Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại

Chương 4



Edit: Na

“Cậu ta bị tôi đuổi đi rồi.” Như đã thấy rõ tâm tư cô, Chu Tri Tu nhàn nhạt nói.

Bùi Kiểu sửng sốt một chút: “……Sao anh lại đuổi cậu ta đi? Lý do là gì?”

“Tôi nói buổi chiều em có việc.”

“Vậy là tốt rồi.”

Cũng may không phải lý do gì hoang đường.

Bùi Kiểu đem quần lót bị ướt của mình từ trên đùi kéo xuống ném vào thùng rác phòng ngủ, rút một sợi dây thun từ trong túi ra cột tóc lại, nghiêng đầu nói: “Kia, tôi đi trước nhé?”

Chu Tri Tu lạnh nhạt nhìn cô một cái.

Không biết vì sao, cô cảm thấy cái nhìn này như là đang nói “sao em dám đi”.

Bùi Kiểu bị ma xui quỷ khiến mà nhớ tới thủ pháp làm tình trúc trắc đông cứng của anh.

Nếu cửa huyệt cô không ngừng phun mật dịch thì có lẽ anh đã cắm sai chỗ rồi.

Người này…… không phải là xử nam đó chứ?

Sao có thể được?

Tuy cô chỉ là một diễn viên có chút danh tiếng nhưng cô cũng nghe được nhiều chuyện không tốt trong giới giải trí. Chu Tri Tu nổi tiếng như vậy sao có thể còn chứ?

Cái chuyện xử nam xử nữ này không có cách nào chứng minh được. Trên mạng nói máu xử nữ giờ đều là giả, lại không phải cổ đại làm gì có cô gái nào mười hai mười ba tuổi xuất giá nữa, chỉ cần bôi trơn đủ thì sẽ không có cảm giác đau xé rách.

Bùi Kiểu cân nhắc một hồi rồi quyết định xem như không nhìn thấy sự trúc trắc đó, cười với anh một cái, đi vào phòng vệ sinh rửa tay rồi chuồn.

Cô ở hành lang đổi cái khẩu trang mới, ấn thang máy, vừa muốn đi vào thì thấy có người quen trong đấy.

Đây là bạn trai cũ của cô.

…… Tên là gì ấy nhỉ?

Bùi Kiểu nghĩ có phải trí nhớ mình đã dần kém quá rồi hay không, cô phải đi mua thuốc bổ não mới được, đến cả tên bạn trai cũ là gì cô cũng không nhớ.

Hên là đối phương mở miệng trước: “Bùi Kiểu.”

“Anh còn nhớ tôi à.” Bùi Kiểu cười một tiếng, đi vào trong, “Đã lâu không gặp, anh tới đây làm gì?”

Hỏi xong cô đột nhiên giật mình, chỗ này là khách sạn tới đây còn có thể làm gì nữa chứ.

Câu hỏi của cô giống như đang hỏi cái điều hoà “mày đang làm gì vậy”.

Bùi Kiểu xua tay: “Ngại quá xem như tôi chưa nói gì đi.”

Đối phương lại trả lời cô: “Bạn uống say nên tôi thuê phòng dùm bạn.”

Bùi Kiểu “Ừ ừ” hai tiếng: “Tôi biết rồi, anh không cần giải thích với tôi.”

Vừa dứt lời trước mặt cô bỗng có một bóng đen.

Người đàn ông này đi đến trước mặt cô, một tay chặn đường lui của cô, khẩu khí nói chuyện không tốt: “Đúng vậy, tôi không phải là người tuỳ tiện như cô, thấy một người là ngủ một người, cũng không không tim không phổi như cô, chia tay không đến một tháng đã có bạn tình* mới.”

*Nguyên văn”pháo hữu”: tình bạn để thoả mãn nhu cầu chứ không phải tình yêu.

Tính tình Bùi Kiểu luôn tốt nhưng nghe thấy lời này cũng có chút không vui: “Anh có bệnh à, tôi không phải là người phụ nữ tam tòng tứ đức, cũng đã chia tay một tháng rồi, chuyện tôi ngủ với ai không phải là việc của anh.”

Người đàn ông này cười lạnh một tiếng, duỗi tay nắm lấy cổ tay của cô, vừa muốn tiến thêm một bước để giáo huấn cô thì có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: “Buông tay.”

Chu Tri Tu đi vào thang máy.

Bùi Kiểu lúc này mới phát hiện, nãy giờ cô với tên đàn ông này không ấn nút thang máy.

Cũng may giờ là nửa đêm ít người, thang máy vẫn luôn ngừng ở tầng này không nhúc nhích.

Chu Tri Tu vẫn mặc chiếc áo khoác mang khi tới đây, vạt áo màu đen rũ đến đầu gối, anh không mang khẩu trang và kính râm, lộ ra gương mặt thường xuất hiện trên tạp chí và quảng cáo.

Cho dù người đàn ông này không quan tâm đến giới giải trí nhưng chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra Chu Tri Tu: “Anh là…… Hứa Hải?”

Tên hắn nói chính là nhân vật của một bộ phim do Chu Tri Tu đóng, là giáo sư đại học có chỉ số IQ cực cao, đi khắp nơi với tội phạm, đeo kính gọng, trở thành tư liệu sống của nhiều blogger thế hệ thứ hai. Mà nếu hắn chưa từng xem qua phim anh đóng chắc hẳn cũng đã thấy anh qua clip và gói biểu cảm của anh.

Chu Tri Tu không trả lời câu hỏi của người đàn ông này, anh đi đến bên cạnh Bùi Kiểu, đưa tay nắm cổ tay của người đàn ông lại.

Nhẹ nhàng nắm chặt một cái, người đàn ông đã buông tay.

“Nhìn không ra đấy, sức lực anh lớn thật.” Người đàn ông này vốn dĩ muốn lôi kéo với Bùi Kiểu xem có cơ hội quay lại hay không, sau khi thấy Chu Tri Tu tâm tư liền biến thành thẹn quá hoá giận, “Vì loại này phụ nữ này mà xuất đầu lộ diện thật không đáng. Cô ta có bệnh, không phải bệnh truyền nhiễm nhưng nó còn đáng sợ hơn so với bệnh truyền nhiễm. Cô ta không thể sống thiếu đàn ông, cô ta phải ngủ với nhiều đàn ông mới có thể sống được. Quen với loại người này chẳng khác gì tự mình cắm sừng cho mình.”

Bùi Kiểu nghe thấy lời này chui đầu từ phía sau Chu Tri Tu ra nổi giận đùng đùng mà mắng: “Trước khi yêu đương với anh tôi đã nói rõ rồi, tôi nghiện tình dục cho nên đừng nói chuyện tình cảm với tôi. Là chính miệng anh nói không ngại, một hai đòi làm bạn trai tôi vậy mà hiện tại anh lại tới trả đũa tôi…… Đầu óc có bệnh thì đi trị đi đừng có nổi điên với tôi.”

Nếu lúc này cô một mình ở với tên này cô khẳng định sẽ không mắng như vậy, nhưng có Chu Tri Tu che ở trước mặt hắn muốn đánh thì Chu Tri Tu bị đánh trước, cho nên cô lên trước mắng xong lại tránh ra phía sau Chu Tri Tu.

Chu Tri Tu nhìn cô không nói gì, anh đưa mắt nhìn về phía tên đàn ông kia: “Đi ra ngoài.”


“Không phải chứ, tôi nói cô ta có bệnh mà anh còn muốn ở bên cô ta sao?” Người đàn ông này có chút kinh ngạc. Hắn cho rằng chỉ cần nói hết sự thật Bùi Kiểu là dâm phụ thì Chu Tri Tu sẽ chung thuyền với hắn.

“Đừng ép tôi động thủ.”

Người đàn ông này làm buôn bán không nghĩ sẽ đắc tội với loại người như Chu Tri Tu, quay đầu trừng mắt nhìn Bùi Kiểu một cái, ấn thang máy rời đi.

Rất mau cửa thang máy đóng lại.

Không gian chật hẹp, bầu không khí ngột ngạt, trước mặt Bùi Kiểu là lưng Chu Tri Tu.《rainbowdangyeu》

Cô ngửi được mùi dục vọng ở trên người anh —— mùi nước hoa, mùi mồ hôi, mùi của áo mưa (bcs), mùi tinh dịch anh và cả mùi nước rửa tay của khách sạn, tất cả hợp thành một mùi hương của dục vọng.

“Cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi.” Bùi Kiểu nói.

Nói xong cô quay mặt đi, trong lòng khó chịu mà rên rỉ một tiếng.

Lại bắt đầu nữa rồi.

Cái cơ thể dâm đãng này của cô.

Chỉ cần ngửi được mùi hương trên người Chu Tri Tu, bên dưới cô liền phun ra một thứ chất lỏng dính dính.

Tên đàn ông đó nói không sai, cô đúng là một dâm phụ, cô phải ngủ với nhiều đàn ông mới có thể sống được.

Có một chỗ khác, đó là đàn ông cho rằng “dâm phụ” là xấu.

Còn cô thì lại cảm thấy nó chỉ là tính từ, không có bất kỳ ý nghĩa đặc biệt gì.

Cô đã sớm bước qua cái tuổi đeo gông xiềng đạo đức vào mình.

Nhịn không được vậy đành chịu thôi.

Cô duỗi tay ôm lấy eo Chu Tri Tu, dùng mặt cọ vào chiếc áo khoác mềm mại phẳng phiu của anh: “Trưa mai mới trả phòng…… Nếu chiều nay anh không có việc gì, không bằng chúng ta trở về phòng đi?”

Chu Tri Tu nắm lấy tay cô, xoay người, cúi đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt anh rất lạnh lùng đầy ý dò xét, cái trán cùng lỗ tai lại đỏ bừng tượng trưng cho ham muốn dục vọng, như thể anh vẫn còn đang đắm chìm trong cuốc làm tình vội vàng khi nãy.

Mà cho là cô cảm thấy nó vội vàng đi, vậy còn anh, sao anh lại lưu luyến như vậy?

Chu Tri Tu dùng hành động thay cho câu trả lời, anh nghiêng người ấn nút mở cửa.

Thang máy lại lần nữa mở ra.


Lần thứ hai còn ăn khớp hơn so với lần đầu tiên.

Bùi Kiểu không hay tưởng tượng tự luyến nhưng hành động của Chu Tri Tu thật sự quá khiến cho người ta phải tưởng tượng.

Vừa vào cửa anh đã giữ cằm cô, hôn lên môi cô, dùng sức mút vào đầu lưỡi, vừa giống như chưa từng nếm qua đầu lưỡi của phụ nữ vừa giống như rất say mê thân thể không có gì đặc biệt của cô.

Bùi Kiểu bị anh hôn đến nước đều chảy, túm cổ áo anh hận không thể khỏi mang áo mưa trực tiếp ngồi lên dương v*t anh.

Nói thật cô cũng tính làm như vậy. Chu Tri Tu không giống như có bệnh lây qua đường sinh dục, cô thì vẫn luôn uống thuốc tránh thai, lỡ có làm mà không mang áo cũng không có ảnh hưởng gì.

Chu Tri Tu kéo cô trở về.

Anh như đang tức giận, sắc mặt hung bạo nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết, màu đỏ giữa chân mày càng hiện rõ, cả người mang theo cảm giác chất xa cách khó tả. Như bức tranh đỏ đen, màu đen của sự cấm dục hoà trộn với màu đỏ của tình dục trở thành mê loạn mà điên cuồng.

“Em thường xuyên như vậy?” Không mang áo mưa lên giường với người khác.

Đây là câu đầu tiên của anh sau khi bước vào cửa, giọng nói đã khàn và lạnh lùng.

“Sao có thể,” Bùi Kiểu dỗ anh, “Tôi không điên, chỉ có anh…… Nhanh cắm vào……Tôi khó chịu đến chết mất……”

Bùi Kiểu cảm thấy Chu Tri Tu là người tàn nhẫn.

Đã tới bước cuối cùng, chỉ cần anh tiến lên phía trước chút là có thể tiến vào thân thể cô, vậy mà anh lại đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.

Cho đến khi anh gài thắt lưng thì có thể thấy được hình dáng to lớn bên dưới, giống như không ngờ chủ nhân sẽ thu nó lại.

Giờ đây Bùi Kiểu đã thật sự điên rồi: “Anh phải đi sao?”

Chu Tri Tu không trả lời, xoay người đi về hướng cửa.《rainbowdangyeu》

Bùi Kiểu rất muốn xông lên kéo anh trở về, đẩy lên trên giường, hung hăng cưỡng gian, nhưng nghĩ đến nữ cưỡng gian nam cũng không khác gì nam cưỡng gian nữ. Cô kiềm chế cơn giận, bắt đầu xem danh sách bạn bè ở WeChat, nhìn xem có thể hẹn ai vào nửa đêm không.

Khi Chu Tri Tu cầm một hộp áo mưa trở về vừa vặn nhìn thấy Bùi Kiểu đang chụp ảnh, muốn dùng một bức ảnh để câu dẫn đàn ông tới.

Chu Tri Tu không biết người đàn ông đang nói chuyện với có dục hỏa đốt người hay không, mà anh chỉ biết đầu óc mình đã không còn tỉnh táo.

Giận dữ, ghen tuông, căm ghét, dục vọng…… Đặc biệt là dục vọng, có dục cũng có vọng, đầu óc của anh đã bị lửa hừng hực đốt cháy hết lý trí không còn một mảnh.

Chờ anh phản ứng lại thì anh đã cúi người đè lên Bùi Kiểu.

Bùi Kiểu thật ra không định chọn người đó, thấy anh trở về cô vô cùng mừng rỡ ôm lấy eo anh, đem điện thoại ném qua một bên.

Xem ra người đàn ông trong di động không bằng anh.

Chu Tri Tu lạnh nhạt suy nghĩ.

Chỉ có loại thời điểm như bây giờ cô mới chọn anh.

Một khi có đàn ông nào đó ưu tú hơn anh thì cô sẽ không chút do dự vứt bỏ anh, lao vào vòng tay người khác.

Anh biết rõ cô tệ thế nào, vô tình cỡ nào.

Chu Tri Tu dùng một tay nâng chân cô lên, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh, từ trên cao nhìn xuống rồi cắm vào thân thể của cô.

Anh lạnh lùng nhìn gò má ửng hồng của cô, đôi mắt ướt át, khóe môi chảy nước miếng.

Quá rõ ràng, cô đã hoàn toàn sa vào bên trong của dục vọng, mặc anh âu yếm, mặc anh đùa bỡn, cho dù lúc này anh có tháo áo mưa xuống cắm trần vào, vô sỉ lấp đầy cô thì cô cũng không để ý.

Cô chính là một người phụ nữ phóng đãng như thế, cuộc sống của cô trừ bỏ diễn xuất ra thì chỉ có làm tình.

Nhưng anh không vượt qua được cái rào cản này.

Cái giáo dục anh được học đó chính là không cho phép anh không mang áo mưa mà tiến vào cô —— chỉ vì hưởng thụ sự vui sướng của da thịt mà để lại hậu quả cho cô, để cô gánh chịu tất cả.

Những lời này anh không thể nói được.

Vì có vẻ thân mật quá, không khác gì chồng đang dạy vợ.

Bọn họ không phải mối quan hệ thân mật đó.

Cho dù cơ thể họ đã hoà nhập vào nhau, cô có anh, anh có cô.

Chu Tri Tu nhắm hai mắt lại cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi thô bạo xâm nhập vào khe hở giữa đôi môi đang rên rỉ của cô.

Anh đã tưởng tượng rất nhiều lần cách hôn cô kịch liệt, không màng đến tất cả mà hôn cô. Ai có thể ngờ được, lúc thành sự thật nó lại tuỳ tiện, rẻ tiền như thế.

Anh muốn cho cô biết, anh khác với những người đã từng lên giường với cô.《rainbowdangyeu》

Anh không để bụng chuyện cô nghiện tình dục, cũng không để bụng chuyện cô từng qua lại với bao nhiêu đàn ông, điều anh quan tâm đó chính là cô.

Nhưng những lời này không thể biểu đạt thông qua cuộc làm tình nhất thời này.

Chu Tri Tu chỉ có thể trầm mặc, hôn cô, làm cô.

Cô chìm đắm vào dục vọng.

Còn anh thì chìm đắm vào cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.