Isekai: Trực Tử Ma Nhãn

Chương 25: cha



Lúc này đây tại cổng vào thành 1 đoàn quân nhân bước vào với người dẫn đầu là 1 người đàng ông với toàn thân là mang 1 bộ giáp Samurai với màu chủ đạo là đen . Cùng kèm theo vớk đó là 1 tấm áo choàng màu đỏ sau lưng thêu lên gia huy của tộc Kosho bằng màu vàng hoàng kim . Điều này khiến cho người ấy như đang đeo sau mình là 1 mặt trời nhỏ .  Càng thêm vào với vóc người cao của người đàng ông này khiến cho ông ấy càng thêm uy nghiêm ra rất dáng của 1 người tướnh quân trải qua nhiều mặt trận khác nhau .

<ngài trông có vẻ hào hứng nhỉ ngài lãnh chúa .>

<ha ha tất nhiên rồi gặp lại hai lại đứa con yêu dấu của ta , tất nhiên phận làm cha là phải vui rồi . Mà ta còn nghe nói Kenji đã học được cách nhận biết được thế giới xung quạh mà không cần dùng mắt đấy . Thấy sao hả Hayabe .>

<đúng là hạ thần cũng khá ngạc nhiên khi nhận được thông tin về ngài Kenji . Xem ra ngài ấy đúng là con của ngài , 1 người không dễ gì bỏ cuộc .>

<chứ sao , mà việc ở đây để lại cho ngươi ta đi về trước 1 chút đây .>

<này đợi đã này , ngài lãnh chúa !.>

Nói rồi lãnh chúa Takeshi thúc ngược chạy về phía trước trong sự ngỡ ngàng của người dân lẫn các binh sĩ sau lưng . Nhưng rồi mọi người cũng nhanh chóng hồi phục lại mà tiếp tục chào mừng các binh sĩ đã trở về an toàn trong sự thắng lợi . Còn bên Takeshi thì ngài ấy tất nhiên là cho ngựa chạy như thể chưa từng được chạy hướng vào thành Shenku rồi .

------------ đường phân cách vạn năm------------------------

<sao mà ông già ấy vẫn còn chưa về đến nơi chứ . Em chờ dài cả cổ rồi này onee-san>

<xì... em thật là cũng mất kiên nhẫn quá đấy . Chẳng phải em muốn làm 1 chiến binh giỏi hay sao , thì việc kiên nhẫn cũng rất quan trọng đấy . Với lại có lẽ cha cũng sắp về đến đây rồi .>

<vâng ạ . Chị Hide cứ như mẹ em ấy , cái gì cũng nhắc nhở .>

<vì em là em trai chị mà , tất nhiên phải quan tâm rồi . Hỏi thừa>

<à chị ơi . Đằng kia có phải có người cưởi ngựa tới không>

<hửm hình như đúng rồi .>

Nhờ vào giác quang địa chấn mà cậu cảm nhận được các chuyển động dù là nhỏ nhất trong mặt đất . Dựa vào các bước chấn động liên tục và tốc độ tiến đến như thế , thì cậu có thể nhanh chóng nhận đinh ra được đang có người cưỡi ngựa đến đây . Đồng thời tiếng các thanh cứng va chạm liên tục như thế thì hẳn là 1 bộ giáp , có thể là loại dành cho các chủ tướng . Xem ra người đang tiến tới chính là người cha kiếp này của Kenji .

1 lát sau thì người ấy cũng đã cưỡi ngựa đến nơi và nhảy xuống giao lại con ngựa cho người hầu chăm sóc . Còn ông thì đi hướng về phía hai chị em Kanji và Hide .

<sao nào hai đứa con của ta vẫn khỏe mạnh lắm nhỉ , nhất là con đấy Kenji .>

Ông ấy đi đến đưa tay xoa đầu của cả hai người và tươi cười nói . Lúc này chị Hide nhảy lên trước tặng cho ông ấy 1 cái ôm , tất nhiên là Takeshi cũng đáp lại . Còn bên Kenji thì xin kiếu cũng bởi cậu không mấy hiểu biết về vấn đề này .

<mừng cha đã thắng trận trở về>

<tất nhiên là ta sẽ thắmh trở về rồi . Còn con thì sao Kenji không có lời mừng gì cho ta sao ?>

<thì mừng là ông đã không chết đi .>

<thằng nhóc con này .> Takeshi nhấn đầu của Kenji xuống để xem như 1 sự trừng phạt nhỏ của mình cho con cái khi cho ra 1 lời chúc mừng kém sang như thế .

<này ! . Thả đầu tôi ra . Ông già>

<rồi rồi . Mà nhóc này , ta cũng có lời khen cho con khi đã tập được phương thức nhận biết không gian thay cho mắt đấy .>

<thì đó chính là tâm nhãn đấy . Lợi hai không tôi đã tập luyện rất cực khổi mới luyện ra được đấy >

<ta biết con giỏi rồi , nhưng cũng không nên vì thế mà kiêu ngạo nghe chưa ? . Ta cũng đã biết qua lời nhắn của Hide con muốn trở thành 1 chiến binh hùng mạnh đúng không ?>

<tất nhiên rồi chứ sao .>

<có quyết tâm như thế thì rất tốt . Thế thì ta cũng cho 2 con 1 lời khuyên .>

<lời khuyên gì vậy cha (ông già) ? >

<khi ra trận tuyệt đối không bao giờ khinh thường bất cứ ai . Dù là nông dân không biết võ cũng có lúc đâm chết 1 con hổ>

<đã hiểu .>

<mà chúng ta có lẽ nên vào trong nhà nói chuyện với nhau chứ nhỉ . Chứ đúng ngàoi này như thế thì cũng có hơi bất tiện . Vớk lại cha cũng nên thay bộ áo giáp đó ra đi đã nữa chứ>

<ừ nhỉ con nói đúng Hide giờ thì vào nhà thôi > nói rồi Takeshi 1 lúc nhấc bổng cả hai chị em Kanji và Hide lên cho ngồi trên vai mà như thể không có gì trên vai mà vẫn chạy như đúng rồi vào thành .









Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.