bầm tím nhưng điều đó rất khó nhìn thấy, bởi mặt gã chỉ toàn là máu, mũi thì đã gãy và môi thì bị rách.

“CÁC NGƯƠI CÒN ĐỢI GÌ NỮA!!!”

Callum hét vào mặt đám thuộc hạ, khuôn mặt gã hiện giờ vô cùng đau rát khó chịu.

Ba mươi hai tên còn lại nghe thế đều lập tức đồng loạt chụp lấy bàn ghế xung quanh và chuẩn bị lao vào Gen.

Gen giơ chiếc ghế lên lần nữa và ném thẳng vào bọn chúng sau đó bỏ chạy vào trong quầy rượu.

Tốc độ của hắn rất nhanh, dù ma lực đã cạn và không thể thi triển kỹ năng『Light Flash』, nhưng sự nhanh nhẹn của cơ thể đã đạt đến level hơn 200 như hắn thì lũ "côn đồ" này không thể theo kịp.

Cho dù Gen có đứng im cho bọn chúng đánh đi chăng nữa, chưa chắc chúng có thể làm hắn bị thương với chỉ số kháng sức mạnh gần một ngàn như hiện nay.

Sau khi vào quầy rượu, hắn nhìn thấy khoảng 4, 5 thùng gỗ được chất trong này, mỗi thùng đều to bằng một người trưởng thành đủ ôm lấy.

Lũ thuộc hạ của Callum thấy Gen bỏ chạy thì đuổi theo, sau đó bao vây lấy quầy rượu cùng với Gen đang đứng bên trong.

“Ha ha ha, đừng cho hắn thoát!”

“Tên ngốc, ngươi giỏi thì chạy tiếp đi!”

“Chú ý hướng bên kia kẻo hắn lại bỏ chạy!”

“Ha ha ha ha!”

Bọn chúng thấy Gen bị "mắc kẹt" trong quầy rượu thì vui sướng nói.

Gen mặc kệ bọn chúng đang "ríu rít", hắn lấy một chiếc cốc gỗ được xếp trong quầy sau đó cúi xuống mở thùng rượu ra và tự múc cho mình một ly.

Hắn nhàn nhã đứng đó, đưa cốc rượu lên và thoải mái nhấp một ngụm...

Phụt!

Chưa đến ba giây hắn lại phun ra lại, sắc mặt vô cùng khó coi.

“Đúng là khó uống mà!”

Hắn vừa chùi miệng vừa lầm bầm.

Rượu này như được ngâm từ trái cây, có mùi vị trái cây nhẹ cùng với vị đắng và cực kỳ chua.

“Đánh hắn, đánh chết hắn cho ta!!!”

Callum khập khiễng bước đến, khuôn mặt tái mét kêu gào.

Gen từ từ đặt cốc rượu xuống, nhảy lên trên quầy, rất nhanh, sau đó tiếp tục nhảy một lần nữa đến gần đám thuộc hạ của Callum.

Gen bất ngờ dẫm lên vai một tên trong số chúng ở gần nhất và lấy đà bay thẳng ra ngoài nơi cửa ra vào.

“Cẩn thận, hắn chạy kìa!!!”

“Nhanh, nhanh, đuổi theo!!!”

“Giữ hắn lại!!!”

Đám thuộc hạ của Callum giật mình trước hành động của Gen sau đó vội vàng hô lên.

“Ai nói ta muốn chạy?”

Gen đứng nơi cửa, từ từ xoay người lại cười lạnh nói, sau đó bổ sung một câu:

“Ta chỉ sợ tụi bây ch...”

Kéttt~

Nhưng Gen chưa kịp nói xong, cánh cửa ra vào bỗng dưng bị đẩy mở.

Gen hiếu kỳ xoay người lại, đập vào mắt hắn là một bộ áo bào, hắn ngước mặt lên và ngạc nghiên.

Kẻ bước vào là Aaron.

Cơ thể to lớn của ông ta cùng với bộ áo bào che gần hết cả cánh cửa.

Hắn không thể ngờ rằng Aaron cũng có mặt ở đây.

“Ngài cũng đến uống rượu sao?”

Khoảng vài giây sau khi hết ngạc nghiên, Gen biểu hiện tò mò hỏi, nhưng câu này của hắn chỉ là nói đùa.

“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

Aaron không quan tâm mà chỉ lạnh lùng mở miệng, ông ta đảo mắt nhìn một vòng trong quán rượu, chú ý cử chỉ của từng kẻ trong này.

Callum che một bên mặt lại, chen chút đi qua đám thuộc hạ, trạng thái của gã vẫn còn chưa hết tức giận.

“Ông là ai hả???”

Callum chỉ vào Aaron chất vấn.

Aaron, kẻ mạnh nhất Đế đô, danh tiếng của ông ta được rất nhiều người biết đến cho dù là tại Đế quốc, nhưng ngoài Đế đô ra, rất ít người từng được diện kiến ông ta.

Bởi...

Đế đô, trước khi đầu hàng Đế quốc từng được gọi là Vương quốc Kakor, và khi ấy, danh tiếng của Aaron không được mọi người biết đến như bây giờ.

Cho đến khi một trận chiến thành danh.

Lãnh thổ và thực lực của Đế quốc bành trướng và to lớn hơn Vương quốc Kakor gấp 10 lần.

Khi Đế quốc xâm lược Vương quốc Kakor, Aaron từng một mình chóng chọi lại cả đại quân khổng lồ và là kẻ đầu tiên đánh ngang tay với Đại tướng quân Narik của Đế quốc nhờ vào bộ giáp «Chiến Thần» của ông ta.

Phải biết rằng Narik chính là một trong những kẻ mạnh nhất hiện nay trên Lục địa.

Aaron level 210, nhưng bộ giáp đặc biệt đấy có khả năng kháng ma pháp và tăng sức mạnh đủ để ông ta đánh tay đôi với kẻ sở hữu cấp độ 250.

Nhưng cho dù thế, đứng trước thực lực hùng hậu của Đế quốc, Vương quốc Kakor cũng phải đành chấp nhận quy hàng.

Từng có một lời đồn rằng, Narik sở hữu bộ giáp full set vô cùng mạnh mẽ có tên là «Thần Chiến Tranh», khi Narik đọ sức với Aaron, hắn ta không hề sử dụng bộ giáp đấy.

“Ở đây xảy ra chuyện gì?”

Aaron không thèm để ý Callum mà chỉ lạnh nhạt hỏi lại một câu.

“Khốn khiếp, ta đang hỏi ông đấy ông già!!!”

Callum rống to.

Vù!

Aaron như một bóng ma bỗng chốc xuất hiện trước mặt Callum, ngây lập tức, ông ta chụp lấy vai gã và lên gối vào bụng.

“Hự!”

Callum chỉ kịp kêu lên một tiếng sau đó cong người đến trước như một con tôm và ngã rật ra sàn cùng với nước bọt ở khóe miệng.

“Đ-đánh... h-hắn...”

Callum rên rỉ nói, khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Ba mươi hai tên thuộc hạ của Callum đang sững sỡ vì đây là lần thứ hai Callum bị đánh trong ngày.

Khi bọn chúng nghe thế thì vội giơ lên những chiếc bàn cùng với những chiếc ghế vốn đang được cầm trên tay và đập mạnh về phía Aaron.

"Vũ khí" được đập lên trên đầu, ngực, lưng và hai chân Aaron.

Nhưng những chiếc bàn ghế đấy khi gần chạm đến người Aaron thì ông ta bỗng ra tay.

Đôi tay, đôi chân Aaron như hóa thành bóng mờ.

Rắc!  Rắc!  Rắc!  Rắc!...

Những chiếc bàn, những chiếc ghế được đập đến đều lần lượt bị đấm vỡ vụn, và mỗi kẻ lao tới để đánh tay đôi hoặc muốn thừa cơ hội ôm chặt lấy Aaron đều bị ông ta đạp bay ra ngoài 5,6m.

“Aaa~...”

Rất nhanh, hiện trường lúc này, toàn bộ ba mươi hai tên đều bị đánh gục và chỉ còn lại tiếng rên rỉ giống như Callum.

Còn riêng hai cô gái đang sợ hãi ôm lấy nhau trên ghế kia thì được Aaron bỏ qua.

“Alexander... Gen, cậu làm gì ở đây?”

Sau khi xong xuôi, Aaron đi về lại phía Gen, khuôn mặt nghi hoặc nhìn hắn.

“Tôi... tôi chỉ bị bọn chúng ép buộc đến quán rượu này thôi!”

Gen tỏ ra lo lắng, nói.

“Ta biết, nhưng ta không hỏi chuyện đó, ý ta là tại sao cậu lại có mặt ở thị trấn này cơ!”

Aaron nghiêm nghị nói, sau đó hỏi:

“Chẳng phải nhiệm vụ của cậu là ở Đế đô hay sao, phó đội trưởng?”

“Vì công chúa, thưa ngài!”

Gen trở nên nghiêm túc khi nghe từ phó đội trưởng, lúc này khi chưa từ chức thì hắn vẫn là một tên lính của Đế đô.

Chức nghiệp của hắn là Binh sĩ trung cấp, là phó đội trưởng, và hắn được trao quản lý mười binh lính cấp thấp, nhưng tất cả họ vốn đều đã chết ở trên núi.

“Ngài cũng biết đấy, tôi chỉ là một người lính bình thường có gia cảnh khó khăn, tôi còn cha mẹ già và một đứa em gái ở quê nhà. Ngài nhớ buổi sáng hôm qua tôi gặp ngài chứ? Đó là lúc tôi gặp thông báo treo thưởng cho nhiệm vụ giải cứu công chúa, cho nên, tôi đã đánh liều một phen!”

Gen bắt đầu giải thích, biểu hiện trên mặt hắn như kẻ đang rất cần tiền để chăm lo cho gia đình. Và điều hắn đang muốn làm, chính là chạm đến lòng thương cảm của Aaron để ông ta không tìm hiểu sâu thêm nữa mà chọn lựa bỏ qua.

“Cậu đã đến Dungeon?”

Malock nhíu mày hỏi.

Gen gật gật đầu như gã ngốc.

“Nếu cậu đã đến Dungeon, tại sao ta không trông thấy cậu?”

Aaron nghi vấn hỏi.

“Ha ha...”

Gen cười gượng hai tiếng rồi gãi đầu, tỏ ra ngại ngùng.

“Ngài thật sự muốn biết?”

Một lát sau hắn thở dài, nói.

“Phải!”

Aaron gật đầu.

“Tôi là một kẻ tồi khi lâm trận bỗng lựa chọn rút lui, ngài không trách tôi chứ?”

Gen áy náy nói. Qủa thật, hắn lựa chọn rút lui không đi cùng Calestia... mà quyết định đi "ăn lẻ".

Gen bắt đầu kể lại việc vô tình gặp Calestia ở Đế đô và được đưa vào hàng ngũ binh lính đến Dungeon.

“Vậy là cậu không vào Dungeon?”

“Không thưa ngài!”

Gen phủ định.

“Cậu có biết tự động rời bỏ hàng ngũ và chạy trốn trước cuộc chiến là hành vi của kẻ hèn nhát hay không? Với hai tội danh đó cũng đủ khiến quân đội Đế đô đào thải cậu!”

Aaron nghiêm nghị trách móc.

Gen trầm mặc không trả lời, nhưng thật ra trong thâm tâm hắn đang vui sướng...

Tôi đang đợi điều này đây!

Hãy "sa thải" tôi đi nào!

“Nhưng vì gần đây cậu vừa hoàn thành nhiệm vụ của Đế đô ở núi Char và là kẻ duy nhất sống sót có thể trở về... nên chuyện của cậu lần này sẽ được cho qua!”

Aaron hòa hoãn nói.

“...”

Gen ngẩn người.

Are you kidding me???

“Không sao, đây chỉ là việc nhỏ!”

Aaron cười cười, vỗ vai an ủi hắn.

Nếu tôi đấm vào mặt ông liệu có bị "sa thải" chứ?

Gen suy nghĩ rồi lắc đầu bỏ qua.

“Theo ta nào, ta sẽ đưa cậu quay về Đế đô, nhưng trước tiên, ta cần giải quyết chuyện ở đây đã!”

Aaron nói, sau đó quay sang nhìn Callum và đám thuộc hạ của gã.

“Ngài Aaron, xin hãy giao nhiệm vụ này cho tôi, tôi sẽ lập tức kêu gọi binh lính của thị trấn đến và áp giải chúng vào nhà giam!”

Gen đứng thẳng người, nghiêm túc nói.

“Được! Như vậy mới giống tác phong của một binh sĩ chứ, cậu đi đi, ta sẽ đợi ở đây để đề phòng bọn chúng chạy trốn!”

Aaron gật đầu, khen ngợi một câu.

“Yes ser!”

“Hm?”

“À... Vâng, thưa ngài!”

Gen ấp úng vì nói nhầm sau đó đáp một tiếng rồi vội chạy ra ngoài quán rượu.

Gen chạy ra được một đoạn thì đưa mắt nhìn lại. Lúc này, khuôn mặt hắn vô cùng lạnh lẽo.

Khi đã chắc chắn không còn ai quanh đây, hắn thử kích hoạt nhẫn không gian, và rất may mắn, lần này hắn đã thành công khi chỉ số ma lực vừa được hồi phục 2,3.

Gen lấy nhanh một lọ MP ra và uống cạn.

“『Light Flash』!”

Hắn nhảy lên mái nhà và mất hút như một ánh chớp lóe lên rồi biến mất ngây tức khắc.

Tốc độ hiện giờ của hắn còn vượt trội hơn cả Aaron.

Emi đang đứng trước cửa nhà nghỉ lo lắng nhìn ra bên ngoài con hẻm, có vẻ cô bé đang đợi hắn.

Gen từ trên cao đáp xuống trước cửa nhà nghỉ và ngây lập tức chạy thẳng lên lầu, với tốc độ hiện giờ của hắn thì người bình thường như Emi không thể nào nhìn thấy được.

Khi Gen chạy qua người Emi, cô bé chỉ trông thấy một ánh sáng nhỏ lóe lên và mờ dần trước khi cô bé kịp nhận ra.

Kít~

Gen dừng gấp lại trước cửa phòng và lập tức đẩy cửa xông vào.

“『The Shadow』!”

Hắn vừa thực hiện ma thuật vừa đưa tay đóng sầm cửa lại, sau đó vội vã cởi bỏ quần áo trên người.

✦✦

Gần 15p sau.

Bên ngoài quán rượu.

Rầm rập!

Âm thanh tiếng chân dẫm trên nền đất vang lên rộn rã, khoảng 50 binh lính cầm giáo chạy đến, dừng chân trước cửa quán rượu. Và kẻ đang dẫn đầu 50 người lính này, không phải ai khác chính là Gen.

“Vào thôi!”

Gen phất tay nói, sau đó vội mở cửa bước vào.

“Ngài Aaron, binh lính của thị trấn đã được đưa đến!”

Gen trông thấy Aaron đang khoanh tay ngồi trên ghế thì bước đến gần, hăng hái nói.

Aaron nhìn thấy từng người, từng người lính bước vào thì hài lòng gật đầu.

“N-ngài, ngài Aaron?”

Người lính dẫn đội cũng bước theo Gen tiến gần lại đây, khi anh ta trông thấy Aaron bằng xương bằng thịt thì khó có thể tin được.

Khi lúc đầu anh ta nhận được yêu cầu từ Gen, thì hầu như không thể tin được vào những gì mình nghe thấy.

Aaron đang ở Vanezia?

Nhưng khi anh ta nghĩ đến việc Calestia cũng đang ở thị trấn này, vậy thì chuyện này hoàn toàn là có khả năng.

(2428 từ)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.